Vay nóng Tinvay

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 076

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 076
Ngoài ý muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Long Trạch quyết định hợp tác cùng Tả Thần Dật.

Ngày hôm sau, hắn liền hẹn Tả Thần Dật ra bàn bạc chi tiết đầu tư, hai người tính phương án hoạt động, ngoài số vốn lưu động của Long Trạch thì Tả Thần Dật cũng góp chút vốn của mình, phụ trách quản lý công ty kinh doanh, cổ phần công ty mỗi người một nửa.

Tả Thần Dật lộ rõ vẻ mừng rõ, tâm nguyện của bản thân cuối cùng đã thành hiện thực, không ngờ rằng có ngày được sở hữu công ty riêng của mình.

Long Trạch không mất nhiều thời gian để đàm phán chuyện đầu tư này, sau khi cùng Tả Thần Dật bàn luận một thời gian thì tìm đến luật sự làm bản hợp đồng kinh doanh, bảo đảm tài chính. Hai người đều cảm thấy rất hài lòng, Long Trạch liền chuyển tiền tới một tài khoản tại ngân hàng, chờ Tả Thần Dật hoàn tất những công việc cần thiết khác.

Bởi vì chuyện làm ăn Long Trạch cần tìm tới luật sư, ủy quyền cho luật sư về tài sản của mình, hắn cũng đưa Tiết Đồng đi làm giấy chuyển nhượng tài sản. Điều này khiến Tiết Đồng có phần lo sợ, cảm giác như hắn đang lập di chúc, đứng trước cổng tòa nhà của luật sư, sống chết cũng không vào, cô hỏi Long Trạch: "Anh đem tiền chuyển hết cho em, anh muốn đi đâu?."

"Anh phải tới thành phố Y một chuyến, em yên tâm sẽ không có chuyện gì xảy ra." Long Trạch an ủi cô.

"Anh đưa em về nhà, sau đó lại lo tìm luật sư để ủy quyền tài sản, có điều không hợp lý." Tiết Đồng cảm thấy có điều gì đó không ổn, hỏi tiếp:" Em sẽ không nhận, nếu anh không gặp nguy hiểm gì, sau này quay lại đưa cho em cũng được. Chờ chúng ta kết hôn, quyền sở hữu sẽ thuộc về em."

Cô vừa nói vừa đi ra ngoài, Long Trạch thấy cô không muốn vào cũng không dám miễn cưỡng, cùng cô rời khỏi tòa nhà luật sư.

Vốn Tiết Đồng nghĩ rằng Long Trạch bởi vì chuyện đầu tư sẽ ở lại thành phố C thêm một thời gian, không ngờ hắn nhanh chóng chuyển tiền vốn sau đó còn nhờ luật sư xử lý chuyện tài sản cá nhân của hắn, giống như hắn sợ rằng mình sẽ không trở lại.

Rời khỏi tòa nhà luật sư, Long Trạch hỏi cô: "Ngày mai em đi tới nhà cậu út ở tạm, chậm nhất ngày kia anh sẽ đi, sớm giải quyết sẽ an tâm hơn."

Tiết Đồng cũng biết, có những chuyện cần phải chấm dứt triệt để. Trình Thiên giống như quả bom hẹn giờ, không giải quyết hắn thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ gây ra lực sát thương cho Long Trạch, tuy rằng cô không muốn Long Trạch đi nhưng cũng không còn biện pháp nào khác: "Anh gọi điện đặt vé máy bay đi, có lịch trình xuất phát, em sẽ gọi điện cho cậu út, nói muốn tới nhà cậu ở một thời gian. Cậu rất thương em, anh không phải lo lắng. Mọi chuyện khi đến nó sẽ đến, không nên để hắn nắm được nhược điểm, cũng không được nóng nảy."

Long Trạch nở nụ cười: "Em xem, anh còn đầu tư tiền làm ăn, sao có thể để cho tên tiểu tử Tả Thần Dật kia hưởng hết một mình được? Anh còn muốn trở về bên em, cả đời cùng ở bên nhau."

Long Trạch muốn mọi chuyện đều phải được sắp đặt chu toàn, hắn muốn tìm luật sư không chỉ vì làm bản hợp đồng kinh doanh mà còn có một lí do quan trọng khác. Nếu hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tài sản đứng tên của hắn sẽ chuyển cho Tiết Đồng.

Nếu ngày mai Tiết Đồng sẽ tới nhà cậu út, thì hôm nay là ngày cuối cùng cả hai ở bên nhau, hai người quyết định đi tới vùng ngoại thành, ngắm phong cảnh.

Vùng ngoại ô cũng không xa, đi một tiếng là tới, lúc đến nơi cũng đã đến giờ cơm trưa. Ở đây, các gia đình làm nghề nông đều ăn chén lớn rất lạ mắt, gà vịt đều làm tại chỗ rất tươi. Nếu khách có nhu cầu có thể tự chọn và nấu nướng tại chỗ, ở đây không quan trọng ăn uống chủ yếu đem lại cảm giác mới mẻ.

Bởi vì gà vịt đều được nuôi sạch, đầu bếp cũng có tay nghề, món ăn được bưng lên khá ngon. Tuy rằng không phải là ngày cuối tuần nhưng khách tới làng du lịch cũng không ít, ở bên đường còn đỗ vài chiếc xe có biển nước ngoài, có thể thấy ở đây những nhân vật tầm cỡ tới để du lịch cũng không ít.

Cơm nước xong, Long Trạch nắm tay Tiết Đồng đi dạo, xung quanh có không ít người câu cá, bên cạnh là một vườn trái cây. Lúc này đang vào mùa quýt, khách du lịch có thể tự hái quả trên cây, chỉ cần bỏ tiền vào chiếc thùng bên cạnh, khách tham quan có thể ăn bao nhiêu tùy thích.

Hết ngày hôm nay, Tiết Đồng sẽ không ở bên cạnh Long Trạch nữa, nên cả hai cũng không có tâm tình câu cá, cũng không có hứng thú hái quýt, chỉ là nắm tay nhau, đi từng bước thật chậm. Tận hưởng quãng thời gian ít ỏi ở bên nhau.

Bầu trời ở vùng ngoại ô rất xanh, lá cây ngô đồng ngả vàng cùng với màu rám nắng, thi thoảng có những chiếc lá nhẹ nhàng rụng xuống, màu xanh của mùa xuân đã nhuốm vàng bởi mùa thu, trong không khí còn ngửi được mùi ngai ngải của cây cỏ.

Mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, cả hai cùng dạo bước mà không rõ mình đang đi về đâu, thi thoảng lại nói vài câu, giống như những cặp đôi khác đang thì thầm to nhỏ, ánh mặt trời đã dần tắt nắng, khiến cho người ta nhớ lại chuyện cũ, hận thời gian ở bên nhau quá ngắn ngủi.

Cảnh vật ở vùng ngoại ô không huyên náo ồn ã như thành phố nhưng cũng không quá tịch mịch, bên đường có một vài người đang câu cá, Tiết Đồng đứng từ xa nhìn thấy những con cá được câu lên khỏi mặt nước, có đủ kích cỡ.

Bên cạnh là vườn trái cây, thi thoảng lại có giọng nói của người con gái rất vui mừng khi hái được quýt, hay giọng nói chỉ huy bạn trai phải trèo cây hái quýt ở những cành trên cao.

Ở phía xa còn có tiếng động cơ của ôtô, thi thoảng có tiếng xe máy chạy vào vườn cây.

Tiết Đồng và Long Trạch đều im lặng, giọng nói cũng không to, họ luyến tiếc giây phút ở bên nhau. Tiết Đồng nhìn sọt quýt bên cạnh, thấp giọng nói: "Trạch, chờ anh xử lý xong công việc, chúng ta hãy đưa cha mẹ em cùng nhau tới đây chơi, được không? Em thấy ở đây rất thú vị."

"Được."Long Trạch lên tiếng: "Lúc đó anh sẽ mua một chiếc xe, đưa cả nhà tới đây."

"Cha mẹ em rất dễ tính, anh không nên suy nghĩ nhiều."

Long Trạch nở nụ cười dịu dàng: "Anh và gia đình em sẽ cùng nhau chung sống, sẽ không làm khó cho em. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đi chơi vào ban ngày, còn buổi tối sẽ đốt lửa trại. Hy vọng khi cả nhà tới đây, thời tiết sẽ không lạnh."

Tiết Đồng cúi đầu lấy chân đá vài cục đá trên đường, rồi kéo tay Long Trạch, trong đầu bắt đầu nghĩ về cảnh đêm khi đốt lửa trải, mọi người vây quanh đống lửa, nhìn ánh lửa bập bùng cháy đỏ rực, chỉ nghĩ đến vậy thôi, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.

Có tiếng xe máy từ xa vang tới, lái xe là một người đàn ông, đội chiếc mũ bảo hiệm màu đen, không thể nhìn rõ mặt hắn. Hắn dùng tốc như bay lao tới phía trước.

Kỹ thuật lái xe của người này không đến nỗi, lúc đầu còn lái bằng hai tay sau đó từ từ buông tay trái, xe cách Long Trạch chừng 100 mét, hành động của hắn rất nhanh tay, rút từ eo ra một khẩu súng.

Đối với những trường hợp nguy hiểm như vậy, Long Trạch có dự đoán rất chuẩn xác, huống chi khoảng cách của người lái xe rất gần với hắn. Cảm nhận được điều không lành sẽ xảy ra, người đàn ông vừa ra khẩu súng lên, chuẩn bị bóp cò thì Long Trạch nhanh tay ôm lấy Tiết Đồng rồi ngã người về một hướng an toàn, tránh đường đạn bắn ra.

Một tiếng súng vang lên, viên đạn không biết bay về hướng nào, lái xe cũng bị ngã khỏi xe, xe máy mất tự chủ lao thẳng về phía trước, đâm vào gốc cây quýt.

Long Trạch đối với tên lái xe này đầy vẻ căm hận, liền tung một nắm đấm về phía hắn, đánh tới khi hắn hôn mê bất tỉnh thì dừng tay. Long Trạch đi tới bên cạnh Tiết Đồng, nâng cô dậy, trên người cô dính không ít bùn đất, hắn cũng không để ý mà chỉ ôm chặt cô vào lòng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Tình huống này giống như quăng quả lựu đạn xuống mặt hồ yên ả, khiến cho mọi người đều xôn xao hoảng hốt. Người thì đứng từ xa không nhìn rõ, có tốp người sau khi hoàn hồn thì mới có phản ứng chạy tới xem, có hai người đang câu cá ở bên hồ chạy đến bên cạnh: "Đại ca, sao lại có tiếng súng? Không có việc gì chứ?."

Lời này không phải hỏi Long Trạch, mà hỏi người đàn ông đứng ở phía sau, khi tiếng súng vang lên thì hắn cùng một cô gái đang đứng hái quýt. Người đàn ông không quan tâm đến câu hỏi mà chỉ nhìn chăm chú Long Trạch.

Long Trạch cũng quay đầu nhìn hắn, là một người trẻ tuổi, bề ngoài toát lên vẻ cao quý, khí chất bất phàm, xem ra không phải là một nhân vật bình thường. Không biết từ đâu, rất nhiều người vệ sĩ chạy tới, nhìn sơ cũng biết không phải người tầm thường, sau đó đi tới tên sát thủ nằm trên mặt đất xem xét.

Xác định không phát sinh tình huống nguy hiểm, người đàn ông kia đi tới bên cạnh Long Trạch, từ tốn nói: "Thân thủ của anh rất lợi hại. Tôi tên Triển Thiếu Huy, cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ."

Long Trạch nhìn xung quanh, mới phản ứng lại, sát thủ kia không nhắm vào hắn mục tiêu là người đàn ông này. Tuy là vậy, nhưng hắn vẫn không thể không đề phòng ôm chặt Tiết Đồng, ánh mắt đầy cảnh giác, thản nhiên trả lời: "Không cần khách khí."

Mặc dù Triển Thiếu Huy gặp được sát thủ, nhưng khuôn mặt của hắn vẫn rất điềm nhiên: "Anh đã cứu tôi, đó là tôi nợ anh, mọi người đều ra ngoài đi chơi không bằng tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm."

Tinh thần Long Trạch lúc này vô cùng căng thẳng, Trình Thiên cũng không ít lần bị ám sát, Long Trạch đối với những người có thân phận đặc biệt như này có phần không được tự nhiên, trả lời: "Chuyện nhỏ không cần bận tâm. Nếu là chuyện của anh, thì tự mình xử lí cho tốt. Tôi còn có việc, ăn cơm để lần sau."

Nói xong Long Trạch ôm Tiết Đồng đi ra ngoài: "Chúng tôi đi trước."

Hành động của Long Trạch có chút vội vàng, lưng hắn cứng ngắc lại.

Anh em bên cạnh Triển Thiếu Huy nhỏ giọng nói:" Ngay cả đại ca cũng không nể mặt, hẳn không phải là người ở đây. Nhìn hắn vội vàng như vậy, còn đề phòng cảnh giác, xem ra cũng đắc tội với người khác."

"Tôi cũng không biết, ở thành phố C lại có nhân vật lợi hại như này." Triển Thiếu Huy nhìn theo bóng của Long Trạch: "Lão Tam, anh ta là người kiêu ngạo bẩm sinh, chú vừa rồi không nhìn thấy được phản ứng của anh ta nhanh đến thế nào. Cho tới tới bây giờ, tôi chưa từng thấy người nào có thân thủ nhanh nhạy đến thế."

Lực đẩy của Long Trạch không nhỏ, Tiết Đồng bị hắn đẩy ngã tuy rằng ngã trên bùn đất nhưng vẫn cảm thấy đau. Nhưng lại thấy khuôn mặt Long Trạch như được phủ bởi lớp băng nghìn năm, cô cũng hông dám lên tiếng, để mặc hắn ôm mình. Bước đi của Long Trạch rất nhanh, giống như phải chạy chậm mới đuổi kịp tốc độ của hắn.

Đi được một quãng xa, Long Trạch mới chú ý thấy bộ dáng của Tiết Đồng, cô trông rất thảm, dừng lại hỏi: "Có bị thương không?."

Tiết Đồng lắc đầu.

"Cũng may không phải nhắm vào chúng ta." Giọng nói của Long Trạch có phần lo lắng, sống sót sau đại nạn ắt về sau sẽ may mắn, hắn khẩn trương: "Sáng mai, em nên tới nhà cậu út. Sau khi đưa em đi, chiều anh cũng sẽ rời đi, không thể để Trình Thiên có cơ hộ đối phó chúng ta.

Vừa rồi em cũng thấy, hiện tại rất khó có thể đề phòng đám sát thủ, không thể để chuyện như này xảy ra một lần nữa. Thời điểm anh không có ở đây, hàng ngày em nên ở trong nhà, không có việc gì thì đừng ra ngoài."

"Em sẽ chú ý." Vừa rồi, Tiết Đồng cũng hoảng sợ, tim vẫn còn đang đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Long Trạch nhíu mi, thay cô vỗ nhẹ trên lưng, đưa cô trở lại xe rồi quay về thành phố. Tiết Đồng không muốn hắn chuyển nhượng tài sản cho cô, Long Trạch sẽ tìm cách khác, sau đó hắn tự mình đặt vé máy bay.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)