Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Kiều - Chương 091

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 091
Tiếng Gió
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Kim sang dược à, vậy hẳn là vết thương ngoài ra thôi. Trên chiến trường bị thương da thịt là bình thường, chảy chút máu rồi đóng vảy thành sẹo là xong. Nếu thương gân động cốt mới gọi là nàng khóc không ra nước mắt.

"Nếu ngày nào đó không còn phải đánh nhau nữa thì tốt." Trường Đình cúi đầu buồn bực lẩm bẩm.

"Đúng vậy, nếu ngày nào đó không cần đánh giặc nữa thì quả là tốt." Mông Thác cười, "Nhưng hôm nay đánh xong Chu Thông Lệnh lại phải đánh Tần Tương Ung, đánh xong ông ta lại tới Phù Kê, đánh xong Phù Kê lại đánh..." Mông Thác cứng lại rồi mới tiếp tục, "Trong sáng ngoài tối, hoặc đường hoàng hoặc gian xảo âm hiểm, bất kể dùng cách nào cũng phải đánh trận này, nếu không thiên hạ khó mà thái bình."

Trường Đình lại than một tiếng, sau đó nàng cười hỏi, "Đã mời bà mối chưa? Còn có chỗ ở của chúng ta sau này nữa? Chúng ta sẽ ở Ký Châu sao? Phủ đệ của Thạch gia quả nhiên khí phái, Chiêu Hòa Cung đại khái cũng chỉ như thế." Trường Đình luôn không hỏi Thạch lão nhị và Mông Thác làm thế nào mới lấy được cái nhẫn ban chỉ vốn đang nằm trong tay Thạch Mãnh. Nàng không ngốc, đương nhiên biết trong đó có mưu kế, thậm chí là hành động cướp đoạt. Hai bên hiện tại chính là bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng U Châu không có tin truyền tới, nếu không có tin vậy hẳn là tốt —— ít nhất Thạch Mãnh không khó xử Thạch lão nhị ở mặt ngoài, cái này khiến nàng khá yên tâm.

"Thạch gia đại trạch không ổn, ta vốn muốn xây phủ đệ ở Ung Châu nhưng nơi ấy vẫn chưa bình định, thậm chí trong mấy năm sau hẳn sẽ còn xung đột, không thích hợp an cư lạc nghiệp.

Thế nên chúng ta vẫn sẽ ở Ký Châu, ta đã mua một đình viện, cách phủ của nhị ca hai cái hồ, có núi có nước, là kết cấu bằng gỗ như Giang Nam. Ta đã cho người trồng cây chương, tường cũng đổi màu trắng, là ngói đen tường trắng. Song cửa sổ dán giấy hoa đào, nếu ngài còn thích cái gì thì hiện giờ có thể nói, ta sẽ lập tức cho người đi làm." Mông Thác hơi rũ mắt, nói cực kỳ nghiêm túc.

Giang Nam... cây chương ... ngói đen tường trắng... Đây rõ ràng là phong cách Giang Nam.

Trường Đình cúi đầu nói nhỏ như muỗi, "Ngươi cho người hỏi thăm cấu trúc nhà cũ của Lục gia sao?"

Mông Thác gật đầu nói: "Lúc đi đón Phù Cù ta nhân cơ hội tìm hiểu. Lúc trước ta chỉ muốn xem nơi ngài lớn lên, sau đó ta có phúc cưới được ngài nên sai người âm thầm đi tìm hiểu kỹ hơn. Ta nghe nói trong nhà cũ của Lục gia ở Kiến Khang có một lạch nước nối thẳng với Tần Hoài. Sau núi thả hoa sen trắng và nuôi hạc, đồ sứ đều có lịch sử trăm năm —— ta đã tìm hiểu thì thấy đồ cổ nhất là một cái bình hai tai thời Đông Hán, ngoài ra còn có đồ của tiền triều. Tất cả đều là sứ trăm năm trước nên hơi khó tìm. Có điều cho ta thêm trăm ngày, tới khi thành thân ta nhất định có thể tìm được. Lạch nước cũng đang đào, hạc và chim nhạn cũng đã được tìm, tạm thời đặt bên nhị ca. Ta bảo người đào lạch nước sâu một chút, sau này ngài muốn ngồi thuyền cũng được. Ngài cũng có thể làm hội thơ, thậm chí chúng ta có thể dạy con cháu ở đó học bơi."

Trường Đình nghe thấy thế thì hốc mắt ướt luôn.

Mông Thác rất muốn nâng cằm nàng lên nhưng ngón tay co duỗi mãi vẫn không dám. Phải nhẫn nhịn —— ông anh vợ kia của hắn cũng không phải ăn chay.

"À, còn bà mối." Mông Thác lúc này mới nhớ ra câu hỏi của Trường Đình: "Ta nhờ dì làm người mai mối."

Vợ Thạch Mãnh là Dữu thị làm bà mối vậy chẳng phải sẽ lấy danh nghĩa Thạch gia để đón dâu sao!

Trường Đình ngẩn ra, "Thạch Mãnh cũng đồng ý ư?"

"Đây là chuyện của nhị ca." Mông Thác giữ giọng trầm ổn, "Ta tin tưởng huynh ấy nói được làm được. Việc duy nhất ta phải làm là giúp huynh ấy đánh được non sông gấm vóc này."

Thạch Khoát là người có mưu mô lại có thủ đoạn, lấy một việc này ra đổi lấy sự trung thành của Mông Thác, bắt Thạch Mãnh phải thỏa hiệp và nhường nhịn rồi lại đổi được Ung Châu và Nửa Đồng thành. Quả là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, hắn còn có được cơ hội tiếp cận với Lục gia.

Trường Đình không tiếp xúc nhiều với Thạch Khoát nhưng cũng chưa từng có ác cảm với người này. Một kẻ thông minh cũng không tính là xấu, cũng đáng để người ta thân cận.

Trường Đình âm thầm phỏng đoán, "Thạch nhị ca chỉ sợ sẽ không cưới được người nào tốt." Nàng nghĩ nghĩ rồi lại nói, "Cũng không nhất định, còn phải xem Thạch Mãnh nghĩ như thế nào. Hai người đều là con, Thạch Khoát làm như vậy chính là đánh một đòn cảnh tỉnh Thạch Mãnh. Chẳng qua thói quen lâu ngày khó mà xoay chuyển, huống chi Thạch Mẫn còn là đứa con ông ta đã thiên vị mười mấy năm. Ta đoán Thạch nhị ca hẳn sẽ cầu hôn cô nương của Ung Châu Dữu thị."

Mông Thác nhíu mày, "Vì sao?"

"Giúp ngươi có thể đứng vững gót chân ở Ung Châu, " Trường Đình cười cười, "Ung Châu Dữu thị tuy đã xuống dốc nhưng thuyền mục vẫn còn ba cân đinh. Dữu thị dù sao cũng là sĩ tộc ở Ung Châu, tuy có Phù Kê ở đó nhưng bọn họ vẫn sẽ có chút tiếng nói. Với tình thế ngày hôm nay, bằng thực lực của bản thân thì Thạch nhị ca khó mà cưới được vị cô nương nào hiển hách. Dù có mượn tên tuổi của ta thì ba nhà Tạ, Trần và Thôi cũng sẽ không đáp lại. So với cưới một vị cô nương sĩ tộc không hiểu gốc rễ lại chưa chắc đã mang lại lợi ích gì thì còn không bằng chọn Dữu thị. Như thế vừa lúc có thể kéo dì của ngươi về bên người."

Kết thân với Dữu thị chính là lựa chọn có lợi nhất với Thạch Khoát.

Mông Thác nghe rất nghiêm túc, đợi nàng nói xong hắn nghĩ nghĩ rồi nói, "Nếu nhị ca muốn mượn nữ nhân để lên ngôi thì sẽ không đưa cái nhẫn ban chỉ kia cho ta." Mông Thác thoáng chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nói ra miệng, "Nhị ca hẳn đã có nữ tử mình ái mộ, hiện đang giữ ở biệt viện."

Trường Đình không kinh ngạc mà chỉ ngửa đầu cười nói, "Cho nên ta chỉ nói có lẽ."

Mông Thác hừ hừ, cuối cùng không nhịn được nói, "Kỳ quái thật, nghe ngài nói cái gì ta cũng vui vẻ. Dù là chuyện công, chuyện tư hay chuyện thị phi hay lời oán trách ta đều không cảm thấy phiền, đều cảm thấy ngài nói có đạo lý."

Sao đột nhiên lại nói tới cái này?!

Mặt Trường Đình đỏ lựng, ngày đó Mông Thác ôm nàng cũng chưa thẹn thùng như bây giờ.

Gió đêm mơn man, tiếng ca du dương.

Trường Đình lập tức an tĩnh lại.

Mông Thác thì nói, "Nhị ca nói có vài lời bây giờ nói và sau khi thành thân mới nói là hai việc khác nhau. Huynh ấy bảo ta phải nói rõ với ngài, cô nương gia đều thích nghe, một trăm lần một ngàn lần vẫn thích nghe. Huynh ấy nói ta phải moi tim móc phổi nhưng bảo ta nói với ngài những lời sến súa kia thì ta... ta thực sự không nói nên lời..."

Trường Đình hé miệng bật cười, vốn nàng định nói gì đó nhưng lại thấy Mông Thác vẫn chưa nói xong nên cũng không cắt ngang.

"Một tháng này ta không làm việc gì nên có thời gian nghĩ nhiều việc, cũng đi qua vài nơi. Kiến Khang hiện tại ta không tới được, nhưng Dự Châu cũng coi như nơi ngài lớn lên, vì thế ta nhàn rỗi đi qua Trù Sơn và Giáng Hà... Non xanh nước biếc ra giai nhân, cổ nhân nói quả là đúng... ừ..." Mông Thác nghẹn đỏ mặt, miệng há ra nhưng lại không biết phải nói tiếp như thế nào.

Trường Đình thì càng cười kinh hơn.

Đây đại khái là chủ ý Thạch Khoát bày ra cho hắn —— lấy những lời này thả con tép bắt con tôm mà thôi!

Phải, Mông Thác ở Bình thành ăn không ngồi rồi gần một tháng, Chân Định đại trưởng công chúa có ý muốn dằn mặt hắn còn Lục Trường Anh cũng muốn trả chút thù riêng nên đều bỏ không quan tâm. Tiểu Tần tướng quân và Tần Đổ có chút quan hệ cá nhân với hắn nhưng vì các vị chủ tử kia nên bọn họ cũng đành tránh xa.

Cho nên trong một tháng này Mông Thác ngoài ý muốn mà trộm được chút nhàn tản, ngày qua cực kỳ vui vẻ.

Trường Đình ngẩng đầu thấy Mông Thác vẫn đang nghĩ phải nói gì thì ôn nhu cười giải vây, "Ngươi đã thấy cái gì thì nói cho ta nghe đi?"

Mông Thác âm thầm thở một hơi, sau đó bắt đầu trôi chảy nói: "... Dự Châu lớn hơn Ký Châu nhiều, tuy không có đường phố ngựa xe náo nhiệt như Ký Châu nhưng non xanh nước biếc lại rất thanh tĩnh. Trù Sơn không cao, Giáng Hà không sâu nhưng phía trên Trù Sơn có miếu cao và cổ thụ, Giáng Hà có cá thành bầy cùng cỏ lau mướt mát, so với Ký Châu cũng là một mùi vị khác..."

Mông Thác không phải người ôn nhu, khi nói những lời này giọng hắn thực trầm nhưng vẫn khiến người ta vô cớ chìm trong gió đêm nhè nhẹ. Trường Đình dựa lưng vào vách tường lẳng lặng nghe, trong phòng vẫn ăn uống linh đình như cũ nhưng nàng lại cảm thấy ngoài này mới ồn ào náo nhiệt hơn.

Đêm đó ánh trăng cực kỳ ôn nhu, góc tường có ve kêu, nay mới tháng tư sao đã có ve nhỉ?

Trường Đình biết mọi người đang đợi nên nhìn nhìn Mông Thác, ánh mắt lấp lánh nói, "Ta nên đi vào rồi. Vô Tự Trai tuy cách khá xa nhưng có qua thì cũng phải có về, trừ phi ta tự trì hoãn, nhưng cũng chẳng thể quá lâu."

Mông Thác gật đầu, lấy từ trong tay ra một phong thư bằng da trâu. Trường Đình ngơ ngác đón lấy sau đó không hiểu gì mà nhìn về phía hắn.

Mông Thác đột nhiên thấy cô nương trước mặt ngày thường vốn thông minh nay lại ngây ngẩn thì hỏi: "Không phải Đại lang quân bảo ngài tới Vô Tự Trai lấy thư sao?"

Trường Đình liên thanh "à, à" sau đó bỏ thư vào tay áo rồi lùi về hai bước. Nàng suy nghĩ một chút lại xoay người ôm Mông Thác một cái và dán đến bên tai hắn nói nhanh, "Ta chờ ngươi tới cưới ta!"

Nói xong nàng buông tay, guốc gỗ đạp trên phiến đá vang lên tiếng giòn tan.

Trong noãn các mùi rượu Long Tuyền tỏa bốn phía, Lục Trường Anh cười cười mở phong thư ra sau đó lập tức ngẩn người.

Trong thư chỉ có một câu: "Sính lễ —— núi sông vững chãi, quốc thái dân an."

*****

Chân Định đại trưởng công chúa đã gật đầu nên ngày tiếp theo Mông Thác đến Vinh Hi Viện cung kính thỉnh an bà ta. Hắn nói Ung Châu lại có nội loạn, thủ hạ của Phù Kê ẩn thân gần trăm ngày mới xuất hiện, đám tướng tá không đàn áp được nên hắn phải nhanh chóng tới xử lý. Hắn tới chào từ biệt và nhờ Lục Trường Anh chuyển lời cho Trường Đình nói, "Yên tâm."

Trường Đình có chút u oán, người đã tới rồi thì gặp một chút, sao lại chỉ có hai từ này.

Lục Trường Anh nói lời trái lương tâm, "Võ tướng xuất chinh theo lệ thường vốn nên để lại nhà một phong thư, nhưng tình huống nguy cấp, phó tướng của Mông Thác là Tống Bách Sinh phi ngựa chạy tới đây khiến hai bên đùi cũng rách da chứng tỏ tình thế nguy hiểm. Muội nói xem ngoài hai chữ này hắn còn có thể nói cái gì?" Nghĩ nghĩ xong hắn vẫn không nhịn được lẩm bẩm, "Muội nói xem muội gả cho một danh sĩ thì tốt bao nhiêu, cái gì cũng có, còn võ tướng mà không da ngựa bọc thây thì cũng chẳng phải anh hùng —— muội đã thấy vị tướng nào lưu danh sử sách mà có thể chết trên giường nhà mình chưa..."

Trường Đình nhìn ra ngoài cửa sổ thế là Lục Trường Anh lập tức im lặng.

Hắn cũng xúi quẩy, có anh vợ nhà nào thật lòng thích em rể đâu!

Nhưng đến lượt hắn thì một câu lẩm bẩm cũng không dám nói!

Thủ hạ của Phù Kê ngủ đông đã lâu nay từ phía Đông Nam của Ung Châu tiến quân thần tốc, lại có một nhánh quân nhỏ từ phía Tây Nam tiếp cận Dự Châu ý đồ châm lửa khắp nơi để quấy loạn tình thế. Nhưng bốn châu, Ký, U, Dự và Ung liền kề nhau, Dự Châu nằm giữa nam bắc, nếu muốn phá vỡ cục diện này thì tất bọn họ sẽ phải ra tay từ Dự Châu. Nhưng như thế là xung đột chính diện với Lục gia.

Lục gia thịnh vượng trăm năm, dù triều đình long trời lở đất thì cũng chưa từng có ai dám nghĩ tới chuyện khập khiễng với Lục gia.

Thế nên mới là "tiếp cận", thế nên chỉ có "một đội quân nhỏ"...

Hồ Ngọc Nương đứng trong sân, tay bẻ một cành liễu trêu chọc đám cá chép trong ao. Nàng ấy cái hiểu cái không mà nói, "Nói như vậy thì Phù Kê còn phải mượn sức Lục gia sao? Bọn họ không dám mạnh bạo mà chỉ để một nhánh quân nhỏ tới gần Trù Sơn của Dự Châu, coi như diễn trò để bức bách anh trai ngươi đi vào khuôn khổ sao?"

Nhạc Phiên là con trai độc nhất của Nhạc Tam Gia, chiếu theo tình thế này thì Thạch Mãnh rất có khả năng sẽ xưng đế. Lúc cá chép vượt vũ môn thì người bên cạnh cũng sẽ lên theo, nếu Thạch Mãnh thành nghiệp lớn thì Nhạc Phiên chính là tam phẩm võ quan. Ngọc Nương tuy là người ngay thẳng nhưng phú quý trước mặt lòng người sẽ biến đổi thế nào chẳng ai biết được.

Trường Đình cố ý báo cho Ngọc Nương chuyện này. Học nhiều một chút, mọi việc nghĩ nhiều một chút cũng không có hại.

Ngọc Nương nghĩ được thế này cũng đã tốt. Trường Đình đưa cho nàng ấy một chén trà xanh và cười nói."Thay vì nói bức bách thì không bằng nói là thử. Sau khi thử sẽ mượn sức, ngươi nghĩ đi, Lục gia dù sao cũng chẳng có tâm tư tranh thiên hạ đúng không? Dù có tranh được thiên hạ này thì vì danh dự Lục gia sẽ không ngồi lên vị trí kia, cho nên Lục gia liên hợp với ai chả được. Chúng ta có thể kết thân với Thạch Mãnh thì sao không thể kết thân với Phù Kê? Lục gia và Thạch gia cũng chẳng có quan hệ thông gia, lại không có quen biết cũ, một bên là sĩ tộc một bên là hàn tộc. Một kẻ chân đất chẳng có chút quan hệ nào cũng có thể đạt thành hiệp ước với a huynh, vậy Phù Kê có thiếu cái gì —— Phù Kê cũng coi như một cõi kiêu hùng, cho nên có lẽ hắn sẽ nghĩ như vậy."

"Vậy hắn chuẩn bị dùng cái gì mượn sức của anh trai ngươi ư?"

"Đại khái là đưa ra điều kiện càng mê người hơn Thạch gia để ca ca động lòng." Trường Đình kiên nhẫn giảng giải, "Trong mắt thế nhân thì Lục gia và Mông Thác kết thân là bị Thạch gia tính kế và hiếp bức mà thành —— cái này chứng tỏ giữa Lục gia và Thạch gia cũng không bằng phẳng không chút xích mích. Nếu Phù Kê phái Tô Tần, Trương Nghi là hai mưu sĩ có tài ăn nói tới làm thuyết khách thì chứng tỏ hắn nắm chắc 5 phần thắng. Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả, Lục gia luôn coi trọng danh dự hẳn sẽ không làm ra chuyện chém thuyết khách. Nếu Phù Kê cảm thấy có nửa phần thắng thì vì sao hắn không thử một lần? Nếu thắng thì không tốn một binh một tốt, Ung Châu lại trở về chủ cũ, nếu không thắng thì hắn cũng chẳng lỗ."

Ngọc Nương nhấp một ngụm trà xanh, mắt híp lại hồi lâu như đang lo lắng cân nhắc gì đó. Trường Đình thì vui vẻ cúi đầu chờ nàng ấy nói chuyện.

Cô nàng này cuối cùng cũng đã chịu động não!

Thời tiết đầu hạ, nước ao lóng lánh, có nô tỳ đang ca hát, tiếng ca xa xa truyền tới.

Ngọc Nương lớn tiếng than thở, "Trà ngon!"

Trường Đình lập tức hận đến ngứa răng.

Mới đến tối đã có người gõ cửa Quang Đức Đường, người gác cổng chuẩn bị đắp chăn ôm vợ ngủ nghe thấy tiếng gõ cửa thế là hùng hổ mắng, "Mẹ nhà nó, không mở, không mở! Không biết lại là tên vô lại nào tới tống tiền!" Mắng xong ông ta lại nằm lên giường làm bộ không nghe thấy gì. Ai biết tiếng gõ cửa lại càng to hơn.

"Thịch thịch thịch —— Phụ tá Trương Lê, Hoằng Thắng Sinh, Bạch Xuân Chi của Ung Châu Phù Kê cầu kiến Tề Quốc Công!"

Ung Châu Phù Kê!?

Lão trông cửa xoay người, khoác áo choàng rồi xách đèn lồng đi ra mở cửa nách nhìn ra ngoài. Bên ngoài có ba người đầu đội khăn, mặc áo đen che mặt. Lão trông cửa cả kinh còn chưa kịp phản ứng thì có một phong thư được nhét qua kẽ cửa. Người tới buồn bực nói, "Đây là danh thiếp! Tề Quốc Công chắc chắn sẽ gặp chúng ta!"

Lão trông cửa đón lấy, lại đánh giá mấy kẻ tới sau đó buông lỏng và dặn đứa nhỏ trông cửa, "Đưa vào phòng khách!"

Nửa nén nhang sau Bạch tổng quản từ hành lang đi tới, tay vừa nhấc đã có người tới tước vũ khí của đám người kia, sau đó lại có người tới lục soát tay nải, cuối cùng Bạch tổng quản mang thái độ kiêu căng nói, "Thả người vào!"

Lão trông cửa âm thầm tặc lưỡi. Lục gia quy củ đúng là lớn, ông ta nhìn mãi cũng quen nhưng coi thường khách tới trình độ này thì đúng là lần đầu tiên ông ta mới thấy.

Lúc bị soát người ba kẻ kia mặt nghẹn đỏ bừng, đợi Bạch tổng quản kiêu căng nói xong rồi tránh ra thì có kẻ trong đó đã thiếu kiên nhẫn định xông lên nhưng người đi đầu giơ tay ngăn lại, lòng bàn tay hướng vào trong, người hơi cúi nói, "Tổng quản, ngài đi trước."

Bạch tổng quản hừ lạnh một tiếng, không hề khách khí.

Vô Tự Trai đèn đuốc rực rỡ, ba kẻ phụ tá của Phù Kê vén mành đi vào lại thấy Lục Trường Anh ngồi dựa lưng ở ghế bành, biểu tình khó lường. Người đi đầu tên là Trương Lê lập tức khom người chắp tay hành lễ, "Phụ tá Trương Lê của Ích Vương Phù Kê tham kiến Tề Quốc Công."

"Còn gọi Tề Quốc Công cái gì nữa." Lục Trường Anh khẽ cười một tiếng, "Đại Tấn đều sắp vong, Tề Quốc Công mà Tấn thái tổ phong cũng chỉ còn là danh tiếng chê cười thôi."

"Ích Vương dốc sức bình định thì chưa chắc Đại Tấn đã không có cơ hội xoay người." Trương Lê kính cẩn nói.

Lục Trường Anh khẽ cười trào phúng, "Kẻ thất thế mới nói tới xoay người, Ích Vương đang ở thế cao, tay nắm Kiến Khang, Bạch Châu, Tân Châu và vùng Đông Nam, lại có thể bình loạn phiên vương, hiện tại đang ở Chiêu Hòa Cung sao có thể là thất thế được?"

"Nếu như thế vì sao Tề Quốc Công lại giúp đỡ Thạch Mãnh? Thạch Mãnh xuất thân thấp kém, tính tình quái đản, làm việc không từ thủ đoạn. Em gái của ngài là đích trưởng nữ của Quang Đức Đường, là con gái yêu của Lục Công nhưng Thạch Mãnh lại dám để một kẻ mang dòng máu người Hồ tới tính kế. Ta không tin ngài có thể nhịn cục tức này." Trương Lê là người nói năng cực giỏi, lúc này thuận nước đẩy thuyền nói tới điểm chính, "Mông Thác kia là tên tiểu tạp chủng, cha là người Hồ hung hãn làm việc không có trước sau, mẹ xuất thân Ung Châu Dữu thị là kẻ sĩ gia trơ trẽn. Bình thành Lục thị là thế gia đứng đầu thiên hạ, hẳn phải yêu quý thanh danh của mình mới phải!"

Cho nên đây là lý do Phù Kê gắng sức sao?

Lục Trường Anh nhìn về phía Trương Lê, cằm hếch lên ý bảo hắn nói tiếp.

Trương Lê mừng thầm trong lòng nói, "Bình thành Lục thị không thể đụng tới kẻ kia, nhưng chỉ cần Mông Thác chết trận sa trường vậy Lục đại cô nương sẽ không cần gả vào Thạch gia nữa."

"Nếu các ngươi có thể giết Mông Thác thì sẽ không xuất hiện ở đây." Lục Trường Anh nói thẳng trọng tâm, tay vuốt cằm ra lệnh, "Nói tiếp."

"Phải, nếu Ích Vương có thể nắm chắc 10 phần đánh vào Ung Châu bắt sống Mông Thác thì ta cũng chẳng cần mạo hiểm đêm tối đến Bình thành. Ích Vương chỉ cần Tề Quốc Công khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần Dự Châu không cản trở binh mã của Ích Vương thì chuyện Mông Thác mưu toan đánh được Ung Châu trong nửa năm chỉ là si tâm vọng tưởng." Trương Lê đẩy tay nải phía sau lên, thần sắc cung kính nói, "Ngày đó biết được Ung Châu bị vây hãm chỉ vì Tề Quốc Công giúp Thạch Mãnh một tay khiến Ích Vương hối hận không thôi. Việc này đều là do Ích Vương đã xem thường ngài và Thạch Mãnh. Hiện giờ thế đạo đang loạn, mặc kệ là ai cũng chỉ có thể tiến lên. Ngày đó Ích Vương chưa nói hết lợi hại mới khiến ngài tin vào lời nói bậy của Thạch Mãnh, đúng là biết vậy chẳng làm."

Trương Lê chậm rãi mở tay nải ra, có ánh huỳnh quang thoáng hiện, tiếng hắn càng ngày càng chậm: "Môi hở răng lạnh, Thạch Mãnh là kẻ vô đức vô tài, mọi hứa hẹn của lão với ngài đều không thể tin hết. Nếu ngày nào đó Thạch Mãnh làm vương thì chẳng lẽ Tề Quốc Công nguyện làm thần của một tên mã phu sao!? Vậy sĩ tộc thiên hạ còn mặt mũi nào nữa?! Ích Vương có thể cho ngài nhiều hơn Thạch Mãnh gấp trăm, ngàn lần..."

Tay nải mở ra thì trên bàn là một thanh bích ngọc dài nửa cánh tay, ở giữa không một chút tỳ vết, ánh ngọc lấp lánh, chỉ vừa động đã có muôn vàn tia hào quang tỏa ra.

Cái này có thể nói là quốc bảo!

Ngày đó Hoà Thị Bích xuất thế ánh sáng chỉ sợ cũng thế này là cùng!

Lục Trường Anh đảo mắt qua thứ kia rồi nhẹ giọng hỏi Trương Lê, "Ích Vương có thể cho ta cái gì?"

"Nửa thiên hạ!" Trương Lê đột nhiên cao giọng, cánh tay mở ra nói, "Nửa giang sơn! Đại Tấn một phân thành hai, một nửa họ Phù, một nửa họ Lục! Lục gia quý vì sĩ tộc, đương nhiên không để bụng việc vặt vãnh nơi hồng trần, càng không cùng tục nhân tranh đoạt thiên hạ! Cho nên nửa giang sơn này là Ích Vương có ý tặng, chứ không phải Bình thành Lục thị tranh đoạt trục lợi! Tề Quốc Công cứ việc yên tâm! Thanh ngọc này có thể đổi được ba tòa thành trì, Ích Vương chắp tay tặng ngài, mong Tề Quốc Công vui lòng nhận cho!"

Đúng là hào phóng.

Trương Lê trước tiên hứa hẹn diệt Mông Thác, lại lấy lợi ích thật lớn dụ hoặc sau đó hướng dẫn từng bước, trật tự rõ ràng, nói năng thỏa đáng. Giết Mông Thác thì Lục gia có thể đẩy lùi hôn sự này mà không để lộ sơ hở, mà Phù Kê lại thuận thế đoạt lại Ung Châu, liên minh giữa hai nhà Lục và Thạch cũng tan. Ích Vương Phù Kê vì thế mà bỏ được nửa giang sơn. Trương Lê này là kẻ gan dạ sáng suốt, đêm hôm một mình tới Bình thành, bị khuất nhục nhưng không nói một lời, co được giãn được. Bên cạnh Phù Kê lại có một kẻ như thế này...

Lục Trường Anh như suy tư gì đó.

Trương Lê thì nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong.

"Thanh ngọc này ta nhận."

Lục Trường Anh dựa lưng vào ghế, giọng nhẹ nhàng, tay chỉ vào Trương Lê, "Ngươi ta cũng muốn giữ lại."

*****

Trương Lê lập tức nhíu mày nhưng chân vẫn đứng tại chỗ.

Hai người phía sau hắn thì sôi nổi lùi lại, trong đó một người tên Bạch Xuân Chi cao giọng thét lên, "Hai nước giao chiến còn không chém sứ giả! Tề Quốc Công thân là thế gia lại làm ra hành vi tiểu nhân thế này đúng là khiến thiên hạ nhạo báng!". Vừa nói hắn vừa nhìn khắp nơi thấy bốn phía thư phòng gió êm sóng lặng, không nghe thấy chút khác thường nào thì thầm than không xong—— đao thương bày ra khiến người ta thả lỏng, nhưng tên bắn lén thì đến chút cơ hội giãy dụa cũng không có!

Lục Trường Anh vừa nhấc tay tiểu Tần tướng quân đã khom người nhảy ra, phía sau là ba người.

Trong ba người Phù Kê cử tới thì Trương Lê, Hoàng Thắng Sinh là thư sinh, Bạch Xuân Chi là võ tướng nhưng lúc vào phủ bọn họ bị lục soát nên vũ khí sớm đã không còn, tiểu Tần tướng quân và thuộc hạ nhanh chóng trói được mấy kẻ này lại.

Trương Lê vẫn không hề đổi sắc, chỉ nhìn Lục Trường Anh nói, "Tề Quốc Công tốt nhất nên nghĩ cho kỹ, hiện giờ thời cuộc như mạng nhện, một tia gió thổi cỏ lay cũng khiến tình thế đổi chiều. Hiện giờ chỉ có một nhánh quân nhỏ tiếp cận Dự Châu, nếu mệnh của ba người chúng ta táng ở Bình thành thì Ích Vương tuyệt đối không chịu ngồi yên đâu."

"Trong nhà Trương tiên sinh có vợ con và phụ mẫu không?" Lục Trường Anh đứng dậy hỏi.

Trương Lê híp mắt không trả lời.

Lục Trường Anh liếc hắn một cái rồi nói tiếp, "Ta đoán người nhà của Trương tiên sinh đều đang ở Ung Châu. Ích Vương Phù Kê xuất binh tới Kiến Khang hẳn sẽ mang theo phụ tá và tướng sĩ đắc ý. Nay Thạch gia đột ngột xuất binh đánh Ung Châu lật ổ của hắn khiến Phù Kê không kịp trở tay, gia quyến của mưu sĩ bên người hắn tất vẫn còn ở Ung Châu. Trương tiên sinh, ta nói có sai hay không?"

Trương Lê không đáp lời nói, Bạch Xuân Chi thì phỉ nhổ mắng, "Quả thật Bình thành Lục thị là thứ gió chiều nào xoay chiều ấy!"

Lục Trường Anh nhướng mày, "Đã biết ta như thế thì Ích Vương cần gì phải cử ba người các ngươi tới làm thuyết khách? Các ngươi nói xem hắn có ngu không?"

Trương Lê bị trói quặt hai tay phía sau, sắc mặt chưa biến, nghe Lục Trường Anh nói lời này thì trong lòng âm thầm gật đầu. Ích Vương Phù Kê quá tin cái gì mà sĩ với thứ mà quên mất Lục Trường Anh là kẻ đã giãy giụa ở bên ngoài gần một năm. Một vị thế gia công tử có thể ở loạn thế này đi từ bùn lầy lên đỉnh thì có thể nào là kẻ phân rõ sĩ thứ? Một năm sống chết cận kề chỉ sợ đã sớm khiến vị gia chủ mới hơn 20 tuổi của Lục gia nhìn thấu ấm lạnh của thế gian. Thế sự gian nan! Lục Trường Anh hiện giờ cũng không phải một thiếu niên lang của sĩ tộc đơn thuần! Đáng tiếc điểm này Phù Kê vẫn chưa nhận ra được... Chỉ dựa vào lợi ích và danh dự mà đòi tới cửa thương lượng thì phần thắng của Phù Kê chỉ có năm thành! Chuyện chỉ có nửa phần thắng Trương Lê hắn luôn khinh thường không làm. Nhưng mưu sĩ phải chú ý tận trung tẫn nghĩa, nếu muốn Trương Lê dùng mạng đổi lấy 5 thành thắng lợi kia thì hắn không sợ!

Nhưng thế này quá không đáng giá.

Bạch Xuân Chi vẫn chửi ầm lên, tiểu Tần tướng quân thấy thế thì vặn sái quai hàm của hắn khiến tên kia đau đến ngất xỉu.

Lục Trường Anh vừa nhấc tay đã có người tròng túi lên đầu Hoàng Thắng Sinh và Bạch Xuân Chi. Bọn họ bị áp giải ra khỏi Vô Tự Trai, cũng không biết bị đưa tới đâu, mà Trương Lê thì vẫn im lặng, thờ ơ lạnh nhạt. Đợi hai người kia đi rồi Lục Trường Anh cũng không hề kiêng dè Trương Lê. Lòng bàn tay hắn vuốt ve thanh ngọc rồi nhẹ giọng dặn Bạch tổng quản, "... Sính lễ của Tạ gia phải đưa qua, bỏ thanh ngọc này vào chung luôn."

Thanh ngọc này mà đưa qua làm sính lễ thì thế nhân sẽ biết!

Trương Lê đột nhiên trợn mắt.

Nếu Lục Trường Anh không giết hắn thì một khi thanh ngọc kia lộ diện Phù Kê cũng nhất định cho rằng hắn và hai người kia dựa vào thanh ngọc này phản bội chủ!

Người nhà hắn quả thực vẫn còn ở Ung Châu! Mà Phù Kê vẫn còn thủ hạ cũ ở Ung Châu —— đây là lý do vì sao Phù Kê có thể yên tâm để hắn hộ tống thanh ngọc tới làm thuyết khách...

Trương Lê thở mấy hơi mới ngẩng đầu nhìn Lục Trường Anh lúc này một thân phong nhã, tay nhẹ vịn ghế dặn dò vị Bạch tổng quản kia. Lòng bàn tay Trương Lê siết chặt lại, cuối cùng cũng nói, "Lục Đại Lang, nếu ngươi muốn giết ta thì ta cũng chẳng sống được, cái này ta nhận. Nếu ngươi muốn lấy ta làm khiên, hoặc có rắp tâm khác thì ta chỉ khuyên ngươi một câu, họa không thể liên lụy kẻ khác, ngươi cũng có người nhà ngươi phải hiểu."

Ánh nến lóe lên, nảy tách một cái.

Trương Lê chỉ thấy Lục Trường Anh nghiêng mặt qua đây, mặt mày hắn thong dong. Nghe thấy lời này Lục Trường Anh nhìn chằm chằm hắn, qua một lát mới cười, "Ngươi nói đi."

"Ung Châu, Thiện Thành, phố số 9, hộ 360." Trương Lê chỉ thấy tim siết lại, lời vừa nói ra đã hối hận.

Nhưng hắn chẳng còn lựa chọn nào khác...

Đại Tấn không quá khắc nghiệt với nữ tử đã xuất giá, nhưng đối với mưu sĩ và tướng sĩ lại cực kỳ hà khắc. Người mang một chữ "sĩ" thì yêu cầu trung thành cực cao —— Lục Trường Anh hai mặt, giả vờ kết giao với Phù Kê nhưng thật ra lại ủng hộ Thạch Mãnh. Cái này chính là vũ nhục thanh danh của sĩ tộc, nhưng một chiêu ấy của hắn lại làm bí mật nên người trong thiên hạ chẳng ai biết, cho nên hắn vẫn có thể đứng ở nơi cao này.

Còn Trương Lê hắn rõ ràng là phụ tá của Phù Kê!

Thanh ngọc không có, ba kẻ thuyết khách lại phản bội vậy Phù Kê có khác nào vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Lúc này xem như Phù Kê bị Lục Trường Anh lừa hai lần, nhẫn nại của hắn gần như sẽ tổn hao hết. Một khi như thế hắn sẽ bị bức nóng nảy mà lộ quân át chủ bài, với cá tính của hắn thì chuyện ấy là chắc chắn. Nhưng Thạch gia đến tột cùng có bao nhiêu binh mã bọ họ chẳng ai biết, vậy Ích Vương có cơ hội nào để xoay người?

Trương Lê mơ hồ đã hiểu được Lục Trường Anh muốn làm cái gì.

"Được, ta đã biết." Lục Trường Anh dựa lưng lên bàn, nói cực kỳ bình thản, sau đó dặn Bạch tổng quản, "Dọn dẹp Thu Diệp trai để Trương tiên sinh ở, thức ăn và đồ dùng đều phải để ý, không được bạc đãi Trương tiên sinh, cũng đừng để Trương tiên sinh cảm thấy Lục gia không thỏa đáng rồi nhất thời luẩn quẩn trong lòng hại tính mạng. Nếu Trương tiên sinh không còn thì chúng ta cũng chẳng cần đến Ung Châu Thiện Thành nữa."

Bạch tổng quản cúi đầu đáp vâng, còn Trương Lê chỉ thấy kinh hãi.

Tháng 5 trời sáng trong, Trường Đình ngủ dậy thì nghe Bạch Xuân đang kề tai nói nhỏ với Mãn Tú, "... Hôm qua ta không trực đêm, ở phía sau nghe thấy gian ngoài có động tĩnh. Sáng sớm đi hỏi hóa ra Bạch tổng quản thu dọn Thu Diệp trai để đón một vị tiên sinh vào ở. Cha ta được cô nương sắp xếp tới nhà kho, sáng sớm ông ấy nói trong sính lễ gửi cho Tạ gia có thêm một thanh ngọc cực tốt, chính là cái loại ngàn vàng khó mà có..."

Phù Kê đại khái sẽ tức giận đến nổ phổi.

May mắn Lục Trường Anh không cưới người như Tạ Tuân... Nếu là Tạ Tuân, chỉ sợ hắn sẽ tự sát để thoát khỏi hành động lưu manh như thế này...

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Trường Đình đột nhiên nghĩ tới câu này. Nhờ Thạch Mãnh ban tặng mà Lục Trường Anh cũng dần dần mở rộng giới hạn của bản thân...

Bạch Xuân nghĩ nhiều, lúc đưa trà còn hỏi Trường Đình."Nhà chúng ta còn thiếu phụ tá sao?"

Trường Đình cười mà thưởng cho Bạch Xuân hai thỏi bạc, lại khen nàng ấy một câu, "Phòng chúng ta coi như cũng có người thông minh!" Sau đó nàng liếc mắt nhìn Ngọc Nương đang nghiêm túc dùng trà, "Trước kia Lục gia đương nhiên không thiếu phụ tá, lúc cường thịnh chúng ta có tới 300 phụ tá, ngồi đầy Vô Tự Trai. Nhưng đám phụ tá ấy 1/3 ở Kiến Khang chống đỡ nhà cũ, một phần ba mang theo trên đường cùng rời lên phía bắc, còn 1/3 bị Lục Phân mang về Bình thành trước. Phụ tá ở Kiến Khang không thể động, những người theo đi lên phía bắc đã chết, những mưu sĩ đi theo Lục Phân thì không dám dùng. Ca ca đương nhiên có tài bày mưu lập kế, nhưng người tài bên cạnh cũng là một vấn đề lớn. Nếu ca ca đã giữ người kia lại thì ắt có chỗ dùng tới, dù không dùng thì cũng không thể thả người này về chỗ Phù Kê."

Nếu Lục Trường Anh đều cảm thấy người này không tồi vậy thả hắn đi không phải là ngốc sao?

Bạch Xuân cái hiểu cái không gật gật đầu, tiểu A Ninh cũng cái hiểu cái không gật gật đầu. Chỉ có Mãn Tú và Ngọc Nương là một người nghiêm túc bện hoa, một người nghiêm túc ăn bánh hạt dẻ, biểu tình nghiêm túc giống như đang bài binh bố trận.

Hạ tuần tháng 5 sính lễ của Lục gia khua chiêng gõ trống đi tới Bạch Sơn. Nơi ấy cách Bình thành hơi xa, ở giữa có hai tòa thành trì. Hai tòa thành này thấy cờ của Lục gia thì lập tức cho đi, nhưng thình lình lại thấy đi đầu là một thanh bích ngọc. Tin tức truyền đến truyền đi cuối cùng ai cũng biết Bình thành Lục thị lấy quốc bảo ra cầu cưới mỹ nữ của Tạ gia. Trong lúc nhất thời Tạ gia cực kỳ thể diện, Lục gia thì vang danh giàu có, hào khí sĩ tộc truyền khắp nơi. Lục gia lấy tài phú khuynh thành cầu cưới con gái Tạ gia khiến Tạ thái phu nhân cực kỳ vui mừng, mặt mũi vinh quang.

Mọi người đều vui mừng trừ một kẻ xui xẻo.

Phù Kê.

Phù Kê quả thực muốn phát tuyên cáo nói tiền Lục Trường Anh cưới vợ là của lão tử! Là lão tử bỏ tiền ra! Lão tử còn có ba gã mưu sĩ không biết xấu hổ đi lấy lòng Lục Trường Anh, đúng là con mẹ nó! Lục Trường Anh quả thực quá không biết xấu hổ! Mưu sĩ cũng muốn, tiền cũng muốn, ngoài túi da kia hắn có cái gì giống một thiếu gia sĩ tộc thanh cao cơ chứ?!

Mẹ nó!

Phù Kê hung hang mắng vạn lần trong lòng, vừa tức vừa đau.

Phù Kê chỉ thấy giận tím tái, đội quân nhỏ vây Dự Châu lúc này biến thành rất nhiều quân, cũng không cố kỵ thân phận sĩ tộc của Lục gia, cũng không cố kỵ nguy cơ phân tán binh lực mà nhất định phải nhổ một hơi này. Dự Châu giới nghiêm nhiều ngày, ngoài thành binh lính ào ào xông tới, Phù Kê thế công mãnh liệt, Lục Trường Anh an ổn ngồi ở Quang Đức Đường chỉ thủ chứ không tấn công. Thủ thành dễ, công thành mới khó nhưng Phù Kê một mình đập nồi dìm thuyền tấn công Dự Châu, mỗi ngày đều tăng binh. Sau hai ngày trầm mặc Lục Trường Anh rốt cuộc cũng biết Phù Kê lấy binh lực tiếp viện từ chỗ nào —— Trần gia ở Quảng Nguyên, nơi ấy đường rộng, binh lực của Phù Kê có thể ra vào dễ dàng, một đường thẳng hướng Dự Châu ở phía bắc.

Trường Đình đột nhiên nhớ tới vợ của Lục Phân là Trần thị. Lúc nàng ta chết Trần gia chưa từng có người tới, chuyện này vốn không đúng, có lẽ từ lúc ấy Trần gia đã kết thù với Lục gia.

Trong tứ đại gia tộc của Đại Tấn rốt cuộc có Trần gia nhập cuộc, tình hình chiến sự càng thêm hỗn loạn.

Trường Đình chỉ kinh ngạc một chút. Phù Kê biết rõ Ký Châu và Dự Châu cách nhau cực gần, Thạch Mãnh lại cùng Lục Trường Anh có hiệp ước, vậy vì sao hắn lại dám mang binh đánh Dự Châu? Hắn không sợ Thạch Mãnh nhân cơ hội xuất binh giải vây cho Lục gia và nuốt luôn số nhân mã này của hắn sao?

Nghi vấn này chậm rãi được cởi bỏ khi Nhiếp thị, phu nhân của Lục Thập Thất đi tới Quang Đức Đường.

Nhiếp thị cực kỳ nghiêm túc nhìn Trường Đình, lại nhìn tiểu A Ninh. Trường Đình thấy thế thì để Mãn Tú đưa A Ninh vào bên trong còn mình thì cười nói, "Tẩu tử có gì muốn nói thì cứ nói, trước mặt A Kiều không có gì để do dự cả."

Nhiếp thị trầm mặc một lúc lâu mới hạ thấp giọng, "Bên ngoài có lời đồn đại không tốt lắm liên quan tới đại cô nương. Lời đồn đã truyền tới Bình thành, đại khái có người bên ngoài nghe nói..."

Trường Đình đưa một chén trà qua ý bảo nàng ấy nói tiếp. Nhiếp thị cắn răng một cái, "Bên ngoài truyền đại cô nương ở bên ngoài hơn nửa năm, vì mạng sống, vì cơm ăn nên trộn chung một chỗ với đám thương nhân cùng bá tánh bình dân, sớm đã... sớm đã..."

Trường Đình nhíu mày.

"Sớm đã không còn trong sạch..." Nhiếp thị nói một câu này cực nhanh sau đó duỗi tay nắm lấy tay Trường Đình cao giọng an ủi, "Đại cô nương, ngài đừng bực, đây đều là lời đồn đãi thôi! Thập Thất nói ngài nên biết và bảo ta tới nói với ngài một câu. Chúng ta chỉ sợ ngài nghe được người có tâm truyền tới thì sẽ trúng chiêu..."

Hiện tại Lục Thập Thất chưởng quản hơn phân nửa công việc trong tộc, ra vào thành vì thế cũng nhiều hơn, tin tức cũng linh thông.

Trường Đình vẫn không đổi sắc mặt, một chiêu này của Phù Kê đúng là cao tay —— một nữ tử mang theo em gái từ U Châu thoát ra, hiện tại thế đạo lại loạn như thế thì cô nương gia làm sao mà sống? Người có tâm đương nhiên sẽ nghĩ tới chỗ lệch lạc, cái gì mới có thể đổi được lương thực? Đương nhiên là chỗ tốt mà ông trời ưu ái nữ nhân.

Phải, Đại Tấn không quá kiềm kẹp nữ nhân, nhưng nếu nữ tử mất trong sạch thì chỉ có thể dùng lụa trắng mà thắt cổ, nếu không sẽ bị nhốt lồng heo trầm xuống nước, âu cũng là bình thường.

Huống chi hiện giờ nàng đã định hôn với Thạch gia!

Thạch Mãnh cần mặt mũi, Thạch gia cần mặt mũi, dù có thân phận thấp hơn thì cũng chẳng ai muốn một nữ tử đã bị thứ dân đùa bỡn gả vào nhà mình! Người trong thiên hạ đều đang nhìn đó!

Thạch Mãnh muốn thành nghiệp lớn, ông ta không thể mất mặt được! Lục gia cũng không thể mất mặt được!

Hai nhà Lục và Thạch có thể nghị thân hay không còn phải xem lại, và đương nhiên trước khi lời đồn đãi được chứng thực thì vì sao Thạch gia lại phải xuất binh giải vây cho Lục gia chứ?! Thạch gia có đê tiện tới đâu cũng không đê tiện tới nước này! Nam nhân muốn cái gì nhất? Chính là mặt mũi!

Trường Đình híp mắt lại, trong lòng không nhịn được mắng mẹ nó.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-178)