Vay nóng Tima

Truyện:Sao Lại Là Nữ Phụ - Chương 103

Sao Lại Là Nữ Phụ
Trọn bộ 155 chương
Chương 103
Đêm Dài Lắm Mộng
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Siêu sale Lazada


Di Thiên trừng mắt nhìn trần nhà, đồng hồ tích tắc điểm 12h đêm, không khí lạnh lẽo bao trùm không gian làm cô rùng mình. Bên cạnh Y Nhã thấp thỏm, đôi mắt to đảo khắp nơi như sợ hãi thứ gì đó đột nhiên nhảy ra ăn thịt cô ta vậy. Di Thiên thở dài, bệnh viện đúng là nơi hợp nhất cho phim kinh dị nha, đâu đâu cũng là hơi thở chết chóc, đang suy tư bỗng nhiên một ánh đèn lóe lên, tiếng guốc cao gót lộp cộp đi về phía phòng hai người. Di Thiên hít một ngụm khí lạnh, liếc mắt ra hiệu cho Y Nhã giả bộ ngủ say như chết, bản thân cũng nằm xuống giường gấp dành cho thân nhân bên cạnh.

Tiếng bước chân trong đêm im lặng nghe đặc biệt rõ ràng, hình như có tận 2 người, Di Thiên nằm quay lưng với cánh cửa, co người lại như thể bị lạnh run lên, một lát sau hai y tá nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dùng đèn pin chiều vào hai người từ chân đến đầu, quan sát một lúc một y tá giọng điệu nghe có vẻ thỏa mãn:

-Tốt, đã ngủ hết rồi.

Hai y tá đóng cửa, tiếng lộc cộc lại vang lên, xác định bọn họ đã đi xa, Di Thiên mở mắt nhìn ra cửa, quả nhiên tối nay có chuyện gì đó, Y Nhã bên cạnh cũng đã mở mắt, thở cũng không dám thở mạnh trùm mền lên tới miệng, sợ hãi chỉ biết trừng mắt nhìn xung quanh. Di Thiên đứng lên, định bụng mở cửa xem xét tình hình nhưng lại bị Y Nhã níu tay lại, nhìn cô lắc lắc đầu, nước mắt chực trào ra:

-Đừng bỏ em lại...

Di Thiên dừng động tác, bây giờ chưa biết ngoài kia xảy ra chuyện gì, lao ra cũng có chút nguy hiểm, hơn nữa địa bàn ở đây cô không rõ ràng lắm không thể biết đường mà chạy, bọn chúng có vũ khí hay không cô cũng không biết, hay là thôi đi. Cô nằm lại chỗ cũ, nhắm mắt lại. Đợi thật lâu, rất lâu cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, Di Thiên định buông xuôi mọi căng thẳng mà đi ngủ đột nhiên một thanh âm thê lương vang lên. Di Thiên cùng Y Nhã giật mình, tiếng gào khóc, tiếng hét cùng tiếng nỉ non của trẻ nhỏ không ngừng dội vào tai. Y Nhã lấy chăn trùm lên đỉnh đầu hi vọng xua đi âm thanh ghê rợn kia, Di Thiên ngồi dậy, lếch lại gần cửa dán tai vào nghe cho rõ bọn họ la hét cái gì...

-Đừng... đừng mà... đừng ăn thịt tôi...

-Buông ra... buông ra đó là gan... đau.. Á. aaaaaa

Di Thiên ngã ra sau, cô vừa nghe được cái gì thế này? Không thể tin nhìn chằm chằm cánh cửa, chẳng lẽ bọn người trong bệnh viện này ăn thịt người thật sao? Cái quái gì thế? Chuyện này... cũng quá hoang đường rồi!!! Mồ hôi chảy xuống, cô nuốt một ngụm nước bọt, có tiếng gì đó đang đến gần, Di Thiên lùi lại nằm về chỗ cũ nhưng lần này cô đưa mặt ra phía cửa, nằm xuống lại nghe âm thanh rõ ràng hơn, là tiếng móng tay cào lên tường cùng tiếng vật gì đó bị kéo lê trên sàn, còn có âm thanh của nước nhỏ giọt nữa...

Âm thanh ngày càng gần, Di Thiên lấy tay che bớt một phần mắt, như vậy dù bên ngoài có nhìn vào cũng chưa chắc phát hiện ra cô, một bóng đen xuất hiện tại phần khe hở kính của cánh cửa, đến khi cô nhìn kĩ là cái gì thì Di Thiên cũng phải ngừng thở mạnh... Một đôi mắt... một đôi mắt đang trợn tròn trừng nhìn vào trong, ánh đèn ngủ mờ ảo càng làm khunng cảnh thêm u ám, đôi mắt đó chỉ trừng nhìn chằm chằm mà không có bất kì động tác nào. Di Thiên biết thứ đó là gì, đó là một đôi mắt của người chết, nói chính xác hơn là vừa mới chết không kịp nhắm mắt. Máu trào từ khóe mắt ra làm dính một phần đỏ tươi lên kính, giọng nói quyến rũ lại có phần trách móc vang lên:

-Đáng ghét a~. Chạy xa như vậy?

Sau đó là âm thanh vật nhọn nào đó bị rút ra khỏi da thịt, máu lập tức bắn lên cửa, một phần chảy qua khe hở phía dưới vào trong, bóng đen tại cửa lập tức đổ xuống, Di Thiên hít khí, lúc nãy quá chú tâm vào người ngay cửa mà có người theo phía sau cô cũng không nhận ra, lập tức khép hờ mắt. Ngay lúc Di Thiên không còn ai, tại khe hở kia chỉ còn là máu thì lập tức một đôi mắt khác xuất hiện làm cô đứng hình, một đôi mắt phụ nữ đang cười thành hình trăng khuyết, sau đó cửa được mở ra, Di Thiên chỉ có thể thấy đôi tất dính đầy máu của cô ta còn có váy bị máu bắn tung tóe. Y tá một tay cầm dao phay để chặt thịt heo một tay cầm thứ gì đó giống cánh tay của con người đứng ngay cửa, nhìn vào trong tươi cười đùa giỡn hỏi:

-Ai nha! Có ai thấy không vậy ta? Hm?

Chỉ có tiếng hít thở đều đều trả lời cô ta, y tá nhìn một vòng rồi lại tự trả lời:

-Không có sao? Chán vậy?

Sau đó cô ta đóng cửa thật mạnh làm máu dưới đất bắn lên trên nệm của Di Thiên, bây giờ cô đang nhắm mắt nhưng cô biết, y tá vẫn còn đứng ngoài cửa, vẫn còn trừng mắt nhìn vào trong này. Một lúc sau tiếng kéo lê vật nặng cùng với tiếng nước vang lên, đi xa lúc này Di Thiên mới mở mắt. Gần 30p cô mới bình ổn hơi thở, rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra thế này? Phim trường phim kinh dị hả? Cũng quá sống động rồi đi!!!

Sau đó Di Thiên không hề chợp mắt, cô không biết chính xác là mấy giờ nhưng tầm 1 tiếng sau là có người đến chà lau cùng dọn vệ sinh, bọn họ làm việc rất thuần thục như thể đây là chuyện thường ngày, mọi thứ trở lại bình thường. Di Thiên đưa mắt lên nhìn đồng hồ cũng đã 4h30 sáng, thuốc ngủ theo dư định cũng đã hết tác dụng, bây giờ mình đi ra ngoài chắc cũng hợp lí nhỉ?

Bệnh viện vẫn chưa mở đèn, chỉ có vài bóng đèn lập lòe mà thôi, Di Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quan sát một chút, đến một giọt máu cũng không có... Nếu hôm qua không tận mắt chứng kiến có khi cô nghĩ mình mơ đấy. Đi về phía phát ra âm thanh lúc nãy, Di Thiên chỉ thấy trước mắt là hành lang không ánh sáng, sâu hun hút, ẩn ẩn cuối đường còn có vài bóng trắng, giống hệt như có người lò đầu ra khỏi cửa nhìn cô vậy. Đang bước những bước nhẹ nhàng, ánh mắt cô chợt lóe lên, có người tới! Di Thiên xoay người cầm điện thoại bật đèn pin lên, một bộ dáng tìm kiếm xung quanh. Người phía sau tiến tới, giọng nói ôn hòa dễ gần:

-Cô đang tìm gì sao?

Giọng nói này làm da đầu Di Thiên run lên, đây không phải em y tá mới đóng xong cảnh kinh dị lúc nãy ư? Quay mặt lại đối diện cô ta, Di Thiên trực tiếp bỏ qua khuôn mặt trang điểm dày cộp cùng đôi môi to son đỏ chót kia, cười áy náy:

-Xin hỏi... nhà vệ sinh...

Y tá thấy cô xấu hổ thì phì cười, dẫn cô đến nhà vệ sinh sau đó rời đi. Di Thiên thật muốn khóc không ra nước mắt, em gái à, ban đêm vận nguyên bộ váy trắng còn trang điểm hệt như geisha là đang muốn hù chết lão nương sao? Trái tim này mỏng manh yếu đuối lắm đó a***.

Còn cái nơi ghê rợn kia sáng mai mình sẽ tham quan một chút!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-155)