Trong Tay Ta Có Giải Dược
← Ch.120 | Ch.122 → |
Tư Đồ Nhan nhìn Vương Chi Dực, sắc mặt ngưng trọng, trả lời: "Liễu Oánh chính là sư muội đồng môn của ta, là người của bộ lạc kì bí chuyên điều chế cấm độc đã bị thất truyền, trong đó có "Tam huyết tử tố".
Lão hủ biết đến loại bí độc này cũng là từ nàng ta, chỉ là nàng ta còn chưa dạy ta cách bào chế giải dược thì đã biệt tích, đến nay vẫn chưa từng gặp lại."
Nhìn sang Lăng Kình, lão hỏi tiếp: "Ngươi quen biết nàng?"
Lăng Kình không giấu giếm, gật đầu: "Cũng có thể xem là vậy."
"Nàng đang ở nơi nào?"
"Ta làm sao biết." Lăng Kình nhún vai nói.
Tư Đồ Nhan mất kiên nhẫn, hỏi một lèo: "Ngươi làm sao quen biết nàng? Lại làm sao biết đến loại độc có tên "Tam huyết tử tố"? Dựa vào đâu ngươi khẳng định Cơ Tuyết trúng độc "Tam huyết tử tố"? Còn có, Cơ Tuyết hiện tại như thế nào rồi?"
Nói đến đây, hai mắt Tư Đồ Nhan ánh lên tia sáng dị thường, nhíu mày nói: "Lăng Kình, ngươi là người đứng phía sau thao túng Lâm Tố Sênh hạ độc Cơ Tuyết có phải hay không?"
Lăng Kình nghe vậy vỗ tay hai cái, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tà mị: "Tư Đồ Nhan, lão quả thực nhanh trí.
Không sai, chính là ta."
Lăng Húc lúc này lửa giận ngút trời, phóng ánh mắt sắc lạnh về phía Lăng Kình, nghiến răng ken két: "Vậy mà lại là ông? Ông nói đi, vì sao lại làm như vậy?"
Lăng Kình nở nụ cười lạnh: "Tại sao ư? Ngươi phải hỏi chính ngươi mới phải chứ hảo nhi tử của ta?"
Lâm Tố Sênh đã từng khẳng định với hắn rằng ả ta vì ghen ghét, đố kị với Cơ Tuyết mới rắp tâm hại nàng, một phần cũng là vì ả nhận ra hắn có tình ý với nàng.
Đúng là hắn phải gánh trách nhiệm về việc này nhưng hà cớ gì Lăng Kình lại tiếp tay cho ả, lại dùng loại bí độc của Tây vực khiến nàng sống không bằng chết?
"Người vì sao lại tiếp tay cho ả?"
Lăng Kình thu lại nụ cười, lạnh lùng cất giọng: "Nếu như ngươi giữa đường không nảy sinh tình cảm không nên có với nàng ta, ta cũng sẽ không đưa ra hạ sách này.
Có trách thì hãy trách chính bản thân ngươi đi."
Lăng Húc không cho là đúng nói: "Ta nảy sinh tình cảm với nàng thì có làm sao? Người hà cớ gì lại hạ độc nàng tàn nhẫn như vậy?"
Lăng Kình lại cất giọng cười: "Ha ha... !Sự thật không phải được minh chứng rồi hay sao? Ngươi vì nàng ta mà quay lưng với phụ thân ruột của mình.
Cho nên nàng ta tốt nhất không nên tồn tại trên thế gian này.
Hồng nhan hoạ thủy! Câu nói này không sai chút nào.
Ngay cả mẫu thân ngươi cũng thế, luôn cản đường của ta.
Phàm những ai cản đường của ta đều đáng chết!"
Lăng Kình cười như điên như dại.
Y bất chợt nhớ đến cái ngày mà Vương phi của y ngăn cản y đoạt vị, lại mang cái chết ra uy hiếp y phải buông tay.
Cuối cùng y thất bại, còn nàng ta thì bỏ mình, nhi tử cũng biến mất.
Bao nhiêu năm sau mới có cơ hội đoàn viên cùng nhi tử, những tưởng hắn và y có cùng chí hướng, không ngờ hắn lại vì một nữ nhân không phải là của mình mà cùng y trở mặt.
Nung nấu kế hoạch suốt bao nhiêu năm, y không cho phép lại tiếp tục xảy ra chuyện tương tự, cho nên y đã tiên hạ thủ vi cường, nhanh chóng loại bỏ cái gai cản đường, lại giáng cho Lăng Kỳ một đòn trí mạng.
Một mũi tên trúng hai đích, y không tin đại sự không thành.
Lăng Húc đáy mắt hiện lên tia u ám tràn đầy nộ khí.
Hắn trước nay chưa từng cảm thấy ghê tởm bất cứ người nào, nhưng hôm nay hắn bất giác cảm thấy thực sự ghê tởm người trước mắt mà người này lại là phụ thân thân sinh của hắn.
Tàn nhẫn, ích kỷ chính là bản tính khó thay đổi của phàm nhân, hắn vì sao đến tận bây giờ mới nhận ra chứ?
"Lăng Kình, ta thật sự hối hận vì đã nhận lại ngươi, ta thà rằng xem Lăng Bình là phụ thân của ta cũng không muốn cùng ông có thêm chút quan hệ nào.
Cái chết của mẫu thân vẫn không đủ để ông sáng mắt ra hay sao? Hoặc nói trong thâm tâm ông, mẫu thân cũng chỉ là công cụ để ông tư lợi cho bản thân?"
Lăng Húc cười đầy ai oán: "Vì sao đến hôm nay ta mới nhận ra bản tính con người của ông chứ? Lăng Kình, ta cho ông một cơ hội, mang nàng giao ra đây cho ta, nếu không ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ông!"
Lăng Kình khi nghe những lời mắng nhiếc từ chính nhi tử ruột thịt của mình lại chẳng hề có chút tức giận nào, y trái lại cười vô cùng hào sảng.
Có lẽ từ đầu chí cuối, con người của y đích thực là như những gì mà Lăng Húc đã nghĩ, cũng chưa từng xem hắn là nhi tử ruột của mình.
Cười xong, Lăng Kình vẫn ung dung ngồi tại vị trí trên cao của mình chưa từng đứng lên lấy một lần, quét mắt nhìn đám người Lăng Húc và Vương Chi Dực, lên tiếng: "Nói rất hay, ta cũng rất mong đợi xem rốt cuộc ngươi có thể làm tới mức nào, còn là làm được những gì? Nhưng trước tiên, phải xem hôm nay ngươi có rời khỏi nơi này được hay không rồi nói."
Lăng Kình dứt lời, một loạt hắc y nhân không biết từ nơi nào đều đồng loạt xông ra bao vây tứ bề, ngăn chặn phía ngoài tiền sảnh.
Lăng Húc và Vương Chi Dực liếc nhìn nhau, nhưng cũng vẫn tỏ ra thản nhiên, giống như đã đoán biết được sự tình này sẽ xảy ra vậy.
Thản nhiên đối diện với sự ngạo nghễ của Lăng Kình, Lăng Húc tựa tiếu phi tiếu nói: "Chỉ với những người này, ngươi nghĩ có thể cản được bước chân của chúng ta?"
"Vậy thì phải xem rốt cuộc nha đầu kia có bao nhiêu trọng lượng rồi có phải hay không?"
Lăng Kình cười đầy tà mị, nói tiếp: "Ta quên chưa nói với các ngươi, trong tay ta có giải dược của "Tam huyết tử tố".
Ha ha..."
Lăng Húc hai mắt trợn tròn: "Người có giải dược?"
Y gật đầu: "Không sai.
Giải dược thì ta có nhưng ta có giao ra hay không thì không thể nói trước được."
Lăng Húc tỏ ra thập phần tức giận: "Lăng Kình, người đừng ép ta!"
"Ta chưa từng ép ngươi làm bất cứ điều gì.
Ta tranh giành Hoàng vị cuối cùng cũng là để lót đường cho ngươi thôi không phải sao? Là ngươi không nhận người phụ thân là ta, chứ ta chưa từng vứt bỏ ngươi."
Lăng Húc cười ai oán, ánh mắt sâu không thấy đáy, nghiến răng nói: "Ông chưa từng vứt bỏ ta sao? Mười lăm năm trước là ai từ bỏ mẫu thân, từ bỏ nhi tử của mình?"
Hắn chỉ vào vết sẹo bên dưới cằm, nói tiếp: "Vết sẹo này chính là minh chứng cho ngày ấy, là chính ông một kiếm ban cho, cũng lấy đi tính mạng của mẫu thân.
Ta vậy mà không chịu thừa nhận, cho rằng ông chỉ là lỡ tay làm ra, là Lăng Bình ép ông phải ra tay.
Nhưng ta sai rồi, từ đầu chí cuối ông chẳng có chút hối hận gì về cái chết của mẫu thân.
Còn ta, ông cũng bỏ mặc sống chết."
"Ha ha... !Đều là do các người chuốc lấy.
Ngươi biết mẫu thân là người thế nào sao? Đã là Vương phi của ta nhưng vẫn cứ nhớ nhung Lăng Bình.
Đôi khi ta còn tự hỏi ngươi liệu có phải là nhi tử ruột của ta, hay ngươi là nhi tử của Lăng Bình nữa? Mà hiện tại còn quan trọng sao? Ngươi cũng giống như mẫu thân ngươi đều đứng về phía Lăng Bình, còn ngươi, chẳng phải cũng gọi y một tiếng Phụ Hoàng rồi sao? Người một nhà, thật đúng là người một nhà!"
Lăng Kình bắt đầu phát tiết bản thân nói những lời cay độc.
Không biết là do tức nước vỡ bờ hay là vì y không tiếp tục muốn diễn vở kịch thâm tình này nữa cho nên mới mặc sức nói năng không chút kiêng nể.
Thu lại nụ cười nơi cửa miệng, Lăng Kình chợt lạnh giọng: "Không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
Trương Tung, bắt toàn bộ lại đi."
"Vâng, chủ tử."
Trương Tung nhận lệnh, ra hiệu bao vây đám người Lăng Húc lại.
Vương Chi Dực thấy tình thế bất ổn, cất giọng: "Kình Vương, ngay cả bổn Thái tử mà ngài cũng dám bắt luôn hay sao? Ngài tính cùng Đông Ly quốc ta khai chiến?"
Lăng Kình cười nhẹ: "Không không, Thái tử điện hạ xin đừng hiểu làm, ta dĩ nhiên sẽ không dám cùng Đông Ly quốc khai chiến vào lúc này, ít nhất phải đợi đến ngày ta ngồi vững trên Hoàng vị đã.
Hiện tại thì, mời Thái tử điện hạ ở lại nơi này làm khách ít ngày vậy."
Vương Chi Dực sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: "Kình Vương, ngài đây chính là muốn giam giữ bổn Thái tử?"
Lăng Kình tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu Thái tử điện hạ cứ một mực cho rằng ta muốn giam giữ ngài, vậy thì cứ thuận theo ý của ngài đi."
Liếc nhìn hộ vệ thân cận, y ra lệnh: "Trương Tung, hành sự đi."
Ngay khi Trương Tung chuẩn bị tiến đến bắt người, bên ngoài tiền sảnh bất ngờ vang lên thanh âm dõng dạc nhưng lạnh lùng thấu xương: "Dừng tay!".
← Ch. 120 | Ch. 122 → |