Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Chương 15

Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh
Trọn bộ 30 chương
Chương 15
"Ăn tối"
0.00
(0 votes)


Chương (1-30)

Siêu sale Shopee


Toàn bộ nhân viên của tập đoàn quỹ quốc tế Douplan Wu đều hết sức ngạc nhiên, vị chủ tịch đầy uy lực của họ hơn nửa năm nay chưa xuất hiện ở công ty, nói đúng hơn là nửa năm thì xuất hiện chỉ hai lần. Hôm nay đột nhiên lại xuất hiện khiến họ rất ngạc nhiên, Ngô Vũ Thần bước vào thang máy mạ vàng dành riêng cho giám đốc.

"Chào chủ tịch!" - Hai thư kí thấy hắn xuất hiện liền cung kính cúi đầu chào. Hắn không cất tiếng, đưa tay mở cửa đi vào.

Ngô Thiên Bảo thấy hắn, khóe miệng cong lên, cất tiếng "Chà, vị chủ tịch đáng mến, lâu rồi không thấy đến đây."

Ngô Vũ Thần không trả lời, ngồi xuống ghế sofa êm ái, Ngô Thiên Bảo ngồi đối diện cất tiếng "Tại sao lại đến đây? Vẻ mặt em có vẻ rất vui." Anh nhìn hắn rất khác mọi khi, mấy người trước còn rất u ám, nhìn vẻ mặt như ác quỷ của hắn ngay cả anh cũng không dám đến gần vậy mà hôm nay lại vui vẻ như thế, anh đoán người có thẻ làm thay đổi tâm tình của em trai anh chỉ có thể là Du Huân Huân.

Ngô Vũ Thần lạnh giọng lên tiếng "Liên quan đến anh sao?"

"Chậc, thật ích kỉ."

Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Việc ở công ty thế nào?"

"Ổn, không có gì bất thường, phải rồi, có một đối tác muốn gặp em."

"Từ chối đi."

"Ông ta muốn gặp em để bàn chuyện quan trọng! Anh cũng đã nói rõ với ông ấy là em không gặp nhưng ông ta vẫn muốn gặp em, xem ra có chuyện thật đấy."

"Là ai?"

"Kỷ Hiểu Dương."

Hắn trầm mặc một chút, Kỷ Hiểu Dương hình như là cha của Kỷ Tồn Phi ?! Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Hẹn ông ta đi, nói ông ta đưa con trai đến cùng."

Ngô Thiên Bảo nhíu mày khó hiểu, dù sao anh cũng không quan tâm "Ừ."

"Mai là sinh nhật Huân Huân, cô ấy mời mọi người đến. Gửi lời với mọi người." - Nói xong, hắn đứng dậy đi về, trước khi đi cũng không quên chào anh "Em về đây."

Ngô Thiên Bảo mỉm cười, hắn vừa chào anh? Lịch sự hơn mọi khi, xem ra hắn đã thay đổi vì em dâu rồi.

Buổi chiều sau khi thi xong, Du Huân Huân vui vẻ đi ra ngoài cùng Vân Yến Nhi.

"Huân Huân à, xem ra cậu làm bài rất tốt."

Du Huân Huân cười tươi, khoác tay Vân Yến Nhi "Ừ, cậu không làm được sao?"

"Cũng tạm thôi."

"Mai sinh nhật mình nhớ đến dự nhé. Ở Du gia."

"Ừ."

Gần ra đến cổng nàng đã thấy Ngô Vũ Thần xuất hiện, hắn đứng dựa vào xe. Vẫn bộ trang phục như buổi sáng, chỉ có điều cà vạt đã tháo ra. Hắn đứng ngược nắng, dáng vẻ uy nghiêm và phong độ, mái tóc màu nâuduoiws nắng óng ánh, đôi mắt màu xanh sắc bén được che bởi chiếc kính mát sang trọng. Nhìn hắn đẹp như một bức tượng được người tạc rất tinh tế. Mọi ánh mắt xung quanh đều hướng về hắn, vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Hắn là một người không bao giờ thích chờ đợi người khác vậy mà hôm nay lại đứng chờ nàng, điều này khiến Du Huân Huân rất vui, nàng buông tay Vân Yến Nhi ra, chạy đến bên hắn.

"Huân Huân." - Một giọng nói vang lên, khiến nàng dừng lại đưa mắt về phía giọng nói vừa phát ra.

Nàng nhíu mày khi biết chủ nhân giọng nói là Kỷ Tồn Phi, thanh âm lạnh lẽo phát ra "Chuyện gì?"

Vân Yến Nhi bước đến. Kỷ Tồn Phi đưa nàng hộp quà, cất tiếng "Chúc mừng sinh nhật, tuy ngày mai mời là sinh nhật em."

Du Huân Huân nhíu mày "Tôi không muốn nhận.", nàng đẩy hộp quà về phía hắn, quà của Kỷ Tồn Phi nàng không muốn nhận, dù có nhận thì Ngô Vũ Thần cũng xé nát nó thôi.

Kỷ Tồn Phi ngập ngừng, lại cất tiếng "Em không thể xem đây là quà của bạn sao?"

"Tất nhiên là tôi có thể, nhưng tôi không muốn nhận."

"Nhưng..."

"Cậu ấy đã từ chối sao anh cứ ép hoài vậy?" - Vân Yến Nhi cất tiếng, hắn là kẻ có mới nới cũ, bỏ rơi bạn cô ra bây giờ lại bám lấy.

"Anh tránh ra!" - Du Huân Huân lướt qua người Kỷ Tồn Phi. Nhưng hắn lại kéo lại "Huân Huân à...."

"Buông tay ra." - Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên, Du Huân Huân ngước mắt nhìn, là Ngô Vũ thần?!

Kỷ Tồn Phi nhíu mày, người đàn ông trước mắt hắn toát ra một luồng sát khí khiến người khác phải run sợ.

Ngô Vũ Thần bước đến, đưa tay kéo nàng về phía mình, đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm liếc nhìn Kỷ Tồn Phi.

Kỷ Tồn Phi sững người nhìn hắn, những cặp mắt xung quanh cũng hướng về phía nàng, Ngô Vũ Thần nắm tay nàng rời khỏi trường Quý Tộc. Vân Yến Nhi nhìn vẻ mặt Kỷ Tồn Phi đang rất tức giận, cô lắc đầu lên tiếng "Đừng nghĩ đến việc sẽ tiếp cận Tiểu Huân." Sau đó quay lưng bỏ đi...

Du Huân Huân ngồi bên Ngô Vũ Thần, nhìn vẻ mặt khó coi của hắn, chịu không được liền lên tiếng: "Vũ Thần, anh sao vậy."

Ngô Vũ Thần vừa lái xe vừa trả lời "Không sao!"

"Mặt anh khó coi như vậy mà nói không sao?"

Hắn đưa mắt nhìn nàng, khóe miệng giương lên "Anh đưa em đi mua đồ."

"Mua đồ?"

"Chẳng phải anh đã nói là đưa em đi ăn rồi sao, em định mặc đồng phục đi sao?"

"Về nhà lấy không được sao?"

"Rất mất thời gian."

Du Huân Huân nhíu mày khó hiểu, hắn không trả lời câu hỏi của nàng lúc nãy cũng không sao, dù sao nàng cũng đã quen với cách nói chuyện của hắn.

Dừng trước cửa tiệm gỗ lần trước, nàng cẩn thận bước xuống, cửa tiệm này vẫn như cũ không thay đổi. Ngô Vũ Thần ôm ngang eo nàng mở cửa bước vào, khóe miệng giương lên "Vào thôi."

Nàng mỉm cười, theo hắn đi vào. Người phụ nữ trung niên đang ngồi xem lại mẫu thiết kế nghe có tiếng chuông liền đưa mắt nhìn. Tuy đạ lâu không gặp nhưng bà vẫn nhớ nàng, bà Trần cất tiếng "Ô, Ngô phu nhân, lâu rồi không gặp, cô vẫn khỏe chứ?"

Du Huân Huân mỉm cười, gật đầu chào "Cảm ơn, cháu vẫn khỏe."

Bà quay sang Ngô Vũ Thần, thân thiện lên tiếng "Tôi vừa đặt một mẫu váy rất đẹp của nhà thiết kế người Ý. Nếu không chê mời cậu xem thử."

Ngô Vũ Thần đưa tay cầm lấy, đưa mắt nhìn nàng "Em thử đi."

"Vâng."

"Mời đi theo tôi!" - Bà mỉm cười đi vào sau tấm màn màu xanh nhạt, nàng cũng bước theo sau.

Ít phút sau, Du Huân Huân bước ra nhìn hắn đang chăm chú đọc báo liền cất tiếng "Vũ Thẩn, nhìn xem có được không?"

Ngô Vũ Thần đặt tờ báo xuống bàn, đôi đồng tử màu xanh sáng lên, nàng mặc chiếc đầm màu xanh lam, cổ váy khoét sâu cột dây ở cổ, thân váy xòe dài ngang đầu gối, mái tóc suôn dài thả hai bên vai, dưới hàng mi dài cong vút là cặp mắt to tròn lấp lánh như nước, bên trong con ngươi đen láy là bóng dáng hắn, đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, hắn đứng dậy bước đến bên vợ mình, ánh mắt nhu tình nhìn nàng, khóe môi cong lên: "Rất đẹp."

Du Huân Huân vui vẻ cất tiếng "Vậy ấy bộ này nhé."

"Ừ." - Ngô Vũ Thần gật đầu, quay sang nhìn bà Trần "Thanh toán đi."

"Vâng."

Hắn ôm ngang eo nàng bước ra ngoài, lên xe chạy đi. Ngô Vũ Thần đưa nàng đến nhà hàng sang trọng, nàng theo bước hắn vào trong phòng đã đặt sẵn. Hắn buông tay nàng ra, cất tiếng "Em mở cửa đi."

Du Huân Huân đưa tay mở cửa, từ trên cao một hàng bong bóng rơi xuống, đôi mắt to tròn mở căng ra, căn phòng đầy hoa, ở giữa là bàn tròn với những ngọn nến lung linh trên mặt bàn, cùng chiếc bánh kem hình tròn. Ngô Vũ Thần ôm ngang eo nàng bước vào, Du Huân Huân vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn đưa tay kéo ghế giúp nàng, rồi ngồi bên cạnh, khóe miệng chợt giương lên "Chúc mửng sinh nhật, bà xã." cánh tay chắc khỏe vươn ra, đặt trước mặt nàng một hộp hình vuông màu đen.

Du Huân Huân ngỡ ngàng nhìn "Sinh nhật."

"Vì ngày mai em đâu thể dành riêng một ngày cho anh." - Ngô Vũ Thần đứng dậy, mở hộp quà ra, một sơi dây chuyền bằng vàng trắng, mặt dây chuyền được đính đá Topaz hình giọt nước, thanh âm trầm thấp vang lên "Để anh đeo giúp em."

Du Huân Huân chạm vào tay hắn, khóe môi cong lên "Cảm ơn anh, ông xã."

Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi sáng, Du Huân Huân cũng ngước đầu phối hợp với hắn. Nụ hôn của hắn cuồng nhiệt và hăng say hơn ngày thường, bàn tay phía sau vuốt nhẹ sống lưng nàng, Du Huân Huân có cảm giác như cả cơ thể đều nóng bừng, ngón tay thon dài leo lên cổ nàng, như muốn gỡ bỏ nút thắt của chiếc váy màu xanh, nàng giật mình, đưa tay đánh hắn. Ngô Vũ Thần quyến luyến rời đôi môi nhỏ xinh, đôi mắt lãnh mị đăm đăm nhìn nàng "Có chuyện gì sao?"

Du Huân Huân mặt đỏ bưng, hờn trách hắn "Anh không được làm càn, ở đây là nhà hàng đó."

Hắn nhếch miệng cười, ngón tay thon dài vuốt mặt nàng "Vậy chúng ta về nhà."

"Anh...." - Nhìn vẻ mặt hắn, nàng đủ biết hắn muốn làm gì, liền tìm cách tháo lui

"Chẳng phải...anh đưa em đến đây để ăn tối sao?"

"Phải, nhưng anh chưa nói với em sao bà xã, "món chính" là em."

Du Huân Huân trợn tròn mắt, chưa kịp lên tiếng đã bị hắn bế bổng đưa đi. Nàng trừng mắt mắng hắn "Ngô Vũ Thân, mau bỏ em xuống."

"Không." - Hắn đi thẳng ra xe, đặt nàng ngồi phía trước rồi vòng ra đằng trước ngồi vào, thoáng chốc đã rời khỏi nhà hàng.

- —

"Ông xã, không làm có được không?" - Du Huân Huân bị hắn nắm tay kéo vào phòng.

Ngô Vũ Thần ép nàng vào cánh cửa, cất tiếng "Tất nhiên là không được."

Nàng sững người, ánh mắt bi thương nhìn hắn, nàng đã phải mệt mỏi để ôn thi, bây giờ lại phải "yêu thương" với hắn. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười "Bà xã, vì em mà anh phải nhin cả tuần, bây giờ em phải chịu trách nhiệm."

Dứt lời, bờ môi hắn khẽ lướt trên da thịt nàng, làm cả người nàng khẽ co lại, cảm giác tê tái truyền khắp người lại tập trung từng chỗ, nàng theo khả năng, khẽ kéo cổ váy, không cho hắn tiếp tục. Ngô Vũ Thần giương mi, ánh mắt lạnh mị nhìn người phụ nữ kiều diễm trước mắt, cánh taty rắn chắc kéo nàng đè xuống giường, ngón tay đặt trên đầu gối như có như không vờn, Du Huân Huân giật nảy người, thân thể xinh đẹp bắt đầu run lên "Vũ Thần.... đừng.... em không muốn."

"Không muốn!? Vậy anh sẽ làm cho em muốn." - Vừa nói, bàn tay hắn nhanh chóng len vào váy nàng, khẽ vuốt ve làm cho đầu óc nàng mê muội. Bàn tay nóng bỏng của hắn từ từ chạm vào nơi mẫn cảm nhất của nàng, chiếc váy không chân cứ thế bị hắn vén lên. BÀn tay còn lại vòng qua cổ nàng, đưa tay rút nút thắt ra, đột nhiên trước mắt nàng trở nên đen tối, chiếc váy vén cao rồi nhanh chóng rơi xuống đất, dưới ánh sang của bong đèn, thân thể kiều diễm trắng nộn của nàng phơi bày trước mắt hắn. Bờ môi nàng khẽ run, cặp mắt nhắm chặt lại.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai theo một làn sương phun ra khiến nàng càng thêm oc rúm "Mở mắt...nhìn anh."

Du Huân Huân ngập ngừng mở mắt, bắt gặp nụ cười bỡn cợt của Ngô Vũ Thần, nàng nhíu mày đánh vào lồng ngực hắn, hờn trách "Rõ ràng là nói đưa em đi ăn tối, vậy mà vây giờ lại làm chuyện xấu hổ này! Anh định để bụng em trống rỗng sao?"

"Đợi một lát nữa "khởi động" xong rồi ăn, vẫn còn sớm." - Ngô Vũ Thần bật cười, ngón tay vuốt ve xương quai xinh đẹp, rồi đến chiếc bra màu hồng phấn, hắn vòng tay ra sau, cởi bỏ chiếc áo quăng sang một bên. Ngón tay bắt đầu xấu xa xoa nắn nơi đẫy đà của nàng.

"Ưm...." - Du Huân Huân kiều diễm thét lên, cơ thể không tự chủ mà vặn vẹo.

Bàn tay còn lại của hắn, chạy nhanh vào quần lót của nàng, bắt đầu di chuyển vào lối đi u cốc, thăm dò mọi thứ bên trong cơ thể mảnh mai.

"A...Ngô Vũ Thần, anh xấu xa.... ưm...bỏ tay ra mau." - Du Huân Huân bất giác càng run mạnh hơn, bàn tay nhỏ bé giữ chặt bàn tay phía dưới của hắn. Khuôn mặt cau lại, từ đôi môi đỏ tươi phun ra làn sương trắng nặng nhọc.

Ngô Vũ Thần kề sát mặt nàng, khóe miệng cong lên, đùa giỡn "Anh không thích.", tay hắn càng di chuyển nhanh hơn, phái trên bầu ngực sữa, nụ hoa nhỏ nhắm chúm chím bị hắn gặm nhắm đến đỏ ửng, một chút càng thêm thô bạo.

Phát hiện ra nơi đó của nàng đã nhanh chóng ẩm ướt, hắn rút tay ra, đưa lên cho nàng xem, tà ác cất tiếng châm chọc "Nếu em không muốn, vậy đây là gì?"

Khuôn mặt nàng đỏ ửng, xấu hổ đến nỗi ngay cả nói cũng không lên lời, đành quay mặt sang chỗ khác, nàng chỉ nghe được tiếng cười giễu cợt của hắn, sự tức giận trong lòng liền dâng lên. Nàng trước giờ chưa bao giờ chịu thua ai, hắn chính là kẻ dám chọc ghẹo nàng như thế. Du Huân Huân bặm môi, hai tay giương lên đẩy hắn ra, đè lên người hắn. Ngô Vũ Thần sững người nhìn nàng.

Du Huân Huân đăm đăm nhìn hắn, cất tiếng đe dọa "Ngô Vũ Thần, để em cho anh biết như thể nào mới gọi là đường đường chính chính xâm phạm.", đôi môi đỏ tươi chạm vào bờ ngực màu lúa mạch của hắn, chiếc lưỡi ẩm ướt, nóng bỏng lướt trên cơ thể hắn. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở khó nhọc của hắn, nhịp đập trái tim ngày càng nhanh, nhưng so với hắn, trống ngực nàng còn dập mạnh hơn.

Ngô Vũ Thần không thể tin được, vợ hắn có thể làm như vậy, hắn còn tưởng chỉ khi say nàng mới dám làm loạn thật không ngờ ngay cả lúc tỉnh cũng làm được. Nhưng với hắn, tư thế trên giường trước giờ là "nam trên nữ dưới", không bao giờ ngoại lệ. Bờ môi mỏng chợt mở ra "Du Huân Huân, em có biết ngay cả trên giường anh cũng có quy tắc đấy."

Nàng dừng lại, đôi mắt ngước nhìn hắn, nàng giật mình khi nhìn thấy đôi mắt màu lam kia, đáy con ngươi u tối hệt như một con thú dữ, chưa kịp cất tiếng đã bị hắn chèn ép, lật ngược lại. Hắn nói "Đó chính là 'nam trên nữ dưới', em vẫn còn non lắm, bà xã..."

Ngô Vũ Thần cúi đầu hôn lên môi nàng, chiếc lưỡi chạy thẳng vào trong miệng nàng, sự khoái cảm này khiến nàng đánh mất lí trí, hai bàn tay chống trên ngực hắn, ngón tay không tự chủ cởi từng chiếc cúc trên áo sơmi. Ngô Vũ Thần mỉm cười "Không cần phải quá khẩn trương, nếu em còn làm loạn anh sẽ cho em hiểu tah61u cảm giác ngày mai không thể bước xuống giường."

Du Huân Huân nghe lời đe dọa của hắn, liền im bặt, hắn có thể nói tất nhiên có thể làm, nàng không ngu ngốc đến nỗi bỏ ngoài tai lời đe dọa kia, Ngô Vũ Thần cúi người hôn lên đôi môi đỏ. Ngô Vũ Thần xấu xa, cầm tay nàng đặt lên nơi sưng vù nóng bỏng của hắn, nàng sợ hãi, co tay lại.

Hắn buông môi nàng ra, âm thanh khàn đục bị che đậy bởi dục vọng khát khao, hắn lên tiếng "Nếu em có thể giúp anh...."

Du Huân Huân nhìn khuôn mặt anh tuấn, bàn tay nhỏ mở rộng ra, run rẩy xoa nhẹ nơi cự vật cứng chắc, bàn tay kia, kéo khóa quần xuống. Động tác của nàng quá chậm chạp, khiến hắn gần như mất tự chủ, tự mình trút bỏ tấm vải trên thân, cả hai cơ thể trần trụi dưới ánh đèn loe loét, Ngô Vũ Thần kề sát mặt nàng, giọng nói đầy đe dọa "Bảo bối, xem ra ngày mai em không thể ăn mừng sinh nhật ngon miệng rồi."

"Tại sao?"

"Vì anh sẽ khiến em không thể đặt chân xuống giường."

Du Huân Huân khóc không thành tiếng "Em.... không làm loạn...mà..."

"Nhưng cơ thể em lại khiêu chiến với dục vọng của anh." - Đáy con ngươi xuất hiện tia lửa đỏ, không còn nhẹ nhàng như những lần trước, hắn đột nhiên xâm nhập vào nàng, một cách dứt khoát.

"A...!"

Du Huân Huân thét chói tai, hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau, khi thì sà xuống khi thì mênh mang, cảm giác như đang phiêu dạt trên biển, cơ thể nàng cọ xát hắn, hai gò bồng cứ thế đung đưa theo nhịp của hắn. Ngô Vũ Thần đi sâu vào nàng, từng chút từng chút một cảm nhận hương thơm trên cơ thể trắng mịn, cùng với những âm thanh tình ái.

Nàng siết lấy cơ thể hắn, yêu thương chất đầy trong tim. Người ta nói 'tình' là một loại độc dược không thuốc chữa, nhưng con người lại lao đầu vào tìm kiếm. Yêu thương một cách mù quáng...

Du Huân Huân thở dốc, hắn càng lúc càng va chạm nhanh hơn, nàng đau đớn cắn chặt môi dưới, không dám rên rỉ. Ngô Vũ Thần cất tiếng "Đau sao?"

"Phải." - Nàng nói như thở dốc, cả một làn khói trắng hiện rõ trên không. Hắn cúi đầu ngậm môi nàng, liếm dấu răng ở môi dưới, trên khuôn mặt anh tấun hiện lên nét cười đa tình "Đây chỉ là mới bắt đầu."

Cơn đau chưa dứt hắn nhẹ nhàng đi ra, cũng không quá khẩn trương tiếp tục đi vào, sợ làm nàng tổn thương, đợi một lúc mới chậm rãi đi vào cơ thể mảnh mai. Ngẫu nhiên hắn cũng trở nên kịch liệt vì rất khó áp chế nhưng cũng rất nhanh bình ổn, sự di chuyển của hắn trở nên dịu dàng săn sóc cơ thể nàng. Mỗi tấc da thịt đều được hắn trân trọng. Cứ thế nàng dưới thân hắn không ngừng cảm nhận khoái cảm và tình yêu của hắn....

- -

Cuối cùng, thân thể hắn lên xuống nagỳ càng nhanh, cả tiếng thở dốc cũng mạnh dần.

"Tiểu Huân.... Tiểu Huân..." - Hắn gọi tên nàng một cách nỉ non, như đã rất lâu rất lâu kìm nén sự khao khát yêu thương dành cho nàng, đến khi câu nói chất đầy tình yêu và thương nhớ nàng thì cơ thể cũng liều lĩnh cọ sát "Anh yêu em!"

Dục vọng từ thân thế, nàng gắt gao ôm hắn, cả hai cơ thể như trói buộc nhau, hòa vào làm một, triền mien say đắm.... Nàng hiểu, với một người lạnh lùng đến tàn nhẫn như hắn phải luôn dịu dàng dành tất cả yêu thương cho nàng, bất chấp cả sinh mạng để bảo vệ người phụ nữ của mình, thực sự không dễ....

- -

Kích thích qua đi, nàng mệt mỏi nằm đối mặt với hắn, ngay cả một ánh nhìn hờn trách cũng không thể.

"Thế nào, có phải rất thoải mái?" - Ngô Vũ Thần bắt đầu hiện bộ mặt bỡn cợt, không nghiêm túc.

"Thực...quá đáng."

"Anh không hề quá đáng, chỉ là có lòng tốt giúp em thỏa mãn thôi."

Du Huân Huân trừng mắt nhìn hắn, giờ không còn sức hắn thì chỉ còn dùng ánh mắt đe dọa thôi "Ngô Vũ Thần, anh mau câm miệng."

Hắn cười thích thú, đưa tay vuốt tóc nàng "Miệng là của anh, em cấm anh nói được sao?"

Nàng bặm môi trừng mắt nhìn người đàn ông xấu xa trước mặt, không thèm đôi co với hắn. Ngô Vũ Thần thấy nàng không trả lời, lại cúi mặt xuống gối, liền đưa mắt nhìn "Bà xã."

Mày đẹp cau lại, hắn đưa tay nâng nhẹ đầu nàng, thì ra nàng đã ngủ !? Xem ra nàng rất mệt. Ngô Vũ Thần cười nhẹ, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn đầy những ấn kí màu đỏ, bây giờ chưa đến 9giờ tối, để nàng ngủ một chút cũng không sao. Thanh âm trầm thấp khẽ vang lên "Cực cho em rồi bà xã."

Đôi đồng tử màu xanh lam nhắm dần, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn còn hiện ý cười.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-30)