Buổi Đấu Giá
← Ch.011 | Ch.013 → |
Nhìn khuôn mặt trắng xanh của Y Nhã và khuôn mặt tối sầm của Chấn Phong, cô thật sự thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Đừng nói với chị là hai đứa còn trong sáng nhé. Đùa hoài, Di Thiên chị đây đọc không sót chữ nào trong tiểu thuyết, không phải bà tác giả dành hẳn hai chương sống động toàn " ư với a" để dành cho hai đứa sao? Còn là hai chương đầu nữa chứ. Thích nhé!
Chấn Phong nhìn hàng chữ " ta đây biết hết rồi" trên mặt Di Thiên, môi mím chặt, ánh mắt ngoan độc, hẳn là tức đến nỗi nổ đom đóm luôn rồi.
Y Nhã thấy tình hình không ổn, lại nhìn biểu cảm cười nhạt của Sở Ngạo, vội vàng chuyển đề tài
-Chị, em thấy sợi dây kia hợp với Chấn Phong hơn. Chị nhường lại cho em được không?
Chỉ cần Di Thiên đem sợi dây kia dâng lên cho Chấn Phong, thì rất nhanh thấy rõ bộ mặt của cô ta, Chấn Phong càng thêm chán ghét, còn nam nhân kia sẽ nhận ra loại con gái ham hư vinh như cô ta.
Em rất tốt nhưng chị rất tiếc, em gái à. Trò của em còn lâu mới qua mặt chị. Định biến chị thành loại đàn bà lẳng lơ, hám trai, hám tiền như xưa sao?
-Chị vẫn thấy nó hợp với anh ấy hơn.
Di Thiên cười vẻ mặt hiền từ, một bộ dáng không biết làm sao. Diễn cảnh chị em tình thâm thật sự là một nghệ thuật mà người diễn là một nghệ sĩ nha.
-Xem như nể mặt tôi, cô có thể không?
Chấn Phong một bên mở lời, coi như cho cô ta cơ hội cuối cùng. Lạt mềm buộc chặt cũng nên có giới hạn, muốn hắn chú ý đến? Phải nói rằng cô ta thành công rồi, phụ nữ thông minh luôn thu hút đàn ông. Chỉ cần Di Thiên giao sợi dây chuyền ra, đại biểu cho việc chọn hắn không chọn tên kia, hắn cũng sẽ quan tâm cô ta hơn một chút.
Di Thiên nghiêng mặt qua, vẻ mặt khó hiểu:
-Âu Dương tiên sinh, tôi với anh quen thân lắm sao?- Giọng nói nhẹ như lông hồng- Với lại, mặt mũi anh đáng bao nhiêu tiền??? Nếu nó ngang giá với sợi dây, tôi sẽ thắt nơ, trực tiếp đeo lên cổ cho anh. -Đôi mắt chớp chớp, nét mặt thực ngây thơ.
Phốc! Lần này Sở Ngạo thực không nhịn được nữa, trực tiếp cười ra tiếng, đúng là không chừa cho Chấn Phong một chút mặt mũi nào.
Bạch Ưng, Hắc Ưng, Lam Ưng sau màn hình camera cười càng không chút nể mặt, nhanh chóng kể cho Hồng Ưng đứng ngoài cửa tiệm không hay biết gì. Lập tức có một hội nghị bàn tròn hiện ra:
-Đây là phu nhân? Thực sự quá lợi hại! Hahahaha!
-Kĩ năng đâm chọt thực sự cao. Đâm xuyên luôn tự trọng của người ta!
-Lão đại lần này thì hay rồi, làm sao chơi lại phu nhân đây?
Cười đến lệch trời đất. Hình tượng mafia, hình tượng soái ca vest đen gì gì đó, tất cả chỉ là mây bay a.
-Vậy tôi đi trước, không phiền hai người.
Di Thiên nhanh chóng một tay đẩy Sở Ngạo, cô sợ nếu nán lại lúc nữa sẽ thành thịt xiên que mất, nếu ánh mắt có thể giết người, cô đã chết trăm ngàn lần với hai người kia.
Bước ra khỏi cửa hàng, hình tượng Hồng Ưng nện vào tường, cười chảy cả nước mắt làm Di Thiên một phen kinh diễm. Gì đây? Vợ anh ta ở nhà sinh con trai à? Hay từ thụ biến thành công?
Khụ... Sở Ngạo một tay che miệng ho khẽ, chắc là biết được chuyện trong kia rồi chứ gì?Thông tin cũng nhanh đấy, nếu bọn họ đồng tâm hiệp lực như vậy trong công việc thì anh vui hơn đấy.
Ngay lập tức khuôn mặt ai kia biến thành lạnh lung, đúng tác phong của một mafia, giọng nói toàn phần chín chắn:
-Lão đại, Quách Linh tiểu thư đã quay lại!
Lật mặt thật là nhanh hơn lật sách.
Ba người đi thêm vài vòng nữa rồi Di Thiên chào tạm biệt hai người kia. Nhìn thân ảnh đã đi xa rồi mà lão đại vẫn còn cười, tuyệt đối là tâm trạng không tệ. Hồng Ưng cảm thấy có lẽ mình vẫn còn một con đường sống
-Lão đại, hôm nay...
-Bốn người tự phân chia nhau công việc dọn vệ sinh đi.
Nói xong cũng không nhìn Hồng Ưng lấy một cái, chiếc xe lăn tự động hướng phía cửa đi tới.
------------------Ta là phân cách tuyến-----------------
Buổi tối Di Thiên đang bật nhạc sàn, vặn hết volume, nhảy trước máy tính. Nhìn căn phòng làm gì còn vẻ phụ nữ chưng diện nữa, nó đã tiến hóa một bậc thành phụ nữ ăn chơi a.
Đang hưng phấn nhảy theo điệu nhạc, hip hop cũng là một dạng tập thể dục nha, chợt di động vang lên, là lão Quách Hùng:
-alo
-Mày trở về nhà ngay. Có chuyện gấp!
Nói xong cúp máy cái rầm, Di Thiên cảm thấy như có một dàn quạ bay qua. Gì nữa đây? Lần đầu gọi thì như giật nợ, lần này gọi y như cướp vợ lão vậy. Không thể nói chuyện thoải mái chút hay sao?
Dù không vừa lòng nhưng Di Thiên vẫn đi tới căn biệt thự của lão, cô rất muốn biết hồ lô của lão bán thuốc gì.
Vừa vào phòng khách cô thấy Chấn Phong và Y Nhã ngồi ngay ngắn trên sô pha, giống như đã chờ rất lâu. Thấy Di Thiên tới, Quách Hùng mở miệng:
-Mày qua đây!
Rồi chỉ chỗ đối diện với Chấn Phong.
Lúc cô ngồi xuống, hắn mới để ý sợi dây chuyền trên cổ cô. Chữ "Ngạo" ở mặt dây chuyền làm hắn bất giác nhíu mày "là người đàn ông lúc sáng?"
Quách Hùng đi thẳng vào vấn đề không cần mất thêm thời gian nữa, hắn đã rất bất mãn với quyết định của Chấn Phong rồi, giờ thêm cái vẻ mặt "không quan tâm" của Di Thiên nữa, hắn thật muốn thổ huyết.
-Âu Dương lão đại muốn mày đảm nhiệm quản lí khu M2, mở rộng thị trường ở đó.
Di Thiên trợn mắt há mồm, từ khi nào hắn tin tưởng cô đến nỗi giao khu M2 cho cô? Không phải trong nguyên tác là Y Nhã lo vụ này sao? Khu M2 là khu đất có vị trí chiến lược quan trọng, thông thương giữa các khu vực, có tiềm lực cả về kinh tế lẫn quân sự. Cũng vì thế mà xảy ra đầy các tình tiết cẩu huyết như Y Nhã bị bắt cóc, đe dọa các kiểu, uy hiếp Chấn Phong đủ điều. Bây giờ muốn cô nhận củ khoai lang bỏng tay này, còn lâu, nữ chủ gặp nguy thì có nam chủ bảo hộ, Di Thiên là nữ phụ não tàn, nhân vật hi sinh kinh điển, nếu có chuyện xảy ra, cô phải dùng cái thân này vận động đó nha. Cô mới không ngu đâu.
-Lý do?
Nhìn vẻ mặt tức giận của Quách Hùng, ánh mắt không cam lòng của Y Nhã, hẳn là không biết mức độ nguy hiểm của khu đất này đi, Chấn Phong muốn là đẩy cô ra đầu ngọn sóng, ôm hết hiểm nguy. Hừ! Hận cô đến như vậy rồi sao? Muốn cô chết sớm một chút.
-Tôi thấy Di Thiên tiểu thư đây thông minh hơn người, rất thích hợp.
Thích hợp cái đầu! Chưa nghe qua câu thiên tài thường chết sớm à?
-Xin lỗi, trọng trách này tôi không thể nhận.
Lời từ chối của Di Thiên như hiệu ứng, Quách Hùng và Y Nhã lập tức hùa theo, khuyên bảo Chấn Phong vẫn nên chọn Y Nhã tới tấp.
Chấn Phong không nói thêm gì nữa, nhìn chằm chằm vào Di Thiên, hắn có thể đoán ra, cô ta biết rõ mục đích của việc này tuyệt không có ý tốt, cô ta có thể nhìn ra cớ sao hai người kia không thể? Cô ta quá thông minh hay đơn giản là từ chối?
Xem ra hắn phải một lần nữa nhìn rõ cô gái này.
Hóa ra mọi chuyện chỉ có vậy, Di Thiên định tạm biệt, đi về nhà. Ra tới cửa cô bị Y Nhã kéo lại, vẻ mặt đắc thắng thấy rõ, nhưng vẫn trưng lên vẻ tội lỗi:
-Chị, em thật xin lỗi, em không phải cố ý giành phần của chị.
-Em chỉ muốn nói như vậy?
Làm ơn đi! Tôi không có thời gian hầu hạ các người đâu. Sao các người cứ thích bám riết tôi thế?
Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Di Thiên, Y Nhã lầm tưởng cô thực sự tức giận, cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, muốn làm Di Thiên tức giận mà mất mặt, vẫn là nên chọn chỗ đông người thì hơn.
-Hai hôm nữa có buổi đấu giá, chị có muốn đi không?
Đây mới là mục đích thật sự của Y Nhã
← Ch. 011 | Ch. 013 → |