Băng Bó
← Ch.021 | Ch.023 → |
Âu Dương Vũ Mặc dừng bước chân.
Hắn quay lại: "Nàng chắc chắn?"
Thiên Quân Dao nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: "Chắn chắn, thiếp là người của Mặc Vương phủ.
Sao có thể nợ ân tình của Dịch Vương được cơ chứ?"
Xem như lời này của nàng ta là đúng ý hắn.
Lúc này hắn mới thả tay của Quân Dao ra.
"Không phải là không thể.
Chuyện đệ ấy giúp nàng tối nay, bản vương nhất định sẽ trả lại cho đệ ấy"
Nhìn vào sâu đôi mắt sắc bén đó của Âu Dương Vũ Mặc, lại đến bảy phần là thật lòng.
Không lẽ, Mặc Vương không phải là "đại ma đầu" như người khác nói ư?
Lúc này Thiên Quân Dao mới có thể thả lỏng được lòng mình, thở dài ra một tiếng nhẹ nhõm.
Rồi đột nhiên nhớ ra, cô mới hỏi:
"Nhưng mà điện hạ, sao đột nhiên ngài lại ở đây?"
Vũ Mặc im lặng nhìn Quân Dao một chốc.
"Chẳng phải đã bảo rồi sao? Vết thương của ta cần nàng kiểm tra lại.
Nhưng đã trễ rồi, ta lại còn nghe nói nàng đã ra ngoài"
Nói đến đây, Thiên Quân Dao sáng mắt ra.
"Điện hạ là đi tìm thần thiếp sao?"
Nhìn thấy cô ấy không còn vẻ mặt lo lắng, sợ sệt như lúc nãy, xem ra là ổn rồi.
Vũ Mặc quay người.
"Mau trở về thôi.
Đừng để Tử Trạch lo lắng"
Vừa nói, hắn cứ thế tiếp tục bước đi.
Thiên Quân Dao không hiểu vì sao cảm thấy trong lòng lại rất vui.
Nàng cũng lật đật đi theo đằng sau hắn trở về.
_________
Đặt hộp thuốc của mình xuống, cô mở từng lọ thuốc ra để ngửi xem.
"Đến đây ta mới nói cho nàng biết.
Vậy mà trong hành lý của nàng vẫn luôn có sẵn những thứ này sao?"
"Đây đã là thói quen của thiếp rồi.
Điện hạ không cần phải thắc mắc như thế đâu"
Tìm thấy lọ thuốc mình đang cần.
Nàng xoay người qua, đổ thuốc lên vết thương cũ của Vũ Mặc.
Âu Dương Vũ Mặc ngồi trên giường, Thiên Quân Dao khụy dưới đất, kiểm tra vết thương cho hắn.
"Trước đây nàng bảo vết thương của ta là bị trúng độc.
Bây giờ tuy không còn đau nữa, nhưng lại thật sự khá ngứa.
Không phải là thay da, thì rốt cuộc là bị làm sao?"
Thiên Quân Dao cẩn thận băng bó vết thương lại.
"Thiếp dùng kim châm ngăn độc lại, khiến độc tụ lại đúng một nơi.
Theo lẽ, nếu ngài dùng thuốc thiếp sắc, trong vòng ba ngày sẽ tan độc.
Nhưng sao bây giờ lượng độc vẫn còn rất ít nhỉ... ?"
Đến cuối lời nói, Thiên Quân Dao liếc lên nhìn Âu Dương Vũ Mặc.
Giọng nói cố tình tra khảo.
Quả nhiên hắn không nhìn thẳng vào mắt của cô.
Im lặng một lát rồi thành thật nói: "Bản vương không tin vào đơn thuốc của nàng.
Ngày đầu đã đưa đơn thuốc cho Tử Trạch mang đi kiểm tra.
Nửa ngày thứ hai mới bắt đầu uống"
Quân Dao trề môi, thở ra một tiếng.
Nàng dọn dẹp lại hộp thuốc của mình.
"Thiếp biết điện hạ sẽ không dễ dàng gì mà tin tưởng thiếp.
Nhưng đối với việc cứu người, thiếp cam đoan không bao giờ có ý khác"
Bây giờ Vũ Mặc lại đưa mắt nhìn Quân Dao, nghiêm túc hỏi:
"Vậy tại sao nàng còn học độc thuật?"
Câu hỏi bất ngờ này của Âu Dương Vũ Mặc làm Thiên Quân Dao khựng tay lại.
Đến lượt cô không nhìn thẳng Vũ Mặc mà trả lời.
Cả hai cứ thế lại im lặng trong một chốc.
Trong lòng Thiên Quân Dao vốn có suy nghĩ.
Vì Âu Dương Vũ Mặc ngồi trên giường.
Hắn liếc mắt xuống, thấy ngay vết sẹo trên thái dương của Quân Dao.
"Vết sẹo này..."
Nghe thấy, Thiên Quân Dao lập tức che nó lại như một thói quen.
"Không phải lần trước là nàng tự đưa ra cho bản vương nhìn thấy nó sao? Sao bây giờ lại che che giấu giấu như thế kia?".
← Ch. 021 | Ch. 023 → |