Nhục nhã
← Ch.022 | Ch.024 → |
Long Trạch rời đi không bao lâu Tiết Đồng cũng quay trở về phòng ngủ, cô cố gắng thôi không suy nghĩ về quan hệ giữa cô và hắn nữa, dù sao bản thân cũng không tự mình làm chủ được, bị bán đến đây thì có cái gì là tự do của bân than nữa đâu? Tình hình cuộc sống trước mắt cũng rất tốt, yên ổn sống qua ngày, vậy nên cũng không tự làm khổ bản thân.
Bữa tối Tiết Đồng làm vài món ăn đơn giản, đang thu dọn bát đũa thì phòng khách bỗng nhiên đèn tắt ngóm, bốn phía đều tối om, Tiết Đồng sửng sốt, chẳng nhẽ mất điện?
Có lẽ bị đứt cầu dao tổng, cho dù là mất điện thì trong biệt thự ắt sẽ có máy phát điện, cô nhớ bên ngoài có phòng dụng cụ nhưng lại không biết khởi động máy như nào. Tiết Đồng ngồi trên ghế đợi chừng vài phút nhưng vẫn không thấy có điện trở lại, đành phải tự mình thích ứng vớ bóng đêm, ánh trăng ngoài vườn hoa vẫn sáng như ngọn đèn khổng lồ treo trên cao.
Bên ngoài A Tống cùng Đại Miêu cũng không nhìn thấy bên trong căn phòng, dùng đèn pin cũng không thể nhìn rõ đường đi, chẳng lẽ phải chờ đến sang mai?
Bát đũa để trên bàn ngày mai dọn dẹp cũng được, Tiết Đồng dò dẫm từng bước chân trở về phòng, cô đã quá quen thuộc với địa hình ở đây nên cũng không gặp khó khăn khi trở về phòng. Không xem được tivi, Tiết Đồng nảy sinh suy nghĩ khác, cô liền vén rèm cửa lên cao, để cho ánh trăng sáng chiếu vào phòng.
Trong giấc ngủ, mơ hồ nghe được tiếng người bên ngoài mắng chửi, Tiết Đồng tỉnh dậy, phát hiện có người trong biệt thự, cô im lặng nằm trên giường nắm chặt mép chăn, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Lát sau lại nghe được tiếng cửa phòng ngủ bị đá mạnh, âm thanh đầy vẻ phẫn nộ không ngừng mắng nhiếc: "Có người bên trong không? Mở cửa ra!"
Là âm thanh của Đại Miêu, xem ra hắn đang vô cùng tức giận, Tiết Đồng vội vàng đứng lên sợ cửa bị hắn đá hỏng mất, vừa định mở cửa thì có tiếng "Rầm "vang lên như tiếng sấm.
Đại Miêu túm mạnh cánh tay Tiết Đồng, không ngừng mắng nhiếc: "Cô đang làm cái gì vậy?."
Đại Miêu trên tay dùng hết lực, túm cô mạnh đến mức có thể nghe tiếng xương đang rạn nứt của Tiết Đồng.
"Sao lại mất điện? Muốn nhân dịp này bỏ trốn, không biết an phận!" Đại Miêu đầy tia tức giận đem cô ấn mạnh vào góc tường, nhìn về phía bên ngoài rống lên một tiếng: "Tìm được rồi, ở trong này."
Tiết Đồng bị hắn túm mạnh đến mức ngạt thở, cuống quýt giải thích: "Tôi không làm gì cả, cũng không biết vì sao mất điện."
Đại Miêu căn bản không tin, dùng đèn pin rọi vào mặt Tiết Đồng: "Chắc chắn là do cô phá hỏng! Xem ra cô chán sống, muốn chết hả, được tôi tiễn cô. !"
"Không phải!" Ngữ khí lạnh lẽo đầy chết chóc của Đại Miêu khiến cô run rẩy, Tiết Đồng ra sức biện minh: "Cái gì tôi cũng không làm."
A Tống tiến vào phòng Tiết Đồng, nhìn lướt qua Tiết Đồng, xem dáng vẻ sợ sệt của cô không giống đang nói dối, hắn lên tiếng: "Ở đây trông chừng cô ta, tôi đi xem xét xung quanh."
"Nếu xác định là do cô làm, cô nhất định phải chết."
Nói xong hắn túm Tiết Đồng xuống dưới lầu, mang cô đến phòng khách, đầy phẫn nộ ném mạnh cô xuống dưới sàn đá lạnh lẽo. Sức ném của Đại Miêu quá lớn khiến cho xương cốt Tiết Đồng gần như vỡ vụn. Dù đau đớn nhưng cô vẫn cắn chặt răng không dám phát ra tiếng.
Một lúc sau, đèn điện trong phòng sáng trưng, Đại Miêu hung hăng nhìn Tiết Đồng.
"Tôi thực sự không làm gì cả." Tiết Đồng sợ hãi nói.
"Cô tốt nhất là không nên làm gì." Đại Miêu cúi thấp người nâng cằm Tiết Đồng: "Cô phải biết rõ thân phận của mình, không nên tự mình tìm đường chết."
"Tôi biết." Tiết Đồng run run trả lời.
A Tống bước vào phòng, trên tay cầm dụng cụ sửa điện: "Đứt cầu dao."
Hai người ngồi trên sofa dùng vẻ mặt bất mãn nhìn Tiết Đồng.
Tiết Đồng luống cuống giải thích: "Lúc ăn cơm tối liền mất điện, sau đó tôi lên phòng ngủ, lúc các anh đến tôi vẫn còn đang ở trong phòng ngủ."
"Lá gan của người phụ nữ này không nhỏ." A Tống nở nụ cười máu lạnh: "Ngay cả việc cùng xà nhân nằm ngủ cũng có thể làm, còn có cái gì không dám làm?."
Tiết Đồng túng quẫn cắn chặt môi không nói lời nào.
Hai người đàn ông cao lớn ngồi trên sofa cảm thấy rất hứng thú khi chứng kiến Tiết Đồng lại gây chuyện làm phiền đến chúng. Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ này. Tiếp tục dùng lời lẽ lăng mạ cô: "Thật đúng là loại đàn bà dâm đãng, ngay cả Long Trạch cũng dám tán tỉnh, có phải thích bộ dáng nửa người nửa rắn của hắn?."
Tiết Đồng không để ý đến những lời ô uế ấy, câm lặng không trả lời, đương nhiên cô càng im lặng chúng càng khó chịu. A Tống từ từ đứng dậy tới gần Tiết Đồng, kéo cô đứng lên, một tay nắm chặt cánh tay cô, một tay miết mạnh lên da mặt Tiết Đồng: "Da cũng rất mềm mại."
Tiết Đồng cảm thấy ghê tởm, nghiêng đầu né tránh, khiến cho A Tống cảm thấy có chút hưng phấn, hắn nâng cằm cô: "Thế nào, có phải trong mắt chỉ có Long Trạch. Hay thân rắn của hắn khiến cô cảm thấy hứng thú? Mở miệng nói chuyện!"
Nói xong hắn đem hai tay Tiết Đồng bắt chéo ra sau lưng, dùng một tay chế trụ, Tiết Đồng cảm thấy đau trong miệng nhất thời phát ra tiếng hừ nhẹ.
A Tống siết chặt tay để cô không thể động đậy, bàn tay khác đặt ở nơi mềm mại đẫy đà của Tiết Đồng, dùng sức vuốt ve, mở miệng nói: "Cô chính là món đồ chơi được mua đến đây, không cần phải tỏ ra thanh tao, bằng không hậu quả tự gánh chịu."
Thân thể mềm mại của Tiết Đồng càng làm tăng thêm phần kích thích cho hắn, A Tống thêm sức động tác trở nên thô bạo nắn bóp không ngừng ngực của cô. Tiết Đồng cảm thấy vô cùng nhục nhã, vừa giận vừa sợ hãi, tròng mắt đã ngập trong nước, cắn môi nhẫn nhịn. Cô không thể chọc giận chúng, chúng đều là lũ ác ma điên rồ.
Cánh tay của A Tống chạy dọc trên cơ thể, Tiết Đồng nhất thời cứng nhắc người, nghe được âm thanh dung tục của chúng: "Bây giờ đã biết thân phận của mình rồi sao?."
Thấy cô không có phản ứng, A Tống luồn tay vào giữa hai chân của Tiết Đồng, vỗ về chơi đùa, Tiết Đồng không chịu nổi, liền lên tiếng: "Đừng như vậy, Long Trạch sẽ sớm trờ về."
"Nhưng tối nay cô rất hấp dẫn! Với lại cho rằng hắn có thể bảo vệ cô?." Tay của hắn đã sớm đặt trên mông cô không ngừng vuốt ve khiêu khích.
"Tôi không có."
"Ai tin? Tôi nói cô có là có!" Tay hắn tiếp tục di chuyển trên cơ thể Tiết Đồng, cô mặc chiếc váy ngủ khá rộng rất thuận tiện cho hắn meo theo đường cong của Tiết Đồng tha hồ vui đùa, rất nhanh tay hắn đã đặt lên bộ ngực non mềm của Tiết Đồng, A Tống đem cô áp sát vào người, ở bên tai giọng nói đầy dụ dỗ: "Nghe lời một chút, đừng làm tôi tức giận."
Váy ngủ sớm bị A Tống kéo lên quá nửa người, thân hình trơn bóng của cô đều lộ ra trước mắt của hắn, A Tống một bên vuốt ve một bên tiếp tục nhục nhã cô: "Nói, cô là cái gì?."
Tiết Đồng cắn răng không lên tiếng.
"Uhm" A Tống không tỏ ra chút giận dỗi mà chỉ ra tăng thêm lực đạo, nhìn về phía Đại Miêu: "Ôi! Đại Miêu, cô ta không biết nghe lời."
Đại Miêu không nhúc nhích, chỉ im lặng ngồi trên sofa coi kịch vui.
A Tống luồn tay vào trong quần lót của Tiết Đồng, ngón tay hắn không ngừng vỗ về kích thích cô.
"Không cần, xin các anh." Tiết Đồng khóc nghẹn.
"Nói, cô là cái gì?." A Tống nhếch khóe môi cười nhạt.
Tôn nghiêm của Tiết Đồng sớm đã bị hắn đập nát, cô khuất phục với hiện thực, cúi đầu khóc nấc trả lời: "Tôi là ... tôi là món đồ chơi."
Phòng khách phát ra tiếng cười lớn: "Cô rốt cuộc cũng biết mình là gì! Ghét nhất là loại phụ nữ không biết nghe lời!"
Hắn không luồn sâu vào trong mà di chuyển bàn tay to ra phía sau đánh mạnh vào mông cô, tiếp tục làm nhục cô: "Nói, cô rất đê tiện!."
"Tôi ... tôi ... tôi rất đê tiện." Tiết Đồng khóc nức.
"Quá nhỏ, tôi nghe không rõ." A Tống nói giọng bỡn cợt.
Tiết Đồng nuốt nước mắt vào trong, cô theo yêu cầu của hắn, nói lớn một tiếng.
Thân thể Tiết Đồng không ngừng run rẩy, A Tống tiếp tục ở trên người cô không ngừng du ngoạn vuốt ve, khi hắn cảm thấy đủ mới chịu buông tha, chê cười nói: "Nghe lời một chút, cẩn thận chăm sóc Long Trạch, bằng không tự mình gánh chịu."
Trên sofa, Đại Miệu vẻ mặt tươi cười, xem đủ màn trình diễn đầy phấn khích, nói: "Về thôi, người phụ nữ này không thú vị gì cả!"
"Uhm". Cơ thể A Tống sớm đã có phản ứng: "Đi thôi, vẫn là nên trở về tìm phụ nữ của tôi."
Chúng nhìn Tiết Đồng vẫn còn đang run rẩy hoảng sợ, liếc mắt một cái rồi nở nụ cười thỏa mãn, trong miệng nói vài câu khinh thường rồi rời khỏi biệt thự.
Tiết Đồng ngồi sụp trên ghế, nước mắt theo gò má chậm rãi chảy xuống khóc không thành tiếng.
Hóa ra từ trước đến nay là như vậy sao?
Cô vốn chỉ là món đồ chơi của Long Trạch, hắn vui vẻ thì đưa cô đi chơi, mất hứng thì có thể đem cô ném xuống địa ngục, cô cần làm tốt thân phận là món đồ chơi của Long Trạch, phải khiến hắn vui vẻ.
Dâm loạn hay làm nhục chẳng qua cũng là chuyện nhỏ, cô dù sao cũng chỉ món hàng được trao tay bán lại, cuộc đời cô sớm đã chôn vùi dưới hố đen. Cuộc sống trong khu biệt thự xa hoa này giống như đang châm biếm chính cô, hạ nhục chính thân phận thấp hèn này của cô.
Ngồi khóc một trận, trút bỏ được sự đau khổ dày vò mà chúng vừa gây ra cho cô, Tiết Đồng bước những bước vô lực trở về phòng ngủ, tắm rửa sạch sẽ mới chui vào ổ chăn, với tay tắt đèn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Không có sự xuất hiện của hai ác ma kia, cuộc sống Tiết Đồng trở về quỹ đạo bình thường, ăn cơm, ngủ, xem tivi. Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của Tiết Đồng cứ diễn ra theo phép lặp lại, đến chiều Tiết Đồng ra vườn hoa cắt hoa tươi đem vào phòng mình cắm, hương vị hoa tươi thanh nhã tạo cảm giác thư thái, giúp cô phần nào thả lỏng được tinh thần.
Theo thói quen, Tiết Đồng thường thức dậy vào rất sớm, nhưng vì Long Trạch vắng nhà nên cô được miễn khoản chuẩn bị đồ ăn sáng nên có chút lười biếng nằm trên giường mà không xuống bếp ngay như mọi khi.
Ban ngày Tiết Đồng dành phần lớn thời gian để xem tivi, ôm theo đống đồ ăn vặt trở về phòng, mệt thì tắt tivi đi ngủ, chui vào ổ chăn cuộn mình lại. Lúc đói bụng thì tùy tiện làm vài món ăn trong tủ lạnh, hoặc rang cơm ăn.
Cô không muốn phải suy nghĩ về tình cảm giữa mình với Long Trạch, cô vốn chỉ là món đồ chơi của hắn, làm sao có thể nảy sinh tình cảm riêng tư được?
Trong giấc ngủ, Tiết Đồng mơ thấy cha mẹ, nhịn không được mà khóc nức ra tiếng, cô vô duyên vô cớ mất tích trong thời gian dài như vậy chắc chắn cha mẹ ở nhà sẽ rất lo lắng.
Việc cô chịu đựng đau khổ cũng không sao, nếu Long Trạch thích cô có thể cả đời ở lại biệt thự này cũng không sao, chỉ có điều cô không hy vọng cha mẹ vất vả đi tìm cô.
Trước kia cuộc sống bận rộn vì lo cơm áo gạo tiền luôn phải chạy đua với thời gian, nhưng kể từ khi sống trong biệt thự, thời gian đối với Tiết Đồng là vô kể, cuộc sống chỉ diễn ra xung quanh những bức tường vây, mọi chuyện đều không phải nghĩ, dù muốn trốn cũng không có lối thoát, đau đớn nhưng không dám lên tiếng, mọi chuyện đều trở nên hư vô.
Xem tivi, ăn cơm, ngủ đều làm cho cuộc sống trở nên tẻ nhạt, nhàm chán, Tiết Đồng chuyển kênh phim truyền hình nhằm tìm chút tiếng cười cho mình nhưng lại chưa đến giờ chiếu. Tiết Đồng nhanh chóng chuyển sang kênh khác, trên màn hình LCD to lớn kia hiện lên hình ảnh người đàn ông vô cùng quen thuộc.
← Ch. 022 | Ch. 024 → |