Vay nóng Homecredit

Truyện:Thú Nhân Chi Long Trạch - Chương 027

Thú Nhân Chi Long Trạch
Trọn bộ 107 chương
Chương 027
Của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Long Trạch để ý thấy khẩu vị gần đây của Tiết Đồng không được tốt, cho dù tôm hùm tươi ngon mới được bắt từ biển về, mùi thơm của thịt tôm nướng hấp dẫn đến như vậy nhưng cô cũng chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa, cảm thấy nghi hoặc Long Trạch hỏi: "Làm sao vậy? Sao không ăn?."

"Không có khẩu vị." Tiết Đồng nhẹ giọng trả lời.

"Lần trước đưa em đi, chẳng phải rất thích ăn sao, bây giờ lại không thích?."

"Gần đây cảm thấy ăn không ngon." Tiết Đồng miễn cưỡng giải thích, tâm tình không tốt thì có sơn hào hải vị bày ra trước mắt cũng nuốt không trôi!

Long Trạch nghĩ rằng do cô không ngủ đủ giấc nên ảnh hưởng đến khẩu vị, ăn xong liền giục cô trở về phòng nghỉ ngơi. Nghe được đề nghị của Long Trạch, cô vui mừng như mở cờ trong bụng, thời gian này Tiết Đồng rất sợ ở cùng một chỗ với hắn, trong lòng luôn đề phòng mọi hành động của Long Trạch.

Nếu như hắn muốn vượt quá giới hạn, cô cũng không thể phản kháng, hay nói chính xác hơn là không có can đảm để chống cự lại Long Trạch. Xét đến cùng, cô cũng chỉ là vật mua vui cho Long Trạch, tuyệt đối không thể chọc giận hắn, bằng không hậu quả cô không dám nghĩ đến.

Đó là sự ép buộc cũng là sợi dây níu giữ sinh mạng, cô là người không phải là vật mua vui cho thiên hạ, cô cũng có suy nghĩ có cảm xúc của riêng mình, nhưng khi rơi vào tay chúng, thì mọi tôn nghiêm vốn có của con người đều bị gỡ bõ sạch sẽ.

Tiết Đồng thấy vô cùng áp lực kể từ sau khi Long Trạch tỏ rõ vẻ thích thú đối với cô, mỗi khi nhớ tới nụ hôn nóng bỏng kia cô lại cảm thấy bất an.

Qua hai ngày Long Trạch phát hiện khẩu vị của Tiết Đồng vẫn không có tiến triển, đồ ăn trên bàn cô cũng không đụng đũa nhiều, ăn rất ít chủ yếu là chỉ nhìn hắn ăn cơm, Long Trạch có chút mất hứng, cũng lo lắng cho sức khỏe của Tiết Đồng: "Tiết Đồng, không phải em bị bệnh? Sao ăn ít vậy?."

"Không phải." Tiết Đồng cười gượng: "Ngày nào cũng ăn mấy món này cảm thấy hơi ngấy, tôi lại không nấu được món mới."

Long Trạch không nói gì, chỉ cúi đầu ăn cua vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Gần đây, Tiết Đồng thường ở lì trong phòng, ăn cơm xong cũng nhanh chóng thu dọn rồi trở về phòng, buổi tối cũng tắt đèn ngủ rất sớm, chính là cô muốn tránh gặp mặt Long Trạch, nếu hắn có hỏi han thì cô cũng chỉ trả lời cho có lệ: "Tôi thấy hơi khó chịu, muốn trở về phòng" nghe xong Long Trạch cũng không miễn cưỡng cô.

Đối với những điều Tiết Đồng không thích tuyệt nhiên Long Trạch cũng không ép buộc cô, hắn chỉ thích được ôm cô chặt vào trong lòng mình, cảm nhận được hơi thở của cô, hay hắn thích được hôn lên đôi môi ngọt ngào kia.

Tiết Đồng đứng trong phòng ngắm vỏ sò chợt nở nụ cười nhạt, nhìn những vỏ sò sáng bóng hình dạng khác nhau khiến cô không nỡ buông xuống, so với sợi dây chuyền giá trị kia thì đối với cô những vỏ sò này quý giá hơn nhiều. Bên cạnh, chiếc tủ nhỏ trưng bày vỏ sò là lọ thủy tinh bỏ đá nhiều màu sắc, lần trước ra biển Long Trạch có tặng cô một ít đá nhỏ nhiều màu sắc.

Ở chung với Long Trạch lâu ngày, nhiều lúc cô cũng không hiểu nổi tính tình của hắn, đôi khi hắn lại tỏ ra như một đứa trẻ lớn xác, không nhuốm phong trần thế sự đời người, tính cách cũng tỏ ra ương ngạnh bướng bỉnh, khó mà tin được hắn lại có thể trở thành trợ thủ đắc lực của lão đại hai giới hắc bạch.

Tiết Đồng chợt lóe lên suy nghĩ không bình thường, nếu Long Trạch không phải là người bán xà, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường, chắc chắn cô sẽ yêu hắn.

Nhìn ánh sáng phát ra từ những viên đá cô đột nhiên muốn xâu thành một chuỗi dây, Tiết Đồng cầm lọ đá nhỏ đi xuống dưới lầu, vào bếp lấy cây kéo rồi ra vườn hoa, cố sức đục lỗ, viên đá quá cứng mà sức cô cũng có hạn không thể nào khoan thủng nó.

Tiết Đồng thở dài, liền lấy viên đá nhỏ hơn, hy vọng có thể đục được lỗ, hành vi của cô có chút ngu ngốc, thậm chí không hiểu nổi vì sao mình lại làm những hành động điên rồ này, nhưng ở đây thứ cô có nhiều nhất chính là thời gian, làm mấy chuyện ngớ ngẩn này để giết thời gian cũng không tệ.

Đục mãi cũng không thấy được kết quả như ý, tay Tiết Đồng cũng đau rần, ngẩng đầu thấy Long Trạch đang bên cạnh, hắn hứng thú quan sát hành động của cô, trên trán có vài sợi tóc đen nhánh dưới ánh nắng mặt trời trở nên sáng bóng, Long Trạch chuyển mắt xuống đôi tay thon dài của cô: "Em muốn làm gì?."

"Tôi muốn đục lỗ trên đá, làm một vòng đá." Tiết Đồng chỉ tay vào lọ đá thủy tinh.

Long Trạch lấy tay với ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn dụng cụ trên bàn, cười nói: "Như vậy sao em có thể khoan được đá! Công cụ không thích hợp, ngồi đục có đến tối cũng không xong, mà nếu có đục được cũng không đẹp."

"Tôi chỉ tìm được thứ này." Tiết Đồng thở dài.

Long Trạch vuốt tóc cô như đang an ủi con thú nhỏ: "Em chờ, tôi giúp em làm."

Long Trạch trở về phòng lấy chiếc máy khoan điện cỡ nhỏ, Tiết Đồng nhún vai: "Vừa rồi tôi không tìm thấy máy này."

"Có người nào ngốc như em, chỉ biết chạy vào bếp tìm kiếm."

Đúng là trong nhà Long Trạch không thiếu thứ gì, máy khoan điện vừa đục mũi đầu tiên rất nhanh đã khoan xong, mũi khoan rất lẹm, hắn nhìn Tiết Đồng, dò hỏi: "Đều đục lỗ toàn bộ sao?."

"Không." Tiết Đồng vội vàng tìm ra mấy viên đá nhỏ xinh đẹp, để trên bàn.

Long Trạch lấy từng viên một khoan lỗ, hắn khống chế mũi khoan khá tốt, trên mặt đá không xuất hiện vết rạn. Ánh nắng vàng xuyên qua tán nhẹ nhàng đáp lên khuôn mặt đẹp trai của Long Trạch, đôi môi mỏng khẽ cong lên, hàng mi dài rủ xuống, khuôn mặt hắn giống như một khối ngọc được điêu khắc tỉ mỉ, u tĩnh đến mê người.

Long Trạch bên cạnh lên tiếng hỏi: "Em muốn làm vòng đá sao?."

"Ah." Tiết Đồng thất thần, trả lời bừa.

Long Trạch khóe miệng cong lên, nở nụ cười nhẹ: "Tôi hỏi em muốn làm vòng đá như thế nào? Đeo trên người hay chỉ để trang trí?."

Tiết Đồng suy nghĩ, lọ thủy tinh đá có viên to viên nhỏ, cô rả lời: "Vậy làm trang sức đi."

Trước kia cô cũng có đôi khuyên tai bằng đá, màu sắc nhã nhặn, lần này tự tay làm chiếc vòng cổ đá cũng rất hợp với đôi khuyên. Tiết Đồng trở lại phòng tìm sợi dây màu đỏ, vụng về cầm từng viên đá xỏ dây qua, Long Trạch cảm thấy buồn cười, liền cầm sợi dây trên tay cô: "Em nói đi, phối màu như nào thì đẹp, tôi giúp em xỏ."

Long Trạch khá khéo tay, động tác cũng mau lẹ, Tiết Đồng học theo trong sách, xâu lại thành một sợi dây đá nhiều màu, so với đồ trang sức được gia công tỉ mỉ đẹp không kém, Long Trạch cầm sợi dây trong tay đùa nghịch, ngẩng đầu hỏi: "Em rất thích?."

"Uhm, dù sao cũng chính tay mình làm."

"Nhưng phần lớn là do tôi làm, đá do tôi khoan, dây do tôi xỏ, nói không chừng đá cũng do tôi nhặt về." Hắn nhìn Tiết Đồng vừa cười vừa nói.

Tiết Đồng liếc mắt nhìn Long Trạch: "Anh muốn làm cho mình đeo sao?."

"Tôi muốn làm gì?." Hắn thấp đầu, cầm máy khoan hạ một mũi vào viên đá, tìm vài viên đá khác lượn mũi khoan như đang khắc chữ gì đó rồi cẩn thận hoàn thành sợi dây, nét mặt đầy đắc ý đưa dây đá cho Tiết Đồng.

Tiết Đồng lấy dây, chỉ thấy trên mỗi viên đá viết bốn chữ nhỏ: "Tiết Đồng của tôi."

Tay nghề của Long Trạch không hề tầm thường, vật cứng rắn như đá mà hắn cũng có thể dễ dàng khắc chữ, nhìn dòng chữ này Tiết Đồng không biết nói gì, dù sao hắn cũng chỉ xem cô như một vật sở hữu bình thường.

Long Trạch nhích ghế dựa đến bên cạnh Tiết Đồng, đem bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay hắn: "Tôi nhận được điện thoại của Trình Thiên, ngày mai phải ra ngoài."

"Uhm." Tiết Đồng thản nhiên đáp, rồi nói thêm: "Vậy anh ra ngoài cẩn thận."

Long Trạch vuốt ve bàn tay Tiết Đồng một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Nếu không em đi theo tôi. Dạo gần đây khẩu vị của em không tốt, vừa vặn ra ngoài thay đổi khẩu vị. Không biết lần này ra ngoài bao lâu mới trở về, để em một mình ở đảo tôi cũng không yên tâm."

Tiết Đồng chợi thấy hoảng loạn, hỏi hắn: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu?."

Thấy được sự e ngại trong mắt Tiết Đồng làm hắn khó chịu, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Sợ cái gì? Tôi cũng không phải đưa em xuống địa ngục, cùng tôi đi thành phố Y, đến lúc đó tôi đưa em đi chơi, em thấy thiếu gì tôi sẽ mua cho em. Ăn qua mấy món mới."

"Lần này công việc của anh sẽ lâu trở về? Anh đưa tôi đi, vậy tôi sẽ ở đâu?."

"Cái gì là ở đâu? Em cũng không con búp bê vải." Long Trạch cười khẽ: "Chuyện của tôi rất nhanh sẽ giải quyết xong, khi tôi không ở bên cạnh em thì em ở khách sạn, có phải em bị Trang Lăng dọa?."

Tiết Đồng gật nhẹ đầu.

Long Trạch đưa tay chạm nhẹ hai gò má ửng hồng của cô, nhìn thấy đôi mắt cô ngập trong nước, hắn đưa ngón tay xoa nhẹ khóe mắt: "Đừng nghe hắn nói bừa. Nếu không phải nơi an toàn tôi sẽ không đưa em đến. Tôi thích em, Tiết Đồng có tôi ở đây sẽ không có ai dám làm khó em."

Tiết Đồng cuối cùng cũng an tâm, hỏi: "Anh thực sự muốn đưa tôi ra ngoài?."

"Đương nhiên. Ra đảo tôi cũng không có ai để nói chuyện, cùng lắm thì để em không thể chạy loạn."

Nghĩ đến được rời đảo đến thành phố nhộn nhịp, hòa nhập vào dòng người đông đúc, ánh mắt của Tiết Đồng tĩnh lặng lại nhìn về khóm hoa hồng, thật lâu sau cô mới lên tiếng: "Tôi chưa đến thành phố Y bao giờ, nghe nói rất phồn hoa."

"So với thành phố khác cũng không có gì đặc biệt, chỉ là sòng bạc rất nhiều. Trình Thiên là người có địa vị tại thành phố Y, hắn sẽ sắp xếp cho chúng ta. Vốn lần này tôi không muốn ra ngoài, nhưng tôi muốn kiếm thêm tiền, lỡ may sau này cùng em ra ngoài, muốn mua cái gì không có tiền thì không được. Trước kia tôi sống một mình, cái gì cũng không để ý, nhưng hiện tại có em, tôi cũng nên có sự chuẩn bị riêng."

Hắn nhìn sợi dây trên cổ Tiết Đồng: "Sợi dây này rất quý, nếu làm mất chắc em sẽ không vui, vẫn là nên mua thêm vài sợi, để tôi đến chỗ Trình Thiên xem còn thứ nào tốt hơn không."

Giọng nói của Long Trạch rất tự nhiên, róc rách như tiếng mưa, làm cho Tiết Đồng nhớ tới cha mình, thi thoảng ông cũng hay cằn nhằn: "Không còn cách nào, cha muốn kiếm thêm tiền, mẹ con thích chơi mạt chược nhưng lại hay thua, lúc thì muốn mua cái này, lúc thì muốn mua cái kia, còn muốn tích góp dành dụm tiền đám cưới cho con. Cha muốn kiếm nhiều tiền để vun đắp cuộc sống cho hai mẹ con."

Cha cô thường hai trách yêu mẹ mỗi khi bà chơi mạc chược: "Đánh, đánh, đánh, lúc nào cũng thua."

Kì thực, mẹ cô chính là tay nghiện mạc chược, tiền lương mỗi tháng đều dốc vào bàn mạc chược, cha cô cũng thường hay trách mắng nhưng không vì vậy mà xảy ra cãi nhau, Tiết Đồng thắc mắc thì cha lại thường nói: "Mẹ con là người có chừng mực, nếu bà ấy thích như vậy, cha cũng không nên ngăn cản, nói sao chỗ tiền thua mạc chược ấy cũng không nhiều, thua một chút cũng không sao cả, mẹ coi vui là được rồi."

Cha cô hết mực yêu thương mẹ cô, tình cảm của hai người qua bao nhiêu năm thăng trầm vẫn luôn rất mặn mà.

Nhớ đến chuyện cũ ấm áp ấy mà cô cảm thấy lòng chua xót, vì người phụ nữ mình yêu mà ra sức kiếm tiền chính là một người đàn ông đáng để gửi gắm cuộc đời mình, cô cũng không dám nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn Long Trạch: "Tôi cũng không cần thứ gì cả."

Long Trạch nhíu mày: "Lo trước cũng không thừa, lỡ may ngày nào đó em muốn, tôi không mua được khác nào tôi là kẻ vô dụng?."

Long Trạch quả là người đàn ông tốt, Tiết Đồng không tìm được lí do nào để chối cãi lại điều này.

Buổi tối, Long Trạch gọi điện cho Trình Thiên: "Ngày mai, anh đưa trực thăng tới đây, tôi muốn dẫn theo Tiết Đồng."

"Cậu đi làm việc còn muốn mang theo phụ nữ? Không sợ phiền phức sao?."

"Tôi thấy ổn."

"Tùy cậu, cảm thấy thích là được rồi. Cậu xác định muốn đi bằng trực thăng? Không phải ghét ngồi trực thăng sao?."

"Cô ấy say tàu, đi trực thăng cũng nhanh hơn."

Long Trạch vòng sang chuyện khác: "Còn nữa, tôi muốn cùng anh nói chuyện tiền công, tôi cảm thấy anh cần nâng cao giá lên một chút."

Câu nói của Long Trạch khiến Trình Thiên bất ngờ, hắn cúi đầu nở nụ cười lạnh: "Trạch, trước kia cậu chưa bao giờ quan tâm đến tiền."

Long Trạch trả lời lạnh nhạt: "Tôi cảm thấy bây giờ nên quan tâm."

Hai người trao đổi vài câu về vấn đề tiền bạc, Trình Thiên không mấy để tâm về vấn đề này giữa hắn và Long Trạch, cuối cùng chỉ nói một câu đầy thâm ý: "Trạch, người phụ nữ kia khiến cậu trưởng thành!."

Long Trạch cúp điện thoại, cũng bỏ lỡ câu nói cuối của Trình Thiên: "Long Trạch càng lớn càng không đáng yêu."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-107)