← Ch.5 | Ch.7 → |
"Hình như Chủ tịch rất uất ức!" Nhìn nụ cười cứng ngắc sau bàn làm việc, Thường Phong Dịch mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh chuyển sang nhạo báng.
"Còn không phải do anh ban tặng!" An Lệ Đề tức giận đáp lại.
Thường Phong Dịch nhướng mày."Anh? Anh làm gì?"
An Lệ Đề hừ một tiếng."Vì anh khôn khéo, nhưng em rất vô dụng, anh có biết không?"
Thật ra một đống nhân viên không để cô ở trong mắt, bây giờ chỉ sợ có càng nhiều người coi thường Chủ tịch hư danh như cô rồi.
Thường Phong Dịch không nhịn cười được."Không thể nào? Anh không tin liên quan đến anh."
Lườm anh một lúc, An Lệ Đề như đã trút giận xong bỗng rũ vai."Xin lỗi, em chỉ giận chó đánh mèo, em biết mình vốn vô dụng, nếu không cũng không cần cầu xin người ngoài cứu công ty, cũng khó trách không một nhân viên nào coi em là Chủ tịch." Thậm chí còn nghiêm trọng hơn, căn bản không hề tôn trọng vị Chủ tịch này!
"Em có thể đá những người không coi em ra gì kia khỏi công ty mà!" Nhìn cô sa sút tinh thần, Thường Phong Dịch vui đùa đưa ra "đề nghị"
An Lệ Đề nhìn anh."Anh đang nói đùa à? Lợi dụng chức quyền tuỳ tiện đuổi việc người khác em không làm được."
"Vậy thì tìm một lí do quang minh chính đại!" Giọng điệu Thường Phong Dịch nhẹ nhàng, nhìn mắt cô lại trở nên nghiêm túc.
An Lệ Đề sửng sốt."Anh...." có ý gì?
"Chuyện này thảo luận lại lần nữa là được." Thường Phong Dịch nói sang chuyện khác."Ngược lại quản lý nghiệp vụ Bành Chí Quân này, em và anh ta có quan hệ gì?"
Nếu hai người không có quan hệ gì, tại sao một quản lý nghiệp vụ nho nhỏ như Bành Chí Quân dám chạy tới phòng Chủ tịch la to nói lớn? Mà bộ dáng của Bành Chí quân như "phải có" An Lệ Đề càng làm trong lòng Thường Phong Dịch không thoải mái.
"Em và Bành Chí Quân?" Sợ run lên, ngay sau đó An Lệ Đề trừng lớn mắt."Em không có quan hệ gì với anh ta!"
"Vậy tại sao bộ dáng anh ta nói chuyện như không hề có quan hệ nhỏ với em?" Cô chỉ là "bạn gái" anh, anh căn bản không cần để ý đến "tình sử" của cô, nhưng anh lại không thể không để ý, nguyên nhân vì sao anh cũng không có hứng thú tra cứu, bây giờ anh chỉ muốn làm rõ rốt cuộc giữa cô và Bành Chí Quân có quan hệ gì?
"Tất cả chỉ tại anh ta, anh ta muốn nói gì em có thể ngăn cản?" An Lệ Đề lộ vẻ chán ghét."Anh ta là cháu giám đốc Ngô, sau lưng có núi lớn để dựa, ai cũng không để trong mắt, công ty có chuyện gì, Chủ tịch em đây trước giờ không có chút uy nghiêm nào chỉ được 'thông báo', hôm nay anh ta lại có thái độ chạy tới 'chất vấn' em, em nghĩ có lẽ anh ta bị người khác kích động." Nghĩ đến sáng nay trong buổi họp Thường Phong Dịch công bố điều lệ mới, nguyên nhân Bành Chí Quân nổi giận cô cũng hiểu một chút.
"Anh ta chưa từng theo đuổi em?" Thường Phong Dịch không buông lỏng tiếp tục truy vấn.
An Lệ Đề nhíu mày nhìn anh, "Anh ta từng nói muốn theo đuổi em, nhưng em đã cự tuyệt, anh ta không chết tâm thì em có cách gì!" Cô dùng mấy câu nói để kể lại chuyện đã xảy ra với Bành Chí Quân.
Không hài lòng với chuyện cô nói hời hợt, Thường Phong Dịch hỏi tiếp: "Chẳng lẽ em chưa từng có hứng thú thử qua lại với anh ta?"
"Rốt cuộc anh muốn biết cái gì?" An Lệ Đề hậm hực hỏi anh."Mưu đồ của anh ta rất rõ ràng, em không ngốc đến mức việc anh ta 'theo đuổi' bao hàm quá nhiều điều bẩn thỉu, em không có hứng thú trở thành mục tiêu đặc biệt của người khác."
Cô thà bị Thường Phong Dịch tổn thương nhưng anh nói rõ điều anh muốn, mà không muốn dùng vỏ bọc xinh đẹp giấu đi mục đích thật sự để đánh lừa người khác.
Thường Phong Dịch thấy cô tức giận, cảm thấy cô quá mức bi quan. Chẳng lẽ cô không biết điều kiện của bản thân rất ưu ái với đàn ông sao, cho nên Bành Chí Quân tuyệt không phải chỉ coi trọng tài sản của cô mà thôi, anh ta cũng thích bản thân cô mới đúng.
Nhưng nếu cô đã nhận định Bành Chí Quân không có ý tốt mới theo đuổi cô, anh cần gì phải giải thích thay Bành Chí Quân? Anh tuyệt không thích cảm giác người phụ nữ của mình được người khác mơ tưởng.
"Nếu nghi ngờ, cự tuyệt anh ta là đúng, huống chi hiện tại em là người phụ nữ của anh, những tên đàn ông khác tốt nhất chớ tới gần em!" Anh kết luận.
Giọng anh tràn đầy tham muốn giữ lấy nhưng không khiến cô khó chịu."Anh tới phòng làm việc của em có chuyện gì?" Cô không muốn thảo luận với anh chuyện Bành Chí Quân theo đuổi.
"Có mấy bản tài liệu cần em ký tên." Thuận theo cô Thường Phong Dịch trở nên nghiêm túc, anh đi tới cạnh cô, đưa mấy bản tài liệu đến trước mặt cô, mở ra từng phần.
Liếc nhìn tài liệu một cái, đột nhiên An Lệ Đề quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. "Thường Phong Dịch, Bành Chí Quân nói anh ta chuẩn bị ký hợp đồng với Hoà Hưng, tại sao anh không chịu để anh ta ký?" Có mối làm ăn không chịu không phải cách tốt để chấn hưng công ty chứ?
"Hợp đồng này không thể ký, trừ phi thảo luận giá tiền lần nữa." Thường Phong Dịch trả lời đơn giản.
"Tại sao? Giá tiền Bành Chí Quân nói có gì không đúng?" Cô không hiểu hỏi lại.
"Bành Chí Quân biển thủ có ý ép thấp giá khiến công ty không kiếm được lợi nhuận, loại hợp đồng này anh sẽ không đồng ý để anh ta ký!" Thường Phong Dịch nói rõ ràng.
Cô giật mình."Bành Chí Quân biển thủ?"
Anh liếc nhìn cô."Đâu chỉ có anh ta, anh đã điều tra cẩn thận những hợp đồng gần đây, có rất nhiều vấn đề."
"Thật sao?" An Lệ Đề trố mắt.
Cô thật đúng là người không có chuyên môn! Rõ ràng trước cô đã xem rất nhiều lần nội dung hợp đồng, nhưng mà không phát hiện ra trong đó có điều kỳ quặc, quả nhiên cô vô dụng.
"Ừm!" Thường Phong Dịch khẳng định gật đầu."Đúng rồi, quên nói cho em biết, anh đã mời hai trợ lý giúp đỡ, ngày mai chính thức đi làm, điều thư ký của anh đến những bộ phận khác đi."
"Hả? Anh chừng nào tuyển người, sao em không biết?"
"hai người này không phải tuyển, là người anh quen, anh đặc biệt nhờ họ tới đây giúp anh bắt trộm."
"Bắt trộm?" Tại sao lời anh nói cô luôn không hiểu?
"Có người tính chiếm lấy công ty, nói họ là trộm không phải quá chứ?"
Lời anh nói nhắc nhở cô nhớ tới một chuyện."Chuyện liên quan đến việc chiếm lấy công ty, anh đã tra ra gì chưa?"
"Có một chút manh mối, chờ điều tả rõ hơn anh sẽ nói tỉ mỉ cho em."
An Lệ Đề gật đầu."Có chuyện gì em có thể làm không?"
"Trước mắt em chỉ cần ký tên lên tài liệu giúp anh là được rồi." Thường Phong Dịch chỉ chỉ mấy bản tài liệu trên bàn.
An Lệ Đề lườm anh, đưa mắt nhìn lên bàn, vừa cầm bút lên vừa lầu bầu: "Hình như đang cười nhạo sự bất lực của em, trừ bỏ làm con dấu cũng không....."
Thường Phong Dịch bỗng dưng nở nụ cười."Làm một con dấu có gì không tốt?"
An Lệ Đề chán ghét hừ một tiếng."Tốt cái gì? Bị người ta đối đãi như phế vật có gì tốt!" Năm đó nếu cô chọn khoa quản trị kinh doanh để học, hôm nay cũng sẽ không xấu hổ như vậy rồi, luôn bị người ta đối đãi như con nít ba tuổi!
"Mọi chuyện lớn nhỏ đều có người gánh lấy, những ngày sau này không có trách nhiệm gì, chỉ cần phụ trách làm con dấu có gì không tốt?" Anh vừa để cô ký tên lên tài liệu, vừa trả lời.
"Cậu biết bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau không?"
Giang Uyển Trăn vừa ngồi xuống bàn ăn cạnh cửa sổ đã lập tức chất vấn An Lệ Đề.
"Bao lâu?" An Lệ Đề cười nhìn bạn thân vẫn chưa ngồi vững đã vội hỏi tội.
Thời gian này cô có rất nhiều việc. Đầu tiên, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cầu xin Thường Phong Dịch, sau đó anh đồng ý trở về nước giúp cô; sau khi anh vào công ty, lại làm nội bộ công ty dấy lên một trận bão khiến cô bị chất vấn và chỉ trích; liên tiếp chuyện xảy ra, quả thật làm cô bận rộn không thể gặp bạn thân, cũng khó trách bạn thân vừa thấy cô đã truy hỏi.
"Cậu còn dám hỏi mình bao lâu?" Giang Uyển Trăn trợn to mắt."Tự cậu nghĩ kỹ lần trước chúng ta gặp nhau là lúc nào?"
"Hình như lần trước chúng ta gặp nhau lúc......" An Lệ Đề nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lộ vẻ xin lỗi, "Thật xin lỗi, Uyển trăn, mình thật sự không nhớ."
"Gần nửa năm rồi, tiểu thư à!" Giang Uyển Trăn lườm. "Chúng ta gần nửa năm không gặp rồi, trong khoảng thời gian này lúc mình gọi điện cho cậu, cậu đều nói có việc bận, cũng không nói rõ rốt cuộc bận gì? Cho nên hôm nay nếu cậu không nói rõ cho mình biết, đừng mơ tưởng mình cho cậu về!"
"Được rồi mà!" An Lệ Đề vội trấn an kiêm cầu xin tha thứ."Mình sẽ kể tỉ mỉ cho cậu, được chưa? Nhưng trước khi nói, chúng ta có thể ăn ít gì không, mình đói rồi."
Giang Uyển Trăn hài lòng gật đầu, thế là hai người cầm thực đơn lên xem, rất nhanh chọn cho mình đồ ăn và thức uống.
Một tiếng sau, hai người ăn xong, An Lệ Đề đã kể toàn bộ chuyện xảy ra trong thời gian này cho bạn tốt.
"Mình đã nói rồi! Trước đây không lâu ba mình nhắc Lập Hoa muốn chỉnh đốn lại công ty, đã tìm một vị Tổng giám đốc. Sau đó mấy lần gọi cho cậu muốn hỏi cậu đều quên, thì ra Tổng giám đốc này do cậu tìm, hơn nữa còn là 'thanh mai trúc mã' nhiều năm không liên lạc, thật làm cho người ta kinh ngạc!" KUU of
"Tình trạng công ty ngày càng xấu, rất nhiều việc mình không biết, đương nhiên cũng không thể xử lý, chỉ có thể mặc cho các bộ phận muốn sao làm vậy thôi, mình thật sự không muốn tình huống này càng xấu nữa, cho nên mới tìm Thường Phong Dịch giúp một tay, hơn nữa anh ấy cũng là người mình tin tưởng nhất."
An Lệ Đề cẩn thận giải thích tình trạng của công ty, nhưng chuyện trong nội bộ có người muốn chiếm lấy công ty, vì vẫn còn trong giai đoạn điều tra, không thể rút dây động rừng, cô tạm thời không muốn nói cho bạn tốt nghe.
"Nhưng năm đó hai người không phải không vui vẻ chia tay, hơn nữa mấy năm nay không còn liên lạc, tại sao anh ta lại đồng ý giúp cậu?" Giang Uyển Trăn không hiểu hỏi.
Ánh mắt An Lệ Đề buồn bã."Dĩ nhiên không phải không có điều kiện. Chỉ cần anh ấy có thể giúp mình chỉnh đốn lại công ty, mặc kệ anh ấy nói bất kỳ điều kiện gì mình đều đồng ý." Cô nói thẳng cho bạn tốt biết mình đã dùng cách gì khiến Thường Phong Dịch đồng ý trở lại giúp cô.
"Bất kỳ điều kiện gì?" Giang Uyển Trăn không đồng ý nhăn mày.
"Đúng." An Lệ Đề gật đầu.
"Anh ta nói điều kiện chưa?"
"Rồi!" An Lệ Đề gật đầu lần nữa.
"Là điều kiện gì vậy?" Trong lòng Giang Uyển Trăn cảm thấy có điều không ổn.
"À........." Mặt An Lệ Đề không được tự nhiên."Về công, trong công ty mình phải ủng hộ cách làm việc của anh ấy hết mình; về tư, mình phải đi theo anh ấy, làm bạn gái anh ấy."
"Bạn gái?" Ngẩn người, Giang Uyển Trăn cảm thấy nghi ngờ nheo mắt."Loại bạn gái gì? Loại có thể dự tiệc cùng anh ta, một bạn gái bình thường? Hay là bạn gái có thêm 'phối hợp' đặc biệt?"
An Lệ Đề im lặng một lúc mới trả lời: "Uyển Trăn, cậu cũng không phải quan toà, sao giọng điệu nghiêm túc như thẩm vấn phạm nhân vậy? Hại mình cũng hồi hộp."
"Đừng đánh trống lảng." Giang Uyển Trăn uy hiếp trừng cô.
An Lệ Đề nhìn bạn tốt, cuối cùng cũng thừa nhận nói: "Được rồi! Tất cả, vậy được chưa?"
Giang Uyển Trăn trợn to mắt."Cậu ngu à? Sao lại đồng ý điều kiện không công bằng này?"
"Uyển Trăn......" An Lệ Đề muốn nói lại thôi.
"Sao?" Giang Uyển Trăn không vui nhìn cô.
"Thật ra thì...... Thật ra thì mình cũng không cảm thấy điều kiện này có gì không công bằng, ngược lại........"
Thật ra cô hơi vui khi anh nói điều kiện này, vì cô có cơ hội chính đáng thân mật cùng anh, cô chỉ không biết phải làm thế nào nói tâm tình này cho bạn tốt.
Dù sao hai người quá hiểu nhau, Giang Uyển Trăn nhìn vẻ mặt cô, đột nhiên tỉnh ngộ."Không phải chứ? Qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn chưa quên anh ta, vẫn thích anh ta sao?"
Sau vũ hội tốt nghiệp năm đó, An Lệ Đề nói cho cô biết vì hội trưởng có ý đồ bất chính với cô mà đánh nhau với "thanh mai trúc mã" làm hai người chia tay trong không vui, cũng vì điều này khiến cô phát hiện ra mình đã thích "thanh mai trúc mã" lâu rồi, nhưng hai người cũng đã cãi nhau khiến cô vừa khổ sở lại phiền muộn.
Mà đã qua mấy năm, cô còn tưởng rằng An Lệ Đề đã quên tình cảm trẻ con đó, ai ngờ sự thật căn bản không như vậy, cô quá khinh thường cá tính cố chấp của An Lệ Đề.
Không phủ nhận lời bạn tốt nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề đỏ lên, vẻ mặt lúng túng mang theo sự ngọt ngào lại đua khổ cùng bất đắc dĩ.
"Cậu hết thuốc chữa rồi!" Nhìn vẻ mặt bạn thân, Giang Uyển Trăn không nhịn được chuyển mắt."Làm sao lại cố chấp như vậy?"
"Mình cũng không muốn mà!" An Lệ Đề thở dài."Công ty gặp nạn, mình nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến anh ấy. Khi anh ấy đồng ý quay lại Đài Loan giúp mình thì mình mới phát hiện mình không tìm người khác mà chỉ tìm anh ấy giúp đỡ —— mình vẫn chưa quên anh ấy, vẫn......."
"Vẫn thích anh ta." Giang Uyển Trăn tiếp lời."Vậy anh ta thì sao? Thái độ anh ta đối với cậu thế nào? Còn nữa, anh at có cảm giác giống cậu không?"
"Anh ấy đối với mình không tệ, nhưng......." Do dự một lát, ánh mắt An Lệ Đề ảm đạm."Anh ấy..... không giống trước, tính cách đã thay đổi nhiều, mình lại không hiểu rốt cuộc trong lòng anh ấy nghĩ gì........."
Nhìn ánh mắt hoang mang của bạn tốt, Giang Uyển Trăn suy nghĩ một lát mới nói: "Mình nghĩ, sở dĩ anh ta đưa ra điều kiện này rất có thể có tình cảm với cậu, mà cậu không thể chết tâm với anh ta, như vậy có lẽ cậu nên lợi dụng ưu thế bây giờ cố gắng chiếm lấy trái tim anh ta, không để mình lại tiếc nuối."
An Lệ Đề kinh ngạc nhìn Giang Uyển Trăn. Năm đó phát hiện mình có tình cảm với Thường Phong Dịch, cô quá nhút nhát nên không cố gắng tranh thủ, không nói cho anh biết những lời cô làm tổn thương anh chỉ là vô tình, càng không nói cho anh biết thật ra mình vô cùng thích anh. Mà bây giờ, thật vất vả vì chuyện công ty nên anh mới trở về bên cô, chẳng lẽ cô còn phải bỏ lỡ cơ hội trời cho này, lãng phí bảy năm nữa?
Mặc kệ thế nào, thật sjw cô nên cố gắng chiếm lấy tình cảm của anh, cho dù cuối cùng có thất bại, ít nhất cô cũng không làm bản thân thất vọng, sẽ không hối hận mình hoàn toàn không có gan thử!
Trong lòng từ từ có quyết tâm, cô ưỡn ngực."Cậu nói đúng, Uyển Trăn. Mình nên cố gắng vì mình!"
"Vậy thì bạo gan làm đi!" Giang Uyển Trăn nhìn sự quyết tâm của bạn tốt, không nhịn được mỉm cười.
"Ừ!" An Lệ Đề gật đầu.
← Ch. 5 | Ch. 7 → |