← Ch.06 | Ch.08 → |
Trans: Rose
Edit: Rissa
Beta: Thị T7
Về đến kí túc xá, Diệp Ngưng cảm thấy sức lực cả người mình trong nháy mắt đều bị rút cạn, nhìn đến quả cầu tuyết trên bàn học, nước mắt không khống chế được lập tức rơi xuống.
Lễ tình nhân năm nay, Cố Dịch Thần đã tự tay làm nó cho cô, bên trong có hai hình người nhỏ ôm nhau, giống như đang nhảy múa dưới tuyết.
Anh ta rõ ràng đối tốt với cô như vậy, tại sao bây giờ lại phản bội cô?
Diệp Ngưng ngã người xuống giường, nước mắt không ngừng rơi.
Cô làm gì mà kiên cường được như vẻ bề ngoài cơ chứ, trong lòng cô cũng đau lắm.
Tình cảm ba năm nay lại tan vỡ trong phút chốc, nhanh đến mức cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Thật may là giờ này trong phòng kí túc xá không có ai, cô không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối này của mình.
Càng khóc cô càng cảm thấy khó chịu, dần dần, Diệp Ngưng bật lên những tiếng khóc nức nở.
Chu Mạt vừa mở cửa phòng, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Diệp Ngưng đang khóc.
Cô ấy thoáng đơ ra, vội chạy đến bên giường của Diệp Ngưng, hỏi cô làm sao vậy.
Diệp Ngưng ngồi dậy, ôm chầm lấy Chu Mạt.
"Mạt Mạt, mình rất tức giận....."
Diệp Ngưng nghẹn ngào, vừa phẫn nộ vừa không cam tâm.
Cô rốt cuộc đã làm sai cái gì, tại sao lại bị lừa dối và chịu tổn thương như vậy?
"Cậu đừng vội, cứ từ từ nói."
Chu Mạt vỗ nhẹ lưng Diệp Ngưng, nghe tiếng cô khóc, trong lòng cô nàng cũng thấy khó chịu.
Diệp Ngưng khóc một lúc, tâm trạng mới từ từ bình tĩnh lại, lau nước mắt rồi kể lại cho Chu Mạt nghe chuyện của mình và Cố Dịch Thần.
Chu Mạt sau khi nghe xong, lập tức muốn đi tìm Cố Dịch Thần tính sổ, Diệp Ngưng vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu."
"Loại tra nam như anh ta, phải đá dập trứng mới hả giận được."
Chu Mạt nghiến răng, chán ghét nói.
Diệp Ngưng ngẩn người nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn, một lúc sau mới lẩm bẩm: "Mình với anh ta đính hôn rồi, nên làm sao đây?"
"Đính hôn thì sao chứ? Chỉ cần thông báo cho hai bên gia đình biết hai người chia tay rồi là được. Thời buổi này kết hôn rồi ly hôn cũng chẳng phải vấn đề lớn gì, không lẽ cậu còn định thỏa hiệp với tên đó?"
Diệp Ngưng đương nhiên không thể để bản thân chịu uất ức, yêu cầu của cô đối với tình yêu là phải có sự trung thành tuyệt đối, một sai lầm nhỏ cũng không thể chấp nhận được.
"Loại chuyện này có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, cậu ngàn vạn lần không thể tha thứ cho tên khốn này, cứ coi anh ta là quả rắm, thả một phát cho nó bay luôn đi."
Chu Mạt quan sát Diệp Ngưng, chỉ sợ ý chí của cô không kiên định.
"Cậu ngay bây giờ lập tức gọi điện thoại cho anh ta nói chia tay đi, làm cho tên cặn bã đó hiểu rõ, cậu không thèm loại người như anh ta."
Diệp Ngưng chưa kịp gọi điện thoại, Cố Dịch Thần đã gọi đến trước rồi.
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, trong lòng Diệp Ngưng có cảm giác chán ghét.
Cô không muốn nhận, Chu Mạt nhìn cô: "Chạy trốn không phải là biện pháp tốt, nên dứt khoát giải quyết việc này đi."
"Nhưng hiện tại mình không muốn gặp anh ta."
"Vậy tắt máy rồi cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi."
Chu Mạt nhìn đôi mắt đỏ như mắt thỏ của cô, xoa đầu an ủi.
Diệp Ngưng nhẹ nhàng đáp lại, nhắm mắt rồi cuộn người trong chăn.
...................
Buổi tối, Chu Mạt xuống lầu mua đồ ăn, ra khỏi kí túc xá thì phát hiện Cố Dịch Thần đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy Cố Dịch Thần, cô nàng cũng lười quan tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua nhưng anh ta lại chạy đến chặn trước mặt Chu Mạt.
"Diệp Ngưng đâu? Em ấy có đang ở kí túc xá không? Tôi gọi điện thoại nhưng không được, cô giúp tôi kêu Tiểu Ngưng xuống lầu đi, tôi có chuyện muốn nói với em ấy."
"Anh làm ra chuyện xấu hổ như vậy mà vẫn còn mặt mũi tìm Diệp Ngưng sao? Da mặt anh thật là dày hơn cả thớt."
Chu Mạt không nhẫn nại cau mày: "Nhanh cút đi chỗ khác, bà cố nội đây còn phải đi mua đồ ăn."
"Cô kêu Diệp Ngưng xuống lầu gặp tôi."
Cố Dịch Thần vẫn chặn trước mặt không để cô ấy đi qua, Chu Mạt bước sang trái thì anh ta bước qua bên phải, cô đi đâu anh ta đi theo đấy.
"Mẹ nó! Anh đúng là có bệnh mà."
Chu Mạt dứt khoát đứng lại không cử động: "Nếu anh không đau lòng cho Diệp Ngưng, muốn để cậu ấy chịu đói thì chúng ta cứ đứng ở đây đi."
Cô ấy đã nói đến vậy rồi, Cố Dịch Thần cũng không tiếp tục chặn nữa, chỉ có thể để cho cô đi.
Đợi Chu Mạt mua đồ ăn xong quay trở lại, phát hiện Cố Dịch Thần vẫn đang đứng lì trước cửa kí túc xá, nữ sinh đi qua đều nhìn chằm chằm anh ta, rất nhiều người nhận ra đây là bạn trai của Diệp Ngưng.
Chu Mạt bất lực. Anh ta đứng đây chẳng phải cố tình làm cho Diệp Ngưng mất mặt hay sao?
"Anh về trước đi, khi nào Diệp Ngưng bình tĩnh lại rồi hai người nói chuyện với nhau sau."
"Muốn tôi đi trước cũng được, nhưng nhờ cô chuyển lời với em ấy, tôi và Trì Hân Nhiên thật sự không có gì, đều do cô ta muốn cùng tôi ở bên nhau nên cố ý khiêu khích em ấy."
"Lời này của anh giữ lại cho ma quỷ nghe đi."
Chu Mạt khinh thường mà nói rồi bước nhanh vào ký túc xá.
Cô về phòng đặt phần cơm vừa mua lên bàn, kêu Diệp Ngưng dậy: "Cậu vì một tên tra nam mà nhịn đói, thật không đáng!"
Diệp Ngưng leo xuống giường, vẻ mặt trông rất mệt mỏi: "Nhưng mình ăn không vô."
"Không vô cũng phải ăn mấy miếng, đừng để bụng rỗng."
Chu Mạt cố ý không nói việc Cố Dịch Thần đang ở dưới lầu đợi nói chuyện với cô, sợ cô sẽ mềm lòng.
Nhưng Hứa Xán Xán vừa về kí túc xá, không rõ tình hình trước đó, mở cửa liền nói với Diệp Ngưng: "Bạn trai cậu đang đứng dưới lầu kìa."
Chu Mạt nháy mắt ra hiệu với cô ấy cũng không kịp, chỉ có thể quay đầu thở dài.
Hứa Xán Xán cảm thấy có gì đó không ổn liền dùng ánh mắt âm thầm hỏi Chu Mạt chuyện gì đang xảy ra.
Chu Mạt nhún vai bất lực: "Tên tra nam ấy làm việc không đúng với Ngưng muội của chúng ta."
"Cái gì?"
Hứa Xán Xán cũng ngay lập tức bốc hỏa: "Không lẽ tên đó lừa dối cậu?"
"Ừ. Con nhỏ tiểu tam đó còn đến tận cửa khiêu khích nữa."
"Tôi ***." (chửi đ** đó)
Hứa Xán Xán tức giận phun ra những lời khó nghe, xắn tay áo nói: "Sớm biết vậy mình đã cho anh ta một cú đấm rồi."
"Mình cũng nghĩ qua cái này rồi, nhưng chúng ta đang trong trường đấy, nhà trường mà phát hiện chúng ta đánh người thì sẽ bị kỉ luật đó."
"Được rồi, các cậu đừng nói nữa."
Diệp Ngưng không muốn nghe hai người nói đi nói lại về việc này, trong lòng cô bây giờ đã đủ loạn rồi.
Ăn vội vài miếng cơm, cô trở lại giường, mở điện thoại lên.
Nhận ra Cố Dịch Thần gọi cho cô hơn 30 cuộc, gửi vô số tin nhắn, Diệp Ngưng cười.
Cô luôn cảm thấy giữa mình và Cố Dịch Thần còn thiếu điều gì đó, hóa ra chính là cảm xúc mãnh liệt.
Từ lúc bắt đầu cho đến hiện tại, trong ba năm, đây là lần đầu tiên họ phát sinh mâu thuẫn, cũng là lần đầu tiên anh ta điên cuồng tìm kiếm cô.
Đáng tiếc, mâu thuẫn lần này của hai người không giải quyết được như các cặp đôi khác, con trai nói mấy câu dễ nghe là có thể dỗ dành được, anh ta thật sự đã phạm đến nguyên tắc của cô.
Ngay cả khi Cố Dịch Thần thật sự không phát sinh mối quan hệ gì với Trì Hân Nhiên thì sự mập mờ đó cũng là thật, chỉ là tạm thời kém hơn một bước.
......................
Tối qua Diệp Ngưng gửi tin nhắn cho Cố Dịch Thần, hẹn anh ta 2h chiều gặp mặt ở quán cà phê Lam Loan gần trường học.
Cô dành cả đêm điều chỉnh cảm xúc, nhìn rõ tình cảm của mình, cuối cùng cũng đưa ra quyết định chia tay.
Một khi người đàn ông bắt đầu phản bội, có lần một sẽ có lần 2 lần 3, ngoài miệng thề thốt nói rằng sẽ thay đổi, trong lòng vẫn không nhịn được ra ngoài vụng trộm, đây là bản năng rồi.
Ai biết được tương lai cô có phải cùng anh ta chơi loại trò chơi lặp đi lặp lại này không?
Thoải mái thôi! Cô không có cái năng lực này.
Lúc Diệp Ngưng đến, Cố Dịch Thần đã ngồi đợi ở đó. Anh ta vừa nhìn thấy cô, lập tức nở một nụ cười lấy lòng.
"Tiểu Ngưng, cuối cùng em cũng chịu gặp anh."
"Hôm nay tôi đến để nói chia tay với anh."
Nụ cười của Cố Dịch Thần lập tức đóng băng, cảm xúc cũng trở nên kích động.
"Anh làm sai gì sao?"
Sự việc đến ngày hôm nay mà giờ còn hỏi cô tại sao, quá nực cười mà.
"Anh sai ở việc đã lừa dối tôi, đáng lý anh không nên tìm kiếm sự kích thích này."
"Anh lừa dối em còn không phải vì quan tâm em, sợ em ghen hay sao?"
Diệp Ngưng biết bất luận mình nói như thế nào đi nữa thì anh ta cũng đều có lý do để biện hộ, cô cũng không muốn cùng anh ta phân tích thêm nữa.
"Anh đi tìm Trì muội muội của anh đi, hai chúng ta dừng lại ở đây thôi, đừng đến làm phiền tôi nữa."
Cố Dịch Thần nghe vậy, cười lạnh: "Chỉ một lần đã phán cho anh tội chết, anh thấy em sớm đã ghét bỏ anh, muốn chia tay với anh rồi, nên mới tận dụng cơ hội này để đá anh thôi."
Vốn dĩ trong lòng Diệp Ngưng còn chút mâu thuẫn về việc này nhưng nghe anh ta nói như vậy về cô, trong lòng lập tức nổi cơn thịnh nộ.
"Chát" một tiếng, cô cho hắn một cái tát.
Cố Dịch Thần bị đánh vào mặt, răng môi va vào nhau chảy cả máu.
Xuống tay cũng thật là tàn nhẫn.
Mắt hắn lóe lên một tia sắc bén, nhưng chỉ là thoáng qua rồi trở lại bình thường ngay.
"Tôi thật sự chán ghét anh, cảm thấy anh thật ghê tởm, nhưng không phải bắt đầu từ trước đây, cảm giác đó xuất hiện khi tôi gặp cái người được gọi là em gái của anh đấy."
Bỏ lại những lời này, Diệp Ngưng đang định rời đi, không ngờ đến anh ta lại đột nhiên nắm chặt cánh tay của cô không chịu buông.
Cố Dịch Thần nắm chặt đến mức làm xương cốt của Diệp Ngưng đau, cô kêu anh ta buông tay, nhưng cho dù nói như thế nào anh ta vẫn không buông.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đầy tơ máu của Cố Dịch Thần, Diệp Ngưng vô cùng lo sợ. Cô không nghĩ rằng anh ta cố chấp đáng sợ như thế.
Khách hàng trong quán cà phê, bao gồm cả nhân viên phục vụ đều nhìn qua chỗ họ, thấy Diệp Ngưng bị kéo có vẻ rất đau đớn, có một nhân viên nam nhanh chóng tiến đến.
"Tiên sinh, chúng ta có gì thì bình tĩnh nói chuyện được không? Anh buông tay ra trước được không?"
Cố Dịch Thần từ từ buông tay ra, dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Diệp Ngưng.
Diệp Ngưng không dám nhìn vào mắt của anh ta, cô sợ mình sẽ mềm lòng, tình cảm ba năm, làm sao có thể phai nhạt trong một sớm một chiều được.
Nhưng nhìn xuống cổ tay đỏ ửng của mình, cô lại cảm thấy mười phần buồn cười.
Cô thật hoài nghi liệu Cố Dịch Thần có từng thực lòng yêu cô hay không.
"Tiểu Ngưng, em đừng chia tay anh được không? Anh rất sợ em sẽ rời đi..."
Giọng nói của Cố Dịch Thần run rẩy dữ dội, một dòng nước mắt rơi xuống.
Diệp Ngưng không muốn nhìn anh ta diễn kịch nữa, nhanh chóng bước ra khỏi quán cà phê, Cố Dịch Thần đuổi theo ra ngoài, thấy Diệp Ngưng đã băng qua đường rồi, anh ta đau lòng, lao lên ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Diệp Ngưng sửng sốt, theo phản xạ đẩy ra nhưng không thể thoát nổi.
Cô chưa bao giờ nghĩ Cố Dịch Thần có thể vô liêm sỉ đến mức này, trong nhận thức của cô, anh ta là người lịch lãm phong độ, sao có thể làm ra hành động quá khích như vậy.
"Chúng ta gặp nhau trong vui vẻ, chia tay trong yên bình, đừng làm loạn đến mức khó coi như vậy được không?" - Diệp Ngưng đã không biết nên nói gì nữa rồi.
Cố Dịch Thần cố chấp lắc đầu: "Anh sợ một khi buông tay thì sẽ không có cách nào gặp lại em được nữa."
Hai người lúc này đang ở giữa đường, xe ô tô đều không ngừng bấm còi thúc giục, Diệp Ngưng trước giờ đâu có trải qua chuyện mất mặt như vậy, chỉ có thể xoa dịu cảm xúc của anh ta trước: "Anh buông tôi ra, chúng ta tìm nơi khác từ từ nói."
"Em không được nói mà không giữ lời."
Cố Dịch Thần có chút do dự rồi buông tay, Diệp Ngưng nhanh chóng bước đến con đường phía đối diện.
Cô cứ cho rằng chia tay rất dễ dàng, chỉ là một câu nói thôi, không nghĩ đến anh ta sẽ liều chết bám theo thế này.
"Cố Dịch Thần, sự việc cũng đã xảy ra rồi, tôi không thể tha thứ cho sự phản bội của anh được, việc chia tay tôi sẽ nhanh chóng thông báo với người nhà, hai chúng ta hủy hôn ước đi."
Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, một lòng kiên định muốn chia tay.
Cố Dịch Thần nhăn mày, vẻ mặt thống khổ: "Tiểu Ngưng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"
"Chính anh khiến tôi phải tàn nhẫn."
Diệp Ngưng xoay người đi về phía trường học, nước mắt rơi lã chã.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, Cố Dịch Thần thật sự có chút hối hận, anh ta cho rằng tính cách của Diệp Ngưng yếu mềm, sẽ không dễ chia tay, không ngờ cô lại là người có tính cách mạnh mẽ đến như vậy.
Chỉ trách trước đó anh ta đã đánh giá thấp cô rồi.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |