← Ch.38 | Ch.40 → |
Edit và beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh
Cơm nước xong, Hứa Nghiên Bách đưa Lâm Thanh Diệu về nhà, xe dừng lại ở cửa, trước khi Lâm Thanh Diệu xuống xe Hứa Nghiên Bách nói: "Nếu đã tới, anh cũng nên đi lên chào hỏi dì vân một tiếng."
Lâm Thanh Diệu cũng không cảm thấy gì, trong khoảng thời gian cô mất tích Hứa Nghiên Bách vẫn luôn tới chăm sóc mẹ cô, quan hệ giữa hai người cũng không tồi, anh đi qua thăm một chút cũng đúng.
Dương Vân thấy hai người trở về cùng nhau thì rất vui vẻ, bà vừa mua dưa hấu, vội vàng lấy ra cắt cho Hứa Nghiên Bách ăn, Hứa Nghiên Bách ăn một miếng rồi cố ý nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Thời gian không còn sớm, con đi về trước vậy."
Vừa dứt lời lại nghe Dương Vân nói: "Con bất hòa với Nghiên Bách nên không cùng nhau trở về sao? Hai đưa rồi cũng kết hôn, con cũng không thể cứ luôn ở bên này chứ."
Lời này là nói với Lâm Thanh Diệu.
Không đợi Lâm Thanh Diệu trả lời Dương Vân lại nói: "Nghiên Bách, con cũng đến đây rồi hay là đưa Diệu Diệu về luôn đi."
Lâm Thanh Diệu không biết nên nói gì nữa, sao cô có cảm giác như cô ở nhà hơi lâu nên mẹ cô ghét bỏ cô.
Hứa Nghiên Bách không tỏ thái độ gì, ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Thanh Diệu hỏi ý kiến cô.
Nhưng mà Dương Vân không để cho Lâm Thanh Diệu chút cơ hội phản bác nào, bà lấy ít vật dụng của Lâm Thanh Diệu nhét vào trong túi xách rồi giao cho cô, nói với cô: "Ai cũng biết con gái mẹ tìm được một thằng con rể rất có năng lực, ngày nào con cũng ở nhà như vậy, những bà bát quái đó đều chế giễu sau lưng mẹ, ngày nào con cũng ở đây đúng là có hơi kỳ cục thật."
Lâm Thanh Diệu sợ ngây người, cô rất không thể tin được, mẹ cô thế mà muốn đuổi cô đi? Bà ấy tin tưởng Hứa Nghiên Bách đến mức đấy sao?
Cho nên lúc Lâm Thanh Diệu một lần nữa ngồi trên xe của Hứa Nghiên Bách, tâm tình rất phức tạp, có hơi xấu hổ một chút.
Nhưng Hứa Nghiên Bách lại rất bình tĩnh, giống như đưa cô về cũng không có gì lạ, nhưng giữa lúc anh cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, vẻ mặt giấu không nổi ý cười.
"Đi thẳng về luôn sao?" Hứa Nghiên Bách hỏi một câu.
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu.
Cô đồng ý, nói cách khác là cô nguyện ý cùng anh trở về.
Hứa Nghiên Bách nhìn thoáng qua hai tay cô đặt trên đùi, anh thử dùng tư thái thân mật tự nhiên nhất nắm lấy tay cô.
Lâm Thanh Diệu sửng sốt một chút, lòng bàn tay anh ấm áp, mang theo vết chai mỏng, to rộng lại thô ráp, trái ngược hẳn với vẻ mềm mại của cô.
Khuôn mặt Lâm Thanh Diệu không hiểu sao lại đỏ lên, cô cũng không tránh ra, chỉ quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, cô nhìn mặt mình trên cửa xe, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhìn giống như cô gái vừa biết yêu vậy.
Cô cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, vốn dĩ nên làm gì với anh thì đều đã làm, cũng không biết tại sao anh chỉ nắm tay một chút cũng đỏ cả mặt
Hai người vẫn luôn tay trong tay, thẳng đến khi xuống xe mới buông ra, một trước một sau đi vào nhà, tay Hứa Nghiên Bách cầm theo hành lý của Lâm Thanh Diệu, cũng không nhiều đồ lắm, chỉ có mấy vật dụng hàng ngày cùng mấy quyển sách.
"Thư phòng trước kia em dùng đang sửa sang lại, tạm thời em cứ để sách bên thư phòng anh."
Thư phòng trước kia Lâm Thanh Diệu dùng là phòng cho khách sửa lại, cũng không xem như thư phòng đúng nghĩa, sau đó hai người chuẩn bị kết hôn, Hứa Nghiên Bách cũng tính chuẩn bị cho cô một thư phòng.
Lâm Thanh Diệu cũng không cảm thấy gì, cô theo Hứa Nghiên Bách vào thư phòng, Hứa Nghiên Bách lấy sách từ trong túi cô ra, lại nói với cô: "Mấy quyển sách em đem từ nhà tới đây anh để lên kệ giúp em." Anh chỉ chỉ vào vị trí nào đó.
"Được, cảm ơn."
Hứa Nghiên Bách bỏ trống một khoảng trên giá sách của mình, lúc Lâm Thanh Diệu đặt sách của mình lên, ánh mắt vô tình nhìn thấy một quyển sách rất quen trên giá sách của anh, Lâm Thanh Diệu lấy xuống, hỏi: "Sao anh cũng có quyển này?"
Hứa Nghiên Bách nhìn vào tay cô, trên tay cô cầm một quyển tên là "Lịch sử và những cây cầu", được viết bởi bậc thầy về những cây cầu, thầy Mao Minh.
Lâm Thanh Diệu cũng có một quyển giống đúc như vậy, nhưng sách của Lâm Thanh Diệu ghi chú khắp nơi, còn quyển sách này của Hứa Nghiên Bách lại đang mới tinh, sợ là cũng chưa lật qua.
Lâm Thanh Diệu hỏi anh: "Anh cũng thích ông Mao Minh sao?" Cô lật đến trang lót của sách, trên đấy còn có chữ ký của thầy Mao Minh, Lâm Thanh Diệu càng thêm nghi hoặc, "Em không ngờ thì ra anh cũng có hứng thú với cầu đấy."
Ánh mắt Hứa Nghiên Bách rơi xuống trên quyển sách, chạm đến một đoạn hồi ức, ánh mắt anh thoáng ảm đạm một chút, thật lâu sau mới nói: "Anh không có hứng thú với cầu, nhưng cô gái anh thích lại có hứng thú về mấy cây cầu ấy, nên năm lớp 11 thầy Mao Minh có tới thành phố An tổ chức buổi ký tên, anh liền đi xin chữ ký của ông ấy cho cô gái anh thích, xuất phát từ sự tôn trọng thần tượng của cô ấy, bản thân anh cũng mua một quyển rồi nhờ ông ấy ký tên."
Lâm Thanh Diệu: "......"
Từ những lời này Lâm Thanh Diệu bắt được một vài tin tức quan trọng, năm lớp 11 thầy Mao Minh đến thành phố An tổ chức hội ký tên, cô gái Hứa Nghiên Bách thích.
Bỗng nhiên cô nhìn chằm chằm vào quyển bị ghi chú khắp nơi trên tay, hoảng hốt trong chốc lát, cô hỏi Hứa Nghiên Bách: "Anh đừng nói với em là, quyển sách này là anh đưa cho em?"
Nhiều năm như vậy trôi qua, Hứa Nghiên Bách sớm đã tiêu tan, cho nên anh nhún vai một chút, nói: "Không sai, là anh đưa."
Lâm Thanh Diệu: "......"
Lâm Thanh Diệu nhớ rất rõ ràng, đó là học kỳ sau của lớp 11, cô nghe nói thầy Mao Minh muốn đến thành phố An tổ chức buổi ký tên, mới cô đã hưng phấn ngồi chờ từ sớm, nhưng mà đến ngày đó, thời tiết không tốt, gió thì to mua lại lớn, ra cửa rất khó khăn.
Mẹ cô lại sống chết cũng không cho cô đi, nên kế hoạch đi tìm thầy Mao Minh xin chữ ký cứ như vậy mà huỷ bỏ.
Không thể không nói quả thực rất tiếc nuối, thầy Mao Minh là bậc thầy về những cây cầu, cô nằm mơ cũng muốn được thần tượng ký tên cho, vào lúc ban đêm, cô còn vì không thể xin được chữ ký của thầy Mao Minh nên khóc một hồi.
Nhưng sáng sớm hôm sau, mẹ cô mở cửa mang theo một cái túi đi vào, trong túi có tác phẩm của thầy Mao, bên trong trang lót còn có chữ ký của ông ấy.
Lâm Thanh Diệu vừa mừng vừa sợ, cô hỏi mẹ là người nào đưa, mẹ cô lúc ấy tỏ vẻ không biết, vừa mở cửa đã thấy treo ở đó.
Là một cái túi bình thường, ngay cả một tờ giấy cũng không có.
Lâm Thanh Diệu cũng không biết là ai đưa, nhưng người sẽ đưa cô thứ này, nhất định là người rất hiểu cô, cô cũng chỉ nghĩ tới mấy người bạn bên cạnh mình.
Cho nên hôm đó lúc tụ họp trong nhà Vương Tỉ, cô có hỏi một chút, nhưng mọi người đều rất nghi hoặc, tỏ vẻ không đưa qua, sau đó chuyện này thành án treo.
Thì ra là Hứa Nghiên Bách đưa, Lâm Thanh Diệu cẩn thận nhớ lại hôm đó một chút, cô nhớ trong buổi tụ họp ở nhà Vương Tỉ hôm đó Hứa Nghiên Bách cũng ở đấy, cô hỏi: "Hôm đó anh cũng ở đấy đúng không, sao lúc em hỏi là ai đưa cho em quyển này anh không nói là anh đưa?"
"Lúc ấy không phải em đang yêu đương với Tưởng Thiên Du sao, sao anh còn dám đứng lên nói là mình đưa."
"......"
Vốn dĩ sáng sớm Hứa Nghiên Bách nghe nói Lâm Thanh Diệu muốn đi hội ký tên của thầy Mao, nhưng ngày đó thời tiết không tốt lắm, lại nghe nói cô không được đi, anh nghĩ cô thích thầy Mao như vậy, liền dứt khoát đi xin một quyển giúp cô, nhưng anh không ngờ thời tiết lại ác liệt đến loại trình độ đấy.
Hội ký tên ở hiệu sách nào đó, khoảng cách lúc anh xuống xe đến hiệu sách chỉ ngắn ngủn có vài phút, nhưng lại bị gió thổi quăng ngã rất nhiều lần, là quăng ngã! Chân còn bị trẹo, cuối cùng vất vả khập khiễng đi vào hiệu sách lại được cho biết buổi ký tên đã bị huỷ bỏ bởi lý do thời tiết.
Đương nhiên anh không cam lòng, cho nên ở hiệu sách năn nỉ ỉ ôi, sau đó là nhân viên công tác bên người thầy Mao vô tình trông thấy, đại khái là thấy anh bị thương còn kiên trì tới đây, làm cho cảm động, mới đưa anh tới trước mặt thầy Mao.
Có được chữ ký ấy không dễ cho lắm, nhưng khi anh treo túi lên trước cửa nhà Lâm Thanh Diệu trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, nước mưa trên người lạch tạch nhỏ xuống, chân bị trẹo nên vẫn còn đau, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của cô lúc nhận được quà, nghĩ cô nhìn thấy quà có lẽ sẽ mỉm cười, anh cũng nhịn không được ngây ngốc cười rộ lên.
Tuy rằng sau này mỗi lần anh nhớ tới chuyện này đều cảm thấy mình giống một tên ngốc, từ trước tới nay anh không nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành một tên lén lút tặng quà cho con gái, vừa túng lại làm ra vẻ, nhưng cho dù một bên mắng bản thân trong lòng không biết cố gắng, nhưng bên kia lại hưởng thụ sự sung sướng vì cô gái mình yêu mà bôn ba.
Ngày nào đó tự bản thân mình, mua cho cô gái mình yêu thứ cô thích, loại chuyện này sẽ khiến tim anh vừa vui vẻ vừa khoái trá.
"Em còn nhớ, hôm đó thời tiết rất xấu, vì thời tiết xấu nên em mới không đi được, thời tiết ác liệt như thế, sao anh lại lấy được?"
"Thì cứ bắt xe qua, xin nhân viên công tác một chút, vốn dĩ ngày đó vì thời tiết nên thầy Mao đồng ý hủy bỏ buổi ký tên, chắc là thấy anh đáng thương nên ông ấy mới phá lệ ký tên cho anh."
Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, trí nhớ cô luôn luôn không tồi, cô vẫn nhớ rõ, không lâu sau buổi ký tên của thầy Mao trường học của Tưởng Thiên Du có tổ chức trận bóng rổ, cô còn chạy tới đó cổ vũ anh ta.
Vốn dĩ là Hứa Nghiên Bách đánh tiên phong, nhưng hôm đó vì chân bị thương không lên sân, lúc ấy Tưởng Thiên Du còn rất tiếc nuối, nói cho cô, nếu Hứa Nghiên Bách lên sân, bọn họ sẽ không thua.
Nghĩ đến lúc ấy chân Hứa Nghiên Bách bị thương, Lâm Thanh Diệu vô cùng mẫn cảm liên hệ đến thời tiết ác liệt ngày đó.
Cô hỏi: "Hôm đó vì anh đi tìm thầy Mao xin ký tên có phải là bị thương, sau đó vì bị thương nên không tham gia bóng rổ không?"
Hứa Nghiên Bách cũng không vòng vo, "Có bị thương, nhưng cũng không nghiêm trọng." Nói xong anh lại cười cười với cô nói: "Dù sao cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, em cũng không cần rối rắm nhiều như vậy, thời gian cũng không còn sớm, đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Lâm Thanh Diệu nhìn quyển sách trước mắt, tâm tình rất phức tạp, cô nói: "Cảm ơn anh."
Hứa Nghiên Bách nhún vai: "Không có gì đâu."
Tính ra, thời niên thiếu, Hứa Nghiên Bách vì cô làm rất nhiều chuyện, vì cô mua quyển sách này, còn có năm đó chăm sóc cho cô lúc sinh bệnh..
Thật ra lúc ấy sau khi cô khoẻ lại có tính sẽ mời anh ăn bữa cơm hoặc là tặng cho anh món quà cảm ơn, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết anh đã rời đi, còn là xin thôi học rồi rời đi.
Lâm Thanh Diệu không rõ lắm, năm đó vì sao anh cứ thế cấp rời đi, nghĩ vậy, cô liền hỏi nói: "Em nhớ năm đó anh vẫn ở thành phố An, sau đó sao anh lại rời đi?"
Hứa Nghiên Bách không rõ sao cô lại đột nhiên nói đến cái này, những lời này chạm đến một đoạn chuyện cũ của anh, sắc mặt anh lại lập tức ảm đạm xuống, anh đi đến bên cửa sổ, hai tay đút túi nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, chỉ có chút sao lấm tấm trên đấy, anh đứng đấy, bóng dáng cao ráo nổi bật giữa màn đêm lộ ra vài phần cô độc.
Thật lâu sau anh mới nói một câu: "Em còn nhớ lần kiểm tra cuối cùng xác định em không có trở ngại gì nữa nên làm hoà với Tưởng Thiên Du, anh còn biết, sau khi hai người làm hoà với nhau có đi thuê phòng một lần."
Lâm Thanh Diệu: "......"
"Đêm mà hai người đi thuê phòng ấy anh vẫn luôn ngồi ở quảng trường đối diện khách sạn.
"......"
Đó là lần đầu tiên anh thể nghiệm cảm giác bị vận mệnh mạnh mẽ ấn đầu nhận thua, một đêm ấy, anh nhận được tin từ Tưởng Thiên Du, Tưởng Thiên Du nói cho anh, Lâm Thanh Diệu đồng ý đi thuê phòng với cậu ta, dù cách một màn hình anh cũng có thể cảm nhận được sự hưng phấn của Tưởng Thiên Du.
Cho dù nhiều năm như vậy trôi qua, cảm thụ lúc ấy anh vẫn còn nhớ rất rõ, lúc nhận được tin từ Tưởng Thiên Du, anh khó chịu đến mức thậm chí có thể nghe được đáy lòng có thứ gì vỡ vụn.
Anh nói bóng nói gió lấy được vị trí khách sạn hai người thuê phòng, đối diện khách sạn có một quảng trường nhỏ, anh ngồi cả đêm trên quảng trường nhỏ ấy, từng điếu từng điếu một, ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn chỗ cửa khách sạn, thẳng đến khi ánh mặt trời mờ mờ xuất hiện, đến khi mặt trời dâng lên, đến khi anh cảm giác như mình ngồi đến chết lặng mới nhìn thấy hai người đi ra từ khách sạn.
Bọn họ rúc vào cùng nhau, cho dù cách xa cũng có thể nhìn ra hai người ngọt ngào đến mấy.
Lúc ấy nhìn một màn đó, tựa như trời cao đều cố ý nói cho anh, nhìn cho rõ đi, mặc kệ là bao nhiêu năm, anh vĩnh viễn là tên hề mua vui cho người ta.
"Anh ngồi ở quảng trường, nhìn chằm chằm vào khách sạn đối diện, khi đó anh và em không có bất kỳ quan hệ cái gì, cái gì anh cũng không làm được, chỉ có thể giống như một vai hề vậy.
Đại khái là lúc ấy đã chịu đả kích quá lớn, lớn đến mức anh không thể ngốc nổi ở thành phố An nữa.
Giọng anh nhàn nhạt, khuếch đại trong bóng đêm, khiến cho người ta có một cảm giác tang thương vắng vẻ.
Rất lâu sau đó Lâm Thanh Diệu vẫn không nói gì, cô nhìn bóng dáng đĩnh bạt của người đàn ông trước mắt, trước mặt anh là bóng đêm dày đặc đen tối, anh đứng đấy, bóng lưng rộng lớn lại chợt trở nên đơn bạc, giống như bị bóng đêm nuốt chửng lấy.
Trong lòng Lâm Thanh Diệu rất hụt hẫng, cô nghĩ tới anh vì cô gái anh âu yếm mà trăm cay ngàn đắng mua cho cô quyển sách cô, nghĩ đến anh chỉ có thể ngồi đối diện khách sạn trơ mắt nhìn cô gái anh yêu đi thuê phòng cùng người con trai khác, cô có thể hiểu được tư vị thống khổ trong lòng anh.
Anh tuyệt vọng lại không thể làm gì.
Không biết là xuất phát từ cảm kích hay là đau lòng, Lâm Thanh Diệu không nhịn được nữa, cô bước ôm lấy anh từ phía sau.
Hứa Nghiên Bách sửng sốt một lát, anh hơi nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy? Thấy anh đáng thương?"
Trong giọng nói có thêm vài ý cười tự giễu, làm cho người khác càng nghe càng khó chịu.
"Nghiên Bách, em sẽ ở bên cạnh anh, vẫn luôn ở bên cạnh anh."
Hứa Nghiên Bách quay người lại đối diện với cô, Lâm Thanh Diệu lại bước lên lần nữa, từ chính diện ôm lấy anh, cô ló đầu ra từ trong ngực anh rồi nói: "Xin lỗi Nghiên Bách, lâu như vậy mới biết được anh yêu em."
Lời nói của cô khiến mắt anh đỏ lên trong phút chốc, mấy năm nay yêu mà không có được, mấy năm nay đau khổ tìm kiếm, mấy năm nay một lần lại một lần bừng tỉnh dậy giữa lúc bị bóng đè.
Tư vị trong lòng phức tạp khó tả, lại nghĩ đến người đang ôm anh là Lâm Thanh Diệu, là Lâm Thanh Diệu chân chính, nhất thời không khống chế được ôm lấy cô, ôm thật chặt, anh nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào.
"Lâm Thanh Diệu, Lâm Thanh Diệu."
Anh gọi cô từng tiếng.
"Em ở đây Nghiên Bách, em đây."
Trong giọng nói anh đã có chút nghẹn ngào, "Em biết không, anh thật sự yêu em từ rất lâu, rất rất lâu."
"Bây giờ em đã biết."
Anh ôm hồi lâu mới buông cô ra, Lâm Thanh Diệu nhìn người đàn ông trước mắt, đáy mắt anh phiếm hồng, ánh mắt nóng bỏng, bởi vì cảm xúc kích động, chỗ đuôi mắt anh đỏ hồng một mảng, giống như một phiến hoa đào rơi xuống trên mặt.
Đẹp đến mức khiến tim người làm đập nhanh hơn.
Lâm Thanh Diệu ôm lấy cổ hắn, nhịn không được hôn một chút lên khoé mắt anh, nội tâm của cô bây giờ khó có thể bình tĩnh, hôn một đường từ khóe mắt lan tràn xuống, gương mặt anh, chóp mũi anh, khóe miệng anh, rồi sau đó nhẹ nhàng bao trùm trên môi anh.
Cô thân mật, khiến anh kích động nhắm mắt lại theo bản năng, xúc cảm trên môi rõ ràng như thế, đầu óc anh lập tức choáng váng một mảng, đáp lại cô theo bản năng.
Rồi sau đó rốt cuộc không thỏa mãn với chuồn chuồn lướt nước đụng vào, anh chút siết chặt cánh tay ôm chặt cô, mê luyến mà lại tham lam đảo khách thành chủ.
Một đường nghiêng ngả lảo đảo hôn đến phòng, Hứa Nghiên Bách ôm cô đặt trên bàn trang điểm, đôi tay của anh chống bên bàn trang điểm, thở phì phò đối diện với ánh mắt của cô.
Trong mắt Lâm Thanh Diệu lộ ra vẻ mê ly, tay cô ôm lấy người đàn ông trước mặt, nói với anh: "Chúng ta kết hôn đi Nghiên Bách."
Hứa Nghiên Bách dần dần từ hôn sâu đến mức choáng váng rồi phục hồi tinh thần lại, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô, "Em nói thật?"
"Đương nhiên nói thật, trước đó không phải chúng ta vẫn luôn chuẩn bị hôn lễ sao? Nếu chuẩn bị tốt rồi, chúng ta cũng không thể lãng phí chứ."
"......"
Vui sướng chợt đến khiến hồi lâu sau Hứa Nghiên Bách cũng không lấy lại được tinh thần, ý cười không giấu đi nổi, nhìn ra được anh đang kìm nén, nhưng ý cười nơi khóe miệng lại lộ ra nhẵn nhụi, lộ ra đến mức nhẵn nhụi, cuối cùng anh không kìm nén nổi, cúi đầu cười ra tiếng, anh cúi đầu cười trong chốc lát, lại như tưởng tượng đến điều gì, anh vội nói: "Em cảm thấy anh đáng thương sao? Là muốn kết hôn để an ủi anh sao?"
Dáng vẻ ngây ngốc này của anh nhìn thật đáng yêu, Lâm Thanh Diệu sờ sờ mặt anh nói: "Lúc trước không phải em đã nói với anh rồi sao, em yêu anh, em nguyện ý gả cho người đàn ông em yêu."
Vui sướng quá lớn làm Hứa Nghiên Bách nhịn không nổi nữa, anh bế Lâm Thanh Diệu lên, ôm cô xoay một vòng, rồi sau đó lại đặt cô lên giường, hôn lên môi cô.
"Diệu Diệu, Diệu Diệu."
Giọng khàn khàn gọi cô hết lần này đến lần khác.
Lâm Thanh Diệu cười khẽ, "Em ở đây." cô sờ sờ đầu của anh, "Em vẫn ở đây."
Sau này cũng sẽ luôn ở đây.
Bởi vì hôn lễ còn có một ít đồ vật phải chuẩn bị, trước đó đã chuẩn bị khá tốt rồi, chỉ là sau đó Lâm Thanh Diệu đột nhiên khôi phục ký ức, Hứa Nghiên Bách liền tạm dừng, lúc này lại bắt đầu chuẩn bị lần nữa, hơn nữa càng thêm nhiệt tình hơn so với lần trước.
Trong lúc chuẩn bị hôn lễ, Lâm Thanh Diệu nhận được hai tin tức đối với cô thì khá tốt, cái thứ nhất, giải thưởng trong tay Lương Nguyên Thái đã bị thu lại, Lương Nguyên Thái ăn cắp thiết kế của người khác nên nhận được một phen gièm pha từ trong giới.
Thật ra lúc nhìn thấy tin tức này lâm Thanh Diệu cũng không rõ cảm giác trong lòng là vui hay buồn, nhớ tới khoảng thời gian cùng học một thầy trước kia cũng không tránh khỏi một tiếng thổn thức trong lòng.
Còn có một tin tức nữa, cô nhận được email từ Tưởng Thiên Du gửi tới, trong đó có biên bản chuyển khoản của anh ta cho Vu Trinh trong mấy năm nay còn có cả mua nhà mua xe, Lâm Thanh Diệu tính qua qua một chút, cũng không ít đâu.
Lâm Thanh Diệu người này đấy mà, thuộc về cái loại này, người khác làm cô khó chịu, cô cũng muốn để cho người khác khó chịu lại, hai người này làm cô không thoải mái, cô cũng muốn làm cho bọn họ không thoải mái.
Nhưng đại khái cô cũng đoán được, cho dù là lấy đi mấy đồ vật trong tay đem Vu Trinh, lấy hiểu biết của cô đối với Tưởng Thiên Du, sau khi phân chia tài sản, nhưng thứ anh ta đưa đi sợ là vẫn sẽ được đưa bằng giá cả.
Đương nhiên, Lâm Thanh Diệu sẽ không để anh ta như ý, tất cả những gì Vu Trinh lấy được nhờ gương mặt kia, cô sẽ khiến cho cô ta mất đi hoàn toàn!
Tác giả có lời muốn nói: Sửa chữa một chút, ta cũng cảm thấy thêm một đoạn hắc Tưởng Thiên Du không cần thiết..
← Ch. 38 | Ch. 40 → |