Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Kiều - Chương 050

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 050
Hậu Sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


Ngày mùng 7 tháng giêng trời đổ đầy tuyết, thích hợp ra ngoài, cưới xin và động thổ.

U Châu Thứ Sử Chu Thông Lệnh mua dây buộc mình, bao che cho lưu phỉ trong thành.

Ai ngờ trong đêm tối trời, trên đường hộ tống Chân Định đại trưởng công chúa lại gặp phải lưu phỉ đánh lén nên toàn bộ quân U Châu bị diệt.

Cái này không khác gì khi Tề Quốc Công Lục Xước bị tập kích lúc trước.

Dưới sự bảo vệ liều chết của hộ vệ, nữ quyến của Lục gia an toàn rời đi.

Giống như lịch sử lặp lại, lại giống như giẫm lên vết xe đổ.

Khi người có tâm nghe được thì trong lòng biết rõ trò hay này.

Trường Đình nghĩ trong vòng 10 ngày chuyện này sẽ được truyền khắp thiên hạ vì thế rất mong đợi.

Một là có Chân Định đại trưởng công chúa nói rõ những gì đã trải qua, hai là có Thạch Mãnh quạt gió thêm củi, ba có Tần Tương Ung ngồi ngư ông đắc lợi.

Bọn họ đều xem diễn, ngồi trên đài cao mà quan sát, ai cũng sợ thiên hạ không loạn.

Ba phương thế lực cùng tề tựu, dù Chu Thông Lệnh đã chết thì máu của hắn cũng sẽ không rửa sạch được.

Người đã chết, vậy hậu sự nên làm sao?

Thân thể một ngã thì dễ dàng tìm được nơi thích hợp để nằm xuống —— Chu Thông Lệnh chết thực thảm thế nên Mông Thác không cho mấy cô nương xuống xe ngựa.

Sau đó có tên lính tới báo tin kể lại một cách sinh động: "... Kẻ kia bị đâm một đao còn chưa chết hẳn, Chân Định đại trưởng công chúa lập tức lệnh cho tiểu Tần tướng quân kéo hắn vào trong rừng trúc.

Từ xa vẫn nghe thấy tiếng Chu Thông Lệnh gào, 'cầu xin ngươi giết ta, một đao giết ta đi! Để ta chết thống khoái đi!'.

Chậc chậc chậc, thuộc hạ đi theo bên người Nhị gia mười mấy năm cũng chưa bao giờ nghe thấy một nam nhân lại có thể gào chói tai như thế!"

Có lẽ Mông Thác không cho tiểu binh kia nói tỉ mỉ, sợ "quá mức máu me dọa cô nương gia".

Trường Đình chỉ cảm thấy có chút ấm áp, lại tủi thân.

Nàng đều đã xem đủ máu me, giống như phụ ý tốt của hắn.

Mà khi một người lấy tư thế cao lớn bảo vệ sự trong sáng và mềm yếu trong nội tâm một tiểu cô nương thì Trường Đình không thể không thừa nhận kỳ thật bản thân rất vui mừng.

Phẫn nộ và oán hận của Chân Định đại trưởng công chúa cũng không kém Trường Đình.

Việc bà ấy trút giận như thế cũng là nằm trong dự kiến.

Trừng phạt thể xác đã xong, hiện tại đến thanh danh, địa vị của hắn.

Tuy những thứ này hư vô mờ ảo nhưng đây mới là quan trọng nhất.

Một loạt câu hỏi và mâu thuẫn cũng theo cái chết của Chu Thông Lệnh mà nổi lên: U Châu sẽ ra sao? Con trưởng của Chu Thông Lệnh mới 12, 13 tuổi, dù có người phụ tá thì cũng không ngồi vững, không quản được.

Ước định với Lục Phân thì phải thế nào? Đống sổ sách Chu Thông Lệnh giấu phải làm sao đây? Tần Tương Ung tra rõ kết quả chuyện Tề Quốc Công Lục Xước bỏ mình thì sẽ làm gì?

Còn một chuỗi vấn đề tồn đọng, nhưng đây đều không phải việc nàng cần quan tâm.

Mà nàng cũng không có sức lực để quan tâm, bởi vì việc cha nàng chết chỉ là một viên đá nhỏ làm dậy sóng khắp mặt hồ.

Cái chết của Chu Thông Lệnh cũng là một viên đá khác khơi dậy chí tranh hùng của những kẻ còn lại.

Kẻ thông minh hoàn toàn có thể mượn việc này mà thâu tóm thế lực khắp nơi và thượng vị.

Ví dụ như Thạch Mãnh, lại như kẻ chậm hơn ông ta một chút là Tần Tương Ung.

Tin tức Chu Thông Lệnh chết đương nhiên sẽ được truyền tới Ký Châu nhanh hơn kinh thành.

Mùng 7 hắn chết thì mùng 10 Thạch Mãnh đã điều binh bao vây thành U Châu, mượn cớ "Tra rõ và thanh trừng" để lấy thế lôi đình chiếm được kho lúa cùng con đường thông bắc nam của U Châu.

Phản ứng của ông ta cực nhanh, lúc người Chân Định đại trưởng công chúa phái tới báo cho ta tình hình thì Ký Châu sớm chiếm thế thượng phong.

Càng đừng nói tới Tần Tương Ung ở xa, đương nhiên không kịp trở tay.

Có thể nói Thạch Mãnh chính là người thắng đậm nhất trong trò chơi này.

Trường Đình đã thực hiện được lời hứa lúc trước với Thạch Mãnh, "Chỉ cần trăm người là có thể chiếm được U Châu." Đây coi như báo đáp ông ta đã giúp nàng tìm Lục Trường Anh.

Nhưng cơ sở để nàng đưa ra được hứa hẹn này chính là sử dụng địa vị của Lục gia.

Đúng vậy, Thạch Mãnh chỉ cần trăm người, nhưng Lục gia lại hao tổn gần ngàn người, ám tuyến cũng bại lộ, thanh danh của Bình thành Lục thị cũng tổn hại mới nhổ được rễ Chu Thông Lệnh.

Trường Đình cũng hiểu rằng sau khi Chu Thông Lệnh chết, đống sổ sách kia lộ ra thì Chân Định đại trưởng công chúa sẽ lập tức phát hiện.

Hẳn bà ta sẽ tức đến hộc máu.

Ánh nắng ấm áp rọi qua cửa sổ, Trường Đình bình tĩnh nhìn Chân Định đại trưởng công chúa cũng mang vẻ mặt bình thản thì thấy khá ngạc nhiên.

Một việc khác cũng nằm ngoài dự kiến của nàng chính là Chân Định đại trưởng công chúa cũng không hề mở miệng nói tới việc xảy ra trên đường.

Bà ta chỉ thăm dò nhìn vào trong phòng xem tiểu Trường Ninh lúc này đang nằm đó, trán đắp khăn lạnh, khuôn mặt ửng đỏ.

Bà ta ôn hòa hỏi, "A Ninh đỡ hơn chưa? Lang trung nói con bé trúng tà nên đổ mồ hôi trộm.

Lời của lang băm nơi sơn dã này chỉ nghe được một nửa thôi, trúng tà gì đó vừa nghe đã thấy vô căn cứ rồi."

Vào đêm mùng 7 tháng giêng ở chân Đạc Sơn, lửa lớn bùng lên, thợ săn trong núi nhất định rất kinh ngạc.

Tuyết đọng dày như thế làm sao có thể bốc lửa lớn thế kia? Nếu là người mũi tinh và từng trải chỉ cần ngửi một chút nhất định sẽ than thật lớn.

Lấy rượu ngon lâu năm ra mà phóng hỏa thì đúng là quá mức ngạo mạn!

Bọn họ đốt hết tất cả.

Đêm đó trong rừng trúc, giữa núi đá chênh vênh, cây khô và cành lá đều táng thân trong biển lửa, đương nhiên Chu Thông Lệnh cũng ở trong đó.

Ánh lửa tận trời, Nhạc Phiên cắn một cây cỏ đuôi chó sau đó nhanh nhẹn nhón chân lên ngồi lên ghế cho xa phu trước xe ngựa và dọa Hồ Ngọc Nương, "Khi còn nhỏ nghe lão nhân nói nếu con người ta bị thiêu chỉ còn lại một nắm tro thì Diêm La Vương cũng không chịu thu đâu.

Bọn họ mang theo hỏa khí và oán khí của thế gian, nên chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, mấy đời đều đầu không được thai."

Hồ Ngọc Nương xích một tiếng, không hề bị dọa, nhưng A Ninh lại sợ quá mức.

Một đường này con bé không hề sinh bệnh, nhưng vừa yên ổn một chút thì lại phát sốt.

Đêm đó trôi qua, tới ngày hôm say con bé lập tức ngã bệnh, ban đêm thường xuyên thét chói tai tỉnh lại.

Chân Định đại trưởng công chúa chọn đường lớn để đi, chọn một huyện nhỏ bên ngoài thành để nghỉ chân.

Sau đó bà ấy cho mời đại phu, vị đại phu giang hồ kia miệng toàn lời mê sảng nói con bé trúng tà, phải hút tà khí ra.

Chân Định đại trưởng công chúa nghe vậy thì vung tay lập tức đuổi ông ta ra ngoài.

Trường Ninh chính là bị kinh hãi, lại thêm thể xác và tinh thần đều mệt một thời gian dài nên cuối cùng không chịu nổi.

"Ban đêm con bé vẫn khóc nháo, sốt thì đã hạ rồi.

Uống xong mấy thang thuốc nên ban ngày tinh thần con bé cũng tốt hơn." Trường Đình rót trà sau đó cầm hai tay đưa cho Chân Định đại trưởng công chúa.

Bà ta không nói rõ nên nàng tự nhiên cũng vui mừng nhẹ nhàng, "Lúc này con bé đang ngủ, nếu không buổi tối cháu mang A Ninh tới thỉnh an ngài nhé?"

Chân Định đại trưởng công chúa lắc đầu nói, "Quá phiền toái, để A Ninh nghỉ ngơi cho tốt." Bà ta cúi đầu nhấp một ngụm trà, lại ngước mắt ngưng thần bình tĩnh nhìn thẳng Trường Đình: "Ngươi là một người chị tốt, cũng là cô nương tốt." Sau khi ngừng một lát bà ta bổ sung, "Là một đứa con gái hiếu thuận."

Trường Đình giãn mày cười nhạt, giống như chấp nhận nhưng cũng không thẹn.

Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ đặt chén trà xuống, tay để trên bàn, đốt ngón tay hơi gõ gõ có quy luật.

Động tác này cũng là thói quen của Lục Phân.

Trường Đình rũ mắt, bộ dạng dịu ngoan.

"Ba ngày trước Tần Tương Ung đã công bố sổ sách qua lại giữa Lục Phân và Chu Thông Lệnh trên triều.

Lúc ấy không ai mở miệng, mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không ai dẫn đầu tỏ thái độ." Chân Định đại trưởng công chúa tựa lưng vào ghế ngồi, mặt mày mệt mỏi, miệng cười nhạo một tiếng, "Nhưng ai cũng biết đây mới chỉ là bắt đầu.

Sau khi bọn họ cân nhắc lợi hại xong hẳn sẽ không lặng yên đâu."

Trường Đình ngồi thẳng tắp, kính cẩn lắng nghe.

"A Kiều, ngươi biết lúc nào? Lúc ta đến Ký Châu? Trước khi ngươi tới Ký Châu? Hay ngay từ đầu ngươi đã biết rồi?" Chân Định đại trưởng công chúa thu lại cười nhạo mà đánh cho Trường Đình một cái trở tay không kịp..

*****

Khi nào thì biết ư?

Trường Đình cười cười, ánh sáng bên song cửa nhàn nhạt, nàng gác hai tay lên đầu gối, nghiêng đầu nhẹ dặn Mãn Tú, "... Đóng chặt cửa nội sương phòng, nếu A Ninh tỉnh thì cho con bé uống thuốc, không được cho ăn nhiều mứt quả, không tốt cho răng."

Mãn Tú kính cẩn nghe theo mà rũ mi, cong người hành lễ, lúc đi còn đóng chặt cửa.

Chân Định đại trưởng công chúa mà không phát hiện ra nàng ở sau lưng phá rối thì mới là kỳ quái.

Nhưng nếu bà ấy lựa chọn ngậm miệng không nói thì nàng có thể coi thái độ đó là chịu đựng và buông tha, còn hiện giờ bà ấy lại lựa chọn vạch trần...

"Đại trưởng công chúa muốn truy đuổi tìm ra căn nguyên thì A Kiều cho rằng kỳ thực ngài hẳn nên dùng sức lực đó kiểm tra xem thúc phụ và Chu Thông Lệnh đến tột cùng bắt đầu cấu kết với nhau làm việc xấu từ khi nào.

Rốt cuộc thì chỉ có điều tra xong việc này mới khiến cục diện bị động hiện tại của Lục gia không quá khó coi." Trường Đình nhẹ rũ mi, miệng hé ra bổ sung, "... Là Lục gia mà ngài vô cùng quý trọng ấy."

Bà ấy muốn tra, được thôi, vậy tra từ thời điểm Lục Phân và Chu Thông Lệnh cấu kết không phải càng tốt hơn sao? Nếu muốn tìm căn nguyên nguồn gốc và dò hỏi tới cùng thì đó chính là căn nguyên, không phải sao?

Sắc mặt Chân Định đại trưởng công chúa không thay đổi, người ăn chay niệm Phật lâu dài thì trên mặt khó tránh khỏi dính chút biểu tình trách trời thương dân.

Bà ta nói, "A Kiều, ta là tổ mẫu của ngươi, là tổ mẫu ruột thịt.

Lúc nói chuyện với ta kỳ thực không cần ... hùng hổ doạ người như vậy..."

Mấy chữ cuối cùng bà ta nói rất nhẹ, giống như còn chưa rơi được xuống mặt đất.

Trường Đình cười cười, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn bà ta và không nói gì, chỉ có ánh mắt như ẩn giấu rất nhiều thứ.

Lúc này Chân Định đại trưởng công chúa mới phát hiện ra đứa cháu gái này của bà ta là một người không thể đùa được.

Là bà ta hạ quyết tâm chém giết Chu Thông Lệnh, khởi xướng loạn ở U Châu, thậm chí tự tay đưa nhược điểm cho Tần Tương Ung.

Trường Đình không hề làm gì, chỉ khóc nức nở vài tiếng.

À, còn có một đao trên bả vai nữa.

Nhưng xét đến cùng thì mọi việc nói trên chẳng có cái nào liên quan tới Trường Đình.

Thậm chí việc Lục Phân nổi giận với tàn binh bại tướng của Chu Thông Lệnh cũng không liên quan gì tới đứa cháu gái này của bà ta.

Đây đều là bà ta tự làm dưới tình huống bà ta lựa chọn im lặng bảo vệ Lục Phân.

Tuy bị tính kế nhưng Chân Định đại trưởng công chúa vẫn muốn bóp cổ tay than dài một câu: hổ phụ vô khuyển tử, trưởng tử Lục Xước đúng là người cầm lái mẫu mực của Bình thành Lục thị không thể nghi ngờ.

Chân Định đại trưởng công chúa nhìn Trường Đình.

Khuôn mặt tiểu cô nương ôn hòa, bình tĩnh, đơn giản, vừa nhìn đã thấy không khác gì Lục Xước.

Nhưng nếu nhìn kỹ lại thấy bóng dáng uyển chuyển tinh tế của Tạ Văn Tích.

"Lục gia đương nhiên quan trọng đối với ta.

A Kiều, ngươi cũng họ Lục đó, ngươi cũng là con cháu Lục gia, lúc coi Lục gia như hòn đá kê chân ngươi có từng nghĩ A Xước có đồng ý hay không? Trường Anh có cam nguyện hay không?"

Lục Xước chắc chắn không cam tâm tình nguyện.

Trường Đình cực kỳ hiểu cha mình.

Vì sao sĩ tộc có thể sừng sững mà đứng mấy trăm năm không ngã đây? Đó đều dựa vào truyền thừa từ đời này sang đời khác.

Nhưng cái thứ được truyền thừa đó là gì, có cái gì còn quan trọng hơn cả sinh mệnh đây? Là danh tiết.

Nhưng quan trọng hơn cả danh tiết là cái gì? Là thân tộc sao? So với thân tộc càng quan trọng hơn chính là cái gì? Không có gì quý trọng hơn thân tộc.

Khi phải chọn giữa tính mạng và tông tộc thì không chỉ Lục Xước, Lục Trường Anh, Lục Trường Mậu, Lục Trường Đình, thậm chí đứa nhỏ mới chỉ tám tuổi như Lục Trường Ninh cũng sẽ không chút do dự lựa chọn Lục gia.

Loại sức mạnh này là thứ được truyền từ đời này sang đời khác cho tới nay.

Kẻ sĩ vì đại thế có thể chịu chết.

Đây mới là khí khái trong miệng thế nhân.

Nói chuyện với Thạch Mãnh khiến nàng lao tâm lao lực cực kỳ, còn lúc nói chuyện với Chân Định đại trưởng công chúa thì đúng là đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Dẫm lên Lục thị để bước lên ư? Chân Định đại trưởng công chúa nói cực kỳ mịt mờ.

Lục Phân rơi vào đồn đãi giết anh trai, vì bảo vệ danh dự trăm năm của Lục thị, hắn chắc chắn phải chết để tế bái.

Nhưng một khi hắn chết rồi Lục thị sẽ phải đi con đường nào đây? Giao cho đám con vợ lẽ của Lục lão thái gia sao? Hay đám lão thúc bá đã gần đất xa trời?

Hiện giờ là loạn thế, được làm vua thua làm giặc.

Tướng lãnh hàn môn thứ tộc quật khởi chiếm đất, dựa vào tài trí bình thường làm sao có thể bình định cục diện, bảo vệ Lục thị an ổn đây!?

Bình thành Lục thị có thể nói là sẽ ngã xuống.

Sĩ tộc đứng vững gót mấy trăm năm từ Đông Hán đến nay chẳng lẽ vận số đã hết rồi ư?

Trường Đình chưa từng trực tiếp đáp lại câu hỏi của Chân Định đại trưởng công chúa.

Nàng chỉ dùng đầu ngón tay trơn bóng nhẹ nắm mép áo to rộng, nửa nghiêng đầu thấp giọng nói, "Đến tột cùng ngài để ý Lục gia hay Lục Phân? Giữa hai lựa chọn chỉ có thể có một." Trường Đình nghiêng người, khinh miệt nhếch khóe môi cười nhạo nói, "Lấy Lục Phân đại biểu cho Lục gia ư? Hắn còn chưa đủ tư cách."

Vấn đề bà ta vẫn luôn lảng tránh lúc này bày ra trước mặt, không cho bà ta cơ hội do dự.

Chân Định đại trưởng công chúa cứng đờ người, bị một câu này của Trường Đình đánh trả khiến bà ta phải lựa chọn.

Đến tột cùng bà ta vì Lục gia mới bảo vệ Lục Phân hay chỉ coi đó là cái cớ vì luyến tiếc con trai mình?!

Bà ta bình tĩnh nhìn Trường Đình, cảm thấy cần phải đánh giá lại đứa cháu gái này, "Đây cũng không phải chuyện bỏ ai, giữ ai, nếu hành động thích hợp thì vẫn có thể tránh được tử cục.

Chu Thông Lệnh đã chết, vậy sẽ không còn ai đối chứng.

Ung Đô Triệu Ký đi một bước cờ này nhìn như không chút sơ hở: giao sổ sách cho Tần Tương Ung là vì hắn nghĩ Tần Tương Ung đương nhiên sẽ chiêu cáo việc này với thiên hạ để đả kích Lục gia.

Nhưng Tần Tương Ung là người, chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm, vậy thì trên đời sẽ không có việc gì không thành."

Chân Định đại trưởng công chúa nhẹ giơ tay, lòng bàn tay giơ lên lại quả quyết lật úp xuống.

Sau đó bà ta cười, khóe miệng nhếch lên, "Lật ngược phải trái là chuyện dễ như trở bàn tay với người có tâm."

Trái tim Trường Đình run lên.

Thái độ của Chân Định đại trưởng công chúa khiến nàng cảm thấy bất ngờ, vị lão nhân này đang kiên nhẫn dạy dỗ nàng ư?

Trường Đình ngơ ngẩn nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa còn bà ta thì nửa ngồi nửa dựa trên ghế, thần sắc mệt mỏi.

Chỉ bà ta than thở một tiếng sau đó chậm rãi đặt tay trên bàn gỗ, nhẹ giọng gọi, "A Kiều..."

Một tiếng thở dài hết sức chua xót khiến Trường Đình cảm thấy hoang mang.

Nàng nhẹ nhướng mày đáp.

"Có một số việc nhìn có vẻ không gian nan nhưng cũng không dễ như trong tưởng tượng đâu.

Tần Tương Ung muốn U Châu, ta chắp tay dâng đống sổ sách kia cho ông ta coi như trả giá lớn.

Từ đó ông ta và Thạch Mãnh sẽ ở thế đối lập, mượn cái này hắn thậm chí có thể nhân cơ hội thu phục Ung Đô." Chân Định đại trưởng công chúa già dặn kinh nghiệm, chỉ lướt qua đã sắp xếp xong bố cục, "Hoặc tung ra một miếng mồi khác, Tần Tương Ung không có khả năng không cắn.

Lục gia có quá nhiều thứ để cho, ông ta chỉ công bố đống sổ sách kia mà không làm gì khác cũng có thể vì ông ta đang có ý làm giao dịch với Lục gia."

Trường Đình cúi đầu, lẳng lặng nghe.

Chân Định đại trưởng công chúa hoàn toàn dựa trên ghế, lúc này vẻ già nua hoàn toàn không thể che giấu được nữa: "A Kiều, đây không phải chuyện phải chọn một trong hai.

Lục gia có thể giữ, Lục Phân cũng có thể giữ.

Việc ta coi khinh và sơ sẩy để ngươi tính kế thành công là thật nhưng ngươi có nghĩ tới một ngày cuối cùng ta cũng sẽ nhìn thấu, vậy ngươi sẽ phải làm sao? A Ninh còn nhỏ lại do ta một tay nuôi lớn, bất kể thế nào con bé sẽ có kết cục tốt.

Nhưng ngươi thì sao? Ta không thích Tạ Văn Tích, hơn nữa ngươi đã trưởng thành, có tâm tư và tính toán của chính mình.

Lục Phân hiện giờ là con trai duy nhất của ta, A Kiều, lợi thế của ngươi không đủ nặng.

Chỉ cần Lục gia thoát khỏi khốn cục, ta và Lục Phân luôn có thể rảnh một tay đối phó với một cô nương nho nhỏ như ngươi, lúc ấy ngươi định làm sao?"

Trường Đình quay đầu đi.

Chân Định đại trưởng công chúa duỗi tay muốn xoa má nàng, không phải không có thương tiếc nói, "A Kiều, ngươi phải lớn nhanh lên, tổ mẫu già rồi, cuối cùng vẫn có một ngày không bảo vệ được ngươi và A Ninh đâu..."

Trường Đình bỗng nhiên quay đầu lại.

"Ngươi muốn ta chọn giữa Lục gia và Lục Phân nhưng đây vốn không phải chuyện chọn hay không.

Thân phận của Lục Phân còn chưa đủ để chống đỡ Lục gia, nhưng ngoài hắn ra thì Lục gia còn có ai để chèo lái đại cục nữa.

Lục Tân ư?" Chân Định đại trưởng công chúa trào phúng nói, "Nếu để hắn chống đỡ Lục gia thì lão thái gia sẽ chết không nhắm mắt.

Lục Phân là con trai của ta, nhưng nếu nhất định phải chọn giữa hắn và gia tộc thì ta đương nhiên chọn gia tộc.

Mỗi người đều phải vì hành vi của mình mà trả giá, Lục Phân hung ác âm độc, hắn cũng không phải lựa chọn tốt nhất của Lục thị Bình thành.

Nhưng chuyện tới nước này chỉ có hắn là có thể! Không thể động tới hắn, ít nhất hiện tại không thể động tới hắn!"

Trường Đình cắn chặt môi dưới, nàng kinh ngạc với sự thẳng thắn của Chân Định đại trưởng công chúa, cũng phẫn uất với bất đắc dĩ mà bà phải chịu.

Chân Định đại trưởng công chúa an tĩnh tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói, "A Xước cũng là con trai của ta, là trưởng tử ta và thái gia ký thác kỳ vọng cao.

Thái gia đặt A Xước ở bên người dạy dỗ, từ mấy tuổi nhỉ? À, hình như là 4 tuổi, hắn còn chưa cầm nổi cái bút thái gia đã dạy hắn tập viết, kiên nhẫn dạy dỗ.

Trong nhà có mời đại nho, thái gia lại ngại vị ấy học vấn không cao bằng mình nên một tay dạy vỡ lòng cho con hắn..."

Chân Định đại trưởng công chúa giống như đang khóc, bà ôm ngực, giọng nghẹn ngào, "A Xước mới cao bằng này... Còn chưa tới đầu vai của thái gia... thế mà đã ngày đêm chong đèn đọc sách.

Ta sợ mắt hắn hỏng nên ngày ngày đổi phương pháp hầm canh, nấu đồ bổ cho hắn... Ta hỏi hắn muốn cưới khuê nữa nhà ai, hắn nói thích A Tích của Tạ gia, ta không thích nhưng thái gia lại cười to nói ánh mắt A Xước thật tốt.

Cùng ngày ấy thái gia đi khu săn bắn đánh được hai con chim nhạn rồi đến Tạ gia cầu hôn..."

Nói đến cuối cùng bà chỉ nức nở.

Trường Đình không đành lòng thấy bà ấy khóc như thế.

Chân Định đại trưởng công chúa siết chặt thành ghế, những nếp nhăn trên mặt hằn sâu, "A Phân luôn luôn kính trọng huynh trưởng! Ta đã chất vấn hắn, nhưng hắn vừa khóc vừa cười quay đầu đi chỗ khác không đáp lại.

Cách một lúc lâu hắn mới nói 'nếu mẫu thân muốn ta đền mạng cho ca ca thì ta cũng chẳng có gì để nói.

Chỉ mong mẫu thân nghĩ lại, là ân oán huynh đệ quan trọng hay cơ nghiệp của Lục gia quan trọng.

Nếu Lục gia bị hủy lúc này, vậy khi ngài gặp lại phụ thân sẽ phải nói như thế nào!'" Chân Định đại trưởng công chúa gần như mất tiếng mà nói, "Ta phải nói thế nào? Ta phải nói thế nào đây?!"

Lão nhân nghẹn ngào, như cái chén bị vỡ, tuyệt vọng lại trống rỗng.

Chân Định đại trưởng công chúa nghẹn mãi, cuối cùng nước mắt cũng tuôn chảy.

Ở trước mặt Lục Phân bà ta không muốn khóc, ở trước mặt tôi tớ hay thậm chí khi ở một mình bà ta cũng không dám khóc.

Bà ta sợ vừa khóc sẽ lộ ra khiếp nhược, sau đó sẽ vì đáng thương bản thân mình mà không chịu nổi.

Chân Định đại trưởng công chúa cho rằng ngoài Lục Phân thì Lục gia không còn ai để trông cậy.

Nhưng trong lòng Trường Đình lại rất rõ ràng còn có một người khác.

Có một người khác!

Mấy lần Trường Đình định buột miệng nói ra, nhưng sau đó lại mạnh mẽ ngừng lại.

Dưới ánh sáng ấm áp, Chân Định đại trưởng công chúa che mặt, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy ra.

Bà ấy uể oải, đau đớn, Trường Đình nhìn bà ấy rồi lại nhìn cánh cửa lớn đang khép chặt.

Nàng có nên nói hay không?

Lục Trường Anh còn sống, nam nhân của đại phòng còn chưa chết hết, còn chưa tới phiên Lục Phân đắc ý đâu!

Nếu nói ra thì giữa Lục Phân và Lục Trường Anh nhất định có một người phải chết.

Mà Chân Định đại trưởng công chúa lại là mẹ của Lục Phân, huyết mạch liên hệ bền chặt.

Hiện giờ bà ấy đau đớn khóc thút thít thế này nhưng đến khi con mình gặp phải họa sát thân thì liệu những giọt nước mắt này có mấy phần là thật!?

Nhưng nếu không nói và để Chân Định đại trưởng công chúa hợp tác với Tần Tương Ung thì chuyện của Lục Phân sẽ không giải quyết được, tên kia vẫn sẽ kiêu căng ngạo mạn bước lên vị trí Tề Quốc Công như cũ.

Đợi Lục Trường Anh tỉnh dậy và về Bình thành thì việc tiêu diệt Lục Phân sẽ phải gian nan hơn.

Thứ hai, Lục Phân đã danh chính ngôn thuận tiếp quản Lục gia vậy anh nàng sẽ giống như đi cướp ngôi, mất tiên cơ!

Nên nói hay không đây!

Trường Đình đột nhiên thấy do dự.

Lão phụ nhân vẫn khóc nức nở không dứt, Trường Đình lấy mu bàn tay lau mắt, cuối cùng nàng mở to đôi mắt ấy, nhẹ nhàng mà kiên định gọi: "Tổ mẫu..."

Trong không trung có hạt bụi và sương lạnh bị gió thổi di chuyển về phía trước.

Chân Định đại trưởng công chúa ngước đôi mắt vẩn đục nhìn nàng.

Trường Đình thấy nghẹn cổ, nàng có thể tin tưởng bà ta sao? Liệu nàng có thể nói rõ với bà ta về chuyện của anh mình không? Liệu Chân Định đại trưởng công chúa có giữ lại đứa con còn lại của mình mà ra tay với đứa cháu trai may mắn lắm mới sống sót được không!?

Chỉ có huyết mạch là không phản bội.

Trường Đình vô cớ nhớ tới những lời Lục Xước nói.

Lúc cha nàng nói ra lời này thì cực kỳ chắc chắn, lúc Lục Trường Mậu thay thế anh cả của nàng chịu chết, lúc nàng và A Ninh sống nương tựa vào nhau, tất cả đều chứng minh điều đó.

Lục gia như dây leo đan chéo bám lên cây lớn, những liên hệ thân thích trong đó tất cả đều dựa vào huyết thống!

Trường Đình cảm thấy ngực nghẹn lại, cổ họng cực kỳ chua xót.

Nàng nhẹ nhàng há miệng thở dốc.

"Phụ thân từng nói: chỉ có huyết mạch là không phản bội." Trường Đình cười cười nói, "Nhưng thúc phụ lại đâm cho phụ thân một nhát chí mạng."

Chân Định đại trưởng công chúa hít hít mũi, mặt lộ vẻ bi ai.

"Cho nên cháu cũng không tin tưởng những lời ấy." Trường Đình ngẩng đầu nhìn về phía Chân Định đại trưởng công chúa, giọng nhẹ nói, "Nhưng phụ thân chưa từng nói sai, bất kể trong việc dạy dỗ anh em bọn cháu, phán đoán với thời cuộc, hay những kiến giải đối với sách thánh hiền phụ thân chưa từng sai.

Như tổ mẫu nói, phụ thân mới là người cầm lái ưu tú nhất mà Lục gia nuôi dưỡng được.

Nếu phụ thân không sai, thì kẻ sai là người khác."

Ánh sáng nhàn nhạt chiếu nghiêng, Trường Đình duỗi tay nhẹ hứng tia sáng chiếu vào từ song cửa, ánh sáng đậu trên đầu ngón tay của nàng.

"Ví dụ như thúc phụ." Trường Đình cúi đầu mở miệng cười nói, "Trên đời rất ít người ngoan độc, làm việc tuyệt tình không để lại lối thoát.

Cho nên cháu vẫn nguyện ý tin tưởng một câu nói kia của phụ thân.

Nếu không tin thì cháu và A Ninh, ngài và A Ninh, cháu và ngài chỉ có càng ngày càng xa cách."

Tiểu cô nương nghĩ cực kỳ đơn giản, gần như thẳng tắp.

Bởi vì Lục Xước không sai cho nên Lục Phân sai, mà trên đời có mấy người có thể tàn nhẫn được như Lục Phân, cho nên nàng mới có thể nói được những lời này.

Chân Định đại trưởng công chúa nhất thời không biết Trường Đình muốn nói cái gì.

"Ca ca còn sống." Đây là lời Trường Đình muốn nói.

"Hiện giờ huynh ấy đang dưỡng thương ở Thạch gia.

Cho nên Lục Phân cũng không phải là người duy nhất được chọn của Bình thành Lục thị.

Ca ca là con vợ cả của đại phòng, là trưởng đích tôn, thân thế trong sạch, không có gièm pha, hiện tại đã 19 tuổi, vừa vặn có thể tiếp nhận vị trí đứng đầu Lục thị."

Trường Đình thẳng lưng, giọng cực kỳ nghiêm túc..


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-178)