Vay nóng Tinvay

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 048

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 048
Trở lại
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Ba ngày sau, Long Trạch đưa tới chỗ Trình Thiên một người đàn ông trung niên.

Sở dĩ lần này Trình Thiên đi cùng Long Trạch bởi hắn là người cung cấp tin tức nhân vật cần bắt. Mặc dù mỗi lần Long Trạch đi làm việc cho Trình Thiên đều rất gọn gàng sạch sẽ, những người Long Trạch bắt về đây đều là nhân vật có tiếng và địa vị trong xã hội.

Trình Thiên đi tới người đàn ông trung niên trước mặt mình, thoạt nhìn ông ta cũng chỉ là một người bình thường, đáy mắt còn toát lên vẻ sợ hãi, khiến hắn cảm thấy rất mãn nguyện, lần này Long Trạch làm việc rất nhanh và chuẩn.

Trình Thiên đứng sát bên cạnh người đàn ông họ Chung nói vài ba câu với ông ta rồi quay sang rồi vỗ vai Long Trạch: "Đã mấy lần tôi tới mời Chung lão đại cùng nhau ngồi uống tách trà, nhưng ông ấy lại từ chối, quả là có khí thế của ông chủ lớn, còn bắt cậu phải đích thân đi mời."

Long Trạch tất nhiên biết sự việc tiếp theo sẽ xảy ra như thế nào, hắn đối với mấy chuyện này cũng không quan tâm, đối với chuyến sống chết của người khác không liên quan tới hắn. Trời sinh Long Trạch có bản tính ngạo mạn không coi ai ra gì, cũng giống như lão già họ Chung này, cho dù phía trước là người cao cao tại thượng tầm cỡ đến đâu, chỉ cần hắn muốn, thì dễ dàng có được như trở bàn tay.

"Trạch, cậu chính là anh hùng của tôi." Trình Thiên khen ngợi: "Tiền cùng với tài sản đều đã chuẩn bị xong, cậu đi kí nhận qua, bao giờ định trở về?."

"Vài ngày nữa." Giọng nói Long Trạch đượm buồn, Tiết Đồng vẫn không gọi điện cho hắn, điều này khiến hắn thấy chán nản.

"Ha ha, được được, cậu từ từ vui chơi, muốn đi đâu thì nói với tôi, tôi giúp cậu sắp xếp."

Long Trạch "Uhm "một tiếng: "Anh cứ làm chuyện của anh, tôi quay về khách sạn nghỉ ngơi."

"Cậu cũng vất vả, nghỉ ngơi trước, tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm." Trình Thiên vừa cười vừa nói.

Long Trạch không quan tâm, chuyện ngày thì để ngày mai tính, nói xong liền quay trở về khách sạn.

Vẫn là căn phòng nằm trên tầng 32, hơn một tháng trước, hắn cùng với Tiết Đồng thân mật trong căn phòng này, Long Trạch cảm nhận được như nơi đây vẫn còn lưu lại hương vị của cô.

Cửa sổ sát đất gần chiếc sofa dường như đang in đậm hình bóng của Tiết Đồng, Long Trạch mở to mắt nhìn lại, thay vào đó là khoảng trống, hắn cảm thấy phiền muộn, lôi di động ra bấm dãy số của cô, ba số đầu tiên và bốn số cuối trong dãy số di động của Tiết Đồng giống với số của Long Trạch, nghe nói đây là số tình nhân, đối với chuyện của người đời hắn chỉ nở nụ cười nhạt nhưng vẫn quyết định chọn cặp số tình yêu này.

Đáng tiếc, Tiết Đồng lại không nhận ra điều này, cũng có khả năng ngay cả số di động của mình cô cũng không nhớ nổi.

Long Trạch cảm thấy có chút cay đắng, hắn chưa từng dụng tâm đối với người khác nhiều như vậy, hắn có rất nhiều tiền, hắn cũng có thể kiếm nhiều hơn nữa nếu Tiết Đồng thích, hắn có thể cho cô mọi thứ cô muốn. Long Trạch cũng cảm thấy bất lực với chính mình, càng muốn đối tốt với cô thì lại càng khiến cô xa cách hắn, tất cả công sức đều đổ xuống sông xuống biển.

Giống như cuộn len, càng gỡ càng rối, trong lòng hắn như có lưỡi dao đâm xuyên qua, vô cùng đau đớn, Long Trạch suy nghĩ một hồi mới ấn nút gọi.

Thời gian cũng không còn sớm, có khả năng Tiết Đồng đã ngủ, hắn cũng không muốn quấy rầy cô nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe giọng cô, đầu dây đổ chuông vài lần, hắn không nghĩ rằng sẽ có tiếng trả lời trong điện thoại, giọng nói của Tiết Đồng có chút buồn ngủ: "Trạch!."

"Uhm." Mọi sự nhớ nhung, vương vấn đang gào thét trong hắn như được giải tỏa, hắn rất thỏa mãn: "Em đã ngủ chưa?."

"Vừa ngủ."

"Ở nhà có khỏe không?." Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Rất tốt."

Cô chỉ nói vỏn vẹn hai chữ, cũng không biết nên nói gì.

Long Trạch nắm chặt di động, trầm mặc một lúc, sau đó lại lên tiếng: "Có cần mua gì không, anh mua cho em?."

"Không có gì, cảm ơn."

Hai người đều làm vào trạng thái trầm mặc, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu, Long Trạch lên tiếng: "Không có chuyện gì, anh cúp máy đây, em ngủ sớm một chút."

"Uhm, chừng nào thì anh trở về."

"Qua hai ngày nữa đi." Long Trạch bất giác nở nụ cười nhạt.

"Uhm, vậy anh phải cẩn thận, đi ngủ sớm một chút, em cúp điện thoại đây."

Hắn còn muốn nói thêm vài câu với cô nhưng đầu dây bên kia đã cúp, hắn nhìn chằm chằm vào màn hình di động, giống như đang tự an ủi mình, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu phần nào.

Hòn đảo cũng được sang tên cho hắn, hiệu suất làm việc của Trình Thiên rất cao, kí xong thủ tục chuyển nhượng, Long Trạch cầm quyển sổ tiết kiệm đi trên đường lớn, nhìn dòng người hối hả bận rộn trong công việc, mỗi bước đi của họ cũng dài và gấp gáp hơn hắn.

So với người khác, có thể Long Trạch không quá vất vả lo lắng cho cuộc sống của mình, hắn cũng thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh sống mới, cho dù ở một thế giới khác hắn vẫn là người đứng trên cao, trời sinh khả năng ưu việt khiến hắn không thể đem mình so sánh với những người bình thường.

Nhưng Long Trạch cũng có bản tính giống với những người khác, hắn cũng có cảm xúc bình thường, hắn yêu Tiết Đồng, rất yêu rất yêu cô, hắn nguyện đem tất cả những gì mình có dành tặng cho cô.

Long Trạch đi dạo trên phố, dừng trước tấm biển quảng cáo phía trước, nhìn dòng chữ trên biển quảng cáo hắn cười nhẹ, cuối cùng đi vào văn phòng luật sư vụ sở.

Hai ngày sau, hắn chuẩn bị quay trở về đảo, gọi điện cho Trình Thiên, đầu dây bên kia cười như uống nhầm thuốc: "Như thế nào, nhanh như vậy đã muốn trở về? Nhớ phụ nữ?."

"Nói vô nghĩa, buổi chiều tôi về, chuẩn bị thuyền."

"Hai chiếc thuyền cậu thích đều đi xa rồi, nếu không tôi thay cậu chuẩn bị trực thăng, nhìn cậu giống như tên đã lên cung, muốn trở về gây ngạc nhiên với người phụ nữ của mình."

Hắn không thích nói nhiều, cũng không thích Trình Thiên lôi mình ra làm trò cười: "Tôi thích ngồi thuyền."

"Haha, nếu vậy cậu phải chờ hai ngày nữa, tôi thay cậu chuẩn bị một người phụ nữ khác, tận tình hưởng thụ cuộc sống đi."

"Quên đi, tôi ngồi trực thăng cũng được." Hắn muốn nhanh trở về, buổi sáng gọi điện cho Tiết Đồng, dường như hai người đã còn không còn ngượng ngùng như trước nữa, nói chuyện rất thoải mái.

Không rõ ràng cũng được, chỉ cần được nhìn thấy Tiết Đồng thì mọi chuyện đều không là gì, nếu ngồi thuyền thì phải ngày mai mới về tới đảo, mà hắn muốn hôm nay được nhìn thấy cô.

"Biết cậu vội vàng trở về, Trạch, phải nhớ câu nói của tôi, phụ nữ, không nên quá nuông chiều."

Long Trạch không muốn cùng Trình Thiên nói những lời vô nghĩa, lập tức cúp điện thoại.

Biểu chiều, Trang Lăng tới đón hắn, sau đó nhanh chóng lên trực thăng.

Trang Lăng khiêm tốn đưa hắn trở về đảo, còn vẫy vẫy tay với Long Trạch, nhìn máy bay dần dần bay lên cao, sắc mặt hắn bình thản trở lại, nhìn xuống phía dưới là bãi đỗ xe của khách sạn, tầng cao nhất là văn phòng của Trình Thiên.

Trình Thiên ngẩng đầu nhìn Trang Lăng: "Đã tiễn anh hùng của chúng ta 'lên đường 'chưa?."

Trang Lăng gật đầu: "Đã tiễn, tất cả đều an bài thỏa đáng."

Trình Thiên ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, cười tươi: "Quái thú đã đánh xong, anh hùng cũng nên trở lại."

Trang Lăng không lên tiếng.

"Sức công phá lớn như vậy, có là thần cũng thành tro bụi, haha, mà hắn cũng không phải là thần. Coi như tiễn hắn lên đường, dù sao cũng không còn được gặp lại người như vậy nữa." Trình Thiên đứng dậy, xoay người nhìn về phía cửa sổ: "Trang Lăng, có phải cảm thấy tôi quá độc ác?."

"Không có, hắn quá ngạo mạn."

"Đúng vậy, quá ngạo mạn, người như vậy không nên tồn tại trên đời này, anh hùng tồn tại chính là uy hiếp lớn nhất đối với con người." Trình Thiên như đang thưởng thức một màn kịch hay, thở dài một hơi: "Tôi cũng cảm thấy có phần mất mát, dù sao hắn cũng do một tay tôi dạy dỗ, lao tâm lao lực để biến hắn thành người giỏi việc, giúp hắn thích ứng với cuộc sống này, bây giờ lại phải tự tay mình hủy diệt, thật sự là đáng tiếc.

Hắn giúp tôi đi lên vị trí này, hắn giống như người trên trời phái xuống giúp đỡ tôi. Thế nhưng, muốn nắm hắn trong tay quá khó khăn, ba năm rưỡi nay tôi không ngừng tìm đủ biện pháp để hắn không tiếp cận với xã hội hiện thực, tôi nói hắn là người cuồng vọng, nhưng sự cuồng vọng ngạo mạn của hắn cũng do một tay tôi dạy nên.

Lúc trước, hắn thay tôi làm việc, tôi chỉ nói cho hắn sự đen tối nhơ bẩn của thế giới này, cố gắng để hắn không có cơ hội tiếp xúc với xã hội bên ngoài. Chỉ có điều, hiện tại hắn lại nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi."

Trình Thiên quay đầu lại, đảo mắt qua phía Trang Lăng, làn khói thuốc mờ ảo che lấp đi vẻ thâm sâu của hắn: "Cậu cũng thấy đấy, hắn ở đây từ từ thích ứng, càng về sau càng hiểu chuyện hơn. Nếu cho hắn ba năm nữa, thành phố này sớm bị hắn nắm trong tay."

Trang Lăng đồng ý: "Hắn dù sao cũng không phải người, ở thế giới nhân loại này, chính là sự uy hiếp rất lớn."

"Đáng tiếc chiếc trực thăng của tôi, tôi rất thích nó."

Trình Thiên cười khẽ: "Quên đi, xem như tôi tặng hắn món quà cuối cùng. Đêm nay chúng ta không say không về, chúc mừng một kẻ ngáng đường đã vĩnh viễn biến mất, và anh hùng đã trở lại, trong khoảng thời gian này, tôi muốn thả lỏng bản thân một chút."

"Ở thành phố Y đã không còn ai có thể ngăn cản sự phát triển của Trình Thị, anh cũng không cần hao tổn tâm trí nhiều."

"Rốt cuộc cũng có ngày này, không còn kẻ nào dám chống lại tôi." Trình Thiên nói tiếp: "Rất nhanh, anh hùng cũng đã trở lại."

Kim đồng hồ chậm rãi chuyển động, thời gian làm cho Trình Thiên cảm thấy phấn chấn, thì bên kia, thời gian lại khiến Long Trạch cảm thấy nôn nóng, chờ đợi trong bất an. Tiếng động cơ trực thăng quá lớn, làm cho hắn cảm thấy phiền chán, nhìn xuống phía dưới đều là một khoảng mờ mịt, ở phía xa điểm chút màu xanh lam.

Hắn hy vọng sau khi trở về, Tiết Đồng sẽ không còn thái độ chán ghét đối với hắn, cabin nhỏ hẹp như đang đè nén lồng ngực của hắn, nhìn đồng hồ cũng đi được nửa quãng đường, cũng khá nhanh.

Ghế da màu vàng nhạt ngồi rất thoải mái, nhưng trong lòng hắn lại thấy đứng ngồi không yên, nhớ lần trước cùng Tiết Đồng cũng ngồi trên chiếc trực thăng này, cô còn đánh rơi sợi dây bằng đá hắn tự tay làm cho.

Long Trạch ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét hàng ghế phía sau, thị lực của hắn rất tốt, chỉ cần quét mắt một lần là có thể nhìn rõ mọi thứ.

Ở vách tường cabin có một sợi dây thòi ra, Long Trạch cẩn thận quan sát, cho dù ở đó không có đèn nhưng hắn vẫn nhìn rất rõ, sau đó khóe miệng cười khẽ quả nhiên là ở đó, chẳng trách người khác tìm không thấy.

Đáng tiếc khe tường rất hẹp, hắn không thể luồn tay vào được, vốn những chuyện hắn đã muốn làm là phải làm bằng được, hắn đối với Tiết Đồng bất lực thì thôi đi, sao một chiếc dây này có thể làm khó được hắn. Long Trạch trực tiếp rời khỏi hàng ghế, xé mạnh tấm da lót, phi công ở buồng lái nhìn thấy mọi hành động của Long Trạch, quay đầu hét lên: "Long tiên sinh, ngồi xuống."

Hắn không để ý tới người phi công, tiếp tục cúi người tìm kiếm, Long Trạch còn chưa nhặt được sợi dây đá lên lại nhìn bên cạnh có thứ gì đó đang lộ ra, cảm thấy khó hiểu, Long Trạch kéo mạnh tấm vải da lót ra, phía dưới được cất giấu kĩ càng bởi một lóp kim loại cũng bị hắn lậy tung lên, Long Trạch nhìn vào bên trong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Long Trạch sửng sốt hai giây, hắn nhìn con số hiện trên mặt đồng hồ điện tử, lập tức lấy di động ra bấm số của Tiết Đồng.

"Tút tút. '

Trong lúc gọi điện thoại, Long Trạch quét mắt xung quanh cabin, hắn sớm đã hiểu được mọi chuyện. Di động vẫn không có người bắt máy, mỗi một giây trôi qua hắn cảm thấy tim gan mình như bị dao cứa đến máu chảy đầm đìa, vô cùng đau đớn.

Hắn chưa từng sợ hãi đến như vậy, chỉ sợ đầu dây bên kia sẽ không có ai bắn máy, Long Trạch trong lòng không ngừng hét lớn: "Nghe đi, nhanh nghe đi."

Hơn mười giây trôi qua, Long Trạch giống như đang chịu cực hình tra tấn, rốt cuộc giọng nữ vang lên: "Trạch!."

Nghe thấy tiếng nói của cô, hắn giống như bước qua khỏi cánh cửa địa ngục, hét lớn tiếng vào di động: "Tiết Đồng! Chạy mau."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-107)