Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Kiều - Chương 077

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 077
Sáng Sớm
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Lazada


Quang Đức Đường nằm ở phía bắc, cửa hướng về nam, vì thế thiên nam tinh lúc này treo ngay trên Thanh Tước kỳ.

Trường Đình khóc đến khó có thể thở, một khắc nhìn thấy Lục Trường Anh chân nàng mềm ra, nàng thực muốn nằm trên giường thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc, mặc kệ hết thảy, chỉ muốn ôm gối mềm ngủ tới mê man không màng hết thảy. Nàng che miệng, trong vô thức nàng cứ khóc mãi, đến khi cái xe lăn kia càng lúc càng gần thì đôi mắt nàng cũng càng nhìn rõ hơn.

Anh nàng mặc áo xanh, cả người ngồi trên xe lăn, một tay vịn thành ghế một tay rũ xuống.

Mặt trăng treo cao, Lục Trường Anh cười cực kỳ thanh nhã, dù trước mặt hắn là cảnh máu me giết chóc, dù tay áo hắn đã bắn đầy máu đỏ, dù có người ở trước mặt hắn bị một đao chém mất mạng thì trước sau hắn đều mỉm cười.

"A Kiều, đến chỗ ca ca."

Lúc này mọi thứ đều đã rõ ràng.

Lục Trường Anh vẫy tay ra hiệu, mắt nhìn em gái đang che miệng khóc rống thì hắn cũng ngửa đầu, cổ giật giật, mắt đỏ ửng.

Còn có kẻ dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, tiếng đao chém giết thảm thiết. Nhưng Trường Đình lại như không nghe thấy gì hết, nàng nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới nơi có ánh sáng kia. Tướng sĩ của Quang Đức Đường cũng lập tức vung kiếm lên mà chém giết. Máu từ người những kẻ bị chém bắn ra, rơi trên quần áo của Trường Đình. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cả người nàng đột nhiên bị lôi kéo nghiêng sang một bên, vừa lúc tránh được máu bắn tới.

Là Mông Thác.

Trường Đình ngửa đầu nhìn Mông Thác, vừa khóc vừa cười, sau đó nàng không nhớ được gì nữa.

Như mong muốn, nàng rốt cuộc có thể thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc, không cần làm gì hết.

Trường Đình cũng không rõ đến tột cùng nàng đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng nàng nghe thấy Lục Trường Anh lệnh cho người chém hết đám phản tặc, "Đổi hết quan lại lớn nhỏ trấn thủ Bình thành. Đám người tham dự bạo loạn lần này chém đầu thị chúng toàn bộ, không tính tội liên đới, nhưng con cháu không thể gia nhập quan trường được nữa. Chém hết những kẻ vây Quang Đức Đường, cả binh lẫn tướng."

"Nhưng có tới mấy trăm người, Đại lang quân..."

"Giết."

Lục Trường Anh bình tĩnh nói, "Tối nay vốn nên máu chảy thành sông, vậy máu ai chảy mà chẳng được?"

Trường Đình nắm chặt tay, hốt hoảng mở to mắt rồi lại nhắm lại, sau đó không tỉnh nữa.

Rốt cuộc đến khi tỉnh lại nàng thấy trời còn chưa sáng, bên ngoài màn chỉ có một ngọn đèn còn sáng. Màn giường rũ xuống, màu trắng ngà khiến người ta không chói mắt nhưng cũng không quá sáng. Nàng sờ tay lên mặt chỉ thấy toàn mồ hôi, lại sờ lên trái thì thấy có một cái khăn lạnh.

Có lẽ nàng bị sốt.

Trường Đình há mồm tưởng muốn gọi người nhưng vừa quay đầu nhìn đã thấy Ngọc Nương đang ghé vào mép giường ngủ khò khò. Sau đó nàng lại híp mắt nhìn thì thấy Mãn Tú ngủ trên mặt đất ở noãn các, bên cạnh còn có một chậu nước. Trên thành chậu có một cái khăn, nàng thấy vậy thì không sao gọi được. Ai ngờ nàng vừa thử cử động đã thấy cả người mềm nhũn, cổ họng khô han, mở miệng cũng không nói được.

Đã bao nhiêu năm nàng chưa sốt rồi? Hai năm hay ba năm? Lúc trước nàng cả ngày vùi trong băng tuyết mùa đông khắc nghiệt nhưng hôm sau vẫn có sức dùng nước hắt người khác. Hiện tại nàng chỉ hơi hưng phấn đã kích thích cơ thể nóng đến phát sốt.

Thậm chí nàng còn chưa nói được lời nào với anh mình đã cứ vậy ngã bệnh trước mặt bao nhiêu người ư!?

Cũng thật là đủ ngốc...

Đầu óc Trường Đình vừa nóng vừa loạn, dù muốn nghĩ nhưng trong đầu chỉ là một nồi cháo. Nàng ngủ nông, lúc này đồng hồ cát ở cách đó không xa nhưng dù nàng ngồi dậy híp mắt cũng không nhìn ra được lúc này là mấy giờ rồi. Mà động tác chống tay này lại khiến cổ nàng ngứa ngáy mà ho khan vài tiếng. May mà Ngọc Nương và Mãn Tú đều ngủ đến mê mang, Trường Đình cũng không dám ho lớn tiếng. Mỗi tiếng ho của nàng vì đè nén mà kéo dâì, cực kỳ triền miên. Ho xong một tiếng nàng suýt nữa thì thở không nổi.

Trường Đình vừa khát vừa choáng váng, nàng cố mãi không thể động đậy nên đành cắn răng đập đập mép giường ý đồ gọi Ngọc Nương dậy. Ai biết nàng kia ngủ vững vừng sừng sững, không gì có thể cản nổi...

Trường Đình đành phải che miệng ho khan đứt quãng.

"Cốc cốc cốc ——" ba tiếng gõ cửa vừa nhẹ vừa chậm.

Trường Đình còn tưởng mình sốt đến hồ đồ, ai biết vừa ngẩng đầu lên nàng đã thấy một bóng đen in trên song cửa sổ. Nàng run rẩy tập trung nhìn, song cửa đóng kín mít nên người nọ muốn mở nhưng không sao mở nổi, chỉ đành lách cách ở bên ngoài.

Tên trộm nơi nào! Ngay cả Quang Đức Đường đều dám nhảy tới!

Không đúng...

Làm gì có tên trộm nào trước khi trộm còn gõ cửa thông báo chứ...

Trường Đình vỗ trán, thực sự là sốt tới hồ đồ rồi!

Đầu óc nàng choáng váng, động tác gõ cửa bên ngoài lại càng lớn hơn. Chẳng lẽ kẻ kia cho rằng nàng đã sốt mà chết hả... Trường Đình nhếch môi cười rộ lên, đang cười bỗng nàng nhớ tới bên ngoài còn có người đó!

Nàng giật mình, nhanh chóng xuống giường, giày bông cũng không đi mà chạy chân trần tới bên cửa sổ. Nàng dùng sức mở song cửa ra lập tức thấy Mông Thác mặc một thân áo đen, vẻ mặt hoảng loạn —— thiếu niên lang xoay lưng về phía ánh sáng, đêm đen phía sau hắn đen sì, xiêm y cũng đen xì khiến người ta không nhìn ra cái gì rõ ràng.

"... Từ ngoài không mở được cửa sổ này... Ta nghe thấy ngài ho khan sau đó lại đập ván giường... Ta sợ người bên trong chỉ sợ đã ngủ hết rồi nên không để ý..."

Mông Thác ho nhẹ hai tiếng, đứt quãng mà nói năng lộn xộn để giải thích.

Trường Đình cười rộ lên nghĩ cái này thì giải thích gì?

"Sao ngươi lại ở đây?"

Giọng nàng khàn khàn.

Mông Thác cao hơn Trường Đình một cái đầu vì thế hắn phải cúi đầu mới thấy được bộ dáng nàng ở bên trong. Hắn không trả lời mà vươn ngón tay chỉ chỉ, "Ngài khoác thêm áo đã..." Thiếu niên vừa rũ mắt đã nhìn thấy chân trần trắng nõn của nàng, thế là hắn như khiếp sợ mà bổ sung, "Cũng mau đi giày bông vào."

Trường Đình "à" một tiếng sau đó quay người lê giày bông đi lấy áo khoác lên vai. Bị Mông Thác dọa một phen thế là nàng cũng tỉnh hơn, không ho nữa, chỉ có đầu óc lại vẫn mơ hồ. Nàng thuận đường rót hai chén trà đưa cho hắn một chén, còn mình thì chậm rãi uống chén còn lại. Uống xong nàng mới thấy giọng mình đỡ khàn. Lúc này nàng lại hỏi, "Sao ngươi lại ở đây? Ca ca đã trở lại, ngươi không sợ ca ca đánh ngươi hả?"

Nàng lại như nhớ ra cái gì, nói tới đây nàng lại hơi hạ giọng nói, "Ca ca... ca ca trở về vào buổi tối đúng không!? Không phải là ta sốt đến mơ hồ nên mơ thấy chứ!"

Trường Đình chỉ thấy tim mình siết lại!

Lục Trường Anh xuất hiện thật giống như một giấc mộng, có phải gần đây nàng căng thẳng quá nên thậm chí nằm mơ anh nàng đã trở lại không?

Ngàn vạn đừng có để nàng mừng hụt nhé!

Mông Thác nhếch miệng cười cười, hắn luôn muốn duỗi tay xoa mái tóc của tiểu cô nương nhưng mỗi lần hắn đều cố gắng nhịn xuống.

"Đại lang quân quả thực đã trở lại, đêm hôm trước ngài vừa thấy Đại lang quân đã vui tới mức hôn mê. Sau đó ngài sốt cao, nằm trên giường ngủ một ngày hai đêm, sốt cũng không hạ, người cũng không tỉnh. ngài ngủ bao lâu thì Mãn Tú và Hồ Ngọc Nương đều thức bấy lâu. Hiện tại các nàng vẫn còn ở trong đó chứ?"

*****

Trường Đình xoay đầu đi thấy Ngọc Nương vẫn đang ghé vào mép giường ngáy vang, lại thấy Mãn Tú ngủ dưới đất cực trầm.

Nàng cho rằng nàng chỉ ngủ một đêm...

Chẳng trách các nàng lại mệt như thế...

Trường Đình gõ gõ trán để bản thân tỉnh táo một chút, nàng dựa vào cửa sổ, khuỷu tay chống cằm ngửa đầu nhìn Mông Thác. Có lẽ vì ngược sáng nên nàng không thể nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn, nhưng cũng không sao, dù gì thì chỉ cần nhắm mắt lại nàng đã có thể vẽ ra bộ dạng hắn.

Mũi cao thẳng... khuôn mặt ngăm đen... mắt sâu, mày rậm... từng góc cạnh như đao khắc, ... trán rộng... Thiếu niên lang như vậy ở trong chiến hỏa, trong lúc lang bạt kỳ hồ luôn đưa mắt nhìn không trung. Cho dù quần áo hắn tả tơi, cho dù người đầy vết thương thì vẫn đẹp, vẫn khiến người ta muốn ỷ lại.

"Ngài thấy khá hơn chưa? Đã hạ sốt chưa?" Mông Thác hạ giọng, sợ đánh thức Ngọc Nương và Mãn Tú. Hai người cách nhau một cánh cửa sổ, hắn biết rõ mình không nên rướn gười vào trong nữa, "Đại cô nương trở về nằm đi, trời vẫn tối, ngài cẩn thận cảm lạnh."

Trường Đình đột nhiên giật mình sau đó vội vàng lắc đầu. Nàng đang nghĩ cái gì?!

Trường Đình ngây ra rồi đưa tay lên sờ trán mình nói, "... Đã không sốt nữa." Sau đó nàng sửng sốt, rũ mi nhẹ giọng nói, "Ngươi đừng như vậy, ta ngủ lâu rồi nên không ngủ được nữa. Nếu ngủ tiếp ta sợ xương cốt đều mềm luôn..."

Giọng nàng thấp đến độ gần như đang thì thầm, "Ngươi nói chuyện với ta một chút đi, đã nhiều ngày ta chưa nói chuyện với ai."

Tiểu cô nương cúi đầu, chỉ có thể thấy chóp mũi tinh xảo, cái trán trơn bóng. Tóc nàng lộn xộn, sắc mặt mới vừa hết sốt nên trắng như bạch ngọc.

Bộ dáng gì của nàng hắn cũng đã thấy. Dù là cười, khóc, tinh thần tràn đầy hay tiều tụy đều đẹp. À, nàng cũng không có lúc nào khó coi cả.

Mông Thác vô cớ kiêu ngạo, nhưng rồi lại có chút mất mát —— Những bộ dáng này của nàng về sau chỉ có chồng nàng mới nhìn thấy, dù sao thì bọn họ mới là người sống với nhau tới già.

"Được, ngài nói đi, ta nghe." Mông Thác cố gắng che lấp cảm xúc, giọng cực kỳ mềm nhẹ.

Trường Đình lại ngửa đầu cười xinh đẹp, vừa cười nàng vừa nhẹ nhàng cầm một cái ghế con đến chỗ cửa sổ. Đột nhiên nàng nhớ tới cái gì thế là vội vươn tay cào cào tóc mấy cái. Sau đó nàng mới chống vách tường ngồi xuống ghế con, những gì nàng tâm tâm niệm niệm rốt cuộc vẫn là chuyện đêm đó.

"... Không phải ca ca định lúc này mới khởi hành về Dự Châu ư? Sao huynh ấy lại vừa lúc đuổi kịp về khi Nhị phòng khởi binh biến chứ? Mà sao ngươi lại ở bên cạnh ca ca thế? Là gặp nhau ở trên đường ư?"

"10 ngày trước ta đã gửi thư tới U Châu. Kỳ thật buổi trưa ngày hôm trước Đại lang quân đã theo sát Tiểu Tần tướng quân đến ngoại thành, chẳng qua ngài ấy không để kẻ khác biết mà thôi. Lúc ấy ta và Nhạc tam gia đặc biệt ra ngoài tiếp ứng, " Mông Thác hơi cong eo nói. Cánh tay hắn đặt lên mép cửa sổ, giọng nhẹ nhàng giải thích: "Kỳ thật Đại lang quân trở về thì bất kể là với ngài hay Lục gia đều sẽ tốt hơn."

Trường Đình nhướng mày, "Ta vốn muốn chờ ta lo liệu xử lý sạch sẽ Bình thành rồi thì ca ca trở về sẽ đón nhận luôn. Như thế huynh ấy sẽ không có nỗi lo về sau. Ngươi cũng thật là, rõ ràng ngày đó ngươi còn nói chuyện với ta ở linh đường vào buổi trưa thế mà không nói gì. Sao ngươi lại không nói với ta chứ..."

"Nếu nói trước với ngài thì ngài sẽ cho phép Thanh Tước kỳ được giương lên sao?" Mông Thác đánh gãy lời nàng.

Tất nhiên là không...

Nội thành có phản tặc nghịch thần tiến vào, nếu Lục Trường Anh gặp chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Nếu nhân mã vượt qua số lượng nàng đoán trước thì làm sao bây giờ? Nếu Thanh Tước kỳ sớm bị người ta phát hiện ra khiến Lục Trường Anh chịu phục kích thì làm sao bây giờ? Nàng không thể mặc kệ người thân của mình đi mạo hiểm, dù phần thắng có là 5 phần trở lên cũng không được!

Nàng nhất thời nghẹn họng, chỉ hứ một tiếng sau đó đúng lý hợp tình hỏi lại, "Vậy Tiểu Tần tướng quân cũng không biết sao?"

"Thám báo của tiểu Tần tướng quân đều là nhất đẳng, cho dù muốn giấu cũng khó." Mông Thác thích xem bộ dáng tức giận của Trường Đình.

"Thế vì sao tiểu Tần tướng quân cũng không nói cho ta?!"

"Có lẽ..." Mông Thác đã dần dần quen với việc nhếch miệng cười, "Có lẽ tiểu Tần tướng quân chỉ cảm thấy ngài là một tiểu nha đầu, vì thế ông ấy càng nghe lời Đại lang quân hơn."

Đây là đạo lý gì?!

Trường Đình cảm thấy trên trán lại toát ra mồ hôi, nhưng là vì tức giận!

Mông Thác cười cười sau đó chậm rãi thu lại thần sắc và ôn nhu trấn an nàng, "Đại lang quân trở về rồi thì ngài không cần lao lực nữa. Phải tin tưởng anh ngài, hắn không phải A Ninh, không cần ngài dang tay bảo hộ. Ngược lại hắn mới là người bảo hộ các ngài. Cũng đừng xem thường anh trai mình, có người ngồi còn lợi hại và nhìn xa hơn kẻ đứng đó. Nói với đạo tung hoành thì ngài chỉ học được da lông của Lục Công, còn anh ngài mới là người sát phạt quả quyết."

"Đằng ——"

Vị trí lập tức đổi.

Trường Anh...

Trường Đình hít hít mũi, anh nàng ngồi trên xe lăn khiến lòng nàng chua xót vô cùng. Đêm ấy nàng không thấy kỹ, anh nàng gầy đi phải không? Hình như không gầy, thoạt nhìn tinh thần hắn cũng không tồi, mặt mày càng thành thục hơn, giống một người trưởng thành, cũng càng giống cha của bọn họ...

Nhưng Trường Anh còn có thể đứng lên sao?

Kệ đi, nàng đã cầu Phật Tổ chỉ cần hắn bình an trở về là tốt rồi, còn có thể đứng dậy hay không, có thể đi lại hay không đều không quan trọng. Hắn đã thực sự trở lại, dù không đi được thì vẫn là anh nàng, vẫn là con cả dòng chính của Lục gia đúng không? Tôn Tẫn cũng là người tàn phế hai chân nhưng chẳng phải vẫn vang danh sử sách đó thôi? Nếu ai đó dám nói Lục Trường Anh một câu không phải nàng ắt sẽ đáp trả gấp trăm lần!

"Hiện tại ca ca vẫn đang nghỉ ở Quang Đức Đường đúng không? Hay huynh ấy ở nội uyển? Bên cạnh có đủ người hầu hạ không? Đại trưởng công chúa đã ra mặt xử lý mọi việc chưa? À, còn Trần thị và ba đứa con của nàng hiện giờ thế nào? Ca ca đã hạ mệnh lệnh chưa?"

Những chuyện nàng hỏi đều là chuyện của Lục gia, trời đất chứng giám, Mông Thác hắn tuy thường xuyên tiến vào Nghiên Quang Lâu như trộm nhưng chỗ khác hắn cũng không thế...

Mông Thác sửng sốt lắc đầu, "Cái này... Ta là người của Thạch gia... lại ở ngoại viện..."

À, cũng đúng.

Nàng hỏi đều là chuyện đến cả Thôi thị cũng chưa chắc đã biết.

Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó lại rót một chén nước rồi gật gật đầu, "Ngươi sẽ mang theo binh mã của Thạch gia trở về chứ?"

"Chúng ta ở đây vừa là trấn thủ, vừa là giúp việc vừa kết minh. Ngài cũng biết cá tính của dượng, dù công hay tư dượng đều không buông tha con đường tiến vào Lục gia Bình thành." Cuối cùng hắn cũng đã biết cái này, Mông Thác nói cực kỳ nhẹ nhàng, "Dượng cũng tới, Thạch gia hùng binh chẳng lẽ sẽ không đi theo ư?"

Người thừa kế của Bình thành Lục thị đều được Thạch gia cứu, Thạch gia đương nhiên sẽ lấy một tư thế không e dè mà mượn cơ hội này bước lên vòng thượng lưu của Đại Tấn.

Nếu có giao tình mà còn không leo lên thì đúng là kẻ ngốc.

Thạch Mãnh là kẻ ngốc sao?

Trường Đình nghiêng đầu nghĩ nghĩ: bộ dạng thổi râu trừng mắt vô lại của Thạch Mãnh kia mà là của kẻ ngốc thì trong thiên hạ này cũng chẳng còn mấy kẻ thông minh nữa.

Nàng phì cười: "Thạch đại nhân sẽ tới Dự Châu lúc nào? Ta sẽ mang theo A Ninh vấn an Dữu quận quân."

Thật đúng là sốt đến mơ hồ.

Đã là tướng lãnh đi ra ngoài, lại ở cục diện này thì làm sao Thạch Mãnh mang theo nữ quyến được?

Mông Thác lại cười nói, "Giữa mùa thu ông ấy sẽ tới, vừa lúc thuận đường đánh qua U Châu. Dì có lẽ sẽ không tới, chỉ Thạch Mẫn và nhị ca là đến." Tươi cười trên mạt hắn chợt tắt, "Ngài cũng biết rồi, dượng vẫn luôn thích gia phong của Lục gia, cũng thích Lục gia tiểu cô nương nên đại để bọn họ tới là để kết thông gia."

Trường Đình cả kinh, sợ tới mức sốt cao cũng theo đó bay lên!

Thạch Mãnh...

Thạch Mãnh!

Ông ta! dám! lắm!

Cứu được Lục Trường Anh là ân đức lớn thế nào chứ? Giống như cứu được vận mệnh, cũng như đào được hà thủ ô ngàn năm... Đầu óc nàng thật đúng là bị sốt đến ngu, còn tưởng cái gì không biết! Dù sao Thạch gia chỉ dựa vào việc cứu được Lục Trường Anh thì coi như đã có công lớn giúp Lục gia giữ lại một người thừa kế sống sờ sờ. Chớ nói một mình Lục Trường Đình nàng, cho dù muốn 8 hay 10 Lục Trường Đình về làm con dâu thì cũng đủ! Lục gia là trâm anh thế gia, không gánh nổi cái danh ăn cháo đá bát. Mà Thạch gia lại vừa lúc đứng ở đỉnh núi cao...

Thạch Mẫn...

Trường Đình nhanh chóng lắc đầu!

Ngoài Lục Trường Khánh thì Ngọc Nương hẳn là người cảm tạ hắn nhất! Vì có hắn nên nàng ấy mới không bị coi là ngốc nhất. Dù sao kẻ như Lục Trường Khánh thì nhiều, nhưng kẻ ngốc tới độ như Thạch Mẫn thì hiếm đấy!

Trường Đình rụt người về phía sau, tay nắm chặt áo ngoài, ánh mắt nhìn ra nụ hoa chưa nở ở bên ngoài hành lang. Đêm cuối tháng 5, đầu tháng 6 đã có ve kêu, nàng nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta không gả cho Thạch Mẫn đâu."

Mông Thác gật gật đầu, cũng không biết là mang theo vài phần cân nhắc hay vài tia do dự nói, "Ta đã sớm nói với ngài nhị ca là một người thực tốt..."

"A Thác!"

Trường Đình vừa kích động thì cổ đã khô khốc, nàng ho liên tục, vội lấy tay che ngực nén tiếng ho khan. Nàng nghẹn mặt đỏ ửng, hai mắt rưng rưng ngập nước như dòng suối. Nàng vừa cúi đầu ho vừa nghẹn lời nói, "Ngươi... Ngươi..."

"Ngươi" nửa ngày nàng vẫn không nói ra được cái gì.

Mông Thác chần chờ một chút, cuối cùng hắn vẫn nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng giúp nàng thuận khí.

Lòng bàn tay hắn ấm áp, giống như mang theo cảm xúc trấn an khiến người ta thoải mái. Bàn tay hắn vừa phủ lên lưng nàng thì cả người nàng đã cứng đờ, lông tơ dựng đứng. Bàn tay hắn thô ráp, cách mấy tầng áo nàng giống như có thể cảm nhận được vết chai và hơi ấm trên đó.

Làm gì... mà tốt với ta thế...

Vừa đối tốt với ta khiến ta không thể nhịn được lún sâu, nhưng một bên lại nói với ta Thạch Khoát thực tốt, là một vị lang quân hùng tài vĩ lược...

Trường Đình duỗi tay lau mắt, nàng đột nhiên rất xúc động, đến độ muốn nhìn vào mắt hắn mà nói —— ta thích ngươi, không biết từ khi nào ta đã thật lòng mà ái mộ ngươi. Tính tình ta tuy hung hãn, nhưng ta nguyện ý vì ngươi mà rửa tay nấu canh, lòng ta tuy sâu nhưng ta nguyện ý vì ngươi mà thả lỏng. Tính tình ta tuy kiêu căng, nhưng ta nguyện ý vì ngươi trở thành người hiền lương thục đức, uyển chuyển ôn nhu...

Mông Thác, ta thích ngươi, chẳng lẽ ngươi không thích ta sao?

Trường Đình ngẩng đầu lên, hơi hơi há miệng thở dốc nhưng rồi lại nhẹ nhàng khép lại.

Nàng vẫn hiểu rõ mình nên nói thế nào. Cha từng dạy nàng không cần sợ hãi tình cảm của mình, nhưng nàng vẫn sợ. Khi thì nàng cảm thấy Mông Thác cũng thích mình, khi lại cảm thấy Mông Thác chẳng qua chỉ làm theo lịch sự. Lúc này nàng thấy mỗi lời nói và cử chỉ của hắn đều có hàm ý, khi lại thấy mình tự đa tình...

Trường Đình lại trở tay lau mắt, khóe miệng mím chặt một lúc mới thấp giọng nói, "Ho quá chảy cả nước mắt..."

Mông Thác thu tay lại rồi cũng cất giọng không quá lớn, "Là ta càn rỡ."

Nhất thời hai người đều không nói gì.

Mông Thác cũng không rời đi, Trường Đình cũng không nói tới việc đóng cửa sổ.

Trường Đình cúi đầu, cách hồi lâu mới mở miệng, "Lúc trước ta cho rằng ca ca không còn, ta sẽ không thể gặp lại huynh ấy. Ta nghẹn đủ một hơi mang theo A Ninh đau khổ chống đỡ. Hiện giờ ta lại nhìn thấy ca ca a, có thể thấy thế sự đúng là khó liệu, không có chuyện gì là không có khả năng."

Sao lại nói tới cái này.

Mông Thác nhìn tiểu cô nương, trong lòng xoắn xuýt vô cùng. Rốt cuộc hắn không nhịn được nói, "Nếu mọi việc đều có khả năng vậy có khi nào vẫn sẽ có một số việc không có khả năng?"

Giống như khác biệt về dòng dõi, một người như mây, một kẻ như bùn. Giống như ta chỉ có thể che chở ngài, lẳng lặng đứng trong lùm cây của Nghiên Quang Lâu mà nhìn đèn phòng ngài sáng lên. Giống như chúng ta chỉ có thể cách một cánh cửa sổ mà nói chuyện, rồi lại giống như ngài có lẽ chỉ coi ta như Nhạc Phiên, mọi việc đều là ta si tâm vọng tưởng...

Trường Đình cười cười, chậm rãi ngẩng đầu nói, "Ngươi không cần cãi với ta."

Lời này là Mông Thác từng nói với nàng.

Mông Thác cũng cười, "Cũng không phải tranh cãi. Ngài nghĩ xem, nếu trên đời này cái gì cũng có khả năng xảy ra thì một ít việc không ai nghĩ sẽ xảy ra hẳn cũng có khả năng phát sinh đúng không?"

"Ngươi tha cho ta đi." Trường Đình than dài một hơi, không phải nàng sợ tình cảm của mình mà là những chuyện liên tiếp mang tới sợ hãi cho người ta. Khẳng định là nàng không thể gả cho Mông Thác, sau này gặp lại sợ sẽ chỉ có xấu hổ. Thay vì như thế còn không bằng coi nhau như bạn thân, những người cùng hoạn nạn có nhau, "Chờ Thạch đại nhân tới ngươi và tam gia có lẽ cũng phải rời Bình thành phải không?"

Mông Thác nhẹ nhàng gật đầu, "Có lẽ chúng ta sẽ theo dượng về, có lẽ cuối năm nay hoặc đầu năm sau."

Trường Đình nhìn Mông Thác, tay giấu trong tay áo to rộng cứ vậy xoắn lại, mãi vẫn không dừng lại được. Phía sau lưng Mông Thác đã có ánh sáng mơ hồ, nàng quay đầu nhìn thì thấy hóa ra là mặt trời đã mọc, ngày mới đã tới.

"Sắp sáng rồi."

Trường Đình nhẹ hếch cằm, túm lấy tay áo thuận thế vuốt tóc nói, "Tới mùa hè trời sáng nhanh thật đó, lại mãi mới tối. Ngươi mau về đi, qua lát nữa đám tiểu nha hoàn sẽ rời giường dọn dẹp, nếu để bị bắt gặp thì ta không ra mặt bảo vệ ngươi được đâu."

Mông Thác cũng cười sau đó lui về phía sau ba bước hành lễ với nàng. Lúc sau cả người hắn chợt nghiêng đi, chân giẫm một cái đã như diều hâu xoay người nhảy ra khỏi tường.

Phía trước cửa sổ trống không, giống như vẫn luôn đợi ai đó.

Trường Đình hé miệng, đôi mắt chua xót. Nàng an tĩnh ngồi ở đó thật lâu, ngày mới lên cũng mang theo một tiếng hô nhỏ phía sau lưng nàng.

"Ta thao đại gia! A Kiều của chúng ta đâu!"

Là giọng Ngọc Nương.

Trường Đình khẽ nhếch khóe miệng, nàng cười khanh khách nhìn Ngọc Nương nói, "Ta ở đây, ta ngủ mãi cũng tỉnh nên ngồi ở đây chờ trong chốc lát."

Ngọc Nương đầu bù tóc rối, tay xoa xoa đôi mắt sau đó nhẹ nhàng thở ra. Nàng ấy đỡ mép giường đứng lên, một bàn tay đặt trên vai nàng, một tay vươn ra đóng cửa sổ lại hỏi, "Sao? Đỡ hơn chưa? Còn choáng không?"

"Không choáng nữa." Trường Đình ngoan ngoãn đáp sau đó duỗi tay kéo góc áo của Ngọc Nương rồi ngẩng mặt kéo dài giọng than nhẹ, "A Ngọc, ta nghĩ mình thích một người, thực nghiêm túc, thực nghiêm túc mà thích hắn."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-178)