Vay nóng Tinvay

Truyện:Dính Nàng Thật Chặt - Chương 09

Dính Nàng Thật Chặt
Trọn bộ 10 chương
Chương 09
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Tử Đồng lấy viên ngọc Như Ý ở bên hông ra, đảm đương việc chiếu sáng, để hai người có thể thuận lợi đi về phía trước.

Qua một lúc lâu, Tử Đồng vẫn không lên tiếng như cũ, đến lúc Ngạc Đồ Khắc phá vỡ tình thế căng thẳng này.

"Tại sao đem ngọc bội của ta cho Vu Nguyệt?" Hơi thở của hắn kề sát bên tai nàng làm cho nàng cảm thấy hắn dường như sẽ hôn lên nàng.

"Bởi vì so với ta, Vu Nguyệt cần." Nàng nói.

Lúc ấy chuyện đột nhiên xảy ra, nàng căn bản không nghĩ nhiều, trực giác khối ngọc bội kia có thể cứu Vu Nguyệt một mạng.

"Bởi vì cần?" Hắn đến gần nàng hơn, toàn bộ hơi thở phảng phất ở trên mặt của nàng.

"Bởi vì ta hiểu nó có thể cứu Vu Nguyệt một mạng!" Sao thế, xem ánh mắt của hắn có chút oán hận, cứu Vu Nguyệt không tốt sao? "Đó là vật đinh ước ta đưa cho nàng." Hắn rốt cục bật thốt lên.

Vẻ mặt Tử đồng trở nên kinh ngạc, nhưng sau khi một ít ý niệm thoáng qua đầu, nàng chợt bật cười ra tiếng.

"Thì ra là chàng để ý chuyện này như vậy?" Tính hắn không phải là hào hiệp, không bị trói buột hay sao? Thế nhưng lại so đo mấy chuyện cỏn con này? Nàng cười làm cho ánh mắt Ngạc Đồ Khắc bất giác rực lửa, hắn đột nhiên hôn nàng.

"A!" Nàng kêu một tiếng, gương mặt đỏ rực, "Xem ra, quan hệ giữa chúng ta không chỉ có phức tạp, cũng rất khó giải quyết." Giờ khắc này, nàng đã quyết định.

Khi một nữ nhân yêu một người đàn ông đến mức ngay cả tính mạng cũng có thể không cần, làm sao có thể sẽ cự tuyệt vì hắn ở lại......

*******

Bọn họ càng đi về phía trước, đường phía trước càng rộng rãi.

"Chàng có mệt hay không?" Nàng giúp hắn lau một chút mồ hôi trên trán.

"Còn chịu được." Đột nhiên, Ngạc Đồ Khắc dừng bước lại, ánh mắt nhìn tới phía trước. Tử Đồng cũng theo hắn nhìn về hướng đó.

"Ngạc Đồ, trước mặt......" Tử Đồng bất giác mơ hồ run rẩy vì một trận hàn khí xông tới trước mặt.

"Là lăng tẩm." Ngạc Đồ Khắc liếc nhìn ra ngoài.

Cõng nàng, hắn tăng nhanh cước bộ đi về phía trước.

Tại nơi tia sáng của ngọc Như Ý chiếu rọi xuống, khiến cho người ta có thể thấy rõ ràng chiếc quan tài đóng kín là một chiếc quan tài gỗ.

Bên trong nằm một đôi nam nữ, đã sớm thành xác khô.

"Đây là......" Hợp táng là tình huống không thường gặp.

Ngạc Đồ Khắc nhíu mày, nhìn qua các đồ vật xung quanh, cuối cùng mở miệng: "Đây là lăng tẩm xưa nhất, về phần bọn họ tại sao lại hợp táng, không phải......" Lời còn chưa nói hết, hắn lại thấy văn bia trên vách đá cách đó không xa.

Cõng Tử Đồng, hắn đi về phía vách đá kia.

Đọc qua văn bia, vẻ mặt hắn biểu lộ không thể tin.

"Viết những thứ gì vậy?" Tiếc rằng, nàng không hiểu chữ viết bọn họ.

"Đây chính là hoàng lăng của tiên tử và tiên đế." Thành Tây cũng có một lăng tẩm, không nghĩ tới nơi này......

"Bọn họ tại sao ở chung một chỗ?" Tử Đồng cảm thấy nghi ngờ. Truyền thuyết không phải nói bọn họ là tách ra sao? "Trên văn bia không nói." Ngạc Đồ Khắc bắt đầu tìm tòi ở bốn phía trên vách tường, hy vọng có thể tìm được một ít bộ phận.

"Này, có thể hay không căn bản không có câu chuyện trong truyền thuyết kia?" Hai tay của nàng quấn cổ của hắn thật chặc, "Tổ bà của ta và ông tổ của chàng, nói không chừng chưa từng tách ra." "Chuyện này đã không thể chứng thực." Hắn tiếp tục động tác, chỉ mong có thể tìm được đường ra."Những chuyện này chút nữa rồi hãy nói, nàng có thể giúp một tay tìm một chút hay không?" "Không cần tìm, ta muốn chàng xem văn bia một lần nữa. Nếu như không có dụng ý đặc biệt, cần gì phải để bia văn kia khảm ở trên vách tường đá rộng lớn, xem ra không bình thường chút nào." Ngạc Đồ Khắc cõng nàng lui về phía sau mấy bước, theo ánh sáng của ngọc Như Ý nhìn toàn bộ tường đá.

Trong phút chốc, hai người đồng thời"A" một tiếng.

Mặt tường kia giống như sa mạc mênh mông vô tận, mà văn bia đó như một điểm xanh trong sa mạc, hình dáng còn quá giống thành Lâu Lan.

"Chàng thử một chút có thể đem cả văn bia ép vào trong vách hay không." Tử đồng thúc giục.

"Ừ, ta thả nàng xuống trước." Ngạc Đồ Khắc vừa nói, nhẹ nhàng đem nàng đặt xuống.

Hắn đi tới trước văn bia, vận khí tới hai tay.

"Chờ một chút." Tử Đồng đột nhiên gọi hắn.

"Hả?" Hắn thu lực tay, quay người lại.

"Trước mắt đem văn bia kia chép lại đã." Vừa nói, Tử Đồng xé xuống một mảnh áo màu trắng.

Ngạc Đồ Khắc quay trở lại, nhận lấy mảnh áo.

"Nhưng phải chép như thế nào?" Chẳng lẽ muốn dùng máu? Tử Đồng rất nhanh quay đầu tìm kiếm ở bốn phía một lúc.

"Chàng xem, phía sau lớp tường có xen lẫn chút gỗ đen." Trải qua trăm năm phong hóa, địa tầng đè ép, những đầu gỗ kia cũng sớm hóa thành than.

Ngạc Đồ Khắc hiểu ý gật đầu, rất nhanh gở xuống ở vách tường một đoạn gỗ đen hóa thành than.

"Đem gỗ đen đập bể, đồ ở trên bia văn." Tử Đồng nói.

Ngạc Đồ Khắc nhanh chóng làm theo lời của nàng, lập tức đem hắc mộc thoa khắp văn bia, sau đó đặt mảnh áo lên, đem văn bia kia dễ dàng ghi lại.

"Tử Đồng, nàng lui về sau nữa chút, ta thử lấy chưởng lực đem tấm bia đá ấn vào." Đem bản dập văn bia đã ghi lại nhét vào bên hông, Ngạc Đồ Khắc lui ra ít bước, vận chưởng, trực tiếp đánh về phía tấm bia đá.

Quả nhiên tấm bia đá khẽ động, sau đó chậm chạp chìm vào trong vách, mà vách tường đá rộng rãi bên cạnh hiện ra một đường hầm.

"Ngạc Đồ, chàng xem nơi ấy." Tử đồng chỉ vào đường hầm nói."Mau, giống như lại muốn khép lại." Ngạc Đồ Khắc xoay người lại, nhanh chóng cõng nàng lên, chạy thẳng vào trong đường hầm, chốc lát, vách tường đá lần nữa khép lại.

"Chàng nói đường hầm này có thể thông đến nơi nào?" Nàng hỏi.

"Xem kìa, đằng trước có ánh sáng." Ngạc Đồ Khắc nheo mắt lại nhìn thẳng phía trước.

"Ta thật là khát, lại mệt mỏi quá." Xác định lại lời nói, Tử Đồng cảm thấy không khí tựa hồ có chút khó thở."Nàng nhẫn nại một chút, ta nghĩ chúng ta nhanh chóng có thể thoát ra ngoài." Phát giác nàng ở trên lưng hình như có chút xụi lơ, bước chân Ngạc Đồ Khắc chạy nhanh về phía trước.

Rất nhanh đi tới nơi nguồn sáng, là một vách tường nham thạch, trên vách nham thạch có thật nhiều các lổ nhỏ, nhìn ra bên ngoài có ánh sáng. Hắn đặt Tử Đồng ý thức đã có chút mơ hồ xuống, lần nữa vận chưởng, ầm một tiếng, đánh sập vách tường nham thạch.

Hắn xoay người lại, ôm lấy Tử Đồng đi ra ngoài. Có điều, nàng đã hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại lần nữa, Tử Đồng đã trở lại thành Lâu Lan.

"Ngài cuối cùng cũng tỉnh." Là Cận Xuân, nàng liền ngồi xuống một bên giường, một bên là đặt bộ xiêm áo mới.

"Ta sao lại ở chỗ này?" Từ trên giường, Tử Đồng ngồi dậy. Cận Xuân nhìn thấy cũng theo đứng lên.

"Là Vương ôm ngài trở về." Cận Xuân cười mập mờ.

"Ta ngủ bao lâu?" Cận xuân bụm miệng che lại nét mặt vui cười.

"Ước chừng hai, ba canh giờ." "Vương đâu?" Hắn chạy đi đâu rồi? "Vương, công chúa còn có Dạ Minh công tử đang ở ngoài phòng lớn nói chuyện." Nhận được câu trả lời, Tử Đồng vén chăn chuẩn bị xuống giường.

"Có nước nóng để rửa mặt không?" Nàng hỏi.

Nhưng gương mặt Cận Xuân bỗng nhiên đỏ lên.

"Ngài..." Tầm mắt Tử Đồng dời xuống, mới phát hiện toàn thân mình còn sót lại mỗi một cái yếm che thân.

"Cái này..." Chính nàng cũng sợ hết hồn.

"Nô tỳ nghĩ là lúc Vương ôm ngài trở về, gặp ngài cả người xiêm áo đều dơ bẩn, cho nên đã giúp ngài cởi xuống......" Cận Xuân nhỏ giọng nói, động tác trên tay cũng không chậm, cầm xiêm áo, chuẩn bị giúp Tử Đồng mặc.

*******

Thấy nàng xuất hiện, Ngạc Đồ Khắc lập tức đưa một tay hướng về nàng, ý muốn nàng đến gần.

"Sao lại không nghỉ ngơi lâu một chút?" Khi nàng đi tới trước mặt hắn, hắn không hề kiêng dè, duỗi cánh tay đem nàng ôm vào trong lòng.

"Ặc, thì ra a cha ôm Tử Đồng tỷ tỷ là như thế này!" Vu Nguyệt ngồi bên cạnh Dạ Minh, thấy thế vội vàng ồn ào lên.

Dạ Minh đặt ngón tay lên môi của nàng.

"Đừng giồng như một đứa bé quấy rối." Hất tay hắn ra, Vu Nguyệt đứng dậy cố ý chạy đến đổ thừa bên người Tử Đồng.

"Tử Đồng sẽ không chê ta là một hài tử đâu." "Ngươi nên gọi là Tử Đồng a mẹ, không phải tỷ tỷ." Ánh mắt Ngạc Đồ Khắc quay lại dò xét nàng. Vu Nguyệt vừa nghe, lập tức mở miệng.

"A cha, người ta không phải cố ý mà." Bộ dáng nàng ủy khuất, chọc cười Tử Đồng. Vì vậy, nàng đẩy đẩy Ngạc Đồ Khắc.

"Cũng chỉ là cách xưng hô." "Chính là a mẹ tốt." Vu Nguyệt nhanh chóng đính chính.

Ngạc Đồ Khắc đem Tử Đồng cả người kéo lui sau, sau đó đem Vu Nguyệt đẩy lên trước."Dạ Minh, nha đầu này ta giao cho ngươi. Sau này, nàng là trách nhiệm của ngươi." Dạ Minh buồn bực cười mấy tiếng, quả nhiên tiến lên kéo người về.

Vu Nguyệt dĩ nhiên không thuận theo.

"Đừng kéo ta, lát nữa chúng ta đi rồi. Lần này đi, ta không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại được a mẹ." "Các ngươi định đi?" Tử Đồng vừa nghe, trong lòng dâng lên vài phần không nỡ.

"Hành trình của ta đã làm trễ nãi, cho nên không thể không vội vàng lên đường." Dạ Minh tay khoát Vu Nguyệt lên vai, cả người cho bước lui vài bước.

Bởi vì thời điểm Ngạc Đồ Khắc và Tử Đồng rơi vào dòng cát lưu, không yên lòng, trừ một vài người tím kiếm bên ngoài, đoàn người bọn họ quyết định tạm thời quay trở về thành Lâu Lan.

"Đúng vậy, Tử Đồng a mẹ, con nói với người á, lúc này hắn sẽ không bỏ con lén chạy mất lần nữa." Vu Nguyệt bướng bỉnh kéo tay Dạ Minh.

"Cứ như thế, cho nên ta dự định làm tiệc tiễn hai người bọn họ." Tay Ngạc Đồ Khắc vỗ nhẹ trên vai Tử Đồng.

Nàng hơi phục hồi tinh thần lại, kìm nén cảm xúc không nguôi.

" Dạ Minh công tử, sau khi trở về quan nội, công tử phải khoan dung với Vu Nguyệt." Nàng nghĩ Vu Nguyệt ngây thơ đáng yêu, lại nghĩ đến bối cảnh của Dạ Minh, không có tâm cơ như Vu Nguyệt, hẳn là dễ bị nhiều người ăn hiếp.

"Điểm này, Tử Đồng cô nương có thể yên tâm." Dạ Minh vái chào.

Trải qua sự kiện lần này, hắn cuối cùng cũng biết được tầm quan trọng của Vu Nguyệt trong mắt hắn, hắn sẽ coi chừng nàng cả đời.

"Vương, đồ ăn đã làm xong." Cận Xuân dẫn mấy tỳ nữ, bưng món ngon xuất hiện.

Ngạc Đồ Khắc vung tay lên, biểu thị là đã biết.

Cận Xuân và đám tỳ nữ kia đặt xuống tất cả thức ăn, nhanh chóng lui ra ngoài.

"Dạ Minh, tới đây, chén rượu này coi như ta tiễn biệt ngươi. Tiết xuân tới, chúng ta gặp lại ở Giang Nam." Ngạc Đồ Khắc đi tới chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lấy tới bốn cái ly, rót đầy rượu.

"Một lời đã định." Dạ Minh nâng chén rượu.

"A cha, người nhất định phải đến Giang Nam gặp con." Vu Nguyệt cũng nhận lấy chén rượu."Còn có Tử Đồng a mẹ." Tử Đồng quay về phía nàng cười một tiếng, nâng cái ly một hơi cạn sạch.

*******

Tựa vào trong ngực Ngạc Đồ Khắc, đôi tay Tử Đồng mềm mại di chuyển theo động tác của hắn dao động trên dây đàn.

"Ngày mai, ta và chàng nên như thế nào?" Một khúc chưa xong, nàng đã rút tay về trên huyền cầm.

Đã trở lại thành Lâu Lan, hồi cung chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mà nếu như trở lại trong cung, thân phận hắn là Vương, mà nàng đây? Có thể thoát khỏi số mạng phù thủy sao? " Tại sao đột nhiên hỏi như thế?" Hắn nâng cằm nàng lên.

"Bởi vì ta muốn ở lại." Đón ánh mắt của hắn, Tử Đồng phát hiện mình vô cùng thích đôi mắt sáng như sao của hắn.

"Hả?" Ngạc Đồ Khắc cười một tiếng, tay chuyển từ cằm chuyển sang vuốt nhẹ lên cố nàng hỏi.

"Chẳng lẽ chàng thật sự muốn ta làm phù thủy?" Nàng bĩu môi cáu kỉnh.

Hắn không lên tiếng. Một lúc sau, hai tay hắn vỗ nhẹ thân thể của nàng.

"Ta dĩ nhiên hi vọng nàng vẫn là phù thủy." Nói xong, hắn đứng dậy, ôm lấy nàng đi vào trong.

Tử Đồng không hiểu lời của hắn, lại càng không hiểu rõ dụng ý của hắn.

"Chàng muốn ta tiếp tục làm phù thủy, còn dám đối đãi với ta như vậy?" Tay của hắn đã có chút không an phận.

"Không ai nói nàng làm phù thủy, thì ta không thể yêu nàng." Hắn bật cười mấy tiếng, lúc này động tác còn trực tiếp hơn, chiếm môi của nàng.

Hai người hôn kịch liệt, hôn thỏa thích, cho đến khi cả hai đều thở khó khăn, hắn cũng vừa vặn đi tới bên cạnh giường.

"Chàng không phải là luôn luôn tuân theo di huấn của tổ tông sao?" Nàng được đặt xuống nhẹ nhàng trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn hắn thâm tình.

"Lúc này, ta không tuân theo di huấn tổ tông hay sao?" Hắn cười, có dụ ý khác.

"Ta không thích giải đố." Tay của nàng vòng qua cổ hắn.

"Nàng sẽ hiểu." Hắn hiển nhiên không dự định nói cho nàng biết.

"Muốn dậy lòng ham muốn của ta? Chàng sẽ hối hận." Tay của nàng chợt dùng sức, cái miệng nhỏ nhắn hung hăng cắn vào cổ hắn một cái.

"A..." Mặc dù Ngạc Đồ Khắc đau hô một tiếng, nhưng mà lại không đẩy nàng ra.

"Hừ!" Vì nàng hỏi không ra lý do nên có chút tức giận.

"Giận rồi?" Thân thể cường tráng của hắn đè ép nàng, một tay không kiềm chế được dao động trên người nàng.

Nàng liếc nhìn hắn.

"Quên đi, không nói chuyện này, sau khi rời khỏi lăng tẩm, chúng ta có thể về đến thành Lâu Lan như thế nào?" "Bởi vì miệng của đường hầm bí mật kia là vùng lân cận của nơi này." "A?" Nàng nháy cặp mắt kinh ngạc.

"Có thể nghĩ tới vì sao chưa?" Tử đồng nhún vai cười một tiếng.

"Chẳng lẽ chàng muốn nói, tổ tiên của chàng và sư phụ ta căn bản là có gian tình. Chẳng những không có cái gì nói đến phụ lòng, hai người còn lén lút hẹn hò. Nhưng lại vì một ít chuyện xảy ra cho nên truyền thuyết kia mới có thể xuất hiện?" Ngạc Đồ Khắc cười cười rồi hôn nàng một cái, mang dáng vẻ thần bí.

"Chàng đừng nói là ta đã đoán đúng?" Nàng hồ nghi nhìn hắn.

Ngạc Đồ Khắc lại cười một tiếng rồi sau đó hôn lên nàng.

"Cái văn bia đó có nội tình." "Nội tình gì?" Nàng không thể chờ đợi, hỏi.

"Hiện tại không thể nói cho nàng biết, không lâu sau nàng sẽ biết." Hắn cố ý thừa nước đục thả câu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)