Ván Cờ
← Ch.093 | Ch.095 → |
- Thư Viễn là Từ thiếu phu nhân.
- Ừ.... . Hả? Cái gì cơ?
Cảnh Nghi trợn tròn mắt, không tin vào câu nói anh vừa nghe thấy.
- Trước nay đâu có thấy Từ tổng công khai ở bên người phụ nữ nào đâu.
- Thì hôm nay cậu thấy rồi.
"Hoá ra người nhà của em là Từ Dịch Phong, thế này thì khó rồi".
- Nghi, mang bản vẽ này đi gia công đi, sau đó đóng gói thật tử tế gửi đến Từ thị.
- Được rồi.
Một tuần sau.
- Tôi có quà muốn tặng cho em.
- Em cảm ơn ạ!
Thấy Từ Dịch Phong ra vẻ thần bí làm cô tò mò, Thư Viễn vô cùng trông đợi vào nó.
- Đây là tác phẩm của em.
Anh mở cái hộp bọc nhung đỏ ra cái vòng cổ.
- Oa!
Thư Viễn không nghĩ rằng nó lại được chế tác tinh xảo đến như thế, còn hơn cả mong đợi của cô, trong vỏ hộp khắc chữ "Vãn" giúp cô nhận biết được tại sao chiếc vòng lại có thể đẹp đến vậy.
- Em thích nó chứ?
Từ Dịch Phong lòng thấp thỏm nhìn cô, cả đời gần như chẳng thấy anh lo lắng như vậy.
- Nó rất đẹp, cảm ơn anh!
Thư Viễn mân mê mặt dây chuyền, miễn là quà anh tặng, bất kể là gì cô đều thích.
- Dịch Phong, giá trị của nó có cao lắm không?
Anh đứng im không trả lời cô, nếu nói thấp Thư Viễn sẽ nghĩ năng lực của mình chưa đủ tốt mà nói cao thì cô sẽ tiếc tiền.
- Tôi muốn được nhận phần thưởng trước.
- Dạ?
Cô đơ người nghe anh nói, anh mới là người tặng cô quà cơ mà.
- Tôi muốn một cái thơm đáp lễ.
Từ Dịch Phong chỉ vào má mình, Thư Viễn định chạy nhưng bị anh giữ lại.
- Một cái thôi.
- Dịch Phong, anh đừng nói với giọng đó được không?
Cái giọng nói hơi nũng nịu đó là gì chứ? Nếu anh còn tiếp tục cô sẽ bị mủi lòng mất.
- Viễn, tôi đã rất kì công để tặng em món quà này.... !
Nói đúng hơn giữa anh và Vãn Thiệu là một cuộc đấu khẩu ngầm.
Chụt!
Thư Viễn biết cô không thoát được, tên "Viễn" từ miệng anh nghe thật bắt tai.
Cô nhắm chặt mắt lại và chủ động thơm anh một cái rồi cầm hộp quà cùng Ruth chạy biến.
Từ Dịch Phong nở nụ cười hài lòng, vui vẻ ngồi xử lí tài liệu.
Reng reng! Điện thoại của anh rung lên.
- Nghe đây.
- Từ tổng, chúng tôi có tìm thấy một chút tin tức của cô Tâm Khắc ở Thụy Sĩ, ngài có muốn tôi đặt chuyến bay sớm nhất không ạ?
- Không cần, nếu là cô ấy thật hãy gửi lời nhắn về Hồng Thao, từ bây giờ ta sẽ không đến tận nơi nữa.
- Vâng thưa ngài!
Anh cúp máy, bản thân chợt nhận ra mình không còn như trước kia nữa, không sốt sắng chuẩn bị xuất phát thật nhanh tìm kiếm, lúc này những gì anh cảm thấy chỉ là bình thản, đối với việc biết được tung tích của Tâm Khắc lại lãnh đạm khác thường.
Bao nhiêu lần đổ công đổ sức đều đổ bể, tất cả chỉ là tin tức mà thôi.
Thư Viễn ngắm nghía món quà thật lâu, càng nhìn cô càng thấy mãn nguyện, cô không biết chiếc vòng trên tay cô đắt giá chừng nào, tất cả đều là chồng cô chi hết chỉ để giữ sự đặc biệt cho nó.
"Tư Vãn hoàn trả hết số tiền sao?"
Ngay ngày hôm sau, một khoản tiền khá lớn được chuyển về tài khoản của cô.
Thư Viễn nói là làm, cô ngay lập tức gửi 30% số tiền lại cô Tư thị cùng thêm 10% nữa rồi soạn một mail gửi cho Vãn Thiệu.
- Đây là tấm lòng của tôi.... . tôi xin gửi thêm 10% mong Tư Vãn có thể quyên góp cho tổ chức cứu trợ trẻ mồ côi và vui lòng giúp tôi ẩn danh.
Rất cảm ơn ngài ạ.
Vãn Thiệu ngồi trước máy tính đọc nó.
"Đúng là cô gái được chúng tôi tin tưởng."
Anh trầm ngâm suy nghĩ gì đó, miệng cười đầy bất lực, xem ra vẫn là Tư Vãn và Thư Viễn không có duyên gặp lại.
- Anh ấy vẫn còn tìm tôi sao? Hahaha! Thật là ngu muội!
- Cậu không nên như thế mãi đâu, có ngày hối hận không kịp.
Tĩnh nói chuyện qua điện thoại với Tâm Khắc.
- Mỗi lần tôi rải rắc một chút thông tin là lại cuống cuồng đi tìm, nó thú vị lắm chứ! Tôi còn chưa tận hưởng được nhiều.
Cô ta cười lớn vào điện thoại.
- Ai lại muốn đi chăm sóc cho một kẻ tàn phế kia chứ?
- Dịch Phong hồi phục nửa thân trên rồi, lần cuối tôi gặp thì là thế, Từ gia chặn mọi cách liên lạc của tôi, Khắc, tôi nói cậu nên quay về đi, ít ra còn nắm được một khối tài sản.
- Tĩnh, tôi đang sống một cuộc sống trong mơ, tôi không thích phải hầu hạ cho kẻ khuyết tật.
Chưa tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ chờ thời cơ hợp lí.
Tâm Khắc tắt máy, ngả vào lòng một người đàn ông, trao cho anh ta một nụ hôn nồng cháy.
- Em như vậy là hư lắm!
- Lãng, anh biết tính em rồi mà~
Đôi chim chim chuột quấn quýt lấy nhau, đều nghĩ mình là người trên cơ, có khả năng thao túng cảm xúc của người đàn ông lụy tình là Từ Dịch Phong.
Đôi bên đều thay đổi, bố cục khó lường trước.
Người tính không bằng trời tính, mọi việc đâu phải lúc nào cũng diễn ra trơn tru như kế hoạch đã sắp đặt.
Tâm Khắc và Từ Dịch Phong là hai con vua trên bàn cờ, đội nào chiếu tướng trước thì thắng, vậy thì còn phải xem bản lĩnh của hai quân hậu, đâu ván cờ nào dễ kết thúc như thế khi đôi bên đều cân sức..
← Ch. 093 | Ch. 095 → |