← Ch.02 | Ch.04 → |
Đại học, ngoại trừ chơi đùa ra thì quan trọng nhất chính là yêu đương. Mà Diêu Thì Đông lại chính là một thiếu nữ thích mơ mộng nên rất khát khao đến việc yêu đương khi học đại học.
Mặc dù bên cạnh có một người rất đẹp trai khiến cô vừa gặp đã yêu.......... Không được! Cô nhanh chóng lắc đầu đem khuôn mặt đẹp trai kia ném ra khỏi đầu. Cô rõ ràng là biết hết thói hư tật xấu của anh mà vẫn thường xuyên bị vẻ ngoài của anh mê hoặc đến nỗi quên cả đề phòng anh.
Không cần lo lắng. Cô tự nói với mình. Đợi khi cô tìm được tình yêu thì cho dù là Legolas có đứng trước mặt cô thì cô cũng không dao động huống chi là cái tên xấu xa Đường Ẩn Khiêm kia.
Nghĩ đến đây, cô liền ngửa mặt lên trời cười to.
Đường Ẩn Khiêm! Anh đi ra cho tôi nhìn. Tôi rất nhanh sẽ không còn bị khuôn mặt anh mê hoặc nữa!
Dương Khải Ca dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô một cái, sau đó đi tới sờ sờ cái trán của cô, nhỏ giọng thì thầm: ""Không xong rồi! Không lẽ cô ấy bị ức hiếp đến mức điên luôn rồi chứ!"".
Diêu Thì Đông không có để ý đến hành động của Dương Khải Ca, ánh mắt tràn đầy hi vọng, lớn tiếng tuyên bố:""Thứ bảy tuần này chúng ta có buổi gặp mặt với trường Đại học T. Mình nhất định sẽ có bạn trai trong thời gian ngắn nhất!"". Cô cho rằng chỉ cần cô có bạn trai thì có thể thoát khỏi ác ma Đường Ẩn Khiêm.
""Sao? Bạn cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ rồi sao?"". Dương Khả Ca dùng ánh mắt có thể nói là vui mừng mà nhìn cô.
""Hừ! Mình đã hoàn toàn tỉnh ngộ"". Diêu Thì Đông kiêu ngạo thở phì phì bằng lỗ mũi nói:""Mình đã biết rõ khuôn mặt của anh ta rồi. Mình sẽ không bị gương mặt đó xoay đến không phân biệt Đông Tây Nam Bắc nữa. Mình muốn được tự do! Yeah!"". Cô càng nói càng cảm thấy tràn đầy tự tin.
""Với một người bình thường mà nói thì bạn thật là chậm hiểu khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Bạn biết không? Mặc dù ấn tượng của lần đầu tiên rất mạnh mẽ nhưng mà chưa có ai như bạn bị anh ta gạt đến n lần. Vậy mà chỉ cần anh ta hơi dịu dàng một chút là bạn đã tin ngay rồi. Bạn thật sự là có thể được ghi tên vào trong danh sách bảo vật cấp quốc gia luôn rồi đó"". Dương Khải Ca không nén nổi vui mừng mà vỗ tay.
""Bởi vì mình rất thích khuôn mặt của anh ấy chứ sao...... "". Diêu Thì Đông nhỏ giọng lẩm bẩm. Bây giờ khi nghĩ lại mộ chuyện vẫn khiến cô đau lòng. Thật ra thì cô luôn biết rất rõ ràng là anh luôn lừa cô, nhưng.......... cô không chịu tin rằng đằng sau khuôn mặt đẹp trai kia là một người có lòng dạ độc ác như vậy.
""Đàn ông trên đời này có rất nhiều mà. Bạn cần gì phải cố chấp thích cái tên bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà giả dối kia?"". Dương Khả Ca không thể nào hiểu nổi, anh ta rất đẹp trai sao?
Đến thứ bảy, Diêu Thì Đông đặc biệt ăn mặc thật đẹp. Rốt cuộc cũng có lúc được nhìn thấy mặt trời rồi!
Chị của cô còn giúp cô tạo một kiểu tóc xinh đẹp, là kiểu tóc với cái đuôi ngựa hơi nhếch lên. Kết hợp với bộ đồ áo liền quần ngắn, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật trẻ trung và xinh đẹp.
Mẹ Diêu đi đến phòng của con gái thì thấy cảnh con gái lớn đang giúp con gái nhỏ ăn mặc đẹp như vậy liền hỏi:""Đông Đông à! Con đi ra ngoài cùng với A Khiêm sao?"".
""Hứ!"". Nghe mẹ nhắc tới anh, Diêu Thì Đông nói có vẻ ghét bỏ:""Con muốn đến buổi gặp mặt tập thể"".
Mẹ Diêu ngạc nhiên, chẳng lẽ hai đứa cĩa nhau. Bà vội vàng chạy xuống lầu gọi điện thoại:
""A lô! A Khiêm phải không? Bác là mẹ của Diêu Thì Đông. Con và Đông Đông cãi nhau đúng không? Nếu không tại sao nó la hét muốn đi gặp mặt tập thể?"".
Diêu Thì Đông giữ bí mật suốt nửa ngày chỉ sợ Đường Ẩn Khiêm biết được sẽ phá hỏng kế hoạch của cô. Cô còn đặc biệt nhờ bạn bè trong lớp không được để lộ tin tức. Thế nhưng cô cũng không nghĩ đến mẹ mình lại là gian tế tiết lộ tin tức cho kẻ địch.
Trong lúc Diêu Thì Đông đang vui vẻ chuẩn bị đi ra khỏi nhà thì chuông cửa vang lên. Cô cho là chắc là bạn cô đến đón nên nở nụ cười thật tươi đi mở cửa. Vừa mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền biến sắc, suýt chút nứa là đã khóc rồi.
""Học.......... học trưởng?"". Mắt của cô mở to giống như mắt ếch, không dám tin mà lên tiếng.
""Thì Đông!"". Đường Ẩn Khiêm thoải mái dựa vào cánh cửa, vui vẻ nói:"" Em mặc đẹp như vậy chẳng lẽ là em biết hôm nay anh muốn dẫn em đi chơi?"".
""Hả?"". Diêu Thì Đông bỗng nhiên cảm giác như cô đang ở trên thiên đường mà rơi xuống địa ngục.
Anh cho cô một nụ hôn gió rồi cười nói:""Nếu em đã chuẩn bị xong. Chúng ta đi thôi!"". Anh nhanh chóng kéo tay của cô, rất tự nhiên đi ra khỏi nhà cô.
""Đợi... đợi... đợi... đợi.......... . chút"". Hai chân của cô liều mạng níu kéo không cho anh kéo cô đi tiếp.
Anh quay đầu lại nhíu mày nhìn cô, ánh mắt có chút lạnh:"" Làm sao vậy? Chẳng lẽ em còn có chuyện gì khác?"". Cô cũng thật to gan, dám ở sau lưng anh mà lén đi gặp mặt xem mắt, xem ra anh ""Giáo dục con người bằng hành động gương mẫu"" còn chưa đủ.
Vốn muốn lớn tiếng nói là:""Em muốn đi xem mắt!"" nhưng khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của anh, lại nói là:""Không có gì, không có gì......... "".
Anh lập tức thay đổi sắc mặt, mặt mũi cười hiền lành nói:""Vậy chúng ta đi thôi!"".
Anh cười một cái, Diêu Thì Đông sẽ bị mê hoặc. Đem buổi xem mắt, quyết tâm cũng như lời thề của chính mình mà ném ra sau đầu. Cô ngây ngốc để cho anh nắm mũi dẫn đi.
""Học trưởng! Anh đưa em đi đâu vậy?"". Cô vui mừng hỏi, hai mắt lấp lánh ánh sao.
""Đến một nơi rất đẹp"". Anh nhìn cô thần bí cười, nói.
Diêu Thì Đông không có chút cảnh giác nào. Haiz! Thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu quả thật là ngu ngốc, ngây thơ cho là ác ma sẽ đưa cô đi chơi. Bởi vì địa điểm khá xa nên cô liền ngủ một giấc, ngủ đến khi tới nơi luôn.
Tới nơi, anh gọi cô tỉnh. Cô tỉnh dậy thì phát hiện ra bọn họ đang ở một thành phố xa lạ.
""A! Đây không phải là Đài Bắc?"". Cô nghi ngờ nhìn xung quanh một chút, phong cảnh thật là xa lạ!
""Ở đây là Gia Nghĩa!"". Anh cười cười, tốt bụng trả lời nghi ngờ của cô.
""Gia Nghĩa?"". Cô hoảng sợ, thật sự là có ý muốn bỏ chạy ở trong đầu. Cô nhìn lên đồng hồ báo thức ở trên xe thì phát hiện đã sắp tới trưa rồi ""Mình đã ngủ lâu như vậy sao!"".
""Xuống xe đi"". Anh cẩn thận giúp cô mở cửa xe.
Cô nghe lời bước xuống xe thì thấy trước mắt là một ngôi nhà cũ có mái đỏ, xung quanh trống trải. Cô chợt có dự cảm không tốt.
""Học trưởng! Chúng ta đang đi đâu vậy?"". Cô bắt đầu hối hận rồi. Cô cảm thấy cô mà lên xe của anh chính là một sai lầm nghiêm trọng.
""Đây là... "". So với cô, anh có vẻ mặt nhàn nhã làm cho người khác không biết được ý định của anh.
""Đây là...... là nơi nào vậy?"". Cô lặng lẽ đi sát vào anh. Mặc dù bây giờ là ban ngày nhưng mà cô cảm thấy có một chút lạnh lẽo khác thường.
""Nhà hoang!"". Anh nói xong, nhìn thấy cô co rụt lại một chút, trong lòng dâng lên khoái cảm trả thù. Hừ! Anh chính là loại người có thù là phải trả. Cô muốn đấu cùng anh, có luyện mười năm nữa cũng không thắng được anh!
Cô nhìn chằm chằm anh, lui từng bước một cho đến khi xác định đã đủ xa, mới dám lớn tiếng nói: ""Hẹn gặp lại!"". Sau đó bắt đầu chạy như điên.
Cô bị điên rồi mới đi với anh vào đó! Hẹn hò sao? Đây căn bản là giết người mà! Cô sao lại ngốc như vậy, thế nhưng ngốc đến mức tin lời anh nói. Nếu để bạn tốt biết được không phải sẽ bị cười đến mất hết mặt mũi luôn sao?
Đường Ẩn Khiêm đem người chạy được mấy bước kéo lại, đôi mắt đẹp nhìn cô có chút co rút:""Em muốn chạy trốn?"".
Có lẽ là gần đây đối xử với cô quá tốt rồi. Rất tốt! Anh sẽ giúp cô ""Ôn lại chuyện cũ"". cô thế nhưng dám lừa anh đi xem mắt.
Đường Ẩn Khiêm càng nghĩ vàng giận, hóa ra là dọa cô mấy lần thì lá gan cũng trở nên lớn hơn rồi. Vậy thì tốt, hôm nay sẽ thử xem lá gan của cô lớn đến mức nào!
Một tay anh cầm tay cô, một tay che ánh mặt trời quan sát ngôi nhà, bộ dạng rất có tinh thần mạo hiểm:""Nào! Chúng ta đi vào!"".
""Không muốn!"". Diêu Thì Đông cố gắng làm khó dễ anh, chỉ còn không có ôm bắp đùi anh mà cầu xin.
""Thì Đông! Em làm như vậy anh không thể đi được"". Anh hơi nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống cái người đang dính vào trong ngực của mình.
Chính xác là không nuốn cho anh bước đi đấy! Cứ như vậy mà đi vào ngôi nhà ma, cô vốn yếu bóng vía ngộ nhỡ bị ma nhập vào người thì sao? Lỡ như cô bị ma ám thì phải làm cái gì? Hu hu....... người này sao lại không có lương tâm như vậy chứ?
Đường Ẩn Khiêm thấy cô sợ đến chân mềm nhũn, trong lòng thoáng qua một chút áy náy nhưng mau chóng nhớ đến việc cô lừa anh đi xem mắt mà tức giận. Anh liền ôm cô bước nhanh đi vào trong ngôi nhà ma.
Diêu Thì Đông nhắm chặt hai mắt lại, cái đầu nhỏ chôn ở trong ngực của anh, cả người run lên. Anh đang muốn buông cô ra, cô lại dùng sức ôm chặt cổ của anh, nếu như thật sự anh cố gắng kéo cô ra thì có khả năng cô sẽ siết cổ anh đến chết. Khi hai người vào trong ngôi nhà ma, bốn phía lại truyền đến tiếng nói chuyện náo nhiệt, hơn nữa cô lại cảm thấy rất quen thuộc.
""Học trưởng! Không phải anh nói không đến được sao?"". Một giọng nữ nhẹ nhàng giống như ma nữ vang lên, nghe thấy có chút quen thuộc.
""Đang lái xe, đột nhiên nghĩ tới thì đã đến nơi rồi"". Anh giải thích đơn giản. Đúng vậy! Anh nghĩ đến lá gan bé như con kiến của cô nên mới không có ý định tham gia hoạt động lần này. Nhưng mà cô đã bất nhân thì đừng có trách anh bất nghĩa! Muốn bỏ anh đi tìm người con trai khác! Hừ! Đợi kiếp sau đi!
""Cô bé này sao một chút tiến bộ cũng không có. Muộn như thế này mới đến"". Một giọng nam vang lên vừa như than thở vừa như đồng tình.
Diêu Thì Đông cuối cùng cũng to gan len lén hé mắt ra nhìn, cảnh tượng náo nhiệt trước mắt khiến cô sửng sốt.
Trước mắt cô, đều là những thành viên của ""lâu đài Tùng Hạc"", bọn họ đang ở trong ngôi nhà ma này mà......... nướng thịt?!!!
""Suỵt!"". Là một thành viên trong Đoàn Vampire, ngón trỏ đặt trên môi, giống như có bí mật không muốn người khác biết, nhỏ giọng nói với cô:""Chúng ta là lén nướng thịt ở trong này, không được nói ra bên ngoài đấy!"".
""Phụt!"" trước mắt là hình ảnh quỷ dị lại buồn cười hại Diêu Thì Đông thiếu chút nữa là cười ra tiếng, bất chợt khiến cho cô không cảm thấy sợ hãi nữa.
Nhưng Đường Ẩn Khiêm cũng không có tốt bụng như vậy, anh tuyên bố:""Tối nay tất cả mọi người muốn ở lại đây đó!"".
"Cái gì?"". Cô kêu to, sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh mới phát hiện ra cô quá kích động. Cô vội vàng nở nụ cười gượng gạo, lấy mẹ mình ra làm bia đỡ đạn:""Em....... . ý em là, mẹ em sẽ lo lắng nếu em qua đêm ở bên ngoài"".
Đường Ẩn Khiêm cười haha, ngay tại chỗ lấy ra điện thoại di động, nhanh chóng bấm số của nhà cô ""Anh lập tức gọi điện thoại đến nhà em xin phép!"".
""Không cần đâu.......... . "". Diêu Thì Đông khẩn trương giật lại điện thoại của anh. Anh làm như vậy mà được sao? Mẹ của cô không biết được có gì không đúng, tin tưởng anh muốn chết luôn.
""Thì Đông! Em biết không? Đột nhiên anh có linh cảm nuốn tìm người để nói chuyện một chút"". Anh trầm lặng nói. Còn Diêu Thì Đông thì ngây ngốc một chút, không hiểu ý của anh muốn nói gì.
""Haiz! Anh nói là. Nếu như mà em có chuyện gì nhất định là phải nói với anh. Nếu không, khi anh có chuyện muốn tìm em mà em lại đang có hẹn với người khác thì sao? Em thấy có đúng không?"". Anh dịu dàng ám chỉ cô, bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được anh. Không biết với đầu óc ngu ngốc của cô có nghe hiểu được ám chỉ trong lời nói của anh.
""Vâng! Học trưởng nói đúng"". Cô đáng thương nói. Anh mà đã nói thì cô đâu dám nói không.
""Em phải nhớ, học trưởng cũng là vì muốn tốt cho em. Trong xã hội này có rất nhiều đàn ông hư hỏng. Em cũng không quá thông minh, không khéo lại bị người ta lừa gạt thì sao? Cho nên, em nên chuyên tâm vào việc học hành, đừng suy nghĩ lung tung. Về sau ra xã hội mới có thể ngẩng đầu lên làm người, cống hiến sức mình cho xã hội cho đất nước, hiểu chưa?"". Anh nói chuyện rất ôn hòa, ân cần dạy bảo. Đâu có học trưởng nào quan tâm cô như anh chứ!
""Hiểu......... "". Cô đã hiểu. Sao mà có thể không hiểu cho được? Nhất định là đã có người nói cho anh biết về buổi xem mắt đó. Đáng ghét! Là ai nhiều chuyện mà nói cho anh biết?
Anh hài lòng nở nụ cười, hết sức vui mừng vì cô đã nghe lời dạy dỗ đúng đắn của anh.
""Như vậy............. chúng ta về sớm một chút nhé!"".
Cho đến khi hai người rời khỏi ngôi nhà ma thì đã mười giờ tối. Mà cả đám người còn lại thì vẫn còn đang ở lại để nghiên cứu ngôi nhà ma này.
Từ đó về sau, Diêu Thì Đông biết là trước khi anh tốt nghiệp thì cô không thể nào tham gia các buổi xem mắt khác. Bởi vì cái giá phải trả là quá lớn.
""Buông tha đi, đây là lỗi của em, em không nên không buông tay, anh cũng nhanh đi đi, không cần phải tiếp tục hành hạ em......... Buông tha đi.......... . "". Diêu Thì Đông một bên thu dọn sách vở, một bên vui vẻ hát bài ""Giải thoát"".
""Tâm trạng của em hình như cũng không tệ?"". Giọng nam có chút lạnh lùng đột nhiên vang lên ở sau lưng cô.
Diêu Thì Đông sợ đến mức nhảy dựng lên, quay đầu lại thì thấy sắc mặt buồn bực không vui của anh liền vội vàng phủ nhận:""Không có! Không có! Học trưởng, chắc là anh đã nhìn lầm rồi!"". Đùa sao? Cho dù là thoải mái thì cũng phải để ở trong lòng. Sao mà có thể để cho anh phát hiện được!
""Thì ra em thấy anh sắp tốt nghiệp thì vui vẻ như vậy?"". Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái. Chỉ cần nhìn mặt cô cứng lại là anh biết mình đã đoán trúng.
""Không phải như vậy đâu! Học trưởng"". Diêu Thì Đông ha ha cười. Chết tiệt! Anh đừng có nhạy cảm như vậy chứ!
Nhìn thấy cô khẩn trương như vậy, sắc mặt anh bất giác chuyển sang ôn hòa ""Không lẽ có chuyện vui gì sao?"".
""Uhm............. . Đúng vậy!"". Chuyện vui duy nhất của cô bây giờ là cô sắp được tự do.
""A! Chuyện vui gì? Nói cho anh nghe một chút"". Đường Ẩn Khiêm chợt nhíu mày, tha cho phản ứng phong phú của cô.
""Là.................. "". Sao bây giờ? Làm sao mà nói cho anh bết được?
""Là?""
""Là............ Thời tiết hôm nay thật đẹp! Phong cảnh cũng rất xinh đẹp!"". Ánh mắt của cô cứ nhìn đông nhìn tây, trên mặt biểu hiện rõ sự chột dạ.
Thấy thế, Đường Ẩn Khiêm không nhịn được liền bật cười, thói quen véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Ngẩng đầu lên nhìn anh đầy tức giận. Vừa mới vui vẻ cô liền nhanh chóng hoảng sợ. Cho dù đã quen biết anh được một năm rồi nhưng mà cô vẫn chưa quen được cảm xúc khác thường khi anh sờ mặt cô.
""Em nha! Học một chút khôn khéo đi. Không nên một bộ dạng ngu ngốc, rất dễ bị người khác khi dễ". Anh làm ra bộ dạng học trưởng quan tâm học muội, nói.
Diêu Thì Đông nhất thời sửng sốt. Cái tên ác ma này nói gì? Khi dễ cô nhiều nhất không phải là anh sao? Anh có tư cách gì mà nói như vậy?
""Cũng chỉ có anh mới khi dễ em thôi!"". Cô rất bất mãn đá cục đá nhỏ ở dưới chân mà oán trách. Dĩ nhiên, là nói rất nhỏ rồi.
""Sao?"". Ác ma nhếch lông mày.
Cô vội vàng cười lấy lòng nói:""Không có gì! Không có gì!"".
""Cuối tuần này chính là buổi tốt nghiệp rồi............. . "". Giọng của Đường Ẩn Khiêm chợt có chút buồn bã và cô đơn.
""Đúng vậy! Đúng vậy!"". Cô ước gì ngày mai sẽ là buổi tốt nghiệp luôn ấy chứ!
""Em sẽ đến chứ?"". Mặc dù là câu hỏi, nhưng trong giọng nói tràn đầy ép buộc không được từ chối.
""Nhưng....... . Nhưng chịu trách nhiệm đưa tiễn là của các đàn anh đàn chị năm ba.......... . "". Có liên quan gì đến cô đâu?
""Em sẽ đến chứ?"". Nụ cười của anh chói sáng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú. Nhưng mà ở trong mắt của Diêu Thì Đông thì đó lại là nụ cười của ác ma.
""À............ Đương nhiên rồi!"". Diêu Thì Đông luôn luôn bị khuất phục trước thế lực tà ác kia. Cô không thể nào lớn gan mà phản kháng được. Cô đành tự an ủi mình, dù sao thì đây cũng là lần cuối cùng.
""Anh biết ngay là em sẽ không phụ lại sự yêu mến của anh mà, không hổ danh là học muội được anh yêu quý nhất"". Anh vừa siết chặt gương mặt của cô vừa khen ngợi nói.
Cái phương pháp ""yêu mến"" và ""yêu quý"" như vậy cô không muốn đâu.........
""Đương nhiên rồi!"". Cô còn rất chân chó phối hợp, nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói.
""Thật tốt quá! Vậy là anh có thể yên tâm giao tâm huyết và thành quả nhiều năm của anh cho em rồi!"". Anh vui mừng vỗ vai cô nói. Cô gái nhỏ bé năm nào rốt cuộc cũng lớn lên rồi, có thể gánh vác trách nhiệm nặng nề rồi. ""Học.... . học trưởng. Ý của anh là?"". Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền sụp đỏ, anh không phải là nói đến..........
Đường Ẩn Khiêm gật đầu cười một tiếng, nói:""Còn cần phải nói sao? Ngoài cái Đoàn điện ảnh kia thì còn có cái gì nữa chứ?"".
Đừng có đùa!
""Học trưởng! Trách nhiệm này rất lớn, em sợ em sẽ không gánh vác nổi. Hơn nữa em còn là người mới, ngu ngốc, anh............ Anh tìm người tài khác đi!"". Cô cũng không ngại chê bai bản thân chỉ mong anh bỏ ý nghĩ đó đi.
""Thì Đông! Anh rất tin tưởng vào em!"". Anh lại lộ ra nụ cười đó với cô, cho là đó là một nụ cười ấm áp.
Không được! Không được! Cô tuyệt đối sẽ không nhận. Cầu mong tất cả điều này đều là không có thật.
""Em không muốn, anh đi tìm người khác đi!"". Mất một năm xem phim kinh dị đã dạy cô hiểu biết sâu sắc rồi. Cô không cần đem ba năm còn lại để tiếp tục xem phim kinh dị đâu.
Chính là, hiện tại cũng giống như quá khứ-----------Chống đối không có hiệu quả T-T
Diêu Thì Đông chảy nước mắt bị bắt buộc quay lại Đoàn hội. Dọc theo đường nhìn cây cối hai bên, vẫn như cũ vỗ ngực oán thầm. A......... a. a. a. a.... Cuộc sống đại học tươi đẹp đang cách cô càng ngày càng xa!
Khi khúc hát chào tạm biệt vang lên thì Diêu Thì Đông không thể không thừa nhận. Cô vẫn không nỡ từ bỏ Đường Ẩn Khiêm. Mặc dù tâm địa của anh rất xấu, cá tính như ác ma, nhưng............ anh vẫn là ""Hoàng tử"" của cô!
Đường Ẩn Khiêm vừa đi ra khỏi lễ đường thì thấy cô khóc so với người khác càng thê thảm hơn. Diêu Thì Đông ôm một bó hoa hướng dương thật to, rất đáng thương liên tục lau nước mắt. Anh thở dài, nhìn cô như vậy ai không biết còn tưởng cô mới chính là người tốt nghiệp hôm nay.
""Cảm ơn"". Anh chủ động đi đến bên cô, rất tự nhiên mà nhận lấy bó hoa, trêu chọc cô, nói:""Thì ra em thật sự đến buổi tốt nghiệp của anh?"". Anh còn tưởng cô muốn anh nhanh chóng ra khỏi cổng trường luôn chứ!
Cô đáng thương hít hít mũi, thút thít gật đầu, đôi mắt long lanh ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt lại chảy ra.
Đường Ẩn Khiêm hơi giật mình. Không lẽ hôm nay cô đã nghĩ thông suốt rồi nên mới hành động như vậy?
Anh nhíu mày tò mò nhìn cô ""Anh còn tưởng rằng em ước gì anh tốt nghiệp thật nhanh!"". Nếu hôm đó cô cho là cô đã che đậy được rất tốt thì cô đã sai hoàn toàn rồi.
""Không sai.......... . "". Diêu Thì Đông khổ sở nên không kịp suy nghĩ mà nói.
""Sao?"". Trên môi anh dâng lên một nụ cười lạnh. Mặc dù đã biết cô nghĩ như vậy, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra thì trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót.
""Nhưng....... Nhưng.......... Mặc dù học trưởng rất thích nói đùa, rất thích trêu chọc người khác, lại thích gạt người, tính tình thì không tốt............. Nhưng mà em vẫn không bỏ được anh! Hu hu......... hix"". Cô nói ra một hơi những lời bình thường không dám nói.
""Thì ra anh có nhiều khuyết điểm như vậy sao?"". Đường Ẩn Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói. Hóa ra hôm nay cô chọn ngày mà lớn mật nói ra những lời như vậy.
""Còn....... Còn không phải chỉ là những điều này!"". Diêu Thì Đông tức giận nói lớn tiếng.
""Như vậy sao............ Em định đứng ở đây tiếp tục liệt kê các khuyết điểm của anh đúng không?"". Anh cười khanh khách hỏi, nhưng mà nụ cười không có đọng ở đáy mắt.
Cô đột nhiên hồi hồn, vì những lời vừa mới nói ""Thật lòng"" dọa sợ đến cả người run lên, sợ hãi nói:""Em không có! Em không dám!"".
""Hả?"". Anh cao ngạo nhìn chằm chằm vào cô.
Bé ngốc ý đồ lấy nụ cười giả dối mà vượt qua kiểm tra.
Mắt đẹp của Đường Ẩn Khiêm thoáng lóe qua một tia tà ác, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng khách sáo, nói: ""Không ngờ còn khiến em phải tốn công sức mua quà tặng anh"".
Ý tứ của anh Diêu Thì Đông nghe được rất rõ ràng. Tuy nói anh vừa khó hiểu lại khó trị, nhưng mà nói thế nào thì cô cũng bị anh dạy dỗ gần cả một năm. Một chút ẩn ý của anh nếu cô còn nghe không hiểu được, một năm này coi như uổng phí rồi.
""À, cái này....... . Học trưởng hôm nay tốt nghiệp, em đương nhiên là phải có chút quà mừng............. "". Nếu như cô mà đi tay không thì kết quả sợ rằng sẽ thảm hại hơn. Thật ra thì cô lúc đầu cũng không có nghĩ đến, nhưng mà thấy anh tính tình quái dị, nhân duyên lại không tốt nên chắc sẽ không có ai tặng hoa. Nghĩ như vậy nên cảm thấy anh thật đáng thương, mọi người khi tốt nghiệp ít nhất cũng phải có bó hoa thế nhưng anh lại trống trơn, thật sự là quá mất mặt rồi. Cô đoán là, anh chắc vì nguyên nhân như vậy mới ép cô phải tới.......... . Người này quả thật là suy nghĩ sâu xa.
Kết quả đúng như suy đoán của cô. Tặng hoa cho anh cũng chỉ có một mình cô. Học trưởng đúng là thật sĩ diện! Sợ mất thể diện thì cứ nói, đâu cần phải uy hiếp cô.
Vẻ mặt của cô biến hóa vô cùng phong phú khiến Đường Ẩn Khiêm thiếu chút nữa bật cười. Cô gái nhỏ đơn thuần này thật là, cô muốn nói cái gì đều viết hết ở trên mặt. Chắc là đang mắng trộm anh đây mà!
""Sao em lại tặng anh hoa hướng dương! Có ý nghĩa gì sao?"". Anh cũng không tính hỏi nhưng trong đầu chợt nhảy ra nên hỏi cô.
Diêu Thì Đông chân chó cười nói:""Bởi vì chỉ có hoa hướng dương mới biểu đạt được sựa sùng bái và ngưỡng mộ của em với học trưởng nha!"". Khi vào tiệm hoa, sau khi nghe bà chủ giải thích về ý nghĩa của hoa hướng dương cô liền quyết định mua nó.
""Anh không biết thì ra em sùng bái anh như vậy?"". Anh hơi ngạc nhiên nói, bỏ qua phản ứng của cô, nói:""Nhưng mà....... . Anh lại nghe nói là hoa hướng dương còn có một ý nghĩa khác....... "".
""Là............ là ý nghĩa gì vậy?". Diêu Thì Đông không nhịn được chảy mồ hôi lạnh.......... . Không phải chứ! Anh sao lợi hại như vậy. Ý nghĩa của các loài hoa thì con trai không có hứng thú muốn biết mới đúng chứ?
""Vậy là em không biết sao?"". Mắt anh mở to, làm bộ rất ngạc nhiên.
""À...... à...... Em không biết". Diêu Thì Đông mắt to nhẹ nhàng nhìn sang hướng khác, vai cứng ngắc cố lằm như thoải mái mà nhún nhún.
Khóe miệng Đường Ẩn Khiêm nâng lên nụ cười gian, vui vẻ thưởng thức dự bối rối của cô. ""Vậy ra là anh đã hiểu lầm em. Thật ra nó còn có ý nghĩa là ám chỉ con người của anh rất cao ngạo!"". Anh vẻ mặt xin lỗi nói.
Diêu Thì Đông vừa nghe xong thì khóe miệng thiếu chút là co quắp. Vì không để cho anh phát hiện là cô đang len lén chửi anh, cô tặng hoa hướng dương cho anh với hai ý nghĩa. Không ngờ âm mưu của cô lại bị anh nhìn một cái thì đoán ra được.
Trời ạ!....... . Tâm cơ của anh thật quá mức sâu sắc rồi!
""Không có, không có chuyện này. Học trưởng, anh không được hiểu lầm nha!"". Cô liều mạng lắc đầu phủ nhận.
""Em yên tâm đi. Anh không có hiểu lầm em. Nếu như muốn dùng hoa mắng chửi người, anh cho là hoa tú cầu mới là chính xác nhất. Em thấy đúng không?"". Anh cúi đầu nhìn kỹ phản ứng của cô ""Em có biết ý nghĩa của nó không?"".
Trong lòng cô hơi giật mình một chút. Thật sự là cô cũng định tặng hoa tú cầu. ""Cái gì? Anh nói cái gì? Em nghe không hiểu"". Diêu Thì Đông quyết định giả ngu đến cuối cùng. Trên thực tế cô đã sợ đến mức chân mềm nhũn, đầu cũng nóng lên. Người này thật đáng sợ! Anh làm thế nào mà biết được cô đang nghĩ gì?
Cô đột nhiên cảm thấy vừa rồi cô điên rồi nên mới có thể vì anh mà rơi nước mắt. Cô nên đốt pháo ăn mừng mới đúng! Tại sao có thể trong phút chốc mà quên mất sự khổ sở khi chịu sự uy hiếp của anh suốt một năm trời!
""Bé ngoan!"". Anh hài lòng nhìn vẻ mặt hốt hoảng lo sợ lấy lòng anh của cô, vỗ vỗ gương mặt của cô, tự nhiên cầm lấy tay nhỏ bé của cô ""Hôm nay là ngày tốt nghiệp của anh. Anh sẽ mời em ăn cơm"".
Cô len lén kiểm điểm bản thân, sau đó uyển chuyển cự tuyệt anh:""Em....... . Em làm sao không biết xấu hổ như vậy?"". Nếu mà còn ở bên anh thêm một giây nào nữa thì sẽ bị tra anh tra tấn thêm một chút nữa đó! Cô còn trẻ, nhưng kể từ sau khi biết anh, cô bỗng cảm thấy cô càng ngày càng già đi.
""Không có gì phải xấu hổ. Đi thôi!"". Anh căn bản là không cho cô phản đối, kéo cô đi thẳng tới bãi đậu xe.
""Học trưởng......... Vậy còn buổi tiệc chia tay thì sao?"". Diêu Thì Đông dãy giụa lần cuối.
A! Lúc này anh như vừa trong mơ mới tỉnh, còn có chuyện như vậy sao? ""Em không nói thì anh quên mất, nhưng mà............ Thôi! Không đi cũng không sao"". Anh làm bộ không sao cả nhún nhún vai, tiếp tục kéo cô đến bãi đỗ xe.
""Học trưởng......... "". Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại. Anh thật tùy hứng!
""Thì Đông! Em không muốn cùng anh đi ăn cơm sao?"". Anh dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cô khó hiểu.
Mặc dù trong lòng cô đang điên cuồng reo hò ""Đúng vậy! Em không muốn đi ăn cơm với anh"". Nhưng đến khóe miệng lại biến thành cô vợ nhỏ bị ức hiếp, nhỏ giọng nói: ""Không phải.......... ""
""Vậy thì tốt rồi. Anh thấy em mỗi lần nhìn thấy anh đều sợ đến muốn chết. Anh còn tưởng là em rất ghét anh!"". Đường Ẩn Khiêm nói rất khoa trương, giống như thật sự sợ cô ghét mình vậy.
Trên mặt của Diêu Thì Đông hiện lên dòng chữ ""Không thể tưởng tượng nổi"". Nghe anh nói mà xem? Đây là tiếng người sao? Những lời này phải là do cô nói mới đúng chứ? Cô thật sự là nghi ngờ anh ghét cô từ lâu lắm rồi. Nhưng mà nếu như cô nói ra có lẽ sẽ được anh ""chiếu cố"" nhiều hơn. Cho nên vẫn luôn dấu ở trong lòng, vậy mà anh lại hỏi ngược lại cô. Thế giới này loạn hết rồi!
""Học trưởng.......... Nhưng thật ra là anh rất ghét em phải không?"". Cô buồn bực hỏi. Cô cảm thấy mình rất uất ức, không dám phản kháng anh cũng không dám bày tỏ nguyện vọng muốn được tự do!
Đường Ẩn Khiêm mỉm cười, sủng ái nhìn cô:""Em đang nói cái gì vậy. Mọi người đều biết là người mà anh yêu quý nhất chính là em mà!"". Anh làm sao mà ghét cô cho được, anh ""yêu"" cô muốn chết luôn mà!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khác thường của anh, sống lưng của cô bất giác lạnh lẽo, thì ra là.......... Anh không phải là đùa giỡn cô, quá khứ anh làm đủ loại ""tra tấn"" kia chính là những hành động biểu hiện tình cảm thương yêu. Khó trách, trong Đoàn hội mọi người luôn nói với cô, Đường Ẩn Khiêm đối xử với cô rất đặc biệt..........
Mẹ ơi.......... . Cô đột nhiên thấy nhớ nhà. Rất nhớ mẹ đó!
""Học trưởng, thật ra thì............ thật ra thì anh đang gạt em đúng không?"". Cái miệng nhỏ nhắn của Diêu Thì Đông run rẩy, vẻ mặt bi thương nhìn anh.
""Anh lừa em chuyện gì?"". Anh vô tội nháy mắt, khóe miệng hơi cong lên hình cung tuyệt đẹp.
""Uhm. Ví dụ như anh đã từng nói qua, cùng đánh nhau với quỷ đó......... "". Cô hoảng sợ mà nói, sự nghi ngờ này đã để ở trong lòng cô lâu rồi chỉ là cô không có can đảm để hỏi.
"Chuyện đó sao?"". Mắt anh mở to, gương mặt tỏ vẻ kinh ngạc, kêu to:""Em vẫn tin là thật à?"".
Còn giả vờ! Anh rõ ràng là cô tin đến rối tinh rối mù, còn đem a di đà Phật nói bên miệng không dưới mười lần.
""Anh thật là quá đáng!"". Diêu Thì Đông xấu hổ che mặt khóc sụt sùi. Cô bị đùa giỡn lâu như vậy mà không biết.
Nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy, anh xoa xoa đầu cô an ủi:""Đừng khóc. Bởi vì nếu là người bình thường thì không ai sẽ tin tưởng đó là thật đâu!"". Đánh nhau với quỷ? Tha cho anh đi! Anh cũng không phải là đạo sĩ.
""Em tin nha!"". Cô vừa khóc vừa nói.
Đường Ẩn Khiêm mỉm cười gật đầu, rất đồng ý nói:"" Cho nên mới nói em không phải là người bình thường!"". Vì vậy nên mới chơi thật vui đấy!
Cô cảm thấy trong lời nói của anh có ý coi thường, đôi mắt ngập nước mắt tức giận nói:""Vậy em là ai?"".
""Em rất đặc biệt"". Anh có ý nghĩ muốn trêu chọc cô, rất đứng đắn trả lời.
""Đặc biệt!"". Giọng nói của cô lên cao một chút, tức giận dùng đôi mắt đầy nước mắt liếc anh. Cái này mà là giải thích sao?
""Này! Người khác nói em rất đặc biệt, em nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ"". Anh sửa lại thái độ của cô.
""Em không cảm thấy vui mừng một chút nào............ "". Oa! Dạ dày của cô thật là đau............
""Được rồi! Vậy em khóc đi!"". Đôi tay của Đường Ẩn Khiêm mở rộng, rất rộng rãi để cho cô khóc.
""Học trưởng....... . "". Cô ngồi xổm trên mặt đất thút tha thút thít gọi anh.
Anh nghe cô gọi cũng đứng trước mặt cô, ""Chuyện gì vậy?"".
""Anh.......... . Tại sao anh lại làm như vậy?"". Tại sao lại ức hiếp cô, cô rốt cuộc đắc tội với anh khi nào?
""Bởi vì............ "". Anh nở một nụ cười thật tươi, rất xấu xa mà nói:""Chơi với em rất vui!"". Thượng Đế làm chứng! Anh cũng không thể khống chế được, nếu cô không thú vị như vậy thì anh cũng sẽ không chơi đùa cùng cô.
Diêu Thì Đông rất muốn khóc T-T. Thì ra từ đầu tới cuối cô cũng chỉ là món đồ chơi.......... Hu hu...... Tại sao cô lại xui xẻo như vậy, gặp phải con người biến thái này.
""Em muốn về nhà............ "". Cô suy yếu từ dưới đất đứng lên. May mắn là anh đã tốt nghiệp, cô sẽ không còn bị anh hạ độc thủ nữa.
Đường Ẩn Khiêm đưa tay đỡ cô, đới với lời cô nói mắt điếc tai ngơ, tự nhiên nói:""Em muốn ăn cái gì?"".
""Em không muốn ăn cái gì hết. Em chỉ muốn về nhà"". Diêu Thì Đông vô lực tự hỏi. Anh bị điếc sao?
""Được thôi! Chúng ta lên núi ăn rau dại đi!"". Anh giống như không có nghe thấy lời cô nói, búng ngón tay tự tiện quyết định.
""Anh.......... . "". Cô ôm bụng bởi vì đau đớn mà co rút lại. Dạ dày của cô không biết là bởi vì đau hay là bởi vì quá tức giận. Tóm lại là cơ thể của cô bây giờ yếu đuối không có sức để mà phản kích.
Nhìn cô ôm bụng không nhúc nhích, anh tự động lý giải thành:""Bị đói thành như vậy, thật là đáng thương. Chúng ta lập tức lên đường đi!"".
""Không đi.......... không được sao?"". Vẻ mặt cô như đưa đám, toàn thân như bị băng tuyết bao phủ.
""Dĩ nhiên là không được. Mấy ngày nữa là anh phải ra nước ngoài rồi! Hôm nay nhất định phải cùng em đi ăn một bữa cơm. Đây cũng là bữa cơm cuối cùng của anh và em trước khi anh ra nước ngoài"". Hiện tại mới nói cho cô biết là vì không muốn cho cô vui mừng quá sớm.
""Anh.......... . Anh sắp ra nước ngoài?"". Sự tuyệt vọng dưới đáy mắt của Diêu Thì Đông xuất hiện một tia ánh sáng. ""Học trưởng muốn đi......... đi nước nào vậy?"". Càng xa càng tốt, tốt nhất là Bắc Cực, nếu không thì Nam Cực cũng được.
""Nước Mỹ"". Đường Ẩn Khiêm không bỏ qua tia vui sướng chợt lóe trong mắt cô, buồn buồn nói.
""Đi rất lâu sao?"". Đôi mắt cô chờ đợi nhìn anh hỏi, trong lòng lại nghĩ anh tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở về.
""Chắc khoảng ba, bốn năm"". Giọng điệu của anh hơi trầm xuống một chút.
Mặc dù cô có hơi thất vọng một chút nhưng mà ít nhất thì trong ba, bốn năm tới anh sẽ không có cơ hôi thường xuyên trở về trường học ""Thăm"" cô cũng như Đoàn hội do một tay anh sáng lập. Ha ha! Ông trời cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu nguyện của cô.
""Vậy em chúc học trưởng lên đường thuận lợi bình an!"". Cô cười dối trá nói.
""Đúng rồi! Em sẽ ra sân bay tiễn anh đi chứ?"". Nói thật, anh đúng là không bỏ được cô.
""Được! Được!"". Cô gật đầu liên tục không ngừng. So với bình thường còn nhanh chóng và dứt khoát hơn. Dù sao nói xong cũng không có tốn tiền, nếu cô không đi tiễn anh thì anh làm gì được cô? Lúc đó anh phải lập tức lên máy bay rồi, làm gì có thời gian mà tính sổ với cô. Mà khi anh vừa tới nước Mỹ thì cũng là lúc cô được tự do.
Cho đến hôm nay cô mới chính thức hiểu rõ. Hoàng tử sao? Khuôn mặt đẹp trai thì hay lắm sao? Tất cả chỉ là phù du mà thôi.
Đàn ông nha! Qủa nhiên là người dịu dàng mới là tốt nhất.......... Ba của cô chính là người đàn ông tốt nhất! Cả đời này cô cũng không rời khỏi ba đâu.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |