Vay nóng Tima

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 047

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 047
Rối rắm
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Cả hai trở lại đảo đã được hơn một tháng, Tiết Đồng luôn nghĩ về tương lai giữa cô và Long Trạch, bởi vì cô sợ, nếu như hy vọng quá nhiều thất vọng sẽ càng lớn, càng lún sẽ càng thêm sâu.

Cô hiểu được, Long Trạch rất thích cô, hắn thích cô rất nhiều, nhưng hắn không giống với những người bình thường, Long Trạch chỉ biết chiếm hữu, điên cuồng giữ lấy cô, giống như muốn đem cô hòa tan chung vào với dòng máu của hắn. Vì Long Trạch yêu cô nên hắn luôn nghĩ cô cũng sẽ yêu hắn.

Cả đêm Tiết Đồng trằn trọc khó ngủ, cô với Long Trạch cũng từng thử trao đổi, để đôi bên có thể hiểu nhau hơn, giống như những người bình thường khác, ít nhất nó khiến cô cảm thấy mình còn có giá trị để tồn tại.

Kim đồng hồ điểm sáu giờ sáng, cũng là thời điểm Tiết Đồng rời khỏi giường làm bữa sáng, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy Long Trạch xuống lầu, Tiết Đồng lên gọi nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Đẩy cửa đi vào thấy Long Trạch đang trùm kín chăn ngủ, tuy rằng không nhìn thấy nhưng cô biết hắn đã sớm thức dậy.

Tiết Đồng kéo kéo góc chăn: "Trạch, dậy ăn bữa sáng."

Long Trạch không phản ứng

"Chúng ta cần nói chuyện." Tiết Đồng ngồi ở mép giường, tay kéo chăn một góc chăn: "Ngày hôm qua, em tự hỏi mình, chúng ta sống với nhau một thời gian dài như vậy nhưng vẫn không hiểu rõ về nhau, ăn sáng xong chúng ta sẽ nói chuyện."

Long Trạch xốc chăn lên, ngồi dậy, không liếc mắt nhìn Tiết Đồng lấy một cái, mà đi thẳng xuống giường, đá chăn vung lên, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

"Nhanh một chút, xuống dưới ăn sáng đi." Tiết Đồng nói chuyện với bóng người của Long Trạch trong phòng tắm.

Đến lúc ăn sáng Long Trạch vẫn bày ra bộ mặt tối sầm, Tiết Đồng muốn chủ động nói chuyện với hắn nhưng nghĩ bụng thấy vẻ mặt khó chịu của hắn lại không thốt nên lời, nhìn thấy hắn ăn bữa sáng, cô mới lên tiếng: "Trạch, chúng ta ..."

"Không cần nói." Long Trạch xúc thìa cháo tới miệng, nói tiếp: "Tiết Đồng, anh đối với em như vậy đã dốc sức rồi, em nên biết chừng mực."

Tiết Đồng như bị chặn họng, định tăng thêm hiểu biết với hắn thì bị từ chối, vốn dĩ bọn họ không có mối quan hệ bình đằng, Long Trạch cũng không muốn nói chuyện với cô, hắn vốn là người cố chấp, vốn không có khả năng nói chuyện tử tế với hắn. Tiết Đồng cười nhạt, cúi đầu ăn cháo.

Hai người coi nhau như vô hình, Long Trạch cũng không làm khó Tiết Đồng, coi cô như không khí, vài lần cô thử mở lời nói chuyện nhưng hắn không thèm để ý, giống như không nghe thấy, trên mặt lúc nào cũng như đang phủ tầng sương dày đặc.

Ngoại trừ thời gian ăn cơm ra hắn đều nhốt mình ở trong phòng, còn khóa trái cửa lại. Tiết Đồng mỗi buổi tối đều đứng trước cửa phòng hắn, nhưng Long Trạch vẫn không có phản ứng gì, cô giống như được giải thoát, nếu trong tình cảnh này cô và hắn phát sinh quan hệ thân mật, cô sợ chính mình không thể dễ dàng tiếp nhận được.

Không khí mỗi lúc một nặng nề, Tiết Đồng cũng không mấy dễ chịu, trong lúc ăn cơm chiều, nhịn không được nói một câu: "Trạch, đôi khi anh thật giống trẻ con."

Cô biết hắn đang tức giận, không cho cô cơ hội lên tiếng.

Long Trạch vẫn như cũ, tỏ vẻ không nghe thấy, hờn dỗi ăn cơm, trước khi đứng dậy, quăng lại một câu: "Ngày mai, anh rời đảo vài ngày, em ở lại từ từ suy nghĩ."

Tiết Đồng buông đũa, đứng lên: "Trạch, chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện được sao? Qua nhiều ngày như vậy, sao anh vẫn tức giận?."

Long Trạch dừng bước, hai mắt nhìn chằm chằm cô: "Chúng ta có thể nói chuyện gì, em muốn gì anh đều đã cho em. Nếu em muốn anh để em đi, anh chỉ có thể nói một câu: "Làm không được". Hiện tại, anh vừa lòng với cuộc sống này, không muốn thay đổi gì cả, chúng ta còn có gì để nói?."

Khóe miệng Tiết Đồng khẽ nhếch lên, đó chính là nguyên nhân Long Trạch trốn tránh cô, hắn không muốn cuộc sống của mình bị thay đổi.

Hơi thở Long Trạch có phần gấp gáp: "Mấy ngày nay chúng ta hãy bình tĩnh suy nghĩ. Vài ngày sau anh trở về, anh không hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta vẫn duy trì tình trạng như này."

Lại uy hiếp! Tiết Đồng trong lòng trở nên nặng nề, nhìn hắn xoay người lên trên lầu, cô lên tiếng: "Trạch, cho dù anh không hoàn toàn là người, nhưng anh sống ở xã hội này, so với những người khác, anh không có sự khác biệt.

Em không quan tâm anh so với những khác có gì khác biệt, cho dù là bản tính kiêu ngạo của anh, em cũng thích. Em chỉ muốn nói rằng những gì Trình Thiên nói với anh, không phải tất cả đều đúng."

Lưng của Long Trạch hơi run run, nhưng cũng không quay đầu lại mà tiếp tục lên lầu.

Quả nhiên hôm sau Long Trạch rời đảo, ngay cả bữa trưa cũng không ăn, đi vài bước quay lại nhìn Tiết Đồng, không nhẹ cũng không nặng, nói: "Em còn giữ điện thoại? Có việc gì gọi điện thoại cho anh."

"Em biết, mọi việc anh phải cẩn thận." Tiết Đồng dặn dò.

Long Trạch định nói thêm nhưng lại thôi, xoay người tiến ra cổng chính.

Trời xanh may trắng giống như tấm thảm khổng lồ, cao vời vợi, mây trắng ở trên cao, đổ đầy những ánh sáng vàng nhạt rọi xuống, tia nắng lấp lánh hắt lên người, đem lại cảm giác thoải mái.

Khí hậu trên đảo rất tốt, ở đây ba tháng, ngoại trừ lần bị ốm ấy, tất cả đều rất bình thường, trời trong nắng ấm, không khí mát mẻ, cảm giác thư thái đến bình thản, cho nên Long Trạch rất thích nơi này.

Tiết Đồng nằm trên ghế dài ở vườn hoa, nhìn lên bầu trời xanh trong, cô không biết liệu sau này còn có cơ hội ngồi đây ngắm nhìn trời mây như hôm nay hay không? Tiết Đồng cười mỉm, cô đã rất cố gắng, cố gắng sống sót, cố gắng chờ đợi cơ hội sống lại lần thứ hai.

Thế nhưng, cô không làm được, người khác chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến cô tan xương nát thịt, nhìn bên cạnh khóm hoa hồng vẫn nở rộ khoe sắc, có đôi khi cô muốn trở thành một cây hoa, một gốc cây, cho dù bị người khác cắt bỏ, giẫm đạp lên cũng không hiểu thế nào là đau khổ.

Nằm trong vườn hoa, Tiết Đồng thấy được chiếc thuyền của Long Trạch dần rời bến, hắn vì trốn tránh cô mà rời đảo, cùng sống chung dưới một mái nhà, hắn luôn nỗ lực yêu cô, nhưng cô đáp lại tình cảm của hắn bằng những câu nói sắc lạnh, phủ nhận hoàn toàn tình cảm của hắn, nói hắn không hiểu thế nào là yêu.

Thật buồn cười, Tiết Đồng có thể đi đâu tìm được người giống hắn yêu cô nhiều đến như vậy, hắn có gì không thể sánh với người khác, hắn có địa vị, danh phận, năng lực, vậy hắn có điểm gì không xứng?

Hắn đối với cô tốt như vậy, cẩn thận che chở cô, từ trước tới nay hắn chưa dành nhiều thời gian chờ đợi và kiên nhẫn chờ đợi một người đến vậy, ngày ngày cô ngủ trong vòng tay hắn cho đến khi mặt trời nhô cao, hắn vì cô lặn xuống tận đáy biển để tìm kiếm thứ cô thích ... Nếu không phải vì yêu, vậy là gì?

Thế nhưng giờ đây hắn hoàn toàn bất lực, hắn không muốn to tiếng với cô, cũng không muốn uy hiếp cô, hắn không biết nên làm gì bây giờ, vì thế hắn lựa chọn trốn tránh, dùng thời gian để bình phục chính tâm tình của mình.

Hiển nhiên, dáng vẻ sầu muộn của hắn không gạt được Trình Thiên, vừa thấy hắn, Trình Thiên đã giễu cợt: "Sao thế này? Trạch đau khổ vì tình?."

Long Trạch hung hăng trừng mắt với Trình Thiên.

Trình Thiên dường như nhìn thấu tâm can của Long Trạch: "Cãi nhau với người phụ nữ của mình? Bằng không sao có thể chủ động rời đảo như này?."

"Tôi rời đảo là vì kiếm tiền." Long Trạch phản bác.

"Nhìn dáng vẻ của cậu không giống với người chủ động đi kiếm tiền." Trình Thiên cười nói: "Lần trước tôi đã nói qua với cậu, phụ nữ không thể quá nuông chiều, nhìn cậu cả ngày vây quanh cô ta, sớm muộn gì cũng bị chiều hư."

Long Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: "Phụ nữ của anh rất nghe lời?."

"Hóa ra vì chuyện này." Trình Thiên cười lớn tiếng: "Là do cậu quá chiều cô ta, mới để xảy ra chuyện này. Cậu phải khiến người phụ nữ của mình vừa yêu vừa sợ mình, như vậy mới biết nghe lời.

Trước đây, đưa cô ta tới nghĩ rằng cậu sẽ không thích nên tôi không cho người dạy dỗ qua, chuyện này là do tôi sai. Hiện giờ, tôi bảo cậu mang cô ta tới đây, cậu lại không chịu, tôi cũng không còn cách nào khác. Cô ta là người của cậu, trở về dạy dỗ lại một chút. Khi nào cần dạy dỗ thì phải mạnh tay, bằng không có lần đầu sẽ có lần sau."

Long Trạch câu hiểu câu không, hắn với Trình Thiên quen biết lâu như vậy nhưng tính cách hai người khác biệt rất lớn. Đối với những chuyện Trình Thiên làm, Long Trạch luôn không để vào mắt, muốn hắn giáo huấn lại Tiết Đồng vừa biết nghe lời lại sợ hắn, khác nào bảo hắn phải ra tay với cô? Nếu làm như vậy, ngay cả chính hắn còn thấy coi thường mình.

Long Trạch chuyển đề tài: "Gần đây có việc gì làm không?."

"Chuyện phải làm thì lúc nào cũng có, nhưng nếu như cậu đã mở lời thì không thể giao cho cậu làm chuyện bình thường được. Thay tôi đến thành phố Tây tiếp đãi ông Chung." Trình Thiên mỉm cười.

Long Trạch thoáng cân nhắc, chuyện này đối với hắn cũng không có gì là khó khăn, hắn mở miệng nói: "Đúng rồi, tôi muốn anh đem đảo kia sang tên lại cho tôi?."

"Hả? Đảo kia không phải cậu vẫn ở sao? Không là của cậu thì còn là của ai?."

"Đấy là anh cảm thấy vậy, tôi muốn nó hoàn toàn thuộc về mình." Long Trạch thản nhiên nói.

Đáy mắt Trình Thiên trở nên tối lại, lộ ra vẻ thâm trầm, hắn nói: "Đúng vậy, bất kể chuyện gì cũng cần phải nắm chắc trong tay."

Hắn nói tiếp: "Việc sang nhượng lại hòn đảo kia tôi sẽ gọi luật sư tới giải quyết, về việc ông Chung chúng ta cần trao đổi chi tiết hơn. Ngoài việc sở hữu hòn đảo ra, tôi cũng sẽ trả thù lao cho cậu, giữa hai chúng ta, tôi sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng."

Điểm này Long Trạch hoàn toàn tin tưởng Trình Thiên, hắn trước kia biết tiền là quan trọng, nhưng lại không biết nó quan trọng tới mức như thế nào, nhưng kể từ ngày sống ở thế giới này, hắn phát hiện vật chất vô cùng quan trọng, chẳng trách người đời lại yêu tiền điên cuồng đến vậy, thậm chí còn đem cả tính mạng của mình gán vào chiếu bạc.

Theo thường lệ, Trình Thiên sẽ mời Long Trạch dùng cơm, bên trong phòng ăn luôn được sắp xếp sẵn vài nữ phục vụ xinh đẹp, nhìn lướt qua cũng có vài điểm giống Tiết Đồng, Trình Thiên cười nói: "Thích người nào? Cậu cũng nên thử qua hương vị của người phụ nữ khác, cũng không có gì khác biệt là mấy, đàn ông không nên để phụ nữ ảnh hưởng đến tâm trạng."

Long Trạch không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm.

Trình Thiên gọi mấy người nữ phục vụ ngồi bên cạnh hầu Long Trạch ăn cơm, những cô gái mà Trình Thiên gọi tới đây đều có làn da trắng nõn nhu mì, lả lướt dựa vào người Long Trạch, thấy hắn gắp miếng rau liền vươn tay gắp miếng thịt bỏ vào trong bát cho hắn: "Đổ Thần, anh nếm miếng này thử xem."

Giọng nói mềm nhẹ như bông, cảnh xuân bày ra trước mắt hắn, nhìn miếng thịt trong bát, Long Trạch ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, hai giây sau nói: "Cô đi ra ngoài."

Cái gì mà không khác biệt nhiều lắm! Kể từ giây đầu tiên người phụ nữ kia ngồi xuống bên cạnh hắn, Long Trạch nhận thấy sự khác biệt rất lớn!

Khi Tiết Đồng ngồi bên cạnh, hắn cảm thấy rất thoải mái dễ chịu. Còn lúc này, người phụ nữ khác ngồi cạnh hắn, Long Trạch lại thấy khó chịu cảm giác bài xích rõ rệt, hắn không hiểu nổi vì sao Trình Thiên lại có thể để những người phụ nữ như vậy ngồi cạnh.

Trình Thiên phất tay kêu mấy mấy nữ phục vụ rời khỏi phòng, cười nói: "Cậu đúng là thật lòng! Muốn làm kẻ chung tình?."

"Chỉ là không thích." Long Trạch gọi người xới cơm, buồn bã cúi đầu tiếp tục ăn cơm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-107)