Vay nóng Homecredit

Truyện:Quân Hôn Bí Mật - Chương 13

Quân Hôn Bí Mật
Trọn bộ 71 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-71)

Siêu sale Lazada


Tối hôm qua về nhà, Nghiêm Chân rút cuộc đã có thể ngủ được. Tuy rằng cũng không sâu nhưng so với việc thức trắng đêm thì cũng còn tốt hơn. Sáng sớm đã được bà nội kêu dậy đi làm.

Bà nội cười cô, "Đã lớn như vậy rồi mà sao cứ thấy luôn ngủ lười thế hả cháu. Nhanh đứng lên, nhìn xem trong phòng khách có ai tới kìa."

Người có thể làm cho bà nội vui như vậy mà còn đến tận nhà như thế này thì đúng là không nhiều lắm, chẳng lẽ là anh em từ thôn lên thành phố C này sao? Nghiêm Chân mơ mơ màng màng, sửa sang lại áo ngủ, một bên buộc tóc, một bên vừa đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ cô đã ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Cố Hoài Việt một thân quâ tang đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế sofa, bên cạnh trái phải còn có vài hộp quà đang được mở ra. Thấy mặt mũi ngơ ngác của cô cũng chỉ bình tĩnh nhìn rồi gật gật đầu.

Vẫn là bà nội gọi khiến cô hoàn hồn lại, "Xem đứa cháu gái ngốc này, vừa nhìn thấy người mà đã ngẩn ngơ cả người như vậy rồi. Cháu nhanh đi đánh răng rửa mặt đi."

Cố Hoài Việt nghe vậy liền nói, "Không sao đâu bà."

Nghiêm Chân đỏ mặt đi vào, trong đầu vẫn tính toán còn sớm như vậy mà như thế nào đã thấy người ày ở trong nhà cô rồi. Rửa mặt qua loa một chút, cô cuống quít đi ra ngoài. Bà nội đang ở phòng bếp nấu cháo, xem ra là chuẩn bị cho Cố Hoài Việt ở lại ăn điểm tâm. Cô khỏi khỏi bước nhanh một chút rồi thấp giọng hỏi anh, "Anh sao lại đến sớm như vậy?"

Cố Hoài Việt thản nhiên liếc nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, "Đã gần 10h rồi."

Nghiêm Chân nhất thời nghẹn lời.

Bà nội đem cháo múc vào bát, rồi lại trẫn lẫn một ít dưa cải rồi bưng lên. Màu sắc mê người, hương thơm đậm đà, nhưng Nghiêm Chân sáng nay nhất định thế nào cũng nuốt không trôi được. So với bữa cơm tối hôm qua còn gian nan hơn nhiều.

Bà nội tươi cười hớn hở tiếp đón Cố Hoài Việt, "Tiểu Cố, cháu ăn qua điểm tâm chưa? Đến đây nếm thử tay nghề của bà đi."

Tuy nói cháo hầm ngon, cần phải hầm thật lâu, thật đúng là muốn tiếp thu công phu từ bên ngoài nữa. Có năm dạ dày của ông nội Nghiêm Chân không tốt, vì thế bà nội liền thay ông ấy hầm cháo trắng ăn tốt cho dạ dày, hơn nữa mặc kệ điều kiện như thế nào còn dùng cháo này làm luôn bữa ăn sáng. Quanh năm suốt tháng cũng đã luyện thành tay nghề.

Nghiêm Chân có chút thẹn thùng, "Bà nội, bà đây là đang làm khó người ta rồi."

Bà nội liếc mắt nhìn cô, Cố Hoài Việt thản nhiên nở nụ cười, rất biết nịnh nọt mà nói, "Ăn nhiều cơm quá cũng không tốt."

Ăn xong điểm tâm, Nghiêm Chân nhanh chóng đi rửa bát. Cô sợ nha, sợ thủ trưởng gần đây sao lại hưng trí như vậy, còn muốn đi rửa chén nữa, như vậy cô không phải hoàn toàn mất hết mặt mũi rồi sao. Ấn tượng của bà nội cô với anh cũng tốt lắm rồi, không cần anh ấy lại thể hiện thêm nữa.

Bà nội cùng cô vào phòng bếp, "Cũng có được một đối tượng khiến cháu cũng biết bận tâm đến mặt mũi của chính mình rồi."

Nghiêm Chân đỏ mặt lên, dùng khăn lau khô nước trên tay, thấp giọng nói với bà, "Bà nội, chúng cháu có chuyện muốn nói với bà."

Phòng Khách.

Cố Hoài Việt lẽ phép đem món quà lễ gặp mặt dâng lên, tuy rằng được đóng gói tinh xảo nhưng lại cũng không phải là thứ đặc biệt quý giá gì trong đó. Anh có lẽ hiểu được một chút tâm tư này của con gái, quá mức tinh xảo hoặc quá mức quý giá thì cô ấy hẳn là không thích.

Bà nội vui mừng mà nói, "Đều đến đây chơi là được, còn mang quà làm cái gì."

"Một ít thuốc bổ, bà cứ yên tâm mà dùng đi ạ, rất tốt cho thân thể của bà." Những thứ này đều được nhị lão trong nhà thử nghiệm qua, nếu không anh sẽ không dễ dàng mà đưa cho bà dùng thế này.

Bà nội nhìn anh rồi lại nhìn Nghiêm Chân, "Không phải hai đứa có chuyện nói với bà sao?"

Nghiêm Chân vâng một tiếng, nháy mắt lại có chút đứng ngồi không yên, "Bà còn nhớ rõ chuyện sáng hôm qua cháu nói cùng bà không?" Cô thấp giọng hỏi.

Điều đó làm sao có thể quên chứ. Ánh mắt của bà sáng lên, nhìn Cố Hoài Việt rồi nói, "Chính là Tiểu Cố sao?"

Nghiêm Chân gật gật đầu.

Bà nội cũng gật gật đầu, lại bắt đầu đánh giá Cố Hoài Việt, có điều càng nhìn càng có cảm giác vừa lòng. Bà như nhớ tới cái gì, liền thu lại nét tươi cười mà nhìn về phía Nghiêm Chân, "Tiểu Chân à, trong nhà không còn đồ ăn nữa rồi. Cháu đi ra ngoài mua một ít đi."

Nghiêm Chân sửng sốt, nháy mắt mới phản ứng lại được, có chút bật cười, "Bà nội." Rõ ràng như ban ngày thế này mà bà sao lại nghĩ cô có thể gạt bà được chứ.

Bà nội trừng mắt nhìn cô một cái, "Nhanh đi."

Không có biện pháp, cô đành phải cầm lấy ví tiền đi ra ngoài mua đồ ăn, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Cố Hoài Việt một cái, thấy anh hướng cô gật gật đầu mà mặt mày gian manh giống như có ý cười vậy.

Nhìn cháu gái rời đi, bà nội mới quay đầu nhìn về phía Cố Hoài Việt, trong ánh mắt có sự nghiêm túc khó gặp, "Chúng ta nói chuyện."

Cố Hoài Việt nhìn về phía vị bà lão trước mặt này rồi gật đầu.

Thời tiết tốt nên trong chợ rau cũng không ít người, chen lấn trong đám người Nghiêm Chân đi qua từng quầy rồi lại từng quầy hàng, không biết mua cái gì mới tốt.

Kỳ thật trong lòng có có chút bất an không yên, nhưng nghĩ lại anh đã là người đàn ông ngoài 34 tuổi rồi, so với cô còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ một trường hợp nhỏ như thế này thì anh tuyệt đối có thể ứng phó được, không thể so với cô ngày hôm qua được.

Khi mua đồ ăn thì cô bán hàng lại nhìn cô cười tủm tỉm, "Như thế nào hôm nay chỉ có một mình cháu đi chợ vậy? Bà nội cháu đâu? Không phải là lại biến mất đi rèn luyện thân thể rồi đấy chứ."

Nghiêm Chân một bên lấy đồ ăn vừa cười vừa nói, "Bà cháu không có đi đâu, đang ở nhà ..." Nói đến một nửa cô tự dưng im bặt, mặt bỗng dưng nóng lên, cũng may cô bán hàng vội vàng tính tiền đồ ăn nên cũng không để ý, chỉ cười nói, "Để cho bà ấy rảnh rổi thì đi dạo đôi chút."

"Vâng ạ." Cô lên tiếng rồi tiếp nhận đồ ăn sau đó xoay người nhanh chóng rời đi. Nội tâm của cô không nhịn được mà thấp giọng nói thầm: Thật sự là đòi mạng.

Về nhà mở cửa rã đã nhìn thấy hai người kia hình như là nói chuyện xong rồi, đều ngồi ở trên ghế sofa mà uống trà. Nghiêm Chân một bên đổi giày một bên liếc mắt dò xét bọn họ, nhìn không ra được manh mối gì.

Bà nội thấy cô mua đồ ăn trở về thì cười nói, "Tiểu Cố giữa trưa ở lại, nếm thử tay nghề của cháu gái bà vậy."

Cố Hoài Việt liếc nhìn cô một cái rồi nói, "Không được rồi ạ." Anh cười nhẹ, "Còn nhiều thời gian mà bà."

Chỉ một câu còn nhiều thời gian mà bà của anh đã làm cho bà nội cười đến nỗi mi mắt đều mị thành một đường rồi. Trong lòng Nghiêm Chân rất bội phục tay nghề dỗ người già này của anh."

"Bà nội, bà phải bảo trọng thân thể, khi khác cháu lại tới thăm bà."

"Uh, được được được." Bà nội đáp lời, lại đẩy Nghiểm Chân đang đứng ngốc ở một bên ra, "Đi, tiễn Tiểu Cố xuống nhà."

Cô bị xem như là người hoàn toàn không có địa vị, chỉ có thể ai oán liếc mắt nhìn Cố Hoài Việt, "Đi thôi."

Lúc này đây cô đang đi theo phía sau anh, đối với cuộc nói chuyện vắng bóng cô lúc nãy thì cô thật sự là không thể không hiếu kỳ, "Bà nội em có nói gì với với anh không vậy?"

Cố Hoài Việt nghiêng đầu, "Có nói, nhưng là anh đã đồng ý với bà nội là phải giữ bí mật rồi."

Cô đã quên, anh là người tham gia quân ngũ, mà người tham gia quân ngũ thì điều nhớ kỹ nhất ở trong lòng là gì? Chính là luôn tuân thủ phải giữ kín bí mật.

Nghiêm Chân ban đầu không muốn nói gì nhưng sau vẫn nói, "Em nói với bà nội là chúng ta đăng ký trước còn chuyện cử hành hôn lễ thì em chưa có nói tới."

"Sao?" Cố Hoài Việt hơi trầm ngâm xuống.

"Em còn không nghĩ sẽ làm cho bà kinh ngạc." Nghiêm Chân nghĩ nghĩ rồi nói, "Em không muốn để cho bà nội có cảm giác em lại đi ứng phó với bà nữa, anh cũng... không nghĩ như vậy sao?"

"Hôn lễ kia phải tình như thế nào đây?"

"Em nghĩ trước bây giờ không cần cử hành hôn lễ."

Cô đưa ra câu trả lời làm cho anh phải dừng lại.

Trong lòng Nghiêm Chân như đang đánh trống vậy, nhưng ánh mắt của anh không sắc bén quá khiến cô có dũng khí mà nói ra. Vấn đề này cô đã suy nghĩ thật lâu, "Em nghĩ chúng ta có thể đăng ký trước là được rồi. Chuyện hôn lễ có thể làm được thì làm, bởi vì thời gian anh còn ở nhà cũng rất ngắn hơn nữa lại còn có Gia Minh cùng với bà nội của em nữa. Em nghĩ bọn họ còn cần thời gian để thích ứng."

Cử hành hôn lễ bây giờ thì quá bất ngờ.

Cô nói xong thì lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt bình thản.

Tâm tình của Cố Hoài Việt có chút phức tạp, không thể không nói cô lo lắng thực chu toàn, chu toàn đến mức anh cơ hồ muốn cảm ơn cô. Anh nhớ tới vừa rồi bà nội của cô có nói với anh một câu, "Đứa nhỏ Tiểu Chân này, tuy rằng lớn lên không nói chuyện yêu đương những cũng là đứa thành thực, có chút giả ngốc đối với chuyện yêu đương.   Có đôi khi con bé sẽ phạm lỗi lầm gì đó với cháu, theo như tính tình của con bé thì nếu đã biết sai rồi sẽ tỉnh ngộ, sau đó sẽ nhận lỗi sai với cháu mà thôi. Có một điều bà cũng muốn nói, con bé đã lựa chọn một người thì nó sẽ coi trọng người đó, không chỉ coi trọng mà còn thực sự đối xử rất tốt nữa. Cho nên cháu cũng phải đối xử thật tốt với con bé."

Còn nhiều thời gian, bọn họ đúng là còn rất nhiều thời gian cho nên anh anh không có khả năng mãi để cho cô nhượng bộ như vậy nữa, từ từ rồi sẽ làm đến thôi.

"Anh đã biết." Anh phục hồi lại tinh thần rồi nói, "Cha mẹ anh bên này thì em không cần phải lo lắng."

"Sao ạ?" Nghiêm Chân còn không có phản ứng kịp.

Anh chỉ nhìn cô rồi thấp giọng nói, "Cứ theo ý của em mà làm vậy."

Nghiêm Chân thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười.

Hai nhà cùng chung ý kiến, chuyện kế tiếp dường như đơn giản hơn nhiều.

Nghiêm Chân không rõ ràng lắm Cố Hoài Việt làm thế nào để thuyết phục được nhị lão của Cố gia, dù sao khi cô tới thì Lý Uyển cùng Cố lão tướng quân cũng không có bàn chuyện hôn lễ, chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa cơm.

Bọ họ là cố ý dung túng, nguyên nhân cũng vì hắn, có lẽ là sợ người con dâu tương lai đã tới tận tay này lại chạy đi mất?

Nhìn Cố Hoài Việt, Nghiêm Chân lại nghĩ có đôi khi nắm trong tay nhà tư bản cũng khiến cho người khác kinh sợ quả là rất đúng. Tối thiểu còn có thể cò kè mặc cả.

Lý Uyển bàn bạc muốn mời bà nội của Nghiêm Chân ăn cơm, điện thoại đã gọi qua, là bà nội nhận điện thoại. Đây xem như lần đầu tiên trưởng bối hai gia đình trò chuyện, hiệu quả cũng không tệ lắm. Bà nội cũng đã đồng ý với lời mời của Lý Uyển.

Nghiêm Chân nghĩ như thế nào vẫn là có chút ngoài ý muốn.

Bà nội nói, "Như thế nào cũng phải để giữ thể diện cho cháu của bà chứ?"

Người nhà của cô cũng không nhiều lắm, người để ý đến cô lại càng không bao nhiêu người. Hốc mắt của Nghiêm Chân không khỏi nóng lên, kéo dài giọng bà gọi bà nội, như có một chút ý tứ làm nũng trong đó.

Bà nội cười khổ, không thể không liếc nhìn cô một cái rồi sau đó thuận tiện vuốt mái tóc dài của cô, thấp giọng hỏi, "Tiểu Chân à, Tiểu Cố có một đứa con rồi sao?"

Nghiêm Chân sợ run một chút rồi cúi đầu nói, "Vâng, cháu có biết ạ." Cô biết nhưng cũng không nhiều hơn so với bà nội là bao nhiêu.

Bà nội thở dài, "Mặc kế nói như thế nào đi nữa, bà đều hy vọng cháu được hạnh phúc."

Nghe bà nói xong, cô khẽ cử động, tựa đầu lên trên vai bà nội, "Bà nội, cháu biết mà."

"Quên đi, bà tin nó."

"Sao ạ?"

Bà nội cười cười, "Nó nói rằng nó sẽ đối tốt với cháu, bà tin Tiểu Cố, cũng tin một thân quân trang kia của nó. Đừng nhìn thằng bé giống như ngôi sao như vậy nhưng nếu ngày nào đó nó bắt nạt cháu thì bà sẽ thay cháu trút giận.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-71)