Vay nóng Tima

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 079

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 079
Manh mối
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Shopee


Vết thương của Trình Thiên không thể đến bệnh viện để xử lí nên phải dùng văn phòng của hắn trở thành giường bệnh. Bên cạnh chiếc giường được kê trong phòng là chiếc bàn làm việc chất đầy văn kiện cần xử lí. Mặc dù nhân viên trong Trình Thị không ít nhưng có một số công việc hắn phải đích thân đụng tay, cũng may có Trang Lăng ở bên cạnh giúp dỡ hắn không ít.

Ngồi trước đống văn kiện chất chồng như núi, sau khi trợ lý cầm tài liệu rời đi, Trình Thiên dùng tay trái hút thuốc, nhìn thoáng qua Trang Lăng, hỏi: "Có điều tra ra được là ai làm không?."

"Tạm thời chưa điều tra ra được, dù sao chúng ta đắc tội với không ít người." Trang Lăng luôn dùng thái độ kính cẩn trả lời Trình Thiên.

"Kĩ năng bắn súng tốt như vậy, tôi nghi ngờ Long Trạch đã trở lại." Giọng nói của Trình Thiên có vẻ lo lắng nhưng lại rất nhanh tự mình phủ nhận suy nghĩ của mình, lên tiếng: "Thế nhưng, nếu thực sự là hắn thì dựa theo tính cách của Long Trạch, hắn đã sớm lộ diễn. Lúc trước không xử lí hắn cho tốt, để lại mối họa lớn như vậy, tôi đã quá sơ xuất. Còn những thế lực khác, chờ tôi khỏe lại, sẽ từ từ xử lí chúng."

Nói thì đơn giản, nhưng đối với nửa người nửa rắn như Long Trạch, Trình Thiên không có biện pháp nào đối phó được. Không thể dùng cách quang minh chính đại đối phó với hắn, thì chỉ còn cách dùng thế lực ngầm, nhưng cũng vô ích. Trình Thiên tự đưa mình vào ngõ cụt, ngày nào Long Trạch còn chưa chết thì ngày đó hắn không thể ngủ yên.

Ngẩng đầu hỏi Trang Lắng: "Người phụ nữ kia đã điều tra được gì chưa?."

Trang Lăng nói: "Đã điều tra được. Cô ta là người thành phố C, sau khi trở về đã hủy bỏ đơn trình báo, tự cô ta tới trình diện công an, không nhắc đến chuyện bị ai bắt cóc, cho thấy chính Long Trạch đã thả cô ta về."

Trình Thiên cười lạnh: "Long Trạch quả nhiên đã biết yêu, vậy sau đó?."

"Cô ta tự mình trở về nhà, Long Trạch không có tin tức."

"Khẳng định hắn đang tìm cách đối phó với tôi, vệ sĩ cần phải tăng thêm, nếu cần có thể tuyển vệ sĩ nước ngoài, tiền bạc không thành vấn đề." Sắc mặt Trình Thiên trầm xuống: "Nếu hắn dám tới đây, cùng lắm thì cá chết rách lưới! Tôi không để hắn có thể an toàn trở ra. Trang Lăng, cậu cũng phải cận thận, đem theo nhiều người bên cạnh."

"Dạ biết." Vẻ mặt Trang Lăng không chút lo lắng, sao hắn phải cẩn thận chứ. Hắn đâu phải Trình Thiên, không nắm trong tay nhược điểm của Long Trạch, hơn nữa nếu Long Trạch muốn ra tay với hắn thì có tránh cũng không được.

Trình Thiên tỏ vẻ mệt mỏi, lại giống như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó, một lúc lâu sau, hắn nhìn Trang Lăng vẫy vẫy tay: "Cậu đi xử lý chuyện công ty trước đi."

Nhìn thấy Trang Lăng rời đi, Trình Thiên cầm di động trên bàn, bấm số.

Tai vạ đến đều do tự mình gây thị phi, Trang Lăng theo Trình Thiên làm việc từ thời niên thiếu, cùng hắn ngồi chung một thuyền cũng hơn mười năm. Cho dù một nửa công việc của hắn là thương nhân nhưng bản thân không tránh khỏi gặp phải rắc rối.

Sau khi Trình Thiên bị thương, mọi chuyện lớn nhỏ đều do hắn giải quyết, làm việc cũng không kịp thở. Nhưng lại nghĩ đến việc mình đang hợp tác với Long Trạch, cũng cần phải cho hắn một chút tin tức.

Hai ngày sau, Trang Lăng gọi điện cho Long Trạch, sau đó mang theo tư liệu lái xe rời đi. Từ khi biết Long Trạch không chết sau bị nổ bom ấy, hắn cũng đã có sự chuẩn bị riêng, vì Trình Thị hắn đã bôn ba không ít, kết quả cho tới nay vẫn tay không.

Hắn hẹn gặp Long Trạch ở một bến cảng, gió biển thổi lùa vào từng cơn như muốn cuốn bay đi mọi thứ. Trăng Lăng mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, vặt áo tung bay trong gió. Ánh mắt của Trang Lăng nhìn về phía xa, việc đã đến nước này, có thể bảo toàn được tính mạng cũng là quá may mắn. Nhân sinh thế sự vô thường, thay đổi rất nhanh, lúc trước Long Trạch giúp Trình Thiên ngồi lên vị trí lão đại này, ai ngờ Trình Thiên lại lên kế hoạch ra tay tiêu diệt người đã giúp hắn.

Nay ngược lại, Long Trạch muốn lật đổ Trình Thiên, vận mệnh đảo điên thay đổi thất thường. Nếu trở ngược lại thời gian trước đây, nếu Trình Thiên biết mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này, không biết hắn có lựa chọn trở mặt với Long Trạch hay không? Nhưng thời gian không thể quay lại, Trình Thiên đã không còn cơ hội quay đầu.

Long Trạch tới bến cảng, hỏi thẳng vào chủ đề chính: "Có tin tức sao?."

Trang Lăng quay sang nhìn hắn: "Nếu tôi đưa cho anh tư liệu anh cần, vậy còn tôi thì sao?."

Long Trạch cười lạnh: "Anh đi theo Trình Thiên nhiều năm như vậy, cho dù hắn thực sự không nắm trong tay những bức ảnh đấy không, anh cũng sẽ điều tra được. Tốn của tôi mất mấy ngày như vậy, tôi cũng không tin anh không điều tra được gì. Không nên nói những lời vô nghĩa, đem những gì anh biết nói cho tôi."

Trang Lăng trên tay là một tập tài liệu màu da bò đưa cho Long Trạch: "Tôi thực sự không biết Trình Thiên đã giao những bức ảnh đấy cho ai, nhưng ba người trong này có lẽ họ biết."

Long Trạch cầm tập tài liệu từ tay Trang Lăng, bên trong là mấy bức ảnh, hắn nhìn qua, một người lớn tuổi mái tóc đã bạc màu, nhưng tinh thần xem ra vẫn rất tinh tường. Một người con gái xinh đẹp, cuối cùng là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, đeo mắt kính.

Trang Lăng đứng bên cạnh giải thích: "Ông già đó là ông ngoại của Trình Thiên. Mẹ Trình Thiên và ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ cách đây ba mươi năm, người ngoài không biết hắn còn có một người ông ngoại. Những năm gần đây, Trình Thiên vẫn còn liên lạc với ông ta, hắn không tin tưởng người ngoài, chỉ tin tưởng người nhà của hắn, cho nên có khả năng hắn sẽ giao những bức ảnh cho ông ngoại mình nắm giữ.

Người thứ hai, cũng rất đặc biệt đối với hắn, tuy rằng đã là vợ của người khác nhưng vẫn duy trì mối quan hệ mập mờ với Trình Thiên, có thể xem là tình nhân bí mật của hắn, nhiều năm qua cô ta vẫn ở bên cạnh Trình Thiên, có thể người phụ nữ này sẽ thực hiện yêu cầu của hắn đem công bố những bức ảnh của anh ra ngoài khi hắn gặp chuyện không may.

Người cuối cùng là một giáo viên bình thường, dạy học ở một trường học trong thị trấn, chịu nhiều ân huệ từ Trình Thiên. Hàng năm, anh ta cùng với Trình Thiên thường xuyên gặp mặt ở một nơi bí mật, hận không thể vì Trình Thiên mà đầu rơi máu chảy. Người này cũng có khả năng nắm giữ bức ảnh, bề ngoài anh ta rất bình thường nên không ai chú ý, nơi ở của từng người đều ở trong tập tài liệu, anh có thể tự mình điều tra."

Long Trạch nhìn kĩ từng người trong bức ảnh, sau đó lại cất vào tập tài liệu: "Khẳng định hắn đã có chuẩn bị."

"Điều này tôi không rõ, có thể để ở két bảo hiểm, Đại Trạch có một ngân hàng đầu tư. Mấy ngày nay anh nhàn rỗi vậy sao?" Trang Lăng hỏi Long Trạch, dừng một lúc, nói tiếp: "Trộm đồ đâu có thể làm khó được anh. Trước mắt, tôi chỉ điều tra được từng ấy, trở về tôi sẽ tiếp tục giúp anh điều tra. Nếu không ở trong tay những người này, sẽ phải tốn thêm thời gian để tìm ra tung tích."

Long Trạch không trả lời, chỉ nhìn Trang Lăng.

"Tôi không việc gì phải lừa gạt anh. Trước mắt chỉ có thể điều tra được từng này người, anh còn muốn sao? Anh cũng đã từng nói, sau khi điều tra ra được sẽ không động đến tôi." Trang Lăng nhắc nhở Long Trạch: "Sớm giải quyết Trình Thiên, nếu anh muốn ở lại thành phố Y, tôi sẽ giúp anh, đến lúc đó vị trí lão đại sẽ thuộc về anh. Mặt khác, anh cũng nên nghĩ đến trường hợp Trình Thiên sẽ tính cách bảo vệ người giữ những bức ảnh đó, chuyện này đối với hắn rất quan trọng. Nếu bức ảnh ở trong tay những người này, một khi có người gặp chuyện không may, Trình Thiên có thể đem những bức ảnh này phân tán khắp nơi."

"Vậy ý của anh là?"

"Anh tốt nhất trước khi làm gì, nói qua với tôi một tiếng, tôi sẽ thay anh giấu diếm."

Long Trạch khép hờ mắt lại: "Không bằng anh nên nghĩ cách khiến bệnh tình của hắn trở nặng, tốt nhất là hôn mê một thời gian, để hắn không có thời gian hoài nghi anh."

"Anh đánh giá tôi quá cao." Trang Lăng nói:" Nếu tôi giúp anh, anh cũng nên phối hợp với tôi một chút. Nếu tôi bị bại lộ, đối với anh cũng không phải chuyện tốt."

Long Trạch cân nhắc, hắn vẫn không tin tưởng Trang Lăng sẽ dốc sức giúp đỡ hắn, phỏng chừng Trang Lăng ở thời điểm hắn ra tay sẽ chạy mất người.

Nhưng chuyện này không quan trọng đối với Long Trạch, tìm lại những bức ảnh mới là điều hắn quan tâm: "Tôi sẽ trao đổi với anh. Nếu tôi không tìm được những bức ảnh trong tay ba người kia, Trình Thiên sẽ nghi ngờ anh bán đứng hắn, dựa theo tính cách của hắn, sẽ không tha cho anh. Anh cũng biết thế lực của hắn, cho dù anh có trốn đến chân trời góc biển hắn cũng sẽ tìm được anh."

"Trừ việc hợp tác với anh, tôi không có đường nào khác để lui, chỉ hy vọng anh có thể giải quyết được hắn." Trang Lăng quay đầu nhìn về phía xa, nói: "Anh phải nhớ kĩ những lời tôi nói, không nên qua sông chặt cầu."

"Tôi so với anh càng hiểu được thế nào là trọng lời nói."

"Vậy khi nào anh sẽ hành động? Đêm nay?."

Long Trạch lại lấy mấy bức ảnh trong tập tài liệu ra xem, cẩn thận xem kĩ một lượt, nói: "Đêm nay, tôi sẽ tìm tới người phụ nữ này xem, sau đó là ông già, hy vọng sẽ có thu hoạch."

Trang Lăng trầm tư một lúc: "Nếu không tìm được, thì nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách để bịt kín tin tức truyền đến tai hắn."

"Như vậy đi, tôi quay về chuẩn bị." Long Trạch xoay người rời khỏi bến cảng, đêm nay hắn cần phải có sự chuẩn bị.

Trên đường trở về, Tiết Đồng nhắn tin cho Long Trạch: "Có việc bận?."

Những lời này đồng nghĩa rằng: "Em nhớ anh.", từ sau khi hắn đến thành phố Y, Tiết Đồng sợ quấy rầy hắn nên bình thường sẽ không chủ động gọi điện, đều gởi một tin nhắn trước, nếu Long Trạch không bận việc, sẽ gọi điện lại cho cô. Nếu có việc hoặc tạm thời hắn không trả lời được, thì ban đêm hắn sẽ gọi lại.

Long Trạch nhìn dòng chữ trên điện thoại, sắc mặt trở nên dịu dàng hơn, khóe miệng khẽ cong lên, một bàn tay nắm ở vô lăng, một tay bấm nút gọi: "Sao? Nhớ anh?."

Tiết Đồng nằm hình chữ 'đại '(大): "Có một chút, anh đang làm gì?."

"Lái xe". Long Trạch trả lời.

Tiết Đồng nhắc nhở hắn: "Lái xe còn gọi điện thoại, anh không bao giờ chịu chú ý an toàn khi lái xe. Nếu không anh dừng xe đi, rồi gọi điện lại cho em."

"Không cần, em cũng không phải không biết anh, nếu lái xe mà cũng xảy ra tai nạn anh cũng không còn mặt mũi đến gặp em." Long Trạch cười: "Có phải thấy chán không?."

"Đúng vậy. Mỗi ngày ngoài việc lên mạng thì ôm lấy máy vi tính, sau đó đến căn tin ăn cơm."

"Cố gắng một thời gian, anh sẽ sớm trở lại."

"Thật vậy sao?." Tiết Đồng trở nên vui mừng.

"Có thể. Trang Lăng đã cung cấp manh mối mới cho anh, đêm nay anh sẽ đi điều tra, em ở nhà chơi game, con gái cũng thích chơi game mà, chú ý nghỉ ngơi cho tốt."

"Em chơi game trên mạng, nhưng đều bị boss đánh chết, không có anh giúp em thăng cấp, chơi chán muốn chết." Tiết Đồng hờn dỗi.

"Em không dùng tiền nạp vào tài khoản sao? Hiện tại, mấy trò chơi này đều dựa vào tiền để thăng cấp, nhiều tiền sẽ thăng cấp nhanh, chơi như vậy sẽ rất nhanh đánh được boss."

Nói đến tiền, Long Trạch thản nhiên nhắc nhở cô: "Gần đây tài khoản của anh hụt mấy trăm tệ? Hàng ngày em đều ở nhà không ra ngoài, tiêu kiểu gì? Không phải online nhiều quá bị người khác lừa chứ?."

Đương nhiên Tiết Đồng không nói rằng lấy tiền đem đi ủng hộ, vội vàng lấp liếm: "Em chơi trò chơi, anh nghĩ rằng em không biết dùng tiền để thăng cắp sau? Trò chơi này tốn rất nhiều tiền, tiêu tiền mà vẫn bị boss đánh, cho nên em mới bực mình."

Cô giả bộ mất hứng: "Sao vậy? Em tiêu tiền của anh, anh không vui? Không phải anh nói em có thể tùy tiện tiêu sao? Bây giờ anh điều tra em?"

"Anh kiếm tiền không phải để cho em tiêu sao, làm sao có thể không vui được? Anh cũng cần chi tiêu, trùng hợp anh thấy tài khoản bị trừ." Long Trạch cười: "Tiêu tiền như vậy mà vẫn còn buồn bực, chờ anh trở về, anh sẽ giúp em đánh boss, cho em biết thế nào là kĩ thuật."

"Em hy vọng anh mau chóng giải quyết được việc của anh, sớm trở về giúp em đánh boss."

Chưa nói được bao lâu, Long Trạch dừng xe: "Tiết Đồng, hôm nay anh có việc cần làm, cho nên không thể cùng em nói chuyện lâu được."

Tiết Đồng hiểu chuyện: "Vậy anh đi làm việc, có thời gian rảnh gọi điện cho em cũng được."

Long Trạch luyến tiếc cúp máy, nói thêm một hai câu càng nói càng không nỡ cúp máy, Tiết Đồng biết hắn còn có việc, chủ động lên tiếng: "Không nói nữa, lần sau nói tiếp."

Nói xong cô liền cúp máy, ngồi dậy, đứng trên cửa sổ nhìn ra phía ngoài mỉm cười. Trong vườn hoa, cây cối đang trong mùa thay lá, chỉ còn sót lại vài chiếc lá trên những cành cây khẳng khiu. Đôi khi có những cơn gió nhẹ thoảng qua, khẽ rung lên, giống như những vũ công đang nhảy múa trong gió.

Thi thoảng cô lại nghe được tiếng cười của trẻ nhỏ, bầu trời hôm nay đặc biệt trong xanh, khiến tâm trạng con người cũng cảm thấy thư thái, có lẽ Long Trạch sẽ sớm trở lại.

Thế nhưng, thời gian tốt đẹp của cô không kéo dài được bao lâu, buổi tối đang ăn cơm ở căn tin, liền nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, mẹ cô nói: "Đồng Đồng, cha con gặp tai nạn xe."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)