Vay nóng Tinvay

Truyện:Vợ Trước Đói Như Sói - Chương 07

Vợ Trước Đói Như Sói
Trọn bộ 10 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Sáng sớm thức dậy, mưa dầm triền miên làm cho Đan Thủy Dao không muốn rời giường, nhưng là vừa nghĩ đến Điền Tâm đã dặn hôm nay phải đến quán ăn để xem thực đơn mới, khiến cho cả người cô thật phấn khởi, vội vàng từ trên giường bò dậy.

Ha ha ~ thực đơn mới! Đây chính là phúc lợi tuyệt nhất của lão bản (bà chủ) nha.

Elaine được tạp chí ẩm thực khen ngợi về việc thường xuyên thay đổi thực đơn, cũng không phải là tự nhiên hay biến đổi như vậy, tất cả đều là vì cô tham ăn, hay yêu cầu Điền Tâm thử nghiệm nguyên liệu nấu ăn mới, làm cho quán ăn ngoài ý muốn giành được mỹ danh này. Bất quá dĩ nhiên là khi phỏng vấn cô không có nói ra cái lý do thực sự này.

Cấp tốc rửa mặt chải đầu, cô chọn quần jean cùng áo sơ mi đơn giản, rồi nhanh chóng bước ra cửa phòng chuẩn bị bữa sáng, cũng thuận tiện cho Đa Đa ăn.

Chính là cho đến khi cô làm xong bữa sáng, cũng không nhìn thấy Đa Đa đa đâu, bình thường nó sớm đã lởn vởn bên chân cô, giờ thì cả bóng dáng cũng không thấy đâu, trong lòng cô hiện lên dự cảm không tốt.

"Đa Đa! Đa Đa? Đừng náo loạn, mau ra đây, hôm nay có thức ăn hộp cho chó ngươi thích ăn nhất nha!" cô gọi khắp nơi trong phòng, thậm chí dụ dỗ, nhưng trừ bỏ thanh âm của cô ra, căn bản không có tiếng cẩu nhi đáp lại.

Đan Thủy Dao bắt đầu cảm thấy hoảng sợ hơn, vội vàng tìm mọi nơi cao thấp trong nhà, nơi nào chó cưng có thể ẩn nấp cô đều tìm qua.

"Đa Đa? Đa Đa? Ngươi chạy đi đâu rồi?"

Lách ca lách cách, Đan Thủy Dao lục tung khắp nhà, chỉ sợ chó yêu không cẩn thận chui vào cái chỗ nào nhỏ hẹp bị kẹt lại ở đó, đang chờ cô đi cứu viện.

Ngay tại thời điểm cô tìm mồ hôi đầy đầu, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô luống cuống tay chân vượt qua một đống chướng ngại vật bị cô làm loạn, để bắt điện thoại.

"Thân ái lão bản, cho em leo cây à?" thanh âm Điền Tâm miễn cưỡng truyền đến.

"A! Chị quên......" Xem đồng hồ trên tường, đã qua một giờ so với thời gian các cô ước định.

"Chị rốt cuộc đang làm gì vậy? Đừng nói với em giờ này chị vẫn chưa rời giường chứ?"

"Ô ô...... Đa Đa không thấy, sau khi chị rời giường, không thấy Đa Đa đâu, còn tưởng rằng nó chính là chạy trốn đi, nhưng là mặc kệ chị dùng đồ chơi hay đồ ăn dụ hoặc nó, vẫn là không thấy nó đâu......"

Điền Tâm cũng khẩn trương lên, "Thử tìm khắp nơi trong nhà xem?"

"Đi tìm rồi, chị ngay cả bình hoa cùng bồn cầu cũng tìm qua......" Đan Thủy Dao hoảng loạn nói.

Bình hoa? Bồn cầu? Chị cho rằng chó cưng của chị là biết thoái cốt công hay là quy tức đại pháp sao?!

"Tiểu thư, em phi thường nghiêm túc đề nghị chị, chị đừng nên tìm trong bình hoa hay cái bồn cầu nhà chị nữa, mà nên cầm lấy chìa khóa, còn có ví tiền đi ra ngoài mà tìm Đa Đa, em đoán khả năng Đa Đa thừa dịp tiểu thư chị ngủ chính mình chạy đi."

"Nhưng là...... Đa Đa chưa từng có rời nhà trốn đi......" Đan Thủy Dao nức nở nói.

"Vậy tốt lắm, hiện tại chị có thể biết được thú cưng nhà chị cũng có tiềm lực làm chuyện "bất lương". Điền Tâm không chút khách khí nói."Muốn vật cưng nhà chị không có việc gì, hiện tại chị nên nhanh chóng ra ngoài tìm nó đi."

Kê Hướng Hòe gọi điện thoại tới Elaine tìm Đan Thủy Dao, thế mới biết chuyện Đa Đa đi mất, gọi vào di động của cô lại không có người bắt máy, anh vì thế vội vàng chạy đến nhà trọ của cô, không nghĩ vừa mới đến tầng hai, liền nghe thấy thanh âm nức nở đứt quãng của một cô gái.

Anh nhíu mày bước nhanh hướng lên trên chạy đi, quả nhiên nhìn thấy cô gặp rủi ro, trên mặt nước mắt đã rơi thành chuỗi.

"Xảy ra chuyện gì?" Anh lo lắng ngồi xổm xuống hỏi cô.

"Ô ô...... Chân đau quá......" Đan Thủy Dao hoàn toàn không thể tin được chính mình vận khí xui xẻo như vậy.

Sau khi cô gác điện thoại xuống, vội vàng hướng trở về phòng lấy chìa khóa cùng ví tiền, không nghĩ tới vừa ra tới cửa, gót giày của cô thế nhưng bị gãy, làm cho cô nhất thời phản ứng không kịp, cả người ngã xuống cầu thang, làm trật khớp chân, đau đến nỗi không thể nhúc nhích.

Thảm hại hơn là, cô quên mang theo di động, không thể gọi điện cầu cứu ai, mà người trong dãy nhà trọ đều đã đi làm, giờ phút này căn bản không có nửa người, làm cho cô chỉ có thể kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.

"Chân đau? Để anh kiểm tra xem." Kê Hướng Hòe nắm lấy bàn chân bạch ngọc của cô, thấy chỗ mắt cá chân bị sưng đỏ, "Anh đưa em đi bệnh viện." Nói xong, anh vươn tay chuẩn bị dìu cô đứng dậy, nhưng cô lại lắc lắc đầu, vẻ mặt cầu xin anh.

"Làm sao vậy?" Anh bất đắc dĩ hỏi.

"Em muốn tìm Đa Đa...... Ô ô......" Đan Thủy Dao cực kỳ tội nghiệp nói.

Cô đã lâu không có khóc, nhưng là hiện tại cô thực sự không nhịn được, một năm này là Đa Đa làm bạn với cô, giúp cô vượt qua những buổi tối đau lòng, thời điểm cô nuôi nó, nó vẫn là một con chó nhỏ, nó giống như là người nhà của cô, nếu nó thực sự phát sinh cái gì ngoài ý muốn mà nói, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình.

Kê Hướng Hòe nhớ tới con chó nhỏ hay dính lấy anh làm nũng, cũng có chút lo lắng, nhưng là chân của cô bị thương như thế này làm sao đi tìm? "Anh trước chở em đến bác sĩ, rồi trở về tìm nó được không?"

"Không được!" Cô một mực từ chối.

"Chân của em cũng không thể đi được nữa, thế nào tìm nó?" Kê Hướng Hòe thử cùng cô nói phải trái.

"Không được ... không được, em biết anh nhất định là hận Đa Đa vì đem tây trang của anh dính đầy lông mao, cho nên anh mới không giúp em tìm nó đúng hay không?" Đan Thủy Dao trong lòng một mảnh hoảng loạn, liền lập tức phát tiết tức giận cùng lo lắng lên người anh.

"Anh không có." Anh bất đắc dĩ phản bác.

Nhìn cô miễn cưỡng dựa vào vách tường đứng lên, lại lảo đảo muốn ngã, Kê Hướng Hòe luyến tiếc, anh nhẹ giọng cùng cô thương lượng: "Anh trước cùng em ở xung quanh nhà trọ tìm kiếm Đa Đa, nếu không tìm được mà nói, thì anh trước đưa em đến bệnh viện, sau đó chúng ta có thể làm áp phích hoặc là dùng phương pháp khác tìm nó có được không?"

"Được...... Úi da, chân của em......" Cô vừa định bước đi, mắt cá chân liền truyền đến kịch liệt đau đớn.

"Anh cõng em đi!" Anh ngồi xuống để cho cô leo lên lưng, "Lên đi, chúng ta cùng đi tìm."

"Như vậy anh sẽ rất mệt......" Cô nhỏ giọng nhắc nhở, "Hơn nữa em rất nặng......"

"Đi lên đi!" Kê Hướng Hòe lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không có biểu hiện nào thể hiện một chút lui bước.

Chần chờ một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn là đưa tay ôm lấy vai anh, "Vâng"

Anh không cần tốn nhiều sức nâng cô dậy, chậm rãi tiêu sái xuống cầu thang, Đan Thủy Dao đỏ mặt, đem khuôn mặt tựa vào trên lưng của anh, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của anh xuyên thấu qua tây trang, làm cho mặt cô vốn dĩ đã ửng hồng, bây giờ lại càng hồng hơn, cô không nhịn được ôm chặt lấy cổ anh, khẽ thở dài.

Anh đối với cô thật tốt nha, đối với việc vừa rồi cô cố tình gây sự anh cũng không tức giận, bây giờ còn cõng cô tìm Đa Đa, ô...... Cô rất cảm động nha, nguyên lai anh đối với bạn bè so với lão bà còn tốt hơn, nhưng cô giống như càng ngày càng không muốn cùng anh chỉ làm bạn bè mà thôi......

Đi ra khỏi nhà trọ, hai người vừa đi vừa kêu tên Đa Đa, cũng cố gắng nhìn xem xung quanh.

Đột nhiên, ở trong bụi cỏ bên cạnh truyền đến một trận cổ quái thanh âm.

"Đa ──", Đan Thủy Dao vốn đã muốn kinh hỉ thét chói tai ra tiếng, nhưng mà sau khi nhìn rõ ràng, thanh âm của cô nhất thời không thể ra khỏi họng, cả người xấu hổ không thôi.

Không khó nhìn ra trong bụi cỏ hai con chó kia đang làm "chuyện tốt" gì.

Há hốc mồm ngây người một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Kê Hướng Hòe đem cô lôi đi, làm cho một đôi cẩu tình lữ được riêng tư.

"Đa Đa...... Đa Đa thế nhưng......" Ông trời a! Cô nói không nên lời.

"Nó đang giao phối." Anh hảo tâm thay cô đưa ra kết luận.

Đan Thủy Dao mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:"Nha ~ anh làm sao có thể nói trực tiếp như vậy được? Hơn nữa làm sao có thể, Đa Đa nó hẳn là tiểu hài tử, làm sao có thể...... làm sao có thể làm loại chuyện này?"

"Em nuôi con chó kia đã bao lâu?"

"Ước chừng...... một năm."

"Thời gian một năm cũng đủ làm cho một con chó nhỏ trở thành chó trưởng thành, trưởng thành chó biết làm loại sự tình này, tuyệt không kỳ quái." Anh đương nhiên nói.

"Nhanh như vậy......" Cô vẫn là không thể chấp nhận việc Đa Đa đã đến lúc muốn có bạn gái a.

"Tốt lắm, đã biết nó không có bỏ đi, hiện tại em có thể ngoan ngoãn đi bệnh viện?"

"Ừm, được rồi!" Cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời của anh.

Trong phòng bếp, một gã đàn ông không biết nấu ăn đang tiến hành quá trình chế tác vĩ đại của anh.

Đan Thủy Dao bởi vì hiện tại biến thành "bán tàn nhân sĩ", cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở ghế tựa, chờ Kê Hướng Hòe mang đồ ăn mà anh chuẩn bị sang.

Chẳng qua cô thực hoài nghi anh có thể mang sang cái gì có thể ăn được sao?

"Ăn thôi." Kê Hướng Hòe mồ hôi đầy đầu mang sang một cái nồi, không biết là chứa cái gì này nọ có thể ăn được hay không, nhưng rất thơm nha.

Anh múc một bát đưa đến cô trước mắt cô, cô có chút há hốc mồm xem trong bát nguyên liệu nấu ăn.

Nhấc lên đôi đũa, gắp lên một mảnh lá cây màu xanh, cô hồ nghi liếc nhìn anh, "Đây là cái gì?"

"Rau cần." Kê Hướng Hòe cũng thay chính mình múc một bát.

Cô nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu, nhịn cười, cô chỉ ra chỗ sai nói: "Rau cần là ăn nó thân, không phải ăn nó lá cây. Còn có, này thoạt nhìn giống dây thun này là cái gì?"

Kê Hướng Hòe mặt lộ vẻ xanh xao trả lời, "Cái kia là...... mỳ ăn liền."

"Mỳ ăn liền?" Đan Thủy Dao lại lần nữa há hốc mồm."Em có thể biết anh là nấu nó như thế nào không? có thể đem mỳ ăn liền nấu thành như vậy sao?"

Thật là rất khoa trương, cô cho rằng mỳ ăn liền là trên thế giới này đơn giản nhất đồ ăn, chỉ cần chế nước sôi, chờ khoảng 3 phút là có thể thành công, mà này một chén thoạt nhìn như thế quỷ dị mỳ ăn liền thật đúng là là cô cuộc đời này lần đầu tiên nhìn thấy.

Tuấn nhan lộ ra thần sắc xấu hổ, anh có chút khó có thể mở miệng nói:"Anh...... anh đem mỳ ăn liền cho vào nước nấu với nhau, sau đó bởi vì phải đợi trứng với rau chín, cho nên liền......"

Nghe xong giải thích của anh, Đan Thủy Dao đã cười dữ dội, bỗng cô nhìn thấy trên tay anh xuất hiện nhiều vết thương mới. Cô vội vã thu hồi nụ cười, chau mày lại quan tâm hỏi:"Đây là có chuyện gì? Trên tay anh làm sao có nhiều vết thương như vậy?"

Kê Hướng Hòe vốn tưởng xem như không có việc gì thu tay lại, nhưng là tay nhỏ bé của cô lại gắt gao bắt lấy tay anh không tha, bướng bỉnh kiên trì muốn được đáp án.

Anh khẽ thở dài, "Không có gì, anh vừa rồi lúc gọt hoa quả không cẩn thận làm bị thương, anh chỉ là không có thói quen dùng dao thái, cho nên không cẩn thận cắt bị thương vài vết thương nhỏ mà thôi, không cần lo lắng."

Anh cho rằng thói quen xỏ chỉ luồn kim làm những việc tinh tế của anh, hẳn là nấu ăn chắc cũng không thành vấn đề, bất quá thoạt nhìn tựa hồ đơn giản nhưng thực tế không đơn giản chút nào, ít nhất với anh mà nói hoàn toàn không phải dễ dàng.

Anh vừa mới bất quá là muốn gọt vỏ xoài, lại thiếu chút đem tay chính mình cấp gọt rớt.

"Hoa quả? Ở nơi nào?"

Anh lộ ra nụ cười xấu hổ, "Nếu em không để ý mặt trên có dính vào máu của anh mà nói, thì anh đặt ở trong tủ lạnh." Kỳ thực nói gọt tốt cũng thực miễn cưỡng, bởi vì lúc anh gọt vỏ trái cây, cũng gọt đi không ít thịt quả, cuối cùng căn bản là trong dĩa nhìn không ra nó vốn dĩ là cái gì.

"Ngu ngốc! Làm chi đi làm việc này, còn có, cái gì không cần rất lo lắng a!" Đan Thủy Dao cắn chặt môi, vừa tức lại đau lòng trách cứ anh, "Bị thương thành như vậy anh thế nào cầm bút, thế nào công tác a?"

Miệng vết thương của anh lớn lớn nhỏ nhỏ toàn bộ bàn tay đều có, thoạt nhìn làm cho người ta đau lòng không thôi a.

Anh chẳng lẽ không biết đối với nhà thiết kế, tay là cỡ nào trọng yếu sao? Bất quá là một bữa cơm mà thôi, gọi bên ngoài không phải là được sao, vì sao muốn chính mình xuống bếp để bị thương như thế này?!

Xem tay anh, nước mắt cô muốn rơi ra khỏi hốc mắt, cô đè thấp âm thanh hỏi:"Rất đau phải không? Em lấy hòm thuốc giúp anh bôi thuốc."

Cô vội vàng muốn đứng lên, bỗng lảo đảo hướng trên mặt đất ngã đi.

"Cẩn thận!" Kê Hướng Hòe vội vàng bước tới chỗ cô, ngay lúc cô sắp hôn môi với mặt đất liền đem cô kéo vào trong lòng.

Cô vội vàng níu chặt cổ áo anh, kinh hoàng mở to mắt mắt nhìn thẳng tắp vào đôi con ngươi đang lo lắng của anh.

Trong phút chốc, cô tựa hồ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập của anh, ấm áp hơi thở xuy phất ở cô bên tai, hai tay ôm chặt eo cô, bầu không khí đấy ám muội.

"Có sao không?" Anh khàn khàn lên tiếng hỏi cô.

"Em không sao."

Trong phúc chốc hai người lại lâm vào trầm mặc, anh thử buông tay, nhưng cô lại sống chết ôm chặt lấy anh không tha.

"Em nghĩ, em nhất định là điên rồi." Đan Thủy Dao nhìn anh nói nhỏ, chủ động đưa lên môi đỏ mọng nhẹ nhàng phủ trên môi anh, sau đó buông ra."Thực sự, em thực sự điên rồi......"

Anh không làm cho cô lùi lại, ấn đầu cô, đôi môi vội vàng phủ trên môi cô, anh không giống cô chỉ là hôn nhẹ, mà là nhiệt tình vươn đầu lưỡi cùng cô giao triền.

Bị hôn mê mang choáng váng, Đan Thủy Dao trong đầu hiện lên một cái ý niệm ──cho dù điên rồi cũng thế, cô hiện tại muốn anh!

Này hôn, đảo mắt tựa như xuân hỏa thiêu đốt thành lửa cháy lan ra đồng cỏ đại hỏa.

Kê Hướng Hòe một phen ôm lấy cô, bước nhanh hướng phòng ngủ đi đến, dọc theo đường đi, bọn họ môi cũng chưa từng tách ra.

Anh vừa mới đem cô phóng tới trên giường, cô tựa như tiểu mèo hoang nhiệt tình, xoay người đưa anh cấp đặt ở dưới thân, bá đạo dành quyền khống chế.

Đôi tay nhỏ bé của cô lôi kéo quần áo của anh, làm càn ở trước ngực anh sờ soạng, nghịch ngợm miệng lưỡi một đường đi xuống, còn ác liệt ở bên cổ anh cắn để lại dấu răng, làm như muốn để lại chứng cứ.

"Thủy Dao, " Kê Hướng Hòe hơi thở gấp gáp, không thể tin được cô thế nhưng như thế nhiệt tình."Ah!" Anh đột nhiên gầm nhẹ, này nhiệt tình tiểu nữ nhân thế nhưng kéo mở quần của anh?!

"Ngoan ngoãn, ta liền sẽ không làm thương ngươi." Cô nói giống như nữ ác bá trong TV chuẩn bị khi dễ dân lành, đáy mắt lộ ra thần sắc bướng bỉnh.

Bọn họ nhiệt tình tới mãnh liệt mà cấp tốc, tiền diễn mặc dù đều còn chưa có làm đủ, nhưng là bọn họ lại cảm thấy trong cơ thể dục vọng cơ hồ làm cho người ta cảm thấy đau đớn.

Cô chỉ cởi quần vừa qua đầu gối, liền khóa ngồi ở trên người anh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm trầm hạ thân, làm cho hai người dục vọng triệt để kết hợp.

Cô phối hợp theo quy luật vận động của anh, anh tháo dây cột tóc đuôi ngựa của, làm cho của mái tóc cô theo thân thể đong đưa phiêu tán ở không trung.

Hai người nhiệt liệt giao triền, kích tình lan tràn toàn bộ không gian.

Thiêu đốt cả đêm.

Đan Thủy Doanh đứng ở ngoài cửa nhà trọ Đan Thủy Dao, lẳng lặng chờ em gái tới mở cửa.

Không nghĩ tới, người mở cửa lại là Kê Hướng Hòe.

Cô chấn động, "Hướng Hòe, cậu làm sao có thể ở trong này?" Quan trọng là còn để trần nửa người?! Này......

"Chị, Thủy Dao còn ngủ, em đi kêu cô ấy dậy." Kê Hướng Hòe không có đáp lại vấn đề của cô, tránh nặng tìm nhẹ xoay người bước đi.

Đan Thủy Doanh vẻ mặt nghi hoặc vào nhà, phát hiện dấu vết trên người anh, không nhịn được kinh hô ra tiếng, phía sau lưng anh đầy loang lổ vết trảo, trước ngực cũng có lớn nhỏ không đồng nhất dấu vết, không cần nghĩ cũng biết được là do cô dâu mới hàng đêm kích tình chứng cứ.

Bất quá là cô dạo này có chút hơi bận đã quên chú ý tới em gái này, cũng không thể nghĩ tới là đôi vợ chồng đã ly hôn này có thể ở trong khoảng thời gian ngắn nảy sinh quan hệ như vậy a!

Này đối với tình yêu chớp nhoáng kết hôn chính là như vậy, hiện tại muốn tái diễn tình huống năm đó sao? Đan Thủy Doanh ngốc lăng ngồi ở trên sofa, xem Kê Hướng Hòe đi vào trong phòng Đan Thủy Dao.

"Dậy thôi, chị đến tìm em."

Đan Thủy Dao cuốn chăn ngủ say sưa, Kê Hướng Hòe ngồi vào bên giường lay tỉnh cô.

"Chị? Tìm em làm cái gì...... Em không cần rời giường, để cho em ngủ......" than thở lung tung, Đan Thủy Dao làm nũng không muốn rời đi ổ chăn thoải mái.

"Không được, rời giường thôi!" Kê Hướng Hòe tuy rằng rất thích nhìn bộ dáng cô ngủ nướng ở trên giường, nhưng chị cô đang đợi ở phòng khách.

"Em hôm nay đã ngủ rất nhiều, bây giờ cũng đã trưa rồi."

Tối hôm qua hai người quấn quýt lấy nhau đến nửa đêm, ngay cả anh cũng là ngủ đến mặt trời lên cao, cho đến vừa rồi nghe tiếng chuông cửa mới đứng lên đi mở cửa.

"Đều đã nằm trên giường lâu như vậy, kia làm cho em lại nằm nhiều một chút có sao đâu." Đan Thủy Dao than thở, đem chăn cuốn càng chặt, không hề có ý định muốn rời giường.

Kê Hướng Hòe nhíu mày, liền ôm lấy cả người cô đi vào trong phòng tắm, "Anh muốn trước khi ra khỏi nhà nhìn thấy em ăn xong cơm trưa, bằng không em nhất định lại ba bữa không bình thường, chút nữa lại tùy tiện ăn đại cái gì đó."

"Nha ~ chán ghét......" Bị anh bắt buộc đứng vững, cô bĩu môi, trừng mắt nhìn anh, không nhịn được không vui niệm vài tiếng.

"Không cần chán ghét, nhanh đi đánh răng rửa mặt." Kê Hướng Hòe dặn dò, "Còn có, không được lại trở về nằm ngủ!" Quay đầu, anh một bộ mặt hiểu rõ nhìn chằm chằm cặp đùi ngọc kia đang định bước ra khỏi phòng tắm.

Đan Thủy Dao thu hồi đôi chân muốn lao thẳng đến trên giường, xấu hổ cười.

Hừ! Ngay cả tưởng vụng trộm quay lại giường đều không được, anh quả thực giống như quản gia nam giống nhau, kia còn có cái gì khí chất cùng bộ dáng hoàn mỹ quý công tử!

Không cam nguyện đánh răng rửa mặt, cô không nhận ra chính mình không ngừng oán giận gã đàn ông kia, thế nhưng trên mặt lại biểu hiện đầy hạnh phúc ngọt ngào.

Đan Thủy Doanh nhìn hai người từ trong phòng đi ra, xem bọn họ bộ dáng thân mật, thậm chí Kê Hướng Hòe có thể cho phép Thủy Dao thô lỗ, còn mang theo mỉm cười sủng nịch nhìn chăm chú vào nó, cô thập phần kinh ngạc.

Bọn họ trong mắt tựa hồ chỉ có lẫn nhau, mà cô tựa như cái bóng đèn không thức thời.

"Khụ khụ ──" Cô ho nhẹ vài tiếng, muốn nhắc nhở hai vợ chồng đã ly hôn kia rằng có cái bóng đèn này tồn tại.

Thế này mới nhớ lại chị của mình, Đan Thủy Dao đầu tiên là thưởng Kê Hướng Hòe một cú đá vào chân, sau đó dường như không có việc gì đi đến trước mặt Đan Thủy Doanh.

"Chị, hôm nay thế nào lại đến đây a?" Chị gần nhất hẳn là chuẩn bị cho hôn lễ mới đúng.

"Còn nói sao! Hôm nay đến Elaine tìm em, mới biết được em bởi vì trẹo chân, muốn nghỉ ngơi vài ngày, cho nên chị mới đến đây xem em như thế nào, chính là không nghĩ tới...... Hướng Hòe đã ở nơi này." Cô đưa ánh mắt thâm ý nhìn bọn họ.

"Ách...... này......" Đan Thủy Dao không biết như thế nào giải thích.

Là lên giường cũng chồng cũ? hay là bạn tốt đây? vẫn là......

Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh, nhưng đáng tiếc, Kê Hướng Hòe lúc này không hề có phong độ chút nào, liền quay đầu bỏ qua ánh mắt cầu cứu của cô, đối mặt Đan Thủy Doanh tao nhã hỏi:"Cũng đến giờ cơm trưa rồi, em trước giúp mọi người mua cơm, chị muốn ăn cái gì?"

Đan Thủy Doanh mỉm cười trả lời:"Cậu cứ tùy tiện mua là tốt rồi, tôi sao cũng được."

Bọn họ có qua có lại đối thoại, tao nhã lễ độ giống như là quý tộc ở trong cung đình, trừ bỏ Đan Thủy Dao ra.

Cô giữ chặt anh nghiến răng nghiến lợi rống, "Kê Hướng Hòe, anh làm sao có thể chạy trốn?" Bỏ lại cô một người ở trong này nhận tra khảo sắp đến?

Anh một mặt vô tội trả lời, "Anh không có chạy trốn, anh chỉ là đi ra ngoài thay mọi người mua cơm mà thôi."

Hiện tại anh cũng không cho rằng Đan Thủy Doanh sẽ hy vọng anh ở lại, anh nhìn ra được cô hy vọng anh tránh đi một lát, để cho chị em các cô có thể thoải mái nói chuyện.

"Ngoan! Cùng chị em nói chuyện đi." Ở trên trán cô hạ xuống nụ hôn, anh trấn an cô, sau đó xoay người đi ra cửa.

Trong phòng khách to như vậy, chị em hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

"Chị nghĩ em hiện tại nên ngoan ngoãn trả lời chị, hai người các em rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đan Thủy Doanh thẳng thắn hỏi.

"Ách, tụi em hiện tại...... hiện tại cũng chỉ là......" Đan Thủy Dao ấp a ấp úng nói không nên lời.

Nhìn bộ dáng cô, Đan Thủy Doanh thở dài một hơi, trong lòng cũng biết rõ ràng: "Kỳ thực lúc nhìn thấy hai đứa ở chung, chị cảm thấy cho dù các em muốn hợp lại cũng là có thể......"

Cô nói còn chưa nói xong, Đan Thủy Dao lập tức đánh gãy lời của cô, "Không có, chúng em không có muốn hợp lại!"

"Không có?" Nhưng là cô vừa mới nhìn thấy rất rõ ràng, cho dù là vợ chồng trẻ cãi nhau, nhưng là em gái cô vừa ầm ỹ vừa thay Kê Hướng Hòe sửa sang lại cổ áo, còn anh ta cũng là ôn nhu giúp đỡ ôm lấy nó, để cho nó đang bị thương ở chân không chịu quá nhiều sức nặng cơ thể; còn có, Kê Hướng Hòe thế nhưng ra bên ngoài giúp nó thu quần áo vào cho nó thay.

Hai người ăn ý như thế, cảm giác tựa như vợ chồng già, em gái lại nói bọn nó không có ý định hợp lại?

"Vì sao?" Đan Thủy Doanh không hiểu hỏi, "Đây là hai người các em ra quyết định sao? Hay là do chính bản thân em muốn như vậy?"

"Em...... em cùng anh ta còn chưa có thảo luận qua, chính em cũng không có nghĩ tới thảo luận với anh ta vấn đề này."

"Là không nghĩ tới? Hay là có vấn đề khác?" Đan Thủy Doanh biết em gái cô tuy rằng bề ngoài tuy kiên cường, nhưng sâu trong đáy lòng thực sự rất mẫn cảm yếu ớt, hiện tại nó không chịu thừa nhận hai người hợp lại, kia tất nhiên có chính nó suy tính cùng lo lắng.

Khẽ thở dài, Đan Thủy Dao biết không thể gạt được chị mình, cô cắn môi, trầm ngâm một lúc lâu sau đó chậm rãi nói ra lý do cô do dự.

"Em biết anh ấy thay đổi rất nhiều, trở nên ôn nhu, thậm chí cũng không để ý em có phải hay không là một khuê nữ dịu dàng hoàn mỹ, anh ấy dành thời gian để ngồi nghe em nói chuyện, không đem công việc của anh ấy đặt ở hàng đầu, anh ấy thậm chí còn có thể theo em ngẫu nhiên tùy hứng sủng nịch em, chính là......" Cho dù anh ta có trở nên tốt như thế nào đi nữa thì trong lòng cô cũng rất sợ hãi.

Đan Thủy Doanh không có lên tiếng, lẳng lặng chờ em gái mình nói cho hết nỗi lòng.

"Em còn là sợ...em sợ... sợ giống như trước đây, ôn nhu này, những tốt đẹp này, sợ sau khi kết hôn tất cả đều biến mất đi, em sợ anh ấy chỉ thay đổi nhất thời, em sợ nếu thừa nhận, em lại buông ra tâm phòng bị đi nhận anh ấy, em sợ chúng em lại không ngừng cãi vã, em sợ lúc nào cũng chờ đợi anh ấy trở về."

Một lần bị thương, cô có thể lừa gạt bản thân miệng vết thương kia kỳ thực không đau, cô có thể lừa chính mình là cô đã sớm quên đi những đau đớn đó rồi.

Nhưng là từng bị thương, cho dù miệng vết thương khép lại, đau đớn này lại khắc sâu ở trong trí nhớ, mỗi khi trở trời nó lại đau âm ỉ, nhắc nhở cho cô rằng cô từng bị thương, từng vì yêu sâu đậm để rồi đau đớn.

Cho nên mặc dù cô biết anh đã thay đổi, anh đối với cô rất tốt, nhưng mà cô cái gì cũng đều không có nói ra, cho dù hai người hiện tại sống giống như một đôi tình nhân, nhưng cô vẫn luôn dùng quan hệ bạn bè đến bảo hộ chính mình.

Nghe xong, Đan Thủy Doanh không nhịn được thở dài, "Chị hiểu được, chính là mặc kệ thế nào các em cũng không thể vĩnh viễn mờ ám như vậy, một ngày nào đó em nên cùng anh ta nói rõ ràng, có biết hay không?"

"Dạ, em biết." Đan Thủy Dao gật đầu trả lời.

Cô cũng biết, bọn họ không nên lại đi xuống như vậy

Là lúc nên đem lời nói rõ ràng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)