← Ch.17 | Ch.19 → |
Gia Khánh nhìn tôi, trông cậu ấy thật hoảng loạn. Cậu ấy mấp máy môi..
"Tại sao?.."
Tôi cúi đầu. Mái tóc chưa được buộc xoã xuống khuôn mặt. Gia Khánh định đưa tay ra sờ mái tóc của tôi. Nhưng sau đó chợt khựng lại. rút tay về...
Tôi ngửng đầu lên, nhìn Gia Khánh mỉm cười...
"Tôi đã tự hỏi mình rằng "Rốt cuộc, vị trí của tôi là ở đâu? Là ở phía sau cậu? Từng ngày lặng lẽ theo dõi cuộc sống của cậu? Hay Là điều gì đó cậu không bao giờ ngoái nhìn lại?"
Tôi đã hỏi bản thân mình rất nhiều lần, thậm chí đã tìm ra được đáp án. Nhưng vẫn cố chấp chối bỏ đáp án đó..
Mãi đến bây giờ, bỗng dưng tôi không còn muốn ở lại bên cạnh cậu, bên cạnh một người không thương mình nữa.
Tôi cảm thấy, nếu tôi còn cứ tiếp tục cố chấp theo đuổi cậu. Thì người đau cũng chỉ có tôi mà thôi.
Vậy nên giữa từ bỏ và tiếp tục, tôi lựa chọn từ bỏ..."
Gia Khánh lắng nghe hết những gì tôi nói, rồi bất chợt thở dài.
Câu ấy đỡ tôi nằm xuống. sau đó bỏ ra ngoài.
Cách cửa được đóng lại. Gia Khánh ngồi khụy xuống, dựa lưng vào tường....
"Tiểu An, ngủ đi... rồi sáng mai tỉnh dậy chúng ta sẽ thành người dưng..."
- --------------
Sáng hôm sau...
Trần Dương đưa tôi cốc nước, rồi buộc lại tóc cho tôi.
"Cậu ấy đi rồi..."
Tôi mỉm cười...
"Như vậy cũng tốt"
Lần này tôi đã mạnh mẽ rồi...
Mạnh mẽ để nói ra tình cảm của mình...
Mạnh mẽ để dời xa cậu ấy...
Bàn tay Trần Dương nhẹ nhàng buộc tóc cho tôi. Cậu ấy khéo léo như con gái vậy.
"Tớ sẽ có cơ hội chứ?"
Trần Dương ngồi xuống đối diện tôi, vô cùng nghiêm túc hỏi.
Tôi cười nhẹ, xoa đầu cậu ấy...
"Cố gắng theo đuổi những thứ mãi mãi không bao giờ thuộc về mình... có đáng không?"
← Ch. 17 | Ch. 19 → |