Hố Sâu
← Ch.114 | Ch.116 → |
Di Thiên dùng tốc độ nhanh nhất có thể chạy về đến phòng giám thị, nếu cô nhớ không nhầm tình tiết là bọn khủng bố sẽ ném bom đầu tiên vào đầu bốn nhánh và trung tâm, sau đó tới hai chấm nhỏ và sân trường, chặn đứng tất cả mọi đường sống của người khác. Cũng chỉ vì hiệu trưởng trường này gây thù với một tên trùm khủng bố mới có cớ sự như ngày hôm nay. Chết tiệt! Giải quyết ân oán cá nhân thì nắm tay nhau về nhà đóng cửa đắp mền hảo hảo nói chuyện đi, cần gì phải ra tay với mọi người trong trường chứ, làm người ai làm thế!!!
Mặc cho bảo vệ dùng sức cản cô lại vì dám tự tiện xông vào phòng giám thị, Di Thiên rất nhanh né được những ma trảo đang muốn bắt lấy cô, xuyên qua hàng người mà bắt được micro tổng phát thanh của trường, chỉnh volum to nhất gần như thét lên:
-Mọi người sơ tán, sắp có khủng bố!
Mấy bảo vệ vừa định lôi cổ Di Thiên ra, nghe xong câu nói của cô thì khựng lại, đưa mắt nhìn nhau, còn Di Thiên cứ lặp lại câu nói trên, tiếng ồn lập tức tràn tới, học sinh trong lớp đẩy nhau, giẫm lên nhau mà chạy, ùa ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Những giáo viên hay công nhân chẳng khác là bao nhiêu, vứt ngay thứ đang cầm trên tay, hét lên ầm ĩ rồi hòa cùng đám học sinh vắt chân lên cổ mà chạy. Khung cảnh nhất thời loạn thành một đoàn.
Di Thiên ném ngay micro xuống, hướng ra ngoài mà chạy, cô cần tìm Hoàng Dực, nhưng vừa lao ra lại thấy một đống người chạy đến, hỗn độn, không thể nhìn ra ai là ai, y hệt một đàn kiến đen đang di chuyển với tốc độ nhanh, cô nhận ra bây giờ tìm Hoàng Dực là chuyện không thể. Sóng điện từ kia càng lúc càng đến gần, hy vọng đám người vừa lao ra ngoài đủ thời gian thoát thân, chỉ biết có mạng mình mà chạy như vậy, huống hồ giáo viên hay người lớn gì còn bỏ chạy đầu tiên, lấy ai chỉ dẫn sơ tán học sinh? Chạy ra tới cổng chính không bị bọn khủng bố xả súng loạn một phát giết hết là may mắn lắm rồi.
Đang lo nghĩ Di Thiên thấy một bóng dáng quen thuộc, tình cảnh này không khác lúc cô mới gặp cậu nhóc là bao, Minh Thụy gào khóc đến thương tâm, lôi kéo cánh tay Hoàng Dực không chịu buông. Cậu nhóc phẫn nộ lên tới đỉnh, gân xanh cũng nổi lên rồi, dùng sức hất tay Minh Thụy ra, nhưng lần này Minh Thụy hệt như có keo dán 502 lên người y, y có làm gì cũng không đẩy ra được.
Di Thiên bước tới, nhìn thẳng vào Hoàng Dực, trực tiếp ném con bạch tuột Minh Thụy sang một bên, gằng giọng hỏi:
-Cửa bên hông nằm ở lớp nào?
Cô chỉ có thể nghĩ ra biện pháp là tạm thời lánh sang bên ngoài trước, để bọn chúng xử lí xong lớp học rồi lại di chuyển vào né đợt ném bom tiếp theo, nhưng đó chỉ là giả thuyết, lỡ đâu chúng ném cùng một lượt thì kết quả cũng thế thôi, đằng nào cũng chết, cứ thử làm trước đi đã. Hoàng Dực tuy không hiểu ý của cô nhưng vẫn trả lời:
-Lớp bên kia.
Y chỉ vào cửa lớp chỉ cách Di Thiên tầm 5 bước chân, như vậy sẽ kịp! Di Thiên nắm tay lôi Hoàng Dực về phía đó nhưng bị ghì lại, nếu lại làm lơ con bạch tuột đó thì di chuyển sẽ bị chậm, không chừng còn chết cả đám, cô đành dùng ánh mắt cảnh cáo quét qua Minh Thụy. Minh Thụy bị ánh mắt này của Di Thiên làm cho run lên, nhưng vẫn cắn răng thút thít nói:
-Trong lớp... còn... còn sợi dây chuyền... sinh nhật mẹ mình tặng. Cậu quay vào lớp lấy với mình nha...
Hoàng Dực lúc này cần gì phải lịch sự nữa, tức giận hướng Minh Thụy đẩy một cái, rống lên:
-Cô muốn đi thì tự mình lấy. Có chết đừng lôi tôi theo.
Minh Thụy bị đẩy ngã xuống đất, ngạc nhiên nhìn Hoàng Dực. Di Thiên hừ lạnh, bây giờ cô biết tại sao lũ nam chính thường bị trọng thương, đau đớn hành hạ các kiểu, đơn giản vì... mấy con nữ chính chưa lắp não trước khi đóng phim!!!
Minh Thụy thấy hai người định quay lưng đi, loạng choạng ngồi dậy ôm lấy đùi Hoàng Dực, khóc càng thương tâm, gào lên trong tuyệt vọng:
-Giúp tớ đi... giúp tớ đi mà... Xin cậu... xin cậu...
Di Thiên không kiên nhẫn, cúi xuống đẩy những cánh tay đang bám trên người Hoàng Dực ra, lạnh lùng phun ra một câu:
-Vĩ Mặc đâu? Sao không giúp cô.
Nhìn hắn rõ ràng không giống loại người thấy chết không cứu, hơn nữa đây còn là em gái mình.
Minh Thụy vừa nghe tên Vĩ Mặc lại run lên, miệng không ngừng nức nở:
-Anh ấy... sẽ không cứu tôi đâu... anh ta rất đáng sợ... rất ác độc...
Càng về sau Minh Thụy nói càng nhỏ, mà Di Thiên không dư hơi mà quan tâm cô nhóc nói cái gì, vừa gở được tay Minh Thụy ra thì một tiếng nổ ầm trời vang lên, một lực đẩy cùng sức nóng kinh người ập tới làm cả ba té xuống mặt đất, bụi bay mù mịt, trời đất rung chuyển, Di Thiên trong lòng chỉ biết phun ra một câu chửi rủa...
Đm, tại sao nơi đầu tiên bị ném bom lại là lớp của Hoàng Dực, muốn bà đây chết trước phải không?
Cô cảm giác một xô máu chó dội thẳng vào đầu.
Không còn thời gian, Di Thiên nhanh chóng loạng choạng đứng lên, còn chưa kịp ổn định tư thế lại bị một trận oanh tạc từ phía sau, cô bị ép phải khụy xuống, mặt đất rung mạnh làm cả ba người không thể đứng vững, Di Thiên dựa vào một cánh cửa lớp để có thể đứng được, trần nhà đang nứt ra, rất nhanh thôi nó sẽ sụp xuống. Từ trong tiếng nổ vang vọng, Di Thiên có thể nghe được một loạt tiếng súng, xem ra điều cô lo lắng đã xảy ra rồi. Bây giờ chắn chắn kế hoạch của cô không thực hiện được, cô quay sang nói với Hoàng Dực:
-Lát nữa tìm chỗ nào kiên cố mà trốn vào đó. Nhớ chưa?
Hoàng Dực còn đang bám trên mặt đất, tiếng nổ bốn phía nhưng vẫn nghe rõ ràng, gật đầu với Di Thiên, cô cũng xem như an tâm phần nào. Đầu óc còn đang choáng váng, Di Thiên tầm mắt nhìn về phìa sau lưng của Hoàng Dực bị dọa thiếu chút nữa bất tỉnh. Hành lang lớp học hay những mảng tường cứ thế mà lún xuống, cô còn có thề thấy rõ ràng bàn ghế bị rơi xuống khoảng không, hàng lang đang nứt dần về phía Hoàng Dực cùng Minh Thụy, vừa đúng tới hai đứa nhóc là không còn nứt nhiều như vậy nữa, đến chỗ cô thì không còn nứt, nghĩa là ở chỗ cô sẽ không bị sụp. Ảnh hưởng của pha ném bom đã phá hủy chỗ đất dưới những lớp học này, tạo ra một khoảng trống, do không chịu nổi sức nặng của trường học mà bị sụp, Di Thiên cả kinh, chạy tới kéo tay Hoàng Dực về phía mình. Minh Thụy cũng đã sớm nhìn thấy, hoảng sợ tột độ, lại quan sát được Di Thiên đang lao đến phía Hoàng Dực, bản thân cũng đã sớm đi đến chỗ Di Thiên trong lúc bom nổ, Minh Thụy cắn răng, nhìn Hoàng Dực rồi lại nhìn Di Thiên, cuối cùng đứnng dậy, hướng đùi của Di Thiên đạp một phát.
Vừa kéo được Hoàng Dực lại gần một chút, Di Thiên bị ăn đau mặt đất lại không bằng phẳng ổn định, mất thăng bằng mà hướng tới phía trước ngã xuống, nhìn những thứ đang rơi xuống hố đen không đáy phía trước, như một cái miệng to nuốt chửng mọi thứ, Di Thiên thầm kêu không tốt.
Thôi xong cmnr! Chết chắc!
Hoàng Dực không thể tin trừng mắt nhìn Minh Thụy còn đang cố gắng kéo cậu ra chỗ oan toàn, hất tay cô ta ra, quay lại nhìn Di Thiên đang dần biến mất cùng với những mảng gạch, dùng hết sức gào lên:
-Chị! Không... chị ơi!
Minh Thụy phía sau nắm góc áo Hoàng Dực kéo kéo, nước mắt chảy xuống, mếu máo nói:
-Chị... chị ấy chết rồi... chúng ta không thể... làm gì được đâu... bây giờ bảo toàn tính mạng quan trọng hơn...
Hoàng Dực sau khi gào lên thì im lặng bất thường, Di Thiên đã biến mất trong bóng đen phía dưới, Minh Thụy nhìn cậu chằm chằm cảm giác Hoàng Dực có gì đó là lạ, quên mất còn đang khóc thương tâm, ngây ngốc đứng nhìn Hoàng Dực.
Hoàng Dực nhìn hố sâu cách mình chưa tới hai bước chân, tay siết chặt lại, ánh mắt cũng trở nên ngoan độc, xoay người nắm tay Minh Thụy kéo về phía phòng hóa trang, ở đó chắc chắn có thứ kiên cố để trốn. Minh Thụy thấy Hoàng Dực nắm tay, đã vui đến quên trời đất, cũng không cảm nhận được khuôn mặt của y bây giờ đáng sợ tới mức nào.
Cô nghĩ tôi không thấy cô đẩy chị ấy xuống? Cố gắng mà sống sót qua vụ này đi...
Anh họ, xem ra anh phải về nước một chuyến rồi!
< Thôi xong em gái... >
← Ch. 114 | Ch. 116 → |