Vay nóng Tima

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 029

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 029
Không thể khống chế
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Long Trạch hôn cô, giống như muốn giải phóng những bất mãn vừa qua, không còn sự nhẹ nhàng như mọi khi lúc này Long Trạch ra sức tàn phá cánh môi của Tiết Đồng, không ngừng áp bức cô hé miệng để lưỡi hắn thuận lợi tiến vào, cảm giác này giống như cô trở thành kẻ địch của hắn trên chiến trường, không chút lưu tình mà chỉ có sự chiếm đoạt cường ngạnh.

Long Trạch siết chặt thắt vòng eo cô như muốn bẻ gẫy nó, nụ hôn dần trở nên thô bạo, Long Trạch mút mạnh chiếc lưỡi ngọt ngào của cô thậm chí không nhịn được mà cắn nhẹ nó. Hắn đem cô đặt dưới thân mình, đầu gối đè chặt đôi chân thon dài của Tiết Đồng, gắt gao giam cầm trong lồng ngực mình không để cô có cơ hội phản kháng.

Cô là của hắn, là Tiết Đồng của hắn. Long Trạch thích loại cảm giác này, đem có đặt dưới thân mình, muốn gì đoạt lấy, hắn coi cô như vật báu trong tay, luôn cẩn thận bảo vệ cô, thậm chí hắn có thể tàn nhẫn bẻ gãy cánh của cô, để cô không có cơ hội rời xa hắn.

Nghe được tiếng rên rỉ của Tiết Đồng, Long Trạch liền dùng môi mình nuốt trọn âm thanh kiều diễm ấy lại, hắn thích âm thanh kích tình này, hắn cảm nhận được cơ thể mình đang biến đổi, cảm thấy hạ thân thấy nhức nhối nóng rực. Mặc kệ có cơ thể đang khó chịu đến đâu, Long Trạch vẫn tiếp tục ngấu nghiến cánh môi của Tiết Đồng, trước sự tàn phá bừa bãi của Long Trạch mà môi Tiết Đồng rớm máu tựa cánh mai hồng xinh đẹp, hắn mút vào rồi lại cắn nhẹ không ngừng thưởng thức vị ngọt mà cô mang lại cho hắn.

Người phụ nữ dưới thân hắn mềm mại thanh tao như dải lụa trắng, lúc này hắn cảm nhận được sự va chạm da thịt, áo ngủ của Tiết Đồng dần trượt xuống để lộ ra cánh tay trắng tuyết, da thịt non mịn hiện ra trước mắt hắn, rồi hắn nghe được cả tiếng vải bị xé rách, hắn rất thích âm thanh chiếm đoạt này. Hút cạn vị ngọt của Tiết Đồng, Long Trạch bắt đầu cắn vành tai cô, mút nhẹ từng tấc thịt tơ mịn trên khuôn mặt Tiết Đồng, dần dần di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn...

Hắn thích vòng eo nhỏ của cô, tay Long Trạch chuyển đến trước ngực của Tiết Đồng, nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực non mịn, cảm giác như được chạm vào dòng nước thanh mát, cảm giác mềm mịn như vậy chỉ nâng niu thôi là không đủ.

Nơi đó còn có nụ hoa phiến hồng đang dần nở rộ, hắn vươn tay trực tiếp nắm lấy, dùng sức miết mạnh, hắn nghe được cô hét lên "A ", tiếng rên rỉ của cô như đang cổ vũ cho hắn, máu huyết trong cơ thể lúc này như dòng dung nham nóng bỏng muốn thiêu rụi mọi thứ.

Trước mắt Long Trạch là một tầng sương mù phủ kín, thấy Tiết Đồng không ngừng giãy dụa, Long Trạch áp thân hình cao lớn của mình trực tiếp kìm hãm cô. Quái lạ, nụ hồng trên khuôn ngực đầy đặn kia sao càng vuốt lại càng thẳng đứng, làm người ta cảm thấy khó hiểu, Long Trạch tò mò liền cúi đầu trực tiếp cắn nó.

Tiếng khóc của Tiết Đồng càng lúc càng lớn, trước nay cô chưa từng thấy Long Trạch thô bạo đến vậy, hắn như một con dã thú muốn xé nát cô ra từng mảnh nhỏ mới hài lòng, hắn ngăn chặn mọi hành động từ chối của cô, làm cho cảm thấy khó thở, rên rỉ dưới động tác khiêu khích của hắn.

Giờ đây hắn không còn sự dịu dàng vốn thấy thay vào đó là hàng loạt động tác cường ngạnh như muốn ép chết cô, càng đáng sợ hơn nữa là cô đang bị hắn xâm phạm, cô không ngừng vặn vẹo cơ thể trước sự tra tấn của Long Trạch, hét lên: "Đau ... cút ngay ... đau quá!."

Hắn cảm thấy người dưới thân có ý đồ phản kháng, cơ thể hắn sớm đã bị bao phủ bởi cảm giác phải chiếm đoạt, nhưng hắn vẫn chưa thấy đủ, cánh tay dần di chuyển xuống dưới hai chân Tiết Đồng.

"Chát" một tiếng thật mạnh vang lên, đánh thẳng vào mặt Long Trạch, giống như vừa được bước ra từ sương mù, cái tát này giúp hắn tỉnh tảo.

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

Tiết Đồng bị hắn dọa đến ngây người, trong lòng vô cùng sợ hãi, thừa dịp Long Trạch chuyển cánh tay xuống dưới hai chân mình, cô dùng sức tát mạnh hắn một cái.

Quả nhiên Long Trạch rất nhanh dừng động tác, chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó hắn cúi đầu nheo đôi mắt lại lướt nhanh trên người của Tiết Đồng, khó có thể tin được, ánh mắt Long Trạch như đang dần vỡ vụn thành từng mảnh, một lúc lâu sau, hắn quay lưng về phía Tiết Đồng, nhặt quần áo dưới đất lên đắp nhẹ lên người cô.

Tiết Đồng cuộn mình trên sofa, vẫn không nhúc nhích, cô sợ hành động của mình sẽ lại kích thích hắn, hoặc một lần nữa hắn sẽ làm ra việc mà cô không muốn.

Lưng của Long Trạch hơi run run, hắn thở dài một hơi trở về phòng ngủ.

Tiết Đồng nhìn theo bóng lưng của Long Trạch, chiếc váy cô mặc sớm bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ, cảm giác lạnh buốt đang xâm chiếm khắp cơ thể cô. Tiết Đồng muốn đứng dậy trở về phòng ngủ thì Long Trạch bước ra, cô vội vàng lui người lại trên sofa, dùng hai tay gắt gao ôm chặt cơ thể.

Cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Long Trạch.

Long Trạch không hiểu nổi vì sao bản thân lại thiếu tự chủ đến thế, trên người cô đầy dấu vết hồng hồng với dấu răng của hắn, những vết tích kia như đang lên án hành động mất tự chủ của hắn, đôi mắt của Tiết Đồng nhìn hắn đầy cảnh giác cùng với nỗi sợ hắn làm cho Long Trạch cảm thấy khó chịu.

Cũng may, hắn dừng lại đúng lúc, nếu không hắn sợ mình sẽ làm tổn thương cô. Trên tay Long Trạch cầm chiếc chăn mỏng bước vài bước tới bên Tiết Đồng, nhẹ nhàng đắp lên cho cô.

Tiết Đồng lui mình vào sofa, quấn chặt chăn lên cơ thể.

Hai người cứ như vậy giằng co trong thời gian khá lâu, Long Trạch lên tiếng mở miệng trước: "Có bị thương hay không?"

Phản ứng của Tiết Đồng trở nên chậm chạp, cô dựa chặt lưng vào sofa.

Long Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, nâng nhẹ khuôn mặt Tiết Đồng chăm chú quan sát, khuôn mặt ướt đẫm vì mồ hôi hòa lẫn với nước mắt, đôi môi còn đọng lại những tơ máu, đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Long Trạch ngượng ngùng: "Tôi cũng không muốn như vậy, nhất thời không khống chế được, lần sau không cần chọc tôi tức giận."

Rõ ràng hành vi của hắn là sai trái, còn ra vẻ đổ lỗi cho cô, Tiết Đồng cũng không còn sức tranh cãi với hắn, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà rời tầm mắt sang hướng khác.

Long Trạch vuốt nhẹ lưng cô hỏi: "Có đau hay không?."

"Vẫn ổn." Tiết Đồng ở trong lòng hắn run nhẹ, hơi thở trở nên mỏng manh yếu đuối.

Long Trạch cũng không biết phải an ủi cô thế nào. Hắn cảm thấy tức giận chính bản thân mình, nhưng đứng trước thân hình gợi cảm của Tiết Đồng hắn không thể khống chế được. Thậm chí hắn còn dùng sức đối với Tiết Đồng, khiến cô thương tích đầy người, nhìn bộ dáng thê thảm hiện tại của Tiết Đồng hắn mới biết hắn đã ra tay mạnh đến thế nào. Long Trạch không quan tâm đến cảm nhận của người khác, nhưng tuyệt đối hắn không thể để Tiết Đồng có cảm giác chán ghét đối với mình.

Tình huống trước mắt làm cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng: "Đi tắm rửa trước đi."

Long Trạch ôm Tiết Đồng đến phòng tắm, vừa an ủi vừa chuẩn bị nước tắm cho cô, cơ thể Tiết Đồng cứng nhắc, cô vẫn duy trì thái độ cảnh giác với hắn, Long Trạch nói: "Em tắm đi, thả lỏng một chút."

Long Trạch bước tới ngưỡng cửa, quay đầu lại định nói gì đó.

"Tiết Đồng." Ánh mắt đầy vẻ hối lỗi: "Tôi không có ý làm em đau."

Cửa phòng tắm đóng lại, Tiết Đồng theo bản năng lập tức vọt tới cạnh cửa khóa trái lại. Tiết Đồng biết, Long Trạch không phải người bình thường hơn nữa lại là đàn ông, hắn mạnh tay như vậy cô thể hiểu được là hắn không cố ý, nhưng chỉ vì hành động nhất thời mất kiểm soát ấy cũng khiến cô vô cùng sợ hãi.

Tâm trí của Tiết Đồng bây giờ vô cùng hỗn loạn, cô ngâm mình trong dòng nước ấm, từ từ thả lỏng cơ thể, khẽ nhắm mắt lại, tạm thời không suy nghĩ đến bất cứ việc gì.

Tiết Đồng ngâm mình trong bồn tắm khá lâu, đến khi Long Trạch gõ cửa cô sực tỉnh. Đứng trước gương nhìn dấu vết xanh tím khắp cơ thể, quên đi, dù sao cô cũng đánh Long Trạch một cái, nếu là bình thường cho dù cho cô mười lá gan cô cũng không dám. Phòng tắm có chuẩn bị áo choàng, Tiết Đồng cẩn thận mặc vào rồi từ từ bước ra ngoài.

Long Trạch thấy cô bước từ phòng tắm ra, trong tay cầm tuýp thuốc mỡ đưa cho cô, trong lúc cô tắm hắn có nhờ người mang lên, hắn cố gắng tỏ vẻ tự nhiên: "Bôi lên vết thương, rất hiệu nghiệm."

Tiết Đồng cầm tuýp thuốc rồi nói "cảm ơn ".

Không hiểu ma xui qủy khiến hay sao mà Long Trạch lại thốt ra: "Muốn tôi giúp em bôi không?."

"Không cần." Tiết Đồng đứng thẳng người lên, thấp giọng hỏi Long Trạch: "Tôi có thể trở phòng nghỉ ngơi hay không?."

"Đi đi." Long Trạch cũng thấy xấu hổ: "Buổi tối ăn cơm tôi sẽ gọi em."

Tiết Đồng cứng người bước nhanh về phòng ngủ, lập tức khóa trái cửa lại.

Bản năng kháng cự đối với Long Trạch vẫn luôn ẩn chứa trong suy nghĩ của Tiết Đồng, cô và hắn tuyệt đối không thể xảy ra mối quan hệ nam nữ bình thường được, hơn nữa hắn lại là bán xà, để chấp nhận được chuyện này đối với cô mà nói quá khó khăn, cô cũng không biết về sau hắn sẽ còn có những hành nào khác với cô, nhưng trước mắt, là không thể chấp nhận được.

Tiết Đồng cầm tuýp thuốc mỡ bôi lên vết thương, người đàn ông này dùng lực như muốn bóp chết người khác, không hề hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, động tác thô lỗ đến dọa người. Bôi thuốc xong, Tiết Đồng cuộn mình chui vào ổ chăn, vẫn là ở trong chăn mới đem lại cảm giác an toàn cho cô, vừa ấm áp lại cảm thấy như được mẹ ôm.

Đến khi có dạ dày kêu réo vì đói Tiết Đồng mới thức dậy, nhìn ra phía ngoài trời cũng đã tối, các ngọn đèn cao tốc cũng bật sáng, cũng đến thời gian Long Trạch ăn cơm chiều, cô cũng không thế trốn tránh hắn mãi được, ăn mặc chỉnh tề xong xuôi Tiết Đồng mới rời khỏi phòng.

Long Trạch ngồi xem tivi trên sofa mà trong lòng vẫn cảm thấy day dứt, hắn cũng không để tâm rằng tivi đang chiếu chương trình gì, bởi hắn đâu còn tâm trí nào để xem tivi. Nhìn thấy Tiết Đồng, Long Trạch liền hỏi: "Em muốn ăn gì? Đi ra ngoài ăn hay là kêu người mang cơm lên?."

Tiết Đồng hôm nay không có hứng ra ngoài: "Gọi đồ lên đây ăn đi. Buổi tối anh không cần ra ngoài sao?."

"Tối nay không có việc gì." Hắn ngồi dậy, ôn hòa nói: "Em muốn ăn gì? Ở đây, cơm Tây cũng không tệ, muốn thử không?."

"Tùy anh."

Long Trạch cũng không có yêu cầu về món ăn cũng không thích tự mình gọi món: "Em chọn đi, kêu phục vụ vào hỏi qua thực đơn."

Hắn ấn chuông trên tường ngay lập tức tiếng gõ cửa vang lên, Long Trạch không để ý mà mặc cho Tiết Đồng ra mở cửa. Thái độ của người phục vụ vô cùng lễ phép, luôn mỉm cười trả lời cô, cẩn thận giới thiệu từng món ăn Tây cho Tiết Đồng. Hôm nay, Tiết Đồng cũng không còn khẩu vị nào để nghĩ đến việc ăn uống, cô tùy tiện chọn vài món.

Chờ người phục vụ rời đi, Long Trạch xoay người nhìn Tiết Đồng.

Cô ngồi phía đối diện Long Trạch, có chút không được tự nhiên.

"Sợ tôi?." Hắn không thích cô sợ hắn.

Có chuyện để nói, nhưng Tiét Đồng không thể trả lời thật với lòng mình, cô đành lên tiếng: "Anh, anh làm tôi đau."

"Về sau sẽ không." Đáy mắt Long Trạch đầy vẻ xin lỗi: "Thể chất của chúng ta chênh nhau, cho nên mới ... tôi thực sự có lỗi."

"Không, không có gì." Dù vậy thì vẫn phải công nhận rằng Long Trạch là người đàn ông tử tế, chỉ là khả năng khống chế của hắn không được tốt, đề tài này có vẻ áp lực, Tiết Đồng nói: "Chúng ta đừng nhắc đến chuyện này."

"Được "Sắc mặt Long Trạch giãn ra: "Vừa rồi em chọn những món gì?."

"Tổ yến chưng đu đủ, bánh crepe, canh gà hầm....". Tiết Đồng đọc vài tên món ăn cô nhớ được.

Long Trạch cười nhẹ: "Tối mai chúng ta đi dạo phố, thử đồ ăn bên ngoài, xem xem em thích mua gì."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-107)