Thạch Mãnh
← Ch.004 | Ch.006 → |
Nắng sớm hơi rạng, cửa Dịch thành rộng mở đợi đội nhân mã nối đuôi nhau đi vào lại lập tức đóng.
Phố lớn ngõ nhỏ đều im ắng, gạch xanh mái ngói sạch sẽ gọn gàng, ngẫu nhiên có thứ dân gánh hàng rong đi theo con đường lát gạch xanh vuông vức.
Chợt thấy một đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn vào thành thế là bọn họ vội lùi đến góc tường, cong lưng cung kính hành lễ.
Lục Xước rất ngạc nhiên.
Một đường này bọn họ đã đi qua ba châu và năm thành nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng này.
Hiện giờ loạn thế gió nổi mây tan, lưu dân hoặc lún sâu trong nạn đói, hoặc vào rừng làm cướp nhưng bên trong Dịch thành của Ký Châu lại vẫn có thứ dân mặc áo vải bông trải qua cuộc sống bình thường không bị ảnh hưởng...
Thạch Mẫn thấy thần sắc Lục Xước thì không nhịn được đắc ý dùng roi ngựa chỉ vào phương đông nơi mặt trời đang lên rồi cười nói, "Cứ cách ba ngày chợ phía đông Dịch thành sẽ họp một lần chợ sáng.
Hàng hóa từ nam bắc lưu thông bù đắp cho nhau, có sản phẩm thêu của phía nam, có da cáo và hương liệu của phía bắc.
Nếu Lục Công có hứng thú thì đợi rửa mặt chải đầu và dùng bữa xong Mẫn nguyện cùng ngài đi xem một chút."
Lục Xước lại nhìn chung quanh một vòng mới nhìn Thạch Mẫn một cái đầy thâm ý rồi chậm rãi gật đầu.
Lòng Thạch Mẫn không nhịn được nhảy nhót.
Thạch phủ không xa cửa thành lắm.
Nó tọa lạc ngay trung tâm của thành, cửa hướng nam.
Khác với sĩ tộc, cửa phủ lúc này mở rộng, trước cửa có một đôi thạch thú cao bằng người trấn giữ.
Đoàn người ngựa đi được một nửa vào phủ mà vẫn chưa tới tiền viện.
Lúc này Thạch Mãnh và thân thích đang chờ ở cửa nhị môn.
Mắt thấy Thạch Mẫn đi đầu ông ta lập tức híp mắt nhìn chăm chú.
Không thấy Mông Thác theo sát thế là ông ta không nhịn được lén mắng một câu, "Ngu xuẩn! Công lao đều đã đưa tới trước mặt hắn nhưng tên khốn này lại không nắm bắt được mà để cho người khác chê cười!"
"A Mẫn cũng chỉ nóng nảy."
Người nói chuyện là một vị phụ nhân mặc trang phục màu đỏ tía, tóc búi cài trân châu, mặt bôi phấn.
Bà ta đứng phía sau Thạch Mãnh ba bước, là vợ cả Dữu thị của ông ta.
Bà ta ngước mắt nhìn về phía xa, nụ cười thực dịu dàng nhưng vẫn nhẹ giọng nói, "A Thác và A Mẫn xưa nay bất hòa, thế mà ông lại phái A Thác tới chỗ A Mẫn thì cũng đâu phải tốt đẹp gì? Một bên là con trai ruột, một bên lại là cháu ngoại, ta muốn khuyên cũng không được, chỉ có thể để ông tự ra lệnh... Ông cũng đừng có mà chó chê mèo lắm lông, phụ tử nhà ông đều sai lè lè."
Vợ cả nói không hề nể tình khiến Thạch Mãnh không nhịn được hung tợn mắng một câu.
Ai ngờ Dữu thị lại liếc xéo một cái nói, "Mau thu bộ dạng nhà quê đó của ông lại! Sĩ tộc nặng nhất là lễ nghĩa và đạo đức.
Lục Xước nhìn như ôn hòa trầm ổn nhưng trong xương cốt vẫn là bộ dạng của đám thế gia, cẩn thận mất mặt trước người ta thì lúc ấy xem ông xuống đài kiểu gì!"
Thạch Mãnh tức khắc im ngay, ngược lại còn nhếch miệng cười với Dữu thị, dưới bộ râu rậm là hàm răng trắng lóa.
Đoàn người ngựa đến gần, bên trong khoang ấm áp dễ chịu.
Bách Tước vẫn kinh hồn chưa định nên Trường Đình chỉ dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt, đổi lại để Bách Nhạc tới hầu hạ mình.
Trần Ẩu cầm một cái gương đồng khắc hoa quỳ trước người nàng.
Lúc này nàng đã chải tóc, thay quần áo, biểu tình héo rũ nằm dựa trên gối mềm, mặt ngửa lên để Bách Nhạc dặm phấn, kẻ mày, bôi hương cao.
Mùi hương bị lò nhỏ ấm áp hun tỏa ra mùi ngọt ngào của hoa quế.
Mùi hương dày đặc không khác gì mùi máu tươi khiến người ta ghê tởm hôm qua.
Trường Đình chỉ thấy buồn nôn, cả người tỉnh táo vài phần, chóp mũi nhẹ nhích một cái sau đó nhíu mày nói, "Ta không thích mùi hoa quế, đổi thành mùi sáp ong đi."
Bách Nhạc tay chân luống cuống, chỉ phải nhìn Trần Ẩu.
Bà ta ra hiệu cho tiểu nha hoàn thế là Bách Nhạc nhanh chân lùi xuống để bà đi lên đón lấy hộp hương cao sau đó nhẹ giọng khuyên nhủ, "Mùi hoa quế rất tốt, hiện tại mùa thu, đúng lúc hoa quế tỏa hương, rất hợp với tình hình.
Phu nhân của Ký Châu Thứ Sử là Dữu thị rất thích kim quế, hiện tại chúng ta là khách của nhà bọn họ nên cô nương cũng cần cân nhắc lễ nghi nặng nhẹ đúng không?"
Nữ tử sĩ tộc cần giống như trăng thanh gió mát, đối xử với mọi người như xa như gần, không thể thô lỗ kiêu căng.
À...
Lúc ấy nàng còn được dạy thêm một điều chính là dù kiêu căng thì cũng không thể để kẻ khác nhìn ra.
Trường Đình an tĩnh một lát.
Hương cao của Lục gia đều được điều chế rất khá, hoa quế làm thành cao trong suốt đựng trong bình bạch ngọc tỏa ra mùi hương ngọt ngào mang theo vẻ đáng yêu.
"Ta muốn mùi sáp ong." Trường Đình bình tĩnh lên tiếng, lại hơi ngửa đầu nhìn Trần Ẩu nói, "Mùi máu tươi hôm qua ngọt, mùi hoa quế này cũng khiến ta không thoải mái.
Ta cũng không thể khiến bản thân chịu thiệt được."
Trần Ẩu ngẩn ra, sau đó bà khẽ thở dài, cuối cùng vẫn duỗi tay đổi mùi sáp ong.
Xe ngựa dừng lại, khoang ngoài có tiểu nha hoàn vội đi vào ghé sát tai Trần Ẩu nói một phen.
Ngay sau đó Lục Trường Anh cũng gõ cửa sổ, Bách Nhạc quỳ gối vén rèm xe.
Tiểu nha hoàn kia truyền lời xong thì khom người lui ra, Trần Ẩu không kịp thu lại thần sắc kinh ngạc đã ngồi quỳ trước người Trường Đình thắt nút áo choàng cho nàng sau đó nhẹ giọng dặn dò, "Phu nhân của Thạch Mãnh xuất thân Dữu thị Ung Châu, là nữ tử sĩ tộc.
Hiện tại bà ấy có danh hiệu Quận Quân, đã theo Thạch Mãnh chiếm cứ Ký Châu hơn 20 năm."
Tuy nói hiện giờ sĩ thứ không liên hôn nhưng khi đám nhà nghèo quật khởi, trong tay lại nắm binh quyền, lấy chức danh Thứ Sử chiếm cứ lãnh thổ Đại Tấn thì sẽ có kẻ tham lam.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, sĩ tộc thời cuối Đông Hán có đến hơn trăm gia đình nhưng tới nay đã tiêu vong chỉ còn không tới 50 dòng họ.
Vì thế chuyện sĩ tộc bỏ qua mặt mũi gả cho đám võ tướng xuất thân nhà nghèo cũng không phải chuyện lạ lẫm gì.
Nhưng hành vi này vẫn bị sĩ tộc khinh thường.
Cho nên nàng phải đối mặt với Dữu thị thế nào đây?
Tâm Trường Đình trầm xuống dưới.
Vách xe lại vang lên tiếng gõ, Lục Trường Anh thấp giọng gọi, "A Kiều, phu nhân đã xuống xe."
Trường Đình lung tung đáp một tiếng, lại đội mũ có rèm lên, trước mặt lập tức là một mảnh xanh đen nhìn không rõ.
Nàng theo mành xe vén lên, tay xách váy chậm rãi xuống xe.
Xuyên qua mũ có rèm nàng thấy anh trai mặc trường bào đứng bên con ngựa thế là nàng thấy an tâm.
Sau đó nàng mơ hồ thấy được người trẻ tuổi đêm qua lúc này cũng đang trầm mặc đứng một bên.
Nàng thầm thở nhẹ một hơi, hóa ra đêm qua nàng không gặp quỷ...
"Mau tới đây!" Phù thị nửa nghiêng người, khoe khoang cười nhạt vẫy tay với Trường Đình sau đó quay đầu nói với vị phụ nhân mặc cẩm y bên cạnh, "... Đây là trưởng nữ của Lục Công, tên là Trường Đình."
Nam nhân đều đã xuống ngựa đi đến hàng đầu, phía sau là nữ quyến.
Trường Đình nhìn Lục Trường Anh một cái rồi nhanh chóng xua tay nói, "Ca ca đừng quan tâm đến ta, ta không sao đâu."
Lục Trường Anh nhìn Trần Ẩu một cái sau đó phất vạt áo đi nhanh về phía trước.
Đám nữ quyến đều đang đứng tại chỗ đợi nàng.
Trường Đình giẫm lên guốc gỗ đi về phía trước, rũ mắt nghiêm túc đứng phía sau Phù thị.
Đợi mọi việc ổn lại Dữu thị mới cười rộ lên khen, "Phù phu nhân đúng là có phúc khí, có đôi nữ nhi thật đáng yêu."
"Làm gì có chứ..." Phù thị cười uyển chuyển, cực kỳ khách sáo.
Nữ quyến cùng nhau đi về phía trước.
Trường Đình đi đường xưa nay luôn nhìn thẳng, lại phát hiện có người đang nhìn nàng.
Lúc ngước mắt lên nàng thấy một tiểu cô nương tầm 7, 8 tuổi đi cạnh Dữu thị đang tò mò nhìn mình.
Nàng kia không đội mũ có rèm cũng không trang điểm, mi mắt thanh tú, đôi mắt to ngập nước.
Trường Đình nhẹ nhàng gật đầu với đối phương coi như đã tỏ thái độ.
Ai biết tiểu cô nương lại nhảy nhót, cười tiến đến bên người Dữu thị nói, "Mẫu thân, vị tỷ tỷ kia gật đầu với A Tuyên kìa!"
Bước chân của Phù thị ngừng lại, sắc mặt hơi khó coi.
Ở kinh đô Kiến Khang, lúc trưởng bối đang khách sáo nói chuyện thì tiểu bối dù có được sủng ái cũng không thể chen vào!
Thấy sắc mặt Phù thị như vậy, Dữu thị lại thuận thế cười rộ lên giới thiệu, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, "Đây là tiểu nữ Thạch Tuyên, nàng được người lớn nuông chiều nên có chút không quy củ." Sau đó bà ta lập tức đổi đề tài, "Nhưng ở Ký Châu này cũng không có chuyện vì chút quy củ mà khó xử tiểu cô nương."
*****
Trường Đình ngừng bước, rèm mũ theo động tác của nàng nhẹ lay động trong gió.
Nàng còn đang lo lắng lấy thái độ nào đối mặt với Dữu thị nhưng hiện tại đã hoàn toàn không cần lo lắng nữa rồi.
Bởi vì dù gì thì cũng có dòng dõi thế nên nàng có thể không thích nhưng không thể chán ghét Dữu thị.
Phù thị đan tay trước bụng, thần sắc nhẹ trầm cuống.
Dữu thị quả thực chưa nói sai cái gì bởi vì Ký Châu bên này là địa bàn của họ Thạch.
Bọn họ lại nắm binh quyền, có tiền và càng đáng sợ hơn chính là Ký Châu thậm chí còn không có phiên vương, bên trên Thạch gia hoàn toàn không có ai, bọn họ chính là trời.
Nữ tử sĩ tộc cùng ai giao hảo hay nói cái gì đều dựa vào nam nhân phía sau chống lưng, dựa vào thế cục mà định đoạt.
Dữu thị ở trước mặt đám nữ quyến Lục gia nói lời này chính là rất kiêu căng cũng hạ mặt mũi của Phù thị.
Mà hiện tại chạm tới Phù thị tức là chạm tới mặt mũi của Lục gia.
Trước tiên bọn họ lấy thái độ thấp hơn để làm thân với Lục gia, nhưng trong cử chỉ và hành vi lại không chịu nhún nhường Lục gia chút nào...
Thạch Mãnh muốn làm cái gì đây? Ông ta muốn lấy thân phận ngang hàng cùng Lục gia thương lượng ư?
Quả thực buồn cười!
Phù thị thâm ý liếc Dữu thị một cái sau đó cười nói, "Lãnh thổ Đại Tấn mở mang, cứ năm mười dặm lại có phong tục khác... Về điểm này Kiến Khang và Ký Châu thật ra không giống nhau.
Cũng không tính khó xử nhưng các tiểu cô nương Kiến Khang khi còn bé có lẽ đều ăn một phen khổ tàn nhẫn."
"Phù phu nhân dạy dỗ cực đúng! Ở Ký Châu lâu rồi nên trong đầu ta giống như cũng quên nhiều thứ.
Ngày mai ta sẽ phạt A Tuyên chép sách tụng kinh!"
Dữu thị không hề có chút xấu hổ, bà ta nhanh chóng chuyển đề tài, cười ha ha tiếp lời của Phù thị.
Chân bà ta bước về phía trước, miệng thì giận dữ trách mắng Thạch Tuyên, "Phải học tập hai vị tiểu nương tử của Lục gia cho tốt, ngày thường chiều con quá rồi!"
Phù thị sững sờ ở chỗ cũ, lời bà ta sao lại bị Dữu thị nói thành dạy dỗ rồi... Vị phụ nhân của đám kẻ cướp này còn thuận nước đẩy thuyền leo lên Lục Trường Đình và Trường Ninh... Dữu thị có biết hai chữ dạy dỗ này nặng thế nào không!? Đại Tấn cực kỳ coi trọng ba tầng quan hệ, cha và con trai, chủ và mưu sĩ, lão sư và học trò.
Hai chữ "dạy dỗ" tức thì đã kéo gần quan hệ của Lục gia và Thạch gia tới độ không khác gì thông gia rồi còn gì!
Không biết xấu hổ!
Thật sự quá không biết xấu hổ!
Phù thị tức giận đến mức tay cũng nắm chặt run lên.
Trường Đình suýt nữa thì cười lên tiếng, đột nhiên cảm thấy vị phu nhân này của Thạch Mãnh cực kỳ thú vị.
Dữu thị Ung Châu là đại sĩ tộc, hưng thịnh thời Đại Lương và suy tàn ở tiền triều —— không sai, trước khi Ai Đế lên ngôi thì Dữu thị đã suy tàn, tổ trạch và ruộng đất bị đám con cháu bất hiếu tiêu xài hoang phí hết.
Nhưng đám hậu nhân của Dữu thị lại vẫn muốn giữ mặt mũi, có điều tài sản không có thì dựa vào cái gì mà đòi mặt mũi?
Đất đai có thể đổi tiền, tổ trạch có thể đổi tiền, đám con cháu cuối cùng phát hiện nữ tử sĩ tộc cũng có thể bán đổi tiền.
Mà so với bán tổ trạch còn được nhiều tiền hơn.
Hơn nữa tiền này sẽ sinh sôi chảy mãi không ngừng.
Trong lúc nhất thời các vị tiểu nương tử của Dữu thị nếu không cưới phú nông thì cũng cưới thương nhân.
Có người mệnh không tốt còn gả cho người Hồ ở phương bắc.
Là người sống sót từ khốn khó thì thường sẽ tàn nhẫn hơn kẻ khác.
Bọn họ cũng sẽ co được giãn được, mặt mũi cũng sẽ không cần, mà tâm tư cũng linh hoạt hơn.
Phù thị im lặng thật lâu không trả lời.
Hành lang của Thạch gia rất dài, bên cạnh lại trồng hoa cỏ được xử ly rất khá.
Bọn họ lấy đá xanh có hoa văn làm hàng rào vây quanh dưới mái hiên, trong đó rải rác có mấy hòn đá tinh tế nhỏ xinh.
Xen lẫn trong đám hoa cỏ xanh um tốt tươi có vài bông sơn trà màu đỏ tía to bằng nửa cái bát.
Dữu thị thấy Phù thị không trả lời cũng không dây dưa mà trước sau cười khanh khách đi ở đằng trước giới thiệu từ mái nhà sơn son khắc hoa, đến cấu tạo của Thạch phủ.
Hành lang dài, tường viện cao cao, trên đường đi còn có hồ và đình viện.
Sau đó bọn họ lên nhuyễn kiệu đi thêm ba cửa nữa mới tới hậu viện.
Trường Ninh ngửa đầu, tay kéo góc áo chị gái.
Trường Đình xuyên qua mũ có rèm nhìn một cái đã hiểu ý của Trường Ninh.
Quá lớn, Thạch gia quá lớn.
Tựa như một tên trại chủ trong một đêm chiếm núi làm vua, chợt có gia tài bạc triệu nên dốc hết sức để phô ra sự xa hoa lãng phí của mình.
Mà đám sĩ tộc đại thế gia lại không như thế.
Chính đường của Thạch gia ở giữa trung tâm, có cửa sổ bằng lưu ly hoa văn tinh tế phú quý, màu sắc chủ yếu là giáng hồng, màu cây nghệ cực kỳ rực rỡ.
Ở giữa chính đường đặt thánh chỉ sắc phong, phía sau chính là một bức《 sơn thanh hàn thực đồ 》cực kỳ lớn của Tạ Thoái Chi.
Tạ Thoái Chi là anh ruột của Tạ Văn Tích, cũng là mẹ đẻ của Trường Đình.
Thi họa của ông gửi gắm tình cảm, người lại thích ẩn cư nơi sơn thủy, không quan tâm đến hậu thế.
Mỗi bức họa của ông đều giá trị ngàn vàng, nhưng hàng tung lại bất định.
Sau khi vào phòng và bỏ mũ có rèm xuống, Trường Đình liếc mắt một cái đã thấy bức họa kia.
Tiếp theo nàng nhìn Dữu thị thì thấy bà ta ngoảnh mặt làm ngơ tiếp đón Phù thị ngồi xuống sau đó mới nhìn về phía nàng bằng ánh mắt nhàn nhạt, khóe miệng mỉm cười nói, "Đại cô nương rất giống mẫu thân của mình."
Bàn tay cầm chén trà của Phù thị run lên, bà ta nhẹ nhấp hai ngụm trà sau đó ngẩng đầu cười hỏi, "Phải không? Trong thành Kiến Khang lại không có người nào nói như thế..."
Trường Đình lặng lẽ liếc Phù thị một cái, bà ta thấy vậy thì mượn động tác uống trà mà ngắt lời.
"Mặt mày rất giống, đặc biệt là lúc hé miệng cười rộ lên." Dữu thị cười, ngón tay út nhếch lên chỉ chỉ khóe miệng nói, "Lúc mẫu thân cô nương cười rộ lên khóe miệng cũng có má lúm.
Tuổi tác lớn rồi nên nhiều chuyện ta không còn nhớ rõ nữa nhưng có vài việc và vài người lúc ấy ta vẫn nhớ mãi."
Lúc ấy... hẳn là khi Ung Châu Dữu thị còn chưa tới mức hoàn toàn không biết xấu hổ đúng không?
Dữu thị muốn bỏ qua Phù thị để nói chuyện với Trường Đình nhưng đây là bên ngoài, Trường Đình cũng không có khả năng không cho Phù thị thể diện.
Vì thế nàng giữ thần sắc bình tĩnh, ôn nhu cười gật đầu nói, "Vãn bối cảm tạ Quận Quân còn nhớ tới mẫu thân của ta.
Mà nói đến việc giống nhau thì ấu muội của ta là Trường Ninh cũng rất giống với phu nhân.
Thạch gia cô nương và Quận Quân cũng có mặt mày và thần sắc y chang."
Dữu thị cười xua tay nói, "Khi còn bé chúng ta là bạn thân, muốn không nhớ cũng khó."
Trường Đình lại lần nữa chuyển câu chuyện lên người Phù thị và Trường Ninh, Dữu thị cũng thuận nước đẩy thuyền mà khách khí hàn huyên hai câu.
Lúc này Lục Xước cho người tới đón thế là Dữu thị có chút tiếc nuối nói, "Trong phủ chúng ta lớn lớn bé bé có mấy chục tòa nhà thế mà Lục Công và gia quyến tới Ký Châu lại muốn ra bên ngoài ở.
Nếu người ngoài biết được thì nhất định sẽ trách Thạch gia chúng ta tiếp đãi không chu đáo.
Mọi người bôn ba một đường nên nghỉ ngơi trước, đợi nghỉ tốt hai nhà chúng ta lại chậm rãi tâm sự."
Phù thị gần như bật cười.
Thạch gia đã quyết tâm trèo lên Lục gia ư?
Lục gia Bình thành làm sao có chuyện hạ mình ở lại phủ đệ của đám thứ tộc được!
Rồi bà ta lại xanh mặt nghĩ nếu không phải đêm qua người của Thạch gia xuất binh đón lõng trước thì hôm nay bà ta tội gì phải tự hạ giá trị của mình cùng hàn huyên khách sáo với đám thứ tộc này!
Phù thị không đáp lời nên Trường Đình và Trường Ninh cũng không có khả năng hủy đài của bà ta, không khí cứ vậy lạnh xuống.
Dữu thị lại không hề tỏ vẻ không tự nhiên, bà ta vẫn giữ ý cười sau đó tiễn bọn họ đến nhị môn.
Đợi Trường Đình lên xe ngựa rồi bà ta còn giả bộ đỡ một phen, lại nhìn đôi mắt nàng nhẹ nói, "Mẫu thân cô nương mà nhìn thấy cô nương hiện tại thì hẳn cũng an lòng."
Lông mi của Trường Đình run lên, lập tức lễ phép gật đầu hành lễ với bà ta sau đó khom người tiến vào khoang bên trong.
Xe ngựa ra khỏi Thạch phủ lập tức chạy tới trạm dịch ở thành nam.
Đám nam nhân xuống ngựa, còn nữ quyến đi sau.
Đợi tử sĩ bao quanh trạm dịch rồi mọi người mới theo thứ tự tiến vào.
Lúc này Trường Đình mới thả lỏng cả người, lại được Trần Ẩu đỡ đi lên lầu hai.
Ai biết Lục Xước lại đứng dưới cao giọng nói, "A Anh và A Kiều đến nhà chính đi, còn mọi người khác thì ai về phòng nấy."
Phù thị mím chặt môi, nhưng vẫn không dám ngỗ nghịch.
Lục Xước đi trước một bước, còn Trường Đình và Trường Anh theo sau.
Cửa vừa đóng Lục Xước lập tức lên tiếng, "Thạch gia dùng hết tâm tư chỉ sợ đang âm mưu thứ gì đó lớn lao."
Một câu không đầu không đuôi này khiến Trường Đình ngây thơ mờ mịt nhìn anh trai lại thấy Lục Trường Anh mãi không đáp vì thế nàng chỉ đành lên tiếng, "Không phải Thạch gia muốn lôi kéo quan hệ với chúng ta ư? Thạch gia có quyền có tiền, có binh có mã, chỉ kém một cái thanh danh mà thôi.
Hiện giờ bọn họ nắm bắt cơ hội, hao hết tâm lực cùng chúng ta lôi kéo quan hệ cũng là chuyện bình thường mà."
Trưởng nữ là nữ tử, hiện tại tuổi còn nhỏ nên cũng không thể quá mức khắc nghiệt.
Lục Xước chỉ cười xoa xoa đầu nàng sau đó ngẩng đầu nhìn về phía con cả hỏi, "A Anh, con nói đi?".
*****
Lục Xước không tỏ ý kiến gì với câu trả lời của Trường Đình, ánh mắt của tiểu cô nương còn nông cạn nên thấy vậy thì nghiêng đầu tránh bàn tay của cha, miệng chu ra ngửa đầu nhìn ông.
Lục Xước hiện giờ đã 36, tính thế nào cũng đã đến tuổi trung niên.
Mấy ngày vừa qua ông trải một đường xóc nảy nên cằm lún phún râu, sắc mặt cũng không tính quá tốt.
Lúc dựa sát nàng còn thấy cha mình hơi tiều tụy.
Con cháu thế gia thành thân muộn, Tạ Văn Tích sinh nở lại gian nan nên hai người thành thân sau 2, 3 năm mới có Lục Trường Anh, lại dưỡng 4, 5 năm mới có Lục Trường Đình.
Hai lần sinh nở đã khiến Tạ Văn Tích gần như mất cả mạng, chỉ còn lại hơi sức cố chống đỡ để con gái không phải gánh cái danh "Khắc mẫu".
Sau khi liên miên nằm trên giường 2, 3 năm thì bà cũng buông tay nhân gian.
Rõ ràng còn đang nói tới chính sự nhưng Trường Đình lại tự dưng nhớ tới mẹ ruột vì thế nàng trộm nghiêng người lau khóe mắt, lại nhẹ nắm lấy ngón út của Lục Xước.
Là vì sáng nay gặp Dữu thị thì phải.
Bàn tay tiểu cô nương nho nhỏ, mấy đầu ngón tay chụm lại mới nắm được ngón tay út của cha mình.
Lục Xước cúi đầu nhìn thì lập tức cảm thấy không mệt tí nào, cả người đều là sức mạnh.
Ông duỗi một tay ra sờ trán nàng, khóe miệng nhẹ nhếch lên nhìn về phía con cả lúc này còn đang trầm tư, giọng điệu lại không ôn hòa như khi nói với con gái, "... Chậm rãi mà nghĩ, về nghỉ ngơi trước đi, lúc nào nghĩ kỹ hẵng nói.
Nếu chưa nghĩ ra thì thà không nói còn hơn.
Thế gian này có vài thứ không thể lấy lại được: nước đã hắt đi, lời đã nói ra, lời hứa đã cho.
Chính vì vĩnh viễn chẳng thể thay đổi nên càng phải thận trọng từ lời nói tới hành vi."
Trường Đình ngoan ngoãn nhích lại gần Lục Xước, dựa vào lòng cha mình rồi lại ngẩng đầu, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Tiểu cô nương có gì muốn nói thì nói.
Cô nương gia và nam nhân không giống nhau, muốn nói cái gì cũng được.
Vốn nữ nhân sống đã khó chịu, nếu lại bị nghẹn nữa thì càng khó sống hơn.
Không cần cố kỵ đâu, ít nhất ở nhà là như vậy.
Về sau con gả cho người ta rồi cũng không được để mình nghẹn khuất."
Lục Xước nhìn còn gái sau đó duỗi tay dém áo choàng cho nàng, giọng càng thêm ôn nhu.
Trường Đình nghẹn một hơi, sau đó mới đúng lý hợp tình lớn tiếng nói, "Con đói bụng! Muốn uống trà hạnh nhân! Đồ ăn trên đường đi quá khó ăn, con đã đói ba bốn ngày rồi đó!"
Lục Trường Anh phì cười, còn Lục Xước thì run run đuôi lông mày, duỗi tay gõ gõ ván cửa sổ và trầm giọng dặn người bên ngoài, "Nấu chén trà hạnh nhân mang tới, lại thêm nửa chén sữa đặc ngọt và hai đĩa điểm tâm nhỏ." Ánh mắt ông ôn hòa nhìn về phía Trường Đình rồi cười nói, "Biết thế không gọi con vào cho xong! Mỗi lần đều nháo tới nỗi ta và ca ca con không làm được cái gì cả!"
Trường Đình dựa vào người Lục Xước hé miệng cười.
Tiểu cô nương xinh đẹp, mắt hạnh long lanh cực kỳ đáng yêu.
Lục Xước không khỏi mềm lòng nói, "A Kiều cười cái gì?! Còn cười đến ngu đần như vậy nữa!"
"Cười ngài vừa làm cha vừa làm mẹ!"
Đã là giữa mùa thu, lá rụng gió rét nhưng trong lòng Trường Đình vừa ấm áp lại dễ chịu, ừ... Từ nhỏ đến lớn chỉ cần ở bên cha và anh là cả người nàng đều thấy ấm áp và dễ chịu.
Nàng thật sự rất thích bọn họ, bởi vì hai người cũng rất thích nàng.
Hai người không cần hồi báo gì, cũng không cần điều kiện gì mà thích nàng.
Dù nàng nháo, khóc hay thay răng hở lợi sún bọn họ đều thích nàng.
Lục Xước trước giờ luôn khoan dung với hai đứa con người vợ trước để lại vì thế ông chỉ cười một cái và để mặc nàng làm ồn ào.
Thức ăn được đưa đến rất nhanh, Trần Ẩu ở bên ngoài dùng đũa bạc thử trước sau đó đợi một lát đảm bảo không có sai lầm mới dám bưng khay đồ ăn đi vào chính đường.
Trường Đình ngồi quỳ trên ghế đệm ăn từng miếng nhỏ, bên tai nghe cha và anh trai đối thoại với nhau.
Thói quen này cũng đã có từ lâu, khi còn bé nàng không cảm thấy gì nhưng hiện giờ đã chậm rãi hiểu được một chút.
Lục Xước thật sự vừa làm cha vừa làm mẹ, dạy con trai một kiểu, dạy con gái một kiểu khác.
Con trai vốn phải gánh nghiệp lớn nên cần phải cầm tay chỉ dạy từng câu, còn con gái ư... Nàng chỉ cần ngồi bên cạnh từ từ nhàn tản ăn điểm tâm, uống trà hạnh nhân, tai nghe sự việc là đủ, coi như mưa dầm thấm đất.
Trường Anh giống cha, lúc này cha con hai người ngồi đối diện cách một ấm trà.
"A Kiều phân tích cũng không sai, Thạch gia đơn giản muốn leo lên Lục thị để lấy được một thanh danh tốt." Lục Trường Anh mở miệng nói như vậy sau đó tiếp tục đào sâu suy nghĩ nhiều hơn, "Nếu là ngày thường thì việc này không có gì lạ.
Nhưng hôm nay thiên hạ sắp đại loạn, Thạch Mãnh này không là bá chủ thì cũng có thể gọi là kiêu hùng.
Ông ta không câu nệ lễ pháp, lại càng coi thường cái gọi là môn phiệt ấy vậy mà hiện giờ lại muốn leo lên Lục gia.
Cái này chứng tỏ ngoài việc lấy được thanh danh tốt có lẽ ông ta cũng muốn cầu một cái danh chính ngôn thuận.
Hay nói cách khác chính là một mũi tên trúng hai con chim."
Lục Xước nhấp một ngụm trà xanh rồi nói, "Không chỉ muốn danh chính ngôn thuận vì hiện tại thiên hạ đang tranh nhau một miếng bánh, mượn thanh danh của Lục gia thì có thể danh chính ngôn thuận gì? Cái này gọi là thấp hèn.
Con tự nghĩ xem hiện tại Thạch gia hành động như thế liệu bọn họ có nguyện ý hạ mình đứng dưới Lục thị không?"
"Nếu so đo về vai vế và ảnh hưởng thì muốn đón được phụ thân, bản thân Thạch Mãnh phải ra mặt.
Nhưng Thạch gia lại chỉ phái một vãn bối là Thạch Mẫn tới." Lục Trường Anh trầm giọng tính kỹ, sau đó lại cười rộ lên, "Hôm nay thấy thái độ của Thạch Mãnh với ngài thì giống như ông ta đang trò chuyện với đồng liêu, lễ nghĩa cũng thế.
Thạch gia quả thực không chỉ mưu đồ thứ nhỏ nhặt, chỉ mỗi việc khách sáo trò chuyện mà bọn họ cũng không muốn bị thiệt, ánh mắt hẳn là vươn rất xa."
Trường Đình uống từng thìa trà hạnh nhân, tai nghe hai người kia nói đến ngây người.
Lục Xước đảo mắt qua, vui lòng giải đáp nghi vấn cho con gái nhỏ, "Ai Đế của Đại Tấn tôn sùng sĩ tộc, nhưng làm gì có thiên tử nào chịu đứng dưới thần tử? Chưa đăng cơ không có khả năng mà sau khi đăng cơ càng không có chuyện ấy.
Nếu không trật tự quân thần sẽ lập tức rối loạn..."
Trường Đình cái hiểu cái không mà gật đầu, Lục Xước lại nói ra một cách rõ ràng hơn, "Hiện giờ Đại Tấn hẳn sẽ bị hủy ở đây, còn Thạch gia lại đã biết phòng ngừa chu đáo, không muốn để lại nhược điểm dù nhỏ nhất về sau này."
Trường Đình bừng tỉnh hiểu ra!
Hóa ra Thạch gia có tâm tranh hùng!
Nhưng cũng phải, trên mặt đất cũng đâu có in chữ "Phù" nào, mắt thấy thiên hạ đại loạn thì họ Trương, Lý hay Vương đều có thể duỗi đầu gặm hai miếng.
Có phiên vương nào không nổi lên lòng tham này? Họ Phù có thể lên thì vì cớ gì họ Thạch không thể? Bọn họ cũng không thua kém gì người ta cơ mà!
"Có tiến bộ." Lục Xước khó có lúc tán thưởng con cả nói, "Không có việc thì không duỗi tay, có việc mới chịu vất vả.
Nếu đêm qua thật sự là Thạch gia xuất binh cứu Lục thị từ hố lửa thì hôm nay sợ là chúng ta sẽ chẳng ra khỏi Thạch gia được đâu."
Trường Đình "A" một tiếng.
Lục Xước lại cười hỏi, "Chúng ta đâu thể không biết xấu hổ, kiêu căng ghét bỏ ân nhân cứu mạng mình và rời khỏi phủ đệ nhà họ không ở đúng không?"
Trường Đình mang theo thâm ý mà "à" một tiếng sau đó vỗ vỗ ngực nói, "May mắn hôm qua lúc bọn họ tới thì đám kẻ cắp kia đã bị giết sạch rồi.
Nếu không chúng ta lại vô duyên vô cớ nợ một món ân tình, còn phải lấy thanh danh của nhà chúng ta đi trả."
Lục Xước gật gật đầu, lại nhìn về phía Lục Trường Anh.
Lục Trường Anh nghĩ một lát đã nhíu mày mở miệng, "Ý phụ thân là..." Lời phía sau hắn không nói mà chỉ nghiêm mặt nhìn Lục Xước.
Lục Xước lại gật gật đầu, sau đó uống một ngụm trà và nhàn nhạt nói, "Hiện giờ chỉ sợ Thạch Mãnh đang ở trong phủ hối hận đến sắp thắt cổ —— lòng người nhất thời mềm, không nỡ bỏ nhiều người hơn đi chịu chết."
Đến lúc này Trường Đình cũng không uống nổi trà hạnh nhân nữa.
Giáo dưỡng khiến nàng gác đĩa bạc qua một bên sau đó mới kinh hô hỏi, "Ý ngài là đám giặc cướp hôm qua chúng ta gặp phải là do Thạch gia phái đi ư!?"
Lục Xước gật đầu.
"Thạch gia đã sớm đoán chúng ta sẽ đi đường núi ấy nên mới cho người trốn ở đó chặn đường chúng ta ư!?"
Lục Xước gật đầu.
"Sau đó Thạch gia lại phái người tới cứu!?"
Lục Xước lại gật đầu.
"Ngài nói... Thạch gia bắt mấy chục mạng người để đổi lấy cơ hội trèo lên nhà chúng ta sao...?" Trường Đình đột nhiên trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Lục Xước vẫn bình tĩnh, nhưng lại mở miệng sửa đúng lại, "Là 300 người, lại phải là người có võ nghệ, phải trung thành và nghe lệnh của Thạch gia.
Ta đoán đám người ấy được chọn từ tử sĩ của Thạch gia.
Thạch Mãnh lấy tính mạng của 300 gia tướng đổi lấy cơ hội có được quan hệ với Lục thị.".
← Ch. 004 | Ch. 006 → |