Vay nóng Tima

Truyện:Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh - Chương 001

Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh
Trọn bộ 128 chương
Chương 001
Thanh Xuân Và Mơ Ước
0.00
(0 votes)


Chương (1-128)

Siêu sale Shopee


Tôi là Lý An Kỳ, năm nay đã sắp 18 tuổi rồi.

Cuộc đời tôi khá bất hạnh khi từ nhỏ đã không được ở với ba mẹ, họ nói họ không yêu nhau nữa và quyết định đường ai nấy đi khi đó tôi mới được năm tuổi

Ở với mẹ và bà ngoại đến khi được 8 tuổi thì mẹ tôi lại tái hôn, chồng mới của bà rất khó tính ông ấy không muốn mọi người biết vợ mình có con riêng nên bắt bà ấy phải từ tôi. 1

Và thế là từ đó tôi chỉ còn mỗi bà ngoại là người thân duy nhất.

Năm nay bà đã hơn 60 tuổi rồi, không thể đi làm kiếm tiền lo cho tôi ăn học như trước đây nữa.

Tôi cũng không muốn bà phải vất vả vì tôi lớn rồi, có thể tự kím tiền trang trải việc học và phụ giúp chi tiêu trong nhà.

Tôi không muốn ngoại phải lo lắng cho tôi nữa vì cả đời bà đã quá vất vả.

Hằng ngày sau mỗi buổi học tôi sẽ đến các nhà hàng làm phục vụ hay làm nhân viên giao hàng cho những cửa hàng lớn, kể cả việc rửa chén ở những quán ăn nhỏ tôi cũng làm, chỉ cần là có thể kím tiền tôi đều không ngại cực khổ. 1

"Wow..

là siêu mẫu Nhã Đan kìa, cô ấy thật lộng lẫy"

"Đúng vậy, nhìn xem thân hình quyến rũ của cô ấy kìa, mê chết mất thôi"

Hôm nay cũng không ngoại lệ, tôi đến làm phục vụ cho một quán cà phê, khi mọi người cùng nhau trầm trồ trước nét đẹp kiều diễm của siêu mẫu hạng A, Trần Nhã Đan trên ti vi thì tôi cũng không khác họ.

Vì trong tôi luôn thầm mơ ước có một ngày nào đó được sải bước trên thảm đỏ, được mặc những bộ trang phục kiêu xa lấp lánh kia tự tin kiêu hãnh trước biết bao ánh mắt ngưỡng mộ của mọi nhìn nhìn mình.

Nhưng ông trời thật trớ trêu, mang cho tôi một hoài bảo lớn nhưng lại tạo ra một Lý An Kỳ có thân hình mũm mỉm.

Tuy chiều cao tôi khá ổn tận 1m80 nhưng mà cân nặng thì lên tới 80 kí. 1

Tôi cũng không biết tại sao từ khi bắt đầu dạy thì, thì cơ thể lại trở nên béo ú mặc dù tôi ăn rất ít, vận động lại nhiều mà sao vẫn không thể nào gầy đi.

"Haizzz... !mơ ước thì chỉ là ước mơ mà thôi."

"An Kỳ... !LÝ AN KỲYY..."

Tiếng gọi thất thanh của Hạ Tiểu Hi lôi An Kỳ quay về thực tại.

Cô giật mình quay lại nhìn Hạ Tiểu Hi hai mắt long lanh cứ chớp chớp rồi lại cười trừ.

"Cậu lại đang mơ mộng nữa rồi đúng không? Haizzz..

An Kỳ ơi là An Kỳ cậu nhìn lại mình đi thân hình thì cứ như chú lợn con mà suốt ngày mơ làm siêu mẫu.

Tôi nói cho cậu biết khi nào cậu giảm được hết số mỡ trên người đi rồi hãy mơ đến đó họa may còn có khả năng chứ bây giờ thì tốt nhất cậu nên tập trung làm việc, kiếm tiền và lo mà tốt nghiệp cho tốt đi.

Bà ngoại đặt rất nhiều kì vọng ở cậu đó biết không hả?"

Hạ Tiểu Hi cô bạn thanh mai trúc mã của An Kỳ từ hồi còn bé xíu cho đến tận bây giờ.

Vì hoàn cảnh của cô cũng không khá hơn An Kỳ bao nhiêu nên cả hai thường cùng nhau đi làm thêm.

Hôm nay cũng vậy đó, tan học xong hai người họ cùng tung tăng đến quán cà phê, Hạ Tiểu Hi thì cắm cúi lau bàn khi quay lại thì nhìn thấy An Kỳ cứ long lanh hai mắt nhìn cô siêu mẫu Nhã Đan trong ti vi không chớp mắt.

Hạ Tiểu Hi không thể chịu được ấm ức mà tuôn nguyên một bài văn dài cho An Kỳ nghe.

Lúc này sắc mặc An Kỳ đã nhăn nhúm lại cô che miệng dè dặt nói.

"Tiểu Hi... !cậu nói khẽ thôi biết bao nhiêu người đang nhìn mình kia kìa."

An Kỳ nói xong, Hạ Tiểu Hi mới để ý đến xung quanh đúng là bao nhiêu ánh mắt trong quán đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn cô.

Hạ Tiểu Hi chỉ biết cười cười gượng gạo cúi đầu xin lỗi mỗi người rồi kéo An Kỳ đi vào trong cho đỡ ngượng.

Vào tới bên trong quầy Hạ Tiểu Hi vẫn không chịu buông tha cho hai cái lỗ tai của An Kỳ mà tiếp tục tra tấn làm cô chỉ biết đứng đó ngáp dài ngáp ngắn chịu đựng chờ cho Hạ Tiểu Hi giảng bài xong cô mới nhàm chán quay qua hỏi.

"Cậu nói xong chưa?"

Hạ Tiểu Hi vuốt ngực đều chỉnh lại nhịp thở vì vừa rồi nói nhanh quá đến thở cũng không kịp đến khi bình ổn lại cô mới trả lời An Kỳ.

"Xong rồi.".

Truyện Tổng Tài

"Vậy mình về đây.

Tới giờ tan làm rồi."

Nói xong An Kỳ cất thẻ nhân viên vào ba lô, mang lên vai rồi tung tăng bỏ đi trước sự ngỡ ngàng đến cứng họng của Hạ Tiểu Hi.

"Nè... !nè... cái con nhỏ này..

đúng là ngang ngược mà."

Hạ Tiểu Hi chỉ biết đấm ngực tức giận mà hậm hực vội vã chạy theo.

Thanh xuân ngồi trên giảng đường hồn nhiên trong tà áo dài chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi người.

Đối với Lý An Kỳ và Hạ Tiểu Hi cũng thế, tuy cuộc đời của họ không được may mắn như những cậu ấm cô chiêu khác nhưng đổi lại họ có được tự do, và có mục tiêu tích cực cho tương lai của mình.

Và họ tin rằng chỉ cần cố gắng rồi một ngày nào đó thành công sẽ mỉm cười chào đón!

- ---------------

*Đọc truyện nhớ like và vote cho mình nha!! Yêu yêu!!

"Để lại bình luận để cùng nhau tương tác nhé!! Những góp ý của mọi người mình sẽ lắng nghe và chỉnh sửa nếu đó là điều hợp lý"

Cảm ơn nhiều nhiều*!!.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-128)