Vớt Được Nam Nhân Yêu Nghiệt
← Ch.002 | Ch.004 → |
Đứng một bên chờ đợi cùng chiêm ngưỡng cho đến khi Cơ Tuyết dừng lại, Thu Cúc mới dám ngồi xuống bên cạnh lên tiếng: "Tiểu thư, người khi nào lại có thể gảy được đàn rồi? Ba ngày trước người còn than với em sao mãi không học được, cớ gì bây giờ người lại có thể giỏi như vậy?"
Cơ Tuyết khoé môi giật giật.
Nguyên chủ vốn là cầm nghệ không thông, nàng ấy vậy mà quên mất điều này nha.
"Ầy, còn không phải tiểu thư nhà em sau khi bệnh nặng liền ngộ ra được sao?"
Thu Cúc suy ngẫm một chút rồi gật gù: "Tiểu thư nói cũng đúng.
Chắc là ông trời thương xót hiểu cho tấm lòng của tiểu thư đối với tổ phụ của người, nên đã đả thông cầm nghệ giúp người hoàn thành ước nguyện đây mà."
Khoé miệng Cơ Tuyết lại một lần nữa co quắp.
Có thể hay không đừng mang ông trời ra nói? Nàng nguyên bản cũng đã treo trên mình mấy bằng tiến sĩ có được hay không, lại còn là giảng viên của Học viện âm nhạc đế đô, làm sao lại nói không biết đàn đây?
"Vậy em nói xem, đại thọ của tổ phụ, ta gảy khúc này có được hay không? Hoặc là ta sẽ đổi một khúc khác? Bởi vì tên của khúc này là "Nữ nhi tình", ta sợ không hợp với lễ tiết của ngày hôm đó."
Thu Cúc mắt sáng như sao khen ngợi: "Tiểu thư, mặc dù em không am hiểu cầm nghệ cho lắm, nhưng khúc nhạc này quá hay rồi, em chưa từng được nghe bao giờ.
Lại nói tên của khúc nhạc thì không nói lên điều gì cả, quan trọng là âm điệu nha."
Nghe ra lời nịnh nọt của tiểu nha đầu, Cơ Tuyết trong lòng vẫn là thập phần vui vẻ.
Thân là nữ tử, nàng dĩ nhiên cũng cao hứng khi được khen ngợi.
"Em cái tiểu nha đầu này, miệng cũng thật ngọt nha."
Thu Cúc cười tươi như hoa, tiếp tục gật gù: "Nào có, tiểu thư của em vốn lợi hại.
Nếu mà sư phụ của người có ở đây thì tốt rồi, ngài ấy biết tiểu thư không những tiến bộ mà còn giỏi như vậy, sẽ cao hứng đến mất ngủ cho mà xem."
Nói đến sư phụ của nguyên chủ Nam Cung Hách, lão ta một tháng trước đã rời khỏi trang viên đi làm việc của mình.
Trước khi đi lão cũng không nói là đi đâu, chỉ nói nếu như đến ngày đại thọ của tổ phụ nàng mà chưa về, nàng cứ lên đường về nhà không cần đợi lão nữa.
Mặc dù nguyên chủ bái Nam Cung Hách làm sư phụ, nhưng lão ở bên dạy nàng cũng không nhiều, chỉ đưa cho nàng cầm phổ rồi chỉ điểm, để cho nàng tự ngộ ra.
Hơn một năm qua, số lần nguyên chủ gặp mặt sư phụ cũng không nhiều, lão cứ như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cho nên nguyên chủ căn bản không hiểu biết quá nhiều về lão.
"Ồ, hi vọng sư phụ sẽ về kịp trước khi chúng ta rời khỏi đây."
Thu Cúc gật gù: "Vâng, tiểu thư.
Người đói chưa, cơm tối em làm cũng sắp xong rồi.
Tiểu thư về phòng đợi một lát em liền dọn lên.
Trước tiểu thư đi tắm nhé, em về chuẩn bị nước ấm cho người."
"Được, vậy làm phiền em rồi."
Nàng ngồi đó tiếp tục gảy lại khúc "Nữ nhi tình", chỉnh sửa một chút cho hoà hợp để diễn tấu vào đại thọ của lão nhân gia.
Hi vọng khúc nhạc này sẽ giúp nguyên chủ thực hiện mong muốn của nàng lúc sinh thời, cũng là để cảm tạ nguyên chủ đã cho nàng mượn thân xác này sống tiếp.
Ba ngày nằm trên giường chưa tắm rửa qua, hiện tại ngâm mình trong nước ấm tẩy rửa, cảm giác thư thái truyền vào thân thể qua từng lỗ chân lông khiến nàng mơ màng ngủ quên.
Tiếng cửa mở lộc cộc rồi khe khẽ đóng lại vang lên bên ngoài sương phòng đánh thức Cơ Tuyết đang chìm trong cơn ngủ mê man.
"Thu Cúc, em trở lại rồi à.
Đợi ta một chút liền ra."
Không đợi người bên ngoài trả lời, nàng bước ra khỏi bồn, lấy quần áo mặc trên người, sau đó chậm rãi bước ra phòng ngoài.
Đến khi ngẩng đầu lên, thế nhưng thân ảnh nàng nhìn thấy không phải là Thu Cúc mà là một thân ảnh đen ngòm đang ngồi gục ở một góc ngay cửa ra vào, không rõ đang tỉnh hay đang mê.
Mi tâm nàng khẽ nhăn lại, lặng lẽ tiến gần, lên tiếng hỏi: "Này, ngươi làm sao vậy?"
Nam nhân một thân đen tuyền vẫn gục tại chỗ không chút động đậy, Cơ Tuyết bạo gan tiến thêm một bước ngồi xuống bên cạnh hắn, lay lay cánh tay, nhỏ giọng: "Này, này!"
Nàng chỉ sử dụng một lực đạo rất nhỏ để lay động hắn, nhưng không hiểu sao hắn bỗng dưng đổ gục xuống nền nhà.
Cơ Tuyết giật mình hốt hoảng, đôi con ngươi mở lớn hết cỡ.
Có lẽ do lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên nàng có chút trì độn rồi.
Sau khi trấn tĩnh, nàng đầu tiên là đưa tay lên mũi hắn xem còn hơi thở hay không, sau mới kiểm tra toàn thân của hắn.
Kết quả trên người hắn vết thương thật sự nhiều, quần áo rách nát không thể che giấu nổi, máu thấm vào y phục còn chưa cầm lại, chảy cả xuống nền nhà.
Dùng hết sức bình sinh kéo hắn đi đến giường, nàng thở phì phò thầm oán trách nam nhân kia sao lại nặng như vậy.
Hít sâu một hơi, nàng tay chân mau lẹ thoát y hắn kiểm tra.
Là một phụ nữ hiện đại, đối với việc đụng chạm thân thể nam nhân là hết sức bình thường, nhưng với nữ tử cổ đại thì lại có chút e dè nha.
Cho dù chưa biết hắn là ác hay thiện, nhưng mà cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, nàng không thể thấy chết không cứu.
Trên gương mặt nam nhân này chỉ xẹt qua một vết rách rất nhỏ nên không thể làm lu mờ sự anh tuấn vốn có của hắn.
Mày kiếm sắc bén ẩn chứa sự băng lãnh cao ngạo.
Mi tâm nhíu chặt vẫn chưa hề giãn ra cho thấy tuy rằng hắn còn hôn mê nhưng vẫn đem lòng phòng bị vô cùng cao.
Sóng mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, góc cạnh gương mặt rõ ràng, làn da tuy có hơi tối màu nhưng vô cùng nhẵn mịn.
Tất cả tụ hội trên gương mặt của người nam nhân này khiến nữ tử như nàng cũng không khỏi xuýt xoa.
Một lời khó nói hết được vẻ đẹp của hắn.
Thật không thể tưởng tượng khi nam nhân này cười sẽ là bộ dáng gì.
Thật là có chút chờ mong.
Nam thần hay thiên vương gì gì đó ở thời hiện đại của nàng, thật cmn không thể so sánh với nam nhân này được.
Tóm lại, nàng cảm thấy nhìn hắn thêm một chút sẽ không khỏi tim đập chân run.
A, thật là yêu nghiệt!1
Dời tầm mắt nhìn xuống, ngực hắn có ba nhát dao, thời này hẳn gọi là kiếm.
Miệng vết thương không sâu lắm nhưng đỏ hoẻn, không có máu đen, chắc là do mất máu quá nhiều mà ngất đi chứ không phải trúng độc.
Nếu như hắn thật sự trúng độc, vậy thì thật xin lỗi, nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không phải là thần y, chỉ có thể sơ cứu tạm thời, còn lại thì nàng cũng bó tay.
Còn hắn mạng lớn hay không, cứ để ông trời quyết định đi.
Đỡ hắn dậy cởi toàn bộ áo ngoài mới biết lưng hắn có vẻ nặng hơn, gần chục vết kiếm chém xuống ngang dọc, nông sâu đủ cả, cánh tay cũng vài đường kiếm xén qua, vẫn chưa cầm được máu nên thấm cả ra giường của nàng.
Này vết thương thật sự là quá nặng rồi.
Nhìn xuống dưới chân hắn, nàng thở phào một hơi.
Tuy đồng dạng một màu đen nhưng hoàn toàn lành lạnh không có vết rách, cho nên hẳn là không bị thương.
Ài, nếu mà phải cởi quần a... !Ôi chao, ngượng chết mất.
Nàng sống trên đời hơn hai mươi năm vẫn còn là cẩu độc thân nha, còn chưa từng yêu đương chứ đừng nghĩ đến đụng chạm đàn ông.
Nghĩ đến thân thể đàn ông, ánh mắt nàng không tự chủ lại liếc lên trên.
Nam nhân một thân màu đồng khoẻ khoắn, cơ ngực săn chắc cùng cơ bụng sáu múi rõ rệt, thêm vùng tam giác bên dưới lưng quần kia... !
Ài, thật là một thân cực phẩm nam nhân khiến khứu giác chảy máu.
Nàng chưa từng ăn heo nhưng cũng thấy heo chạy a, hình nude người mẫu nam nàng cũng thấy qua vô số.
Lại nói nàng luôn yêu thích cái đẹp, cơ thể nam nhân đẹp cũng không thể bỏ qua.
Thật sự muốn sờ một cái, véo một cái xem là cảm giác gì.
Bàn tay không nghe lời ấn nhẹ vào cơ ngực của hắn, cảm giác đàn hồi thật tốt khiến nàng không khỏi nuốt nước miếng.
Còn đang muốn sờ xuống cơ bụng của nam nhân kia thì cửa phòng nàng kẽo kẹt vang lên khiến nàng giật mình thu tay lại.
Thu Cúc lúc này mang đồ ăn đến cho nàng đặt ngay ngắn trên bàn.
Đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi bên mép giường, mà trên giường lại hiện hữu một nam nhân đang nửa mình trần.
Thu Cúc miệng há hốc, đôi con ngươi mở thật lớn, chạy nhanh về phía Cơ Tuyết.
Đến khi nhìn thấy những vết thương đang còn nhiễm đỏ trên mình nam nhân, Thu Cúc không khỏi kinh hãi.
"Tiểu thư, hắn là ai vậy? Hắn vì sao lại bị thương? Còn có, hắn vì sao lại nằm trên giường của người?".
← Ch. 002 | Ch. 004 → |