← Ch.48 | Ch.50 → |
Ngày hôm sau, trên tất cả các mặt báo ở thành phố C đều đồng loạt đăng tin về việc anh bị bãi nhiệm chức vụ Tổng giám đốc tập đoàn Diên Kính. Ở thành phố C này, mức độ ảnh hưởng của Diên Kính đến chính trị và kinh tế không hề nhỏ, hơn nữa, anh cũng là người đàn ông trong mộng của biết bao nhiêu chị em phụ nữ, bây giờ tự nhiên rớt đài thảm hại như vậy, đương nhiên giới truyền thông sẽ không bỏ qua việc này, liên tục chĩa mũi dùi vào anh.
Mới sáng sớm, căn biệt thự của chúng tôi đã bị quây kín bởi phóng viên, mấy vệ sĩ phải hoạt động hết công suất mới có thể ngăn họ trèo tường vào để chụp ảnh.
Anh đứng trên lầu hai nhìn thấy cảnh nhốn nháo như vậy, những ngón tay vẫn bình thản cài cúc áo sơ mi, gương mặt anh tuấn vẫn lặng lẽ trầm tĩnh.
Tôi bước tới, vươn tay cài mấy cúc áo cổ cho anh, thật sự rất muốn động viên anh một câu gì đó, nhưng đối diện với vẻ mặt thong dong tự tại của anh như vậy, tôi lại không có cách nào mở miệng.
Trong lòng tôi khi ấy xuất hiện hai dòng suy nghĩ. Một là có thể anh cảm thấy bản thân mình đã tự do rồi, hai là trong đầu anh đã sớm tìm ra được cách lấy lại công ty Diên Kính
"An An, hôm nay anh đến công ty, em đừng ra ngoài"
Khoảng thời gian này chúng tôi đã bắt đầu đi làm cùng nhau, anh nói tôi đừng ra ngoài, có nghĩa là muốn một mình đi đến công ty à? Bây giờ tất cả mọi thứ đang chống lại anh, để anh một mình đương đầu, tôi thật sự không yên tâm.
"Em đi cùng anh"
"Bây giờ bên ngoài tạm thời chưa ổn lắm. Em ở nhà, ngoan, đến tối anh trở về, có được không?"
"Nhưng..."
Anh cười cười, kéo tôi vào trong lòng, siết chặt: "Không sao đâu. Không phải anh đã bảo em tin anh sao?"
Tôi gật gật đầu: "Vậy buổi tối nhớ trở về sớm, được không?"
"Được".
Nói rồi, anh buông tôi ra, lấy áo vest trên móc rồi đi xuống dưới lầu. Tôi đứng trên lầu 2, nhìn xuống dưới, thấy xe anh vừa đi ra khỏi cổng là đám phóng viên bu đến, có người hét lên:
"Tổng giám đốc Quân, tại sao anh lại bị bãi nhiệm?"
"Anh có phải là con ruột của Hoàng Minh Kính không?"
Một người cầm điện thoại chen ngang: "Có thông tin, vợ của anh là một cô gái bị mua về, có đúng không?"
"Tại sao anh lại chấp nhận cưới một người vợ bị mua về như vậy?"
"Có phải là cô gái trông giống người giúp việc thường xuyên ra vào biệt thự này không?"
"Phụ nữ có thể bị mua về chắc chắn không tốt đẹp gì, tại sao anh lại vẫn chấp nhận kết hôn?"
Nghe đến câu này, anh lạnh lùng dẫm chân phanh, liếc mắt nhìn về phía tên phóng viên mới nói ra câu đó. Tôi để ý, anh ta ngay lập tức ngậm miệng, bàn tay cầm điện thoại liền trở nên run run. Đám phóng viên đang bám đuổi xe anh cũng liền bị hàn khí của anh làm cho sợ hãi, dạt sang hai bên.
"Nói cái gì?". Anh chậm rãi nói ra từng chữ một, nhưng mỗi chữ đều sắc lạnh như dao cứa.
"Vợ... vợ của anh..."
"Nếu không phát ngôn được câu nào tử tế, tốt nhất là hãy ngậm miệng lại".
Dứt câu, anh không buồn nghe trả lời lại mà dẫm chân ga, đi thẳng.
Tôi thở dài một tiếng, sau đó đến bàn làm việc mở máy tính ra, xem trên báo có viết gì, không ngờ trên đó cũng toàn những tin tức về việc anh bị bãi nhiệm, một số tòa báo thì ca ngợi công sức của anh, một số thì lại chỉ trích. Tôi đọc đến mấy dòng: "Hoàng Minh Quân bị bãi nhiệm vì làm trái ý Chủ tịch, kết hôn với một cô gái từng có quá khứ đen tối, Hoàng Minh Diên vì chuyện này mà tức giận quá mức dẫn đến đột quỵ", thì tim bỗng thắt lại. Hai chuyện chẳng hề liên quan gì nhau mà qua miệng lưỡi của đám phóng viên, lại xuyên tạc ra thành một vụ việc vô cùng lô gic.
Chẳng trách khi tôi mới kết hôn, mọi thứ về anh lại được bưng bít kỹ như vậy, Tin này, chắc chắn là do Lưu Tố Cầm tung ra. Bà ta muốn tôi kết hôn với anh, chẳng qua là cũng chỉ chờ đến ngày này. Bà ta muốn sỉ nhục anh, muốn tung hê tất cả lên mặt báo.
Tuy nhiên tôi nghĩ nát óc cũng thật sự không có cách nào hiểu được, tại sao ông nội rút cục lại đồng ý chuyện này.
Tôi thở dài một hơi, gấp laptop lại rồi xuống phòng bệnh thăm ông nội. Lúc tôi mới đẩy cửa vào, liền vô tình suýt va vào người một bác sĩ đang đi ra.
"Cô đây rồi, tôi đang định đi tìm cô"
"Sao vậy bác sĩ"
"Ông cụ có vẻ khá hơn mấy ngày trước rất nhiều rồi. Hôm nay tôi thử dùng búa gõ vào mắt cá chân, thấy ông đã có phản ứng".
Mắt tôi sáng rực lên, như vậy là ông nội sắp tỉnh lại rồi, chỉ cần anh cố gắng kiên trì thêm một chút nữa thôi, mọi chuyện đều sẽ ổn. Mặc dù tôi biết, hôm nay là hạn cuối anh phải dọn ra khỏi công ty rồi.
"Vậy ạ? Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác"
"Không phải do tôi đâu. Cô đến thăm ông đi"
Tôi tiến đến, nắm tay ông nội, thấy bàn tay đã dần trở nên ấm áp, những vạch nhấp nhô trên màn hình cũng đã rõ hơn trước rất nhiều. Một lúc sau đó, điện thoại của tôi liền có người gọi đến.
Nhìn tên người gọi đến là chị Hiền, tim tôi bỗng dưng hẫng mất một nhịp. Chị ta đột nhiên gọi điện thoại cho tôi vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, chắc chắn là có chuyện.
Tôi bấm nút kết nối: "Alo"
"An An, hiện tại em có rảnh không?"
"Có chuyện gì vậy chị?"
"Chị muốn gặp em một lát"
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, anh nói bây giờ tôi không được ra ngoài mà chị ta lại hẹn gặp tôi thế này... tôi có thể đi không?
"Xin lỗi chị, hiện tại em không tiện ra ngoài"
"Đưa Quân quay về vị trí cũ, ý em thế nào?"
Chị ta có thể làm được sao? Trước kia lúc ở mỏ vàng, chị Hiền đã nói chỉ có chị ấy mới có thể giúp anh ngồi vững vàng vị trí Tổng giám đốc, ba chị ấy còn có 5% cổ phần ở Diên Kính. Chẳng lẽ là chuyện này sao?
← Ch. 48 | Ch. 50 → |