Giá Y Đỏ Người Rời Gót Người Ngóng Trông
← Ch.52 | Ch.54 → |
Đêm cứ thế trôi qua, đến lúc sáng tỉnh lại Ly Thương không nhìn thấy Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Hắn đã rời đi từ tờ mờ sáng, trước khi đi còn cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Có lẽ hắn cũng không biết phải đối diện nàng thế nào.
Ly Thương lặng nhìn khung cửa sổ, tàn sương còn đọng trên phiến lá nhỏ xanh, ánh sáng mập mờ len lỏi qua từng khe lá chiếu vào căn phòng nhỏ.
Vì Khương Nhạn không còn ở đây nữa, phía bên Lễ bộ phái qua cho nàng một vài thị nữ trang điểm, canh y.
Khoác trên mình giá y đỏ sẫm, một kiếp tình duyên tựa mây trôi.
Búi mái tóc sương một đời mưa gió, bỏ lại sau lưng thiên hạ mà tìm về chốn an yên.
Môi son đỏ, má hồng phớt chẳng khiến người khắc cốt dáng vấp yêu kiều nhi nữ.
Khăn trùm đỏ đội lên đầu, xin trả lại người một câu thề non hẹn biển.
Quay gót rời đi, hồi ức quyện thành sương gió ở lại trong chốn cao lầu.
Một thân lẫm liệt, cũng hoá hư vô...
Lễ diễn ra ở Dao Quang Điện, nàng đứng trước Long Đàn ngẩng mặt lên chạm mắt hắn.
Một thân áo bào vàng uy nghiêm sừng sững đất trời, giữa tiếng tung hô vạn người vẫn điềm nhiên như không.
Dáng vẻ ấy vừa xa lại vừa gần, cũng lại khiến người khác e sợ mà không dám chạm tay tới.
Cờ đỏ phất phơ trên tường thành cao, chiếu ban hôn vọng xuống to rõ dõng dạc khắc tạc vào tim.
Cùng một khung cảnh, chỉ là ngày đó hắn một thân giá y tay trong tay với nữ tử khác, ngày nay nàng lại khoác lên mình giá y đỏ nép vào lòng một nam nhân khác.
Chủ Thượng, đều là do hoá trêu ngươi! Chúng ta đều thành hôn rồi, chỉ là không phải cùng với nhau.
Đi đến ngày hôm nay, ta cũng không còn thấy luyến tiếc nữa.
Tựa như thảo nguyên dài bất tận, bước chân người ta vĩnh viễn không theo kịp.
Khép mi ướt cúi đầu kính lễ một lần sau cùng, nỗi nhớ trong tim nào có thể diễn tả thành lời.
Quần thần tiễn nàng đến tận cửa cung, những lời chúc tụng là thật lòng hay giả dối đều không quan trọng.
Ly Thương ngoảnh đầu nhìn lại phía tường cung, cố trông đợi một bóng dáng mà đến cuối cùng cũng chẳng thấy đâu.
Đã là lần cuối cùng, người vẫn không muốn đối diện với thần như thế sao?
Ly Thương thở dài, suy cho cùng cũng chỉ là phận vua tôi, nào có đâu lại được một chút xót thương.
Khoảng cách rất gần, chỉ cách một ranh giới rất nhỏ mà cũng không thể bước qua được.
Nhạn Quyên ngồi trên ngựa, đảo mắt nhìn nàng.
Cho dù đã cảnh báo nàng trước, nhưng sau này cũng không tránh khỏi việc thương tâm.
Y muốn đưa nàng đi, đi thật xa.
Chí ít, cách biệt khỏi cái việc thương tâm ấy ngày nào hay ngay đó.
Cố sức kéo dài khoảng cách, chỉ hy vọng nàng vui vẻ thêm một chút nữa.
Ly Thương rời gót lên xe ngựa, tiếng kèn trống và đoàn người xa dần.
Náo nhiệt cũng phải tàn, kinh thành hôm đó đã vắng bóng một vị nữ tướng lẫm liệt.
Mà lúc này, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đứng ở trước cửa ngự thự phòng, ánh mắt mông lung tựa hồ đang chờ đợi một ai đó.
Thực ra, hắn đã quen với việc tại nơi này nàng đến tìm hắn.
Sau buổi thiết triều sớm, Ly Thương đều theo lối cũ tìm đến ngự thư phòng cùng hắn bàn việc quân, bàn chuyện sách lược.
Vậy mà giờ đây, đã là cách biệt tận chân trời.
Nhưng hắn vẫn ôm hy vọng, một hy vọng mà chính hắn cũng biết không thể nào sẽ xảy ra.
Tuy thế, thâm tâm hắn không ngăn được mong mỏi hình bóng nàng.
Ly Thương, tựa như đã trở thành một thói quen không thể bỏ của hắn.
Hạn Dực từ cổng cung trở về, nhìn thấy hắn tựa cửa ngóng trông cũng chỉ ngao ngán thở dài.
"Bệ hạ, người hà tất phải khổ? Ly tướng quân đứng ở đó nhìn lên tường thành chờ đợi rất lâu, cũng không chờ được người."
Trong mắt Bắc Mộc Xướng Nguyệt có chút dao động.
"Nàng đi rồi sao?"
Hắn hỏi, cũng không biết là hỏi Hạn Dực hay đang tự hỏi chính mình.
Có lẽ, hắn vẫn chưa tin được đến một ngày Ly Thương rời xa khỏi cuộc đời hắn.
Cúc cung tận tuỵ bao nhiêu năm, dường như hắn cũng quên mất Ly Thương cũng chỉ là một nữ tử.
Nàng có cuộc đời của riêng mình, có thời gian ngắn ngủi không thể chờ đợi.
Mà điều quan trọng nhất chính là, nàng cũng giống như bao người, có thể già có thể sẽ chết.
Hắn đã quên! Hắn vẫn luôn tưởng rằng, Ly Thương kiếp này sẽ không rời xa hắn.
Hắn tưởng, hắn và nàng trừ phi âm dương cách biệt, còn tuyệt nhiên sẽ không rời xa nửa bước.
Hạn Dực ngẩng nhìn hắn, bóng dáng cao ngạo ngày nào hôm nay lại cô độc như thế.
Tình yêu, là thứ chi? Mà khiến lòng người đau khổ, trái tim tan nát vụn vỡ cũng không muốn buông tay? Tựa như bát nước lã không mùi không vị, những tưởng chán ngắt không muốn động đến, lúc nhận ra mới biết đã thấm sâu trong tâm can không thể nhổ bỏ.
"Ly tướng quân... người rõ ràng rất yêu nàng ấy mà?"
Hạn Dực vẫn không nhịn nỗi lời trong lòng mà muốn nói ra.
Là câu hỏi vẫn luôn hỏi, nhưng Hạn Dực không tin mình hỏi một trăm lần hắn lại có thể một trăm lần đều đáp giống hết nhau.
Có lẽ trong tim hắn, cũng phải có lúc yếu mềm.
Nhưng mà lần này, hắn không trả lời.
Chỉ đến một lúc lâu sau đó, Bắc Mộc Xướng Nguyệt mới cúi đầu khẽ lẩm bẩm.
"Yêu... nhưng mà ta không cách nào cho nàng hạnh phúc.".
← Ch. 52 | Ch. 54 → |