Đã Muộn
← Ch.143 | Ch.145 → |
Xin lỗi các mem nhá. Nhà ta mới đi du lịch, đi cả tuần nên không có thời gian up chương mới ^^.
Quân của Địa Ưng bang đã bao vây tất cả mọi ngóc ngách của khu nghiên cứu. Sở Ngạo dẫn theo bọn Hoàng Ưng đột phá, xông vào khu vực trung tâm, mồ hôi chảy dài trên mặt, ánh mắt hắn tức giận nhìn về phía Vĩ Mặc ở đằng xa. Sở Ngạo đã dự liệu trước thế nào ngày này cũng sẽ xảy ra, nên đã cấp tốc đem Di Thiên đóng gói mang về nhà, trước mắt an tâm mà giải quyết những chuyện khác, không ngờ Vĩ Mặc lại quyết định ra tay sớm như vậy.
Sở Ngạo theo dõi Di Thiên lúc cô vừa nhận được điện thoại của hai tên khốn kia, âm thầm kêu người đi theo phía sau, không ngờ màn hình camera vừa hiện lên cảnh cô ngã xuống đã mất hoàn toàn kết nối, dây chuyền cùng hoa tai của cô bị vô hiệu hoá. Địa Ưng bang tức khắc đạp cửa xông vào thì bọn chúng đã đem Di Thiên đi mất. Sở Ngạo lập tức triệu tập quân Địa Ưng bang từ trụ sở chính về, không chần chờ mà tấn công thẳng vào viện nghiên cứu của Vĩ Mặc nhưng nửa đường lại gặp người của Mạc Quân Ly. Làm hắc đạo hai đời Sở Ngạo liền biết, đối thủ khiến hắn mệt mỏi nhất chính là quân đội, điển hình nhất chính là đặc công!!!
Lúc trước, vì cô là đặc công mà hắn dấn thân vào hắc đạo... bây giờ vì hắn là hắc đạo mà cô từ bỏ đặc công...
Hoàng Ưng liếc mắt nhìn Sở Ngạo đứng ở phía trước, dù cố gắng che giấu thế nào hắn vẫn thấy rõ, tay của lão đại đang run. Trong cuộc giao tranh lúc nãy, lão đại là người bị thương nặng nhất, vì hắn muốn kết thúc nhanh ván cờ mà đã một mình lao thẳng vào vòng vây... trong ống tay áo kia là máu đang không ngừng chảy, Hoàng Ưng thở dài, khuyên Sở Ngạo trị thương trước rồi tính nhưng hắn vẫn không chấp nhận, cứ sợ bỏ lỡ một giây là sẽ không còn kịp nữa... Hoàng Ưng ngước lên nhìn Vĩ Mặc đứng trên cao, nhìn bọn họ cười đầy khiêu khích, không có một chút gì là sợ hãi.
Lão đại, xem ra... chúng ta đã trễ thật rồi!!!
Vĩ Mặc từ từ từng bước lại gần Sở Ngạo, liếc mắt một vòng, những người phe hắn đã bị quân của Địa Ưng bang áp chế hết rồi, đang quỳ xuống một bên nhìn chằm chằm cục diện rối rắm hiện tại, Vĩ Mặc cười nhếch mép, hôm nay sợ rằng phải bỏ mạng chỗ này. Nhưng mục đích đã đạt được, sống hay chết gì hắn cũng không quan tâm lắm, nhìn Sở Ngạo đứng đối mặt phía trước, quả là như hắn đoán lúc trước, Sở Ngạo không hề bị tật. Vĩ Mặc cười thật tươi, nghiêng đầu như có điều gì đó suy nghĩ:
-Làm sao mày tìm được nơi này?
Viện nghiên cứu này của hắn thực sự không dễ tìm chút nào, nó nằm ngay ở ranh giới đặc quyền kinh tế của nước ngoài, cảnh sát muốn điều tra cũng phải được chính phủ cấp phép. Hơn nữa nhìn từ bên ngoài nó rất giống một khu công nghiệp bình thường, xung quanh cũng đã an bài những hộ nhà dân, thực sự không có một dấu hiệu gì đáng để nghi ngờ cả. Làm thế quái nào Sở Ngạo một lần đã đem quân xông thẳng vào chỗ này? Lại còn quen thuộc đường đi như vậy?
Sở Ngạo khẽ cười, ánh mắt lại lạnh như băng, xung quanh cũng cảm nhận được hàn khí toả ra từ hắn, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một câu:
-Lâu rồi mới tới lại nơi này, có chút không quen!!!
Vĩ Mặc mặt đầy ngạc nhiên nhìn hắn, nơi này không hề cho người lạ đi vào, cũng chưa từng có ai nghỉ việc mà lọt ra khỏi mí mắt quan sát của hắn, tên này là ai chứ? Người quen của bố lúc trước sao? Vĩ Mặc chỉ mới tiếp nhận danh hiệu và vị trí hiện tại 3 năm trước, đối với chuyện khi bố hắn còn tại vị thực sự không rành, cũng không biết ông đã giao tiếp với những ai, Vĩ Mặc nheo mắt lại nhìn Sở Ngạo, vẫn có cảm giác gì đó không đúng. Nếu Sở Ngạo thực sự đặt chân tới nơi này rồi, hắn nhất định phải nhớ!!!
Sở Ngạo vẫn cười ôn nhu như trước, nhưng lần này giọng nói của hắn không còn nhẹ nhàng như lúc nãy nữa:
-Sao thế? Người mà chúng mày tìm kiếm suốt 5 năm trời, bây giờ gặp mặt vẫn không nhận ra?
Lần này Vĩ Mặc thực sự bị doạ sợ, hắn lùi lại nửa bước, không thể tin nhìn chằm chằm Sở Ngạo. Thế quái nào lại là hắn được? Rõ ràng khuôn mặt kia không ai nhớ ra nó có hình dạng như thế nào, vậy mà giờ nhìn đối diện như vậy vẫn không có chút ấn tượng gì? Không chỉ riêng Vĩ Mặc, tất cả những người ở đây đều sửng sốt, Địa Ưng bang không ngờ lão đại có một quá khứ như vậy, còn lại thì không nghĩ đến Sở Ngạo chính là người năm xưa.
Vĩ Mặc im lặng, giờ Sở Ngạo có phải người đó hay không không quan trọng nữa, chỉ là có chút ngoài dự kiến thôi. Thấy Vĩ Mặc không nói gì, Sở Ngạo cũng nên trở về vấn đề chính thôi.
-Nếu tao không tự tin về bản thân mình có thể bảo vệ được Di Thiên, thì mày không có cơ hội đâu.
Nếu lúc đó hắn ngăn cản cô đến gặp hai tên khốn này thì mọi chuyện đã không đến mức này. Hắn đã quá tự phụ!!!
-Tại sao mày biết tao có ý định nhắm tới cô ấy?
-Từ lúc tham gia vào cái trò chơi biến thái của mày!!!
Vĩ Mặc lại một lần nữa bị doạ đến choáng váng, Sở Ngạo cũng tham gia cái trò chơi giết người đó? Sao hắn lại không biết?
Vĩ Mặc đứng sau tất cả. chính hắn ra tay bắt cóc Tử Duệ dụ dỗ Di Thiên tham gia trò chơi. Ngay từ ban đầu dù có như thế nào phe sói cũng sẽ thắng, bởi vì hắn là kẻ nắm giữ sinh tử của người khác, Vĩ Mặc biết ai là thỏ, ai là con người, hắn muốn ai chết thì sẽ phải chết. Nhưng thật không ngờ, một nam nhân hắn nhắm mắt chọn đại làm sói là Mạc Quân Ly lại không hề đơn giản như hắn tưởng, tên kia có thể dễ dàng nhận ra đồng loại, lột trần vẻ giả dối của hắn. Mạc Quân Ly cùng Di Thiên ngoài dự đoán khiến cho trò chơi đó trở nên thú vị. Di Thiên nhìn bên ngoài có vẻ như nguy hiểm, chỉ ra tay giết một hai người đã doạ cho lũ người kia sợ đến tái mặt, nhưng thật ra cô rất ngây thơ, suy nghĩ chỉ như một đường thẳng. Mạc Quân Ly thì khác, hắn bên ngoài luôn cười nói với người khác nhưng bên trong lại đang suy nghĩ xem khi nào thì ra tay một chiêu lấy mạng.
< Bởi vậy mới nói hai người là trời sinh một đôi- cẩu nam nam!!!>
Cuối cùng trò chơi lại đi sai lệch theo kế hoạch của hắn, Mạc Quân Ly quay sang tấn công Di Thiên, nhất quyết đòi lấy mạng của cô. Mà lúc đó hắn lại đang bận quan tâm cái chết của ba dị biến. Khi hắn đến nơi thì lão đại cùng lão nhị đã bỏ mạng tại phòng điều khiển, lão tam thì không biết đi nơi nào nhưng chắc cũng đã bị giết rồi. Đến khi hắn biết chuyện của Di Thiên thì cô đã tìm thấy Tử Duệ, khi hắn đến nơi thì cô vì mất máu quá nhiều mà bất tỉnh, hắn đành đưa Tử Duệ cùng Di Thiên ra bãi đổ xe ban đầu.
< Nàng nào không nhớ mấy tình tiết này... rảnh thì đọc lại còn không rảnh thì bỏ mịa nó qua một bên đi nha Q. Q >
Vậy thì Sở Ngạo... hắn ở đâu chứ? Tất cả đều đã chết, Lâm Hân Vương bị một tay hắn nghiền nát, Mạnh Giang Hàn cũng đã chết, chỉ còn có ba người còn sống là bọn họ thôi mà?
Sở Ngạo không nói thêm gì nữa, cứ để đó cho Vĩ Mặc muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Trong lúc diễn ra trò chơi hắn cũng biết Vĩ Mặc là dạng người như thế nào, cũng nghi ngờ việc hắn để ý Di Thiên. Chỉ là nghi ngờ cũng hắn biến thành chắc chắn là sau khi trở về. Hắn nghe Tử Duệ nói có một chú lạ mặt đưa hai người họ ra ngoài, hắn liền cho Tử Duệ xem hình của Vĩ Mặc cùng Mạc Quân Ly cuối cùng cũng biết được là ai. Sau đó Tử Duệ liền nhìn hắn, nghi hoặc một chút liền ngây thơ nói:
-Bố này, chú đó rất kì lạ, chú đó nhìn mẹ giống như kiểu mà bố nhìn mẹ ấy.
Cái kiều hắn nhìn Di Thiên... hắn còn lạ gì chứ. Lúc nào hắn cũng nhìn cô ấy bằng ánh mắt ôn nhu cùng cưng chiều!!!
...
-Không cần nhiều lời. Cô ấy ở đâu?
Sở Ngạo tức giận, họng sún, lạnh băng chĩa thẳng vào đầu Vĩ Mặc, kìm chế phẫn nộ, sợ bản thân không khống chế mà bóp cò, nổ súng giết chết cái khuôn mặt đang cười đến thiên chân vô tà trước mặt.
Hồng Ưng từ phía sau bước đến, khuôn mặt y biến sắc, cố tình cúi đầu thật thấp, y thật không thể tưởng tượng ra, nếu lão đại mà biết chuyện sẽ có biểu hiện như thế nào?
Nếu lăng trì xử tử mà có thật, chắc chắn hôm nay Vĩ Mặc sẽ được nếm thử!!!
-Lão đại, đã tìm thấy phu nhân... Chỉ là...
Cảm giác bất an đột nhiên kéo đến, Sở Ngạo trừng mắt nhìn Hồng Ưng đổi lại đối phương cúi đầu càng thấp. Hoàng Ưng đứng phía sau không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng đem cái mạng hắn ra đảm bảo, nó chắc chắn không có gì tốt lành hết. Hồng Ưng không biết báo cáo thế nào, chỉ còn cách đứng sang một bên, làm động tác chỉ đường cho Sở Ngạo mà thôi. Từ bên trong một căn phòng, hai nam nhân mặc vest đen khiêng một cái ghế ra ngoài. Sở Ngạo tim như ngừng đập, cảm giác bị bóp chặt khiến hắn hít thở không thông, không thể tin nhìn chằm chằm thứ mà thuộc hạ vừa mới khiêng ra.
Di Thiên... cô ngồi trên ghế, trên người mặc một bộ váy cưới lung linh rực rỡ, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc đen xỏa dài óng mượt như thác, cô vẫn mỉm cười như ngày nào, chỉ là nụ cười không có độ ấm... đôi mắt không hề có tiêu cự...
-Sao? Quà cưới tao tặng cho mày đấy. Đẹp chứ hả?
Sở Ngạo cả người run lên, cảm giác như vết thương đột nhiên đau đớn dữ dội, hắn từng bước từng bước chậm rãi đến gần Di Thiên, ngón tay bach ngọc thon dài vươn ra, khẽ chạm vào khuôn mặt cô, chỉ tiếc... người ngồi trên ghế một chút phản ứng cũng không có.
-Em...
Cô ấy còn ấm, vẫn còn hơi thở, vẫn hồng hào... chỉ là cô ấy không cử động, không nghe, không thấy cũng như không đáp lại lời nói, động chạm của hắn...
Hoàng Ưng cúi đầu xuống, không biết nên làm gì lúc này, cũng không dám chứng kiến sự thật, chỉ có thể chờ Sở Ngạo ra lệnh mà thôi.
Phu nhân... cô ấy đã biến thành người thực vật!!!
Như vậy khác nào một cái xác chứ? Một con búp bê?
← Ch. 143 | Ch. 145 → |