Vay nóng Tima

Truyện:Họa Tiên - Chương 07

Họa Tiên
Trọn bộ 32 chương
Chương 07
Hồ Tịnh Sa (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)

Siêu sale Lazada


Mắng mấy tên quyền thế thành một lũ chuột chó, chẳng phải là đem tôn nghiêm của đám công tử chọi gà kia dẫm thành bùn lầy.

Bọn họ buông Hồ cơ ra, kéo đàn kéo lũ vây quanh lại đây, trong đó một người mắt trừng to như chuông đồng, hùng hùng hổ hổ chả khác nào đám gà chọi mà bọn họ nuôi: "Tiện dân này to gan, ngươi chán sống rồi, dám mắng Giả công nhà chúng ta!"

Mười ba cái xuân xanh thôi đã có được danh vọng bực này, không biết là sống quá giá trị hay là không đáng giá.

Bùi Hi Lam chớp mắt, chỉ có thể căng da đầu mà đeo lên cái sọt than này: "Không dám không dám, mỗ nói bọn chuột nhắt ý chỉ giả mãi xướng, là vị nương tử này nghe nhầm thành Giả xương.

Giả mãi xướng, nhìn tên đoán nghĩa, ở đây tức là không trả tiền mà cũng muốn khinh bạc ca cơ.

Giả công đường đường là đương triều đệ nhất thần đồng chọi gà, chắc chắn sẽ không làm ra những hành vi lỗ mãng như vậy.

Vị thiếu niên lang trong đoàn người chọi gà cung đình kia giễu cợt: "Chúng ta ra giá cao để bao nàng, một ngày mười quan tiền, với mức giá này có thể mua đến mấy tiện nô ngoài kia! Ai ngờ ả tiện phụ này lại không biết điều, vừa cầm tiền đã muốn chạy, nào đâu ra tiện nghi như vậy!"

Trận tranh luận này của bọn họ đã thu hút chú ý của rất nhiều quan khách trong tửu quán. Hi Lam khoanh tay nói: "Nói như vậy, tất cả các Hồ cơ trong quán rượu này đều bán mình à".

Vị tiến sĩ đứng sau nàng vừa lắc đầu rồi lại gật đầu, vẻ mặt có chút rối rắm.

Tên kia liền nói: "Ha! Cho dù không bán gặp chúng ta cũng phải bán! Ngươi nên biết, ngay cả Thái Cực đạo trưởng cũng rất sủng ái cùng thiên vị Giả Công! Thái Cực đạo trưởng chính là một trong những người có quyền lực đứng đầu ở Lục cung, cao quý không gì sánh được, ngươi có biết ngài ấy là ai ở Đại Đường này không, hừ......"

"Không không, ngươi sai rồi." Bùi Hi Lam xua xua tay, mỉm cười nói, "Các nàng tất nhiên là bán mình, hơn nữa này toàn bộ mấy người bọn họ ở đây đều đã bán mình cho mỗ." Sau đó nàng quay đầu về phía người hầu thấp giọng nói một câu.

"Nực cười, một người trông ẻo lả chả khác gì nữ tử như ngươi mua Hồ cơ làm gì?Không lẽ là có đam mê mạt giao chi phích?"

"Ngươi nhìn ta thành nữ nhân như vậy, không lẽ có đam mê Long Dương chi phích sao?"

"Ngươi...... !" Vị thiếu niên Chọi gà kia đầu tiên tức giận, rồi sau đó lâm vào trầm tư.

"Phản ứng không kịp, thật vất vả cho ngươi."

"Ngươi!!"

Hai người tranh chấp hồi lâu, Bùi Hi Lam lại ứng phó hết sức ung dung.

Không đầy một chén trà nhỏ, một tùy tùng lớn tuổi khác không chịu nổi tình cảnh này, bèn nói khẽ với tên chọi gà đang tranh cãi cùng Bùi Hi Lam.

Chọi gà thiếu niên kia như bừng tỉnh đại ngộ, phất tay áo nói: "Ta không nên lãng phí thời gian với ngươi, ả tiện nhân kia, theo chúng ta đi!" Hán lại túm lấy Hồ cơ.

Hồ cơ tiếp tục than khóc.

Mấy tên người hầu trước đó tránh ra lại bắt đầu tiến lên, hành lễ đối với Bùi Hi Lam.

Hi Lam duỗi tay ngăn ở giữa bọn họ: "Các vị lang quân chậm đã, mỗ ngưỡng mộ vị Hồ cơ xinh đẹp này đã lâu, hôm nay quả thật có chuẩn bị mà đến."

Hai người hầu nghe vậy xốc rèm cửa của quán rượu lên, bên ngoài dương quang (ánh sáng mặt trời)chiếu vào, làm cho người ta không mở nổi mắt.

Ngoài kia cách những bậc thang phập phồng trồi nổi, chim nhạn bay cao, thiếu niên cưỡi ngựa, nữ sĩ thành đoàn, những nhà truyền giáo phương tây đang trò chuyện cùng những đứa trẻ lang thang, phía xa trên sân mã cầu, tiếng vó ngựa dâng cao rung chuyển toàn thành.

Thiên hạ thái bình thịnh thế đã lâu, nguyên nhân cũng là sự cai trị ổn định.

Khắp phố phường mười trượng xuân ý mềm mại hồng tươi dạt dào, từ những ngóc ngách cho đến trên phố chẳng khác nào một thế giới gấm hoa phồn thịnh, bình an được mùa.

Trên đường phố của Tây thành phồn hoa, đoàn xe ngựa dừng lại, trên mỗi chiếc xe đều chất đầy lượng lớn tơ tằm với những sợi vàng chỉ bạc cùng lụa gấm.

Lụa gấm màu sắc xán lạn hòa cùng với ánh mặt trời rực rỡ thành một thể khiến cho người ta hoa mắt.

Bùi Hi Lam đưa tay về phía cửa hướng về phía Hồ cơ nho nhã lễ độ nói: "Xuân sắc giao tơ lụa, cùng nương tử trao khăn đội đầu."

Không chờ mấy vị thiếu niên lang chọi gà trả lời, trong đám người đã truyền đến tiếng kinh ngạc cảm thán, theo sau đó tiếng vỗ tay như sấm rền.

Một màn này đã thuận lợi đuổi được nhóm người chọi gà kia đi, cũng thuận lợi chuộc được thân cho vị Hồ cơ đáng thương kia.

Nhưng nàng trộm đi lụa gấm mà thiên tử ban thưởng, sau khi trở về kết cục so với người khác cũng chả tốt hơn bao nhiêu.

Phí nhiều tâm huyết như vậy, chung quy lại không thể ném đá trên sông được.

Nàng vẫn không quên mục đích của mình khi tới đây đâu.

Đang muốn hỏi chút về tin tức những tiến sĩ đến đây vào dịp thượng nguyên tiêu, thiếu nữ người Hồ bỗng tháo khăn che mặt xuống, chớp đôi mắt to lúng liếng nói với nàng: "Lang quân, ta họ Khang, tên A Ny."

"Yên tâm, ta chỉ là giải vây cho nàng, cũng đã chuộc thân nàng, nàng tự do rồi, còn lại nàng thích làm gì thì cứ làm đi......" Bùi Hi Lam còn chưa dứt lời, liền ngây người một chút, phát hiện Hồ cơ trước mắt chính là vị Hồ cơ đã từng mời Hình Dật Sơ qua đêm kia ngày hôm đó.

Nàng hạ thấp thanh âm, đem A Ny túm đến một bên nhỏ giọng nói: "Nàng có biết Hình Dật Sơ? Ờm, Chính là người đã khiêu vũ cùng nàng vào đêm thượng nguyên tiêu, là vị lang quân mà nàng đã mời hắn qua đêm cùng đó."

A Ny cúi đầu nhìn thoáng qua tay nàng đang nắm lấy cánh tay mình, gương mặt đỏ lên, không phải kiểu ngại ngùng đỏ mặt của nữ tử Đại Đường mà là ngại ngùng kiểu trẻ con ngây thơ trong sáng: "Ta có chút ấn tượng.

Nhưng hắn không phải người tốt, hắn cự tuyệt ta."

"Vậy nàng có phát hiện ra hắn có cử chỉ khác thường nào không?"

A Ny thành thật lắc đầu.

Bùi Hi Lam siêng năng, chăm chỉ hỏi một lúc lâu, cũng không moi được thêm chút tin tức gì về thân phận của Hình Dật Sơ, quả thật là ảo ma quá, nàng đã nghĩ sẽ tìm được chút gì đó về việc hắn có thể thi hành pháp quyết hoặc ảo thuật, lướt trên Cân Đẩu Vân, đạp mây cưỡi gió, biến thành đủ các thể loại như hoa, điểu(chim), ngư (cá), trùng(côn trùng) linh tinh.

Nhưng mà kết quả lại là, nàng ấy thậm chí cũng không biết hắn là Hình Thiếu Sư thì sao có thể biết gì về hắn chứ.

Thực tế mà nói, nàng cho rằng vị thiếu sư này là một thể loại thực thể gì đó.

Hỏi một hồi, cuối cùng Bùi Hi Lam quyết định phất tay với nàng nói hẹn ngày tái ngộ.

A ny nhanh chóng nói: "Có thể cho ta theo ngài được không, ta chẳng những biết khiêu vũ, còn giặt quần áo, nấu cơm, quét tước đình viện, về sau dù cho ngài ở nhà cũng có thể ăn đồ ăn đích thực của người Hồ"

"Không cần."

"Ta khiêu vũ rất đẹp, hiện tại múa một điệu cho người xem!"

"Không cần."

" Lang quân, Mạt Giao chi phích nghĩa là gì?"

Bùi Hi Lam xử lý tốt hậu quả diễn ra sau đó tỏng đầu rồi thuận miệng đáp: "Chính là nữ tử thích nữ tử."

" Vậy còn Long Dương chi phích?"

"Nam tử thích nam tử."

"Vậy... !ngài... chính là kiểu Long Dương chi phích sao. Nhưng nam nhân cùng nam nhân không có kết quả tốt."

"Nàng vừa nói bừa cái gì......"

"Không phải vừa rồi ngài luôn miệng hỏi chuyện về vị lang quân kia sao? Nếu ngài thích một tỳ nữ như ta ở bên người, ta tốt xấu gì cũng có thể làm thiếp của ngài.

Hắn kia lại là một nam tử, ngay cả thiếp của ngươi đều không đảm đương nổi."

"Ta là nữ."

A ny sững sờ một hồi, nhưng lại không chút nào kinh hoảng: "Nữ nhân càng tốt, ta đây vừa có thể làm bạn khăn giao, lại vừa có thể làm nha đầu của ngươi.

Thêm một lựa chọn không thể tốt hơn."

"Tốc độ tập khá nhanh.

Đáng tiếc ta không thích nữ."

"Ta cũng không thích nữ.

Nhưng ngươi đã cứu ta, ta cảm thấy ngươi so nam nhân càng uy vũ hơn, cho nên ta thích ngươi."

Bùi Hi Lam tự phụ trong lòng rằng bản thân có Lăng Vân bút(ý chỉ ngôn ngữ đa dạng, khẩu chiến quần hùng ai cũng nói không lại), cuối cùng lại không thể ngờ lại bị một tiểu cô nương thất học với tiếng mẹ đẻ của mình lại còn không phải là tiếng Hán nói cho nói không lại.

Nàng dẫn theo A Ny về nhà, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đang đón chờ mình.

Quá trình đón nhận cái chết quả thực dài dòng khôn siết, càng không ngờ tới kết quả lại là một đòn ngay tim.

Dĩ nhiên là bị cấm túc đến khi cha mẹ nàng hài lòng mới thôi.

Tuy rằng Đại Đường lệnh cấm ra ngoài ban đêm, nhưng bị cấm túc đêm thứ nhất luôn luôn dài hơn trước.

Đáng giận, đáng tiếc, nếu không phải mấy tên khốn chọi gà kia, nàng sao có thể rơi vào kết cục như thế.

Nghĩ đến đám người kia, nàng lại nghĩ tới một câu "Ngươi có biết Thái Cực đạo trưởng là ai ở Đại Đường này không" —— nàng chả lẽ còn thật sự không biết Thái Cực đạo trưởng là người nào, nhưng là, nàng cứ một lần lại một lần càng thân cận với vị đạo trưởng kia hơn hẳn so với ai khác.

Bởi vì, Thái Cực đạo trưởng đó chính là biểu tỷ của nàng Dương Ngọc Hoàn.

Khai nguyên năm thứ 22, Hàm Nghi công chúa thành thân ở Lạc Dương.

Khi đứng ở cạnh công chúa trong hôn lễ, Dương Ngọc Hoàn đã nhất kiến chung tình với bào đệ Thọ vương Lý Mạo, hại người họ thành thân chớp nhoáng sau đó sống một cuộc sống chả khác nào thần tiên quyến lữ.

Ba năm sau, mẫu thân của Lý Mạo là võ Huệ phi chết bệnh, Lý Mạo cực kỳ bi thương, phụ hoàng hắn cũng đứt từng khúc ruột.

Lại qua hai năm, Lý Long Cơ chia rẽ nhi tử cùng con dâu, mệnh cho Dương Ngọc Hoàn xuất gia làm đạo sĩ, ban hào Thái Cực, đến núi Li Sơn vì Thái Hậu cầu phúc.

Người không kiêng dè gì lại là võ Huệ phi, cứ luôn muốn con dâu đi cầu phúc, nói ra, luôn có chút kì quái không giải thích được.

Từ đó về sau, rất nhiều tin đồn kỳ lạ từ trong cung cấm lan ra, ai cũng rất tò mò nhưng không dám bàn luận.

Thành thật mà nói, Lý Long Cơ cũng vì chuyện này mà phát sầu.

Vừa vặn mấy ngày gần đây cường đạo biên cương náo loạn, hết lần này đến lần khác nhăm nhe chực chờ xâm phạm lãnh thổ Đại Đường, vừa vặn Quách Tử Nghi kia lại mỗi ngày quấn lấy hắn không buông, hắn liền thỏa mãn ý nguyện của Quách Tử Nghi, phaí hắn mang binh đánh địch, lập cái trảm đem khiết kỳ chi công.

Đại Đường hiện tại chả khác nào mặt trời giữa trưa, bóp chết kẻ xâm lăng như dẫm chết một con kiến, cho nên đàn áp địch quân cũng không tính là chuyện gì khó giải quyết.

Khó giải quyết chính là, Quách Tử Nghi đánh lui quân cường đạo sau đó chống lại thỉ dụ của triều đình không chịu quay về Trường An, nói muốn thẳng tiến truy kích quân địch định tiêu diệt phó soái chỉ huy của địch - Tất Lâm.

Cha hắn nguyên là quan địa phương, sau, về hưu cũng trở lại Thường Nhạc phường dưỡng lão, lần này gặp sóng gió, cha hắn lập tức vào triều, hướng phía thiên tử thượng tấu nói nghịch tử ngu dốt, lại phụ tâm huyết của Hoàng Thượng, chỉ là quen thói cũ lại trẻ người non dạ, không biết tiến lui, cầu thánh nhân khoan thứ.

Lý Long Cơ không hé răng, híp mắt vuốt vuốt râu.

Lão hồ ly dĩ nhiên sẽ không nói cho hắn biết, giờ phút này đã có người đến biên cương tìm tới con hắn.

Người nọ đó chính là túc vệ đầu lĩnh Trần Huyền Lễ, là vị công thần đã phò trợ Lý Long Cơ giết Vi Hậu cùng An Lạc công chúa.

Ở thời đại kia, cái gọi là nho tướng ủng thi bá chi trí, tào quế chi dũng, đây chính là chỉ Trần Huyền Lễ.

Chỉ tiếc hậu sinh khả uý, nếu hắn là hổ, Quách Tử Nghi lại là rồng, đơn thương độc mã đấu tranh anh dũng, đem thủ hạ của Trần Huyền Lễ cùng vài tên đại tướng đâm bị thương tới gã ngựa, còn khiến cho khôi giáp của Trần Huyền Lễ thủng mấy lỗ.

Trần Huyền Lễ tức giận không thôi, chửi ầm lên: "Quách Tử Nghi, nhân thần không tướng, ắt sẽ phải chết! Ngươi còn vi phạm chính là tội khi quân!"

"Đem quân ra bên ngoài, quân mệnh ta có thể không nhận, trần công hãy tự mình trở về, đợi khi ta giết song Tất Lâm ắt sẽ trở về, hướng thánh nhân chịu đòn nhận tội!" mái tóc Quách Tử Nghi đen bóng phất phơ như lan, xuyên qua trường kích Vân Hoành, một thân khôi giáp bạc trắng lấp lánh tỏa sáng, phảng phất giống như Triệu Tử Long tái thế.

Hắn quơ Mạch đao 31 cân, chỉ về phía quân cường đạo đang chạy trốn bốn phương tám hướng, hô lớn với quân sĩ của hắn, "Không giết chết tất lâm, một ngày nào đó tộc man di hán chắc chắn ngóc đầu trở lại xâm lược ta, các tướng sĩ, hôm nay nhất định phải lấy được đầu trên trên cổ hắn! "

"Truy giết Tất Lâm! Truy giết Tất Lâm! Truy giết Tất Lâm!!"

Chỉ thấy hắn cao lớn đĩnh bạt cưỡi chiến mã dẫn đầu lao đi, chiến kỳ phiêu phiêu, khí thế nuốt núi sông, các tướng sĩ cũng cam nguyện vì hắn máu chảy đầu rơi, nhiệt huyết sôi trào, theo hắn đuổi giết địch binh, tiếng hô uy chấn vang vọng tứ phương.

Trần Huyền Lễ mang binh đuổi theo hắn mấy chục dặm, khí tức yếu ớt mà ngừng lại.

Hắn bị Quách Tử Nghi đánh bại bốn lần, rốt cuộc gánh không nổi cái mặt già này có bao nhiêu mất mặt, chỉ phải nhận mệnh mà quay đầu, nói với một người trong trại: "tốt thôi, ngươi thắng.

Vẫn là đến đến phiên ngươi quản."

Phụ tá kia dáng người gầy yếu, tay cầm quạt lông, nghe thấy lời này, "xoạt" một cái đem quạt lông thu ở lòng bàn tay, cười nhạt một tiếng: "Cái này không được.

Lúc trước bệ hạ phái mỗ đồng hành cùng ngài, là trần công nói phụ nhân thì chỉ biết múa mép khua môi, một bộ tiểu não thì làm được cái gì."

"Ta thật sự không trách ngươi."

"Trần công nhưng chớ có dùng tiểu nữ tử cỏ khô."

Trần Huyền Lễ thực ra là đã bị Quách Tử Nghi làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ có thể nhảy xuống ngựa, hướng về phía phụ tá kia quy quy củ củ mà vái một cái: "Chu Võ Vương loạn thần có đến mười người, con gái Khương Thái Công thì cũng vậy, huống chi ta lại ở Đại Đường mênh mông này? quả thật là do lão phu mắt vụng về, khôngnhận ra là ký tài kỳ tài, khẩn cầu Bùi phụ tá tha thứ lão phu, Bùi phụ tá mời."

Bùi Hi Lam cười nhẹ.

Nàng thật ra là ở đang trong lúc bị cấm túc thì được thúc thúc tới cứu, mới có cơ hội ra đi bộ một chút, sao có thể không giương cánh một chút chứ? Nàng cũng chắp tay thi lễ nói: "Như thế, cũng chỉ có thể phục mệnh."

Đêm hôm ấy, Quách Tử Nghi ở Mạc phủ đang lật xem địa đồ hành quân.

Thật ra, Hắn chỉ là phụng chỉ đến đây, đánh lui địch nhân, lại phát hiện chủ tướng quân địch tư chất tầm thường, nhưng lại có một điều rất khó đối phó -Tịnh Ba Tất Lâm.

Tịnh Ba tất lâm cũng là một mãnh tướng của đế quốc Ba Tư, sinh ra trong một gia đình nô lệ ở Hô La San(Khorasan), đã từng bị bắt giam vào ngục, một năm trước mới được A bạt y tư mã mục sử sứ giả an bài phóng thích, người hai bàn tay trắng như vậy, đã không còn gì để mất, thường có thể vì danh lợi mà bạc tình tuyệt ý, thậm chí có thể dùng dao tàn sát hài tử.

Quách Tử Nghi trong lòng biết không tuân theo chỉ dụ sẽ có kết cục gì, nhưng vì lợi ích của Đại Đường sau này, hắn nguyện gánh chịu mọi thứ.

Lúc này, vệ sĩ tới báo: "Quách Trường Sử, quân phụ tá trong quân doanh của Trần Công cầu kiến."

Quách Tử Nghi nhíu nhíu mày, nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Hình như là bị thương, đến đây đầu nhập vào Quách Tử Nghi doanh địa."

"Cho Vào."

Mành vừa vén lên, tiến vào là một bóng dáng thon gầy mảnh khảnh.

Người nọ đội khăn vấn đầu, một thân hồ phục, trên eo là một bộ điều thanh cẩm(dây thắt lưng bằng gấm xanh), trên chân đi một đôi mạt lục ủng (ủng kiểu hồ màu xanh).

Quách Tử Nghi tùy ý liếc mắt một cái, lại ngây ngẩn cả người: "Là ngươi!"

Bùi Hi Lam quỳ trên mặt đất, nhe răng nhếch miệng nói: "Quách Trường Sử cứu mạng cái nào!"

Khó trách phụ thân hắn luôn nói sau khi Võ Tắc Thiên băng hà, nhóm các nương tử ở Đại Đường càng ngày càng không biết kiềm chế cùng nội liễm, ngược lại càng thêm làm càn.

Thời buổi này, không chỉ có nữ giả nam trang bắt gặp đầy đường ở Trường An, chỉ có tăng không có giảm, ở trong quân doanh cũng có thể thấy nữ giả nam trang theo phụ tá, dĩ nhiên minh chứng chính là vị Bùi Hi Lam lần trước ở Đại Minh Cung lừa hắn một vố.

Nhưng là Quách Tử Nghi là người chính trực, từ trước đến nay chưa từng công báo thù riêng, chỉ là nhướng mày nhàn nhạt nói: "Lại đây nói."

"Bệ hạ phái ta theo quân trợ trận, Trần Huyền Lễ lòng lại kiêng kị, trên đường mọi cách gây khó dễ, còn lấy cớ ở trong quân động thủ đánh ta.

Suy đi tính lại, ta nhận ra Quách Trường Sử ngươi mới là chí sĩ đại nghĩa yêu nước nghĩa chân chính, cho nên ta quyết định dàu nhập vào doanh địa của ngươi."

"Trần công tại sao lại kiêng kị ngươi?"

"À thì, bởi vì......" Bùi phụ tá ấp úng nói, mặt dần dần đỏ lên.

"Bởi vì Bùi phụ tá cũng không phải là thân nam nhi?"

Bùi phụ tá rũ xuống đầu, nói nhỏ: "...... !Trường sử anh minh."

"Dù vậy, cũng không đến mức phải động thủ đánh ngươi.

Những lời ngươi nói là thật?"

"Hoàn toàn là thật, thiên chân vạn xác."Bùi phụ tá vén lên tay áo, trên cánh tay trắng bóc có mấy đạo vết thương, "trưởng sử mời xem, đây đều là vết thương do roi trần công cộng quất lên."

Quách Tử Nghi nhìn nàng cánh tay, cảm thấy mấy vết thương kia không giống vết roi, mà lại giống với mấy vết cào hơn.

Trần Huyền Lễ một đời thông minh mà cũng nhất thời hồ đồ để một tiểu cô nương thông minh thích đùa nghịch làm tham mưu.

Hắn lại cùng nàng hàn huyên vài câu, sau đó trấn an nàng, sai người dựng một cái lều vải cho nàng, nhưng lại không phái người nào trông coi, chỉ bảo nàng ở đó an tâm tĩnh dưỡng, hôm sau lúc hành quân, lại kêu nàng cùng lên đường.

Không ra hắn sở liệu, đêm khuya quân sĩ tới báo nói Bùi Hi Lam đã lén lút chuồnkhỏi lều trướng, trâu đầu ghé tai thì thầm gì đó cùng một vệ sĩ của doanh địa trần quân, truyền đi một đạo công văn.

Quách Tử Nghi không để ý tới, trong lòng lại cười thầm nha đầu này không khỏi quá mức buồn cười, muốn dùng khổ nhục kế, cũng không ngại ăn vài cái roi.

Hôm sau, Trần Quân lại lần nữa đột kích.

Bùi Hi Lam vì Quách Tử Nghi đề ra một đống mưu kế, Quách Tử Nghi hết thảy vào tai này ra tai kia, trong lòng tính toán làm thế nào để vừa có thể bảo toàn hai bên, lại vừa có thể cùng cường đạo quân thắngmột trận đẹp.

"Quách Trường Sử, thám tử tới báo, quân của trần công đã vượt qua hẻm núi, toàn lực tiến công về phía chúng ta!"

Quách Tử Nghi đứng lên: "Truyền lệnh xuống, toàn quân rút lui! Thoát khỏi Trần Huyền Lễ!"

Vệ sĩ vừa đi ra, Bùi Hi Lam liền chắp tay với Quách Tử Nghi, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh: "Quách Trường Sử quả thực hữu dũng hữu mưu, lần này chúng ta chắc thắng rồi."

Quách Tử Nghi hừ một tiếng, gỡ Mạch đao từ trên tường xuống, mang mũ giáp sau đó lao ra ngoài, cưỡi lên chiến mã.

Mắt thấy chân núi là một hẻm núi vách đá thẳng đứng, sương mù dày đặc trùng trùng điệp điệp, các tướng sĩ Trần Huyền Lễ cất lên tiếng hô rung trời, chấn động khiến cho núi đá bốn phía rớt xuống.

Hắn hét lên một tiếng, ra lệnh, dẫn đầu đại quân lao xuống vách núi, lánh hết đá này đến đất nọ, lại phát hiện phía dưới không khí âm hàn, tiếng người tuyệt tích.

Mà những tiếng hô kia lại càng ngày càng nhỏ, cứ như là từ đỉnh núi truyền đến.

Hỏng bét, trúng kế —— hắn thế nào cũng chưa từng ngờ tới, Trần Huyền Lễ luôn luôn vênh váo hung hăng, thế nhưng lại mở ra một sạn đạo, ám độ trần thương(ám binh bố trận).

May mà hắn dừng cương trước bờ vực, tranh thủ thời gian lần nữa hạ lệnh, để các tướng sĩ trở lại đỉnh núi.

"Báo ——" một tướng sĩ từ phía sau giục ngựa chạy đến, "Trường sử, không hay rồi, trần công đang đánh lén vào lương thảo ở đại doanh quân ta, bên kia thế lửa rất lớn, tựa hồ đã bị thiêu cháy toàn bộ!"

Quách Tử Nghi ngạc nhiên ngẳng đầu, quả thực thấy phía núi rừng bên kia có khói đen dâng lên.

kéo mạnh dây cương, con ngựa hí dài một tiếng, hắn phẫn nộ nói: "Lương thảo đại doanh ta dựa núi gần sông, có trọng binh trông coi, sao lại có thể bị thiêu cháy?Nhóm Thủ vệ đều đi đâu hết vậy!"

"Không, không biết, mạt tướng nhất định sẽ suất binh tra xét!"

Tướng sĩ vừa rời đi, Bùi Hi Lam liền giục ngựa chạy đến, hướng Quách Tử Nghi nói: "Quách Trường Sử hiện tại có tính toán gì không?"

"Ngươi có tính toán gì?"

"Bùi Hi Lam có tam kế, không biết trường sử có nguyện ý nghe?"

"Nói."

"Trước khi Đầu nhập vào bên trường sử, ta đã biết được trần công dự định đốt hết lương thảo, cũng ở chân núi thiết lập mai phục, tính toán chờ trường sử xông vào, một mẻ hốt gọn.

Lập tức cho người đi quả thật là cứu vớt được lương thảo của đại doanh, nhưng đại doanh cách nơi này rất xa, sợ nước xa không cứu được lửa gần.

Kế đầu tiên, chính là vượt qua đỉnh núi, ném đá đánh bại phục binh bên phía trần công, thu được binh khí cùng lương thảo của họ.

Kế thứ hai, chính là vượt qua đỉnh núi, dốc hết sức lực dập lửa đại doanh.

kế thứ ba, còn lại là từ bỏ đại doanh, thẳng đánh cường đạo quân."

"Nhưng quân man di sớm đã quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã, dù cho có đánh bại bọn họ, các tướng sĩ cũng sẽ đói chết ở hoang sơn dã lĩnh này."

"Cái này...... !Cũng là.

Kia trường sử không ngại tham khảo hai kế trước đó xem."

Quách Tử Nghi nhìn phía sương khói tràn ngập chân núi, nói: "Ngươi xác định trần công ở chân núi?"

"Rất chắc chắn."

"Đi xuống chân núi sẽ như thế nào?".

Bùi Hi Lam sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi: "Trăm triệu lần không được, quân trần công mai phục ở giữa sơn cốc.

Trường sử nếu trước cứ thế tiến về phía chân núi, e rằng hắn sẽ phụng chỉ hành sự, hạ sát thủ với trường sử."

Thấy phản ứng của Bùi Hi Lam, Quách Tử Nghi xác định, chân núi này nhìn như mê vụ sương mù bẫy rập, kỳ thật phòng bị hư không.

Số lượng binh lính của hắn đang có Trần Huyền Lễ trong lòng hiểu rõ, nếu như chặn đánh trọng binh để lấy lương thảo đại doanh, tướng sĩ tất nhiên dốc toàn bộ lực lượng.

Sau đó, hắn chỉ cần xuất binh từ chân núi, sau lại vào trong núi liền có thể đoạt lại đại doanh.

Vì thế, hắn một tay đem Bùi Hi Lam túm lấy, cột vào trên lưng ngựa, giục ngựa thẳng đến chân núi.

"Quách Trường Sử, ngươi đây là ——" Bùi Hi Lam kinh hoảng mà giãy giụa, "Buông ra, thả ta xuống!".


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-32)