Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Nữ Hoành Hành - Chương 05

Yêu Nữ Hoành Hành
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Edit: Shiyu

Beta: Hamano Michiyo(Momo)

Anh gắt gao nhìn nơi non mềm giữa hai chân cô, cảnh xuân tuyệt vời trước mắt giống như đóa sen đầu hạ nở rộ giữa hồ, phơn phớt nhàn nhạt phấn hồng, hai cánh hoa mềm mại ngượng ngùng che phủ nụ hoa, mang theo chút sương mai man mác ngọt ngào

Anh cúi thấp đầu xuống, mũi thoang thoảng cảm nhận được làn hương ngọt ngào mà cô mang lại, cổ họng bỗng nhiên cảm thấy khô rát, vì thế đầu lưỡi liền vươn ra...

"A!"Cô kinh hãi rên lên.

Mặt mũi Hạ Thấm Đồng tái mét lại, cô liều mình giãy dụa, muốn khép hai chân lại, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đầy đầu của anh ra.

Nhưng mà, một khi đàn ông đã không muốn buông tha, sức lực của cô sao có thể chống cự được? Anh tham lam liếm mút nụ hoa xinh đẹp của cô, liến qua nếp nhăn ẩn ẩn dẫn tới nhụy châu mẫn cảm nhất khiến Hạ Thấm Đồng run rẩy không ngừng, không kiềm chế được mà cắn chặt đôi môi.

"A...." Khoái cảm bén nhọn theo từng nụ hôn của anh xuyên thấu qua bộ não, nhanh chóng truyền tới toàn thân cô, nơi tư mật bí ẩn như vậy không ngờ lại cất giấu những cảm xúc kì lạ như thế, làm cho cô vừa thống khổ vừa thích thú, giống như nơi ấy đang hóa dần thành nước dưới nụ hôn của anh vậy, để mặc cho anh mút lấy, định đoạt.

Đầu lưỡi của anh liên tục ma sát với cánh hoa nhỏ bé, no đủ kia, cảm giác được mỗi khi nụ hôn đặt xuống, làn da của cô càng thêm căng chặt, tiếng da thịt va chạm nhẹ nhàng, từng đợt vang lên, khiến thủy dịch ngọt ngào không ngừng trào ra như nước chảy.

Đầu lưỡi đi xuống liếm láp hai cánh hoa đang hé mở, anh nhấm nháp mật nước bên trong cánh hoa bởi vì mình khiêu khích mà trở nên vô cùng mẫn cảm, đỏ ửng, khẽ khép mở như một cái miệng nhỏ nhắn cùng ma sát với môi anh vậy.

Anh từ từ tiến vào, từng múi thịt lập tức chặt chẽ bao vây lấy đầu lưỡi, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp dâng trào, khác xa với sự đụng chạm da thịt thông thường. Đầu lưỡi càng đi vào sâu hơn, liếm láp những múi thịt hồng hồng, thưởng thức thứ mật dịch ngọt ngào như nước cam tuyền bên trong.

Ngón tay anh tiến vào nơi tư mật kia, chậm rãi dò xét, lại xấu xa đùa giỡn khiến cô thét lên không ngừng. Thắt lưng mảnh mai khẽ vặn vẹo muốn thoát khỏi cảm giác điên cuồng tra tấn người ta này nhưng lại không tự chủ được đưa mình đến với môi anh càng gần hơn, để mặc anh đùa giỡn, làm trò.

Làn da cô mỗi lúc một nóng hơn, mật nước cũng liên tiếp chảy ra ồ ạt làm anh nhấm nháp không kịp nữa, chất dịch ngọt ngào liên tục chảy dọc xuống cằm anh, rồi lòng bàn tay cho đến từng đầu ngón tay, tất cả đều là một màu trắng mịn.

Thật sự là quá nhạy cảm, anh biết rằng lần đầu đạt cao trào của cô đã sắp đến.

hoa huy*t của cô chuyển dần sang sắc đỏ tươi, hai cánh hoa khép mở càng thêm mãnh liệt. Những tiếng động truyền đến từ sự ma sát, tay anh mở ra dục vọng của mình, cái đầu tròn của mãnh thú thăm dò nơi cửa huyệt của cô, lây dính thứ chất lỏng động tình đang ào ạt chảy ra không ngừng.

Hạ Thấm Đồng vặn vẹo cơ thể đầy bất an, cô cảm thấy cả người trống rỗng, vô lực, rõ ràng đã sắp đạt tới cảnh giới của sự tuyệt vời rồi mà lại phải dừng tay, loại cảm giác khó chịu ấy khiến cô bồn chồn, xao động.

Khi lửa dục của anh cùng với nơi ướt át mềm mại của cô va chạm vào nhau, loại khoái cảm tê dại truyền tới khiến Hạ Thấm Đồng thoải mái giãn mở lông mày, dùng nơi riêng tư của mình tiếp tục ma sát với anh, muốn để khoái cảm thư thái ấy tiếp tục càng thêm mãnh liệt, càng thêm kéo dài."Bảo bối không chờ kịp?" Anh nhìn thấy bộ dáng gấp gáp của cô, ý cười tràn ngập. Anh thừa nhận tâm tư mình rất xấu xa, muốn dùng dục vọng để tra tấn cô gái ngây ngốc thứ gì cũng không hiểu này. Anh biết, nếu không làm như thế, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ chịu nhìn thẳng vào anh, vĩnh viễn đều chỉ coi anh như bạn bè.

Anh không muốn làm bạn của cô, anh muốn làm người đàn ông của Hạ Thấm Đồng.

"Thẩm Luật...... A, Thẩm Luật......" Dục vọng của anh ma sát với thân thể khiến Hạ Thấm Đồng cảm thấy nóng bức khó nhịn, làn môi đỏ tươi như cánh hoa không ngừng thì thầm gọi tên anh, nửa như mời gọi, nửa như khẩn cầu, lại nửa như vô lực cầu xin sự giúp đỡ của anh vậy.

Ngón tay anh ấn nhẹ xuống viên ngọc châu nho nhỏ, liên tục ma sát, vừa nặng nề lại vừa như mơn trớn, vuốt ve dịu dàng.

"A......" Khoái cảm tuyệt vời ban nãy rốt cục cũng tiếp tục, cô yêu kiều rên rỉ, thoải mái giãn mở lông mày.

Rất nhanh thôi, cô sẽ tới cao trào, Thẩm Luật liền lựa chọn ngay đúng thời điểm này, mạnh mẽ tiến vào.

"Phụt" Tiếng nước bắn tung tóe mang theo những tia máu đỏ tươi từ sâu trong cơ thể cô trào ra, lại bị anh chặt chẽ đẩy vào.

"A!" Cao trào cùng đau đớn đồng thời xuất hiện. Hạ Thấm Đồng không còn biết được bản thân mình lúc này rốt cuộc đang đau đớn thống khổ hay chìm đắm trong khoái lạc nữa.

Cảm giác đau đớn chân thật, đau đớn đến tận tâm khi bị vật lạ xâm nhập vào cơ thể khiến cô tái nhợt cả mặt mày. Nhưng khoái cảm không hề dừng lại, cứ dời núi lấp biển mà ùn ùn tiến tới.

Anh đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, lấp đầy sự trống rỗng khó nhịn. Toàn thân cô từ trên xuống dưới, không nơi nào không cảm thấy được sự ngọt ngào kích động vây quanh, theo sự trỗi dậy cũng những dây thần kinh mà nhanh chóng lan tới từng tế bào.

Cô cứng đờ người, ngón tay gắt gao nắm chặt tấm khăn trải giường dưới thân, rên rỉ, ngân nga, gào thét, thút thít, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đủ loại cảm giác cứ tầng tầng lớp lớp vọt tới bao vây cô, khiến Hạ Thấm Đồng không còn biết nên làm gì mới phải.

"Ngoan, bảo bối, đừng khóc." Anh vươn lưỡi, liếm từng giọt từng giọt nước mắt của cô, hết sức đau lòng, nhưng cũng muốn cô vì anh mà chịu đau một chút, ai bảo cô bé bỏng ngọt ngào như vậy, ai bảo cô khiến anh động tình nhiều đến thế?

Ở trong thân thể của cô, anh không hề động đậy, hưởng thụ sự thống khổ và vui sướng đan xen do tầng tầng lớp lớp thịt bao lấy, những tầng thịt như một đóa mẫu đơn khổng lồ với vô số lớp cánh, khi vừa tiến vào nơi nhụy hoa sâu thẳm, tất cả cánh hoa liền khép lại vòng quanh làm anh chỉ muốn rên rỉ không ngừng.

"Anh...... A...... Đi ra ngoài......" Cô đẩy đẩy cánh tay rắn chắc của anh. , anh lại sống chết không chịu lùi lại khiến bụng của cô vừa trướng đau vừa chua xót. Loại cảm giác đau đớn mãnh liệt và khó chịu này không ngừng tiến tới khiến cô bối rối và khổ sở, mất mặt vô cùng!

"Bảo bối thẹn thùng sao?" Anh vươn lưỡi liếm hai gò má xinh đẹp ửng hồng của cô. Cảm nhận được thân thể cô đang dần dần thả lỏng, anh chậm rãi rút ra, cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì anh lại đột ngột mạnh mẽ tiến vào.

"A...... Không cần......" Hành động của anh lại bắt đầu, cảm giác tê dại không ngừng mãnh liệt truyền tới. Cô sợ hãi thứ cảm nhận không sao khống chế nổi này, nó khiến cho người ta như đang trôi dạt vào một vùng hư không, trống trải đến kinh hoàng.

Dục vọng một khi đã thoát cương thì khó mà kìm lại. Anh dùng lực liên tục gia tốc, chuyển động trên người cô, thoải mái hưởng thụ nơi mềm mại như tơ lụa.

"Nhẹ một chút, a......" Cô chu môi oán giận liền bị anh bắt lấy, cái lưỡi tinh quái lùa vào dây dưa, liều mình mút chặt khiến cô không sao nói được thành lời.

Thẩm Luật sảng khoái thúc vào những cú đẩy thật mạnh mẽ, miễn cưỡng có thể chấm dứt cơn nghiện của mình, anh luyến tiếc dứt khỏi cơ thể cô.

Không có cái kia của anh gây trở ngại, hỗn hợp nước và tơ máu ào ạt chảy ra ngoài, nhanh chóng thấm ướt khăn trải giường bên dưới.

Anh mở rộng đùi cô ra, ngồi chồm hỗm ở chính giữa, nắm lấy dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của mình, đặt vào cánh hoa non mềm của cô, khẽ dùng chút lực liền có thể dễ dàng tiến vào lần nữa.

"Đau..." Cô nhíu mày, dục vọng của anh quá mức to lớn. Cảm giác khi nó tiến vào thật sự giống như đang muốn xé tan cơ thể cô vậy, nhưng mà Thẩm Luật đang bị lửa dục đốt cháy bừng bừng, sao có thể rời khỏi người cô được. Anh vươn tay nắm lấy eo nhỏ của cô, kéo cô thấp xuống, bản thân mình lại thuận thế rướn lên trên, đi vào càng sâu hơn, hai bàn tay vươn ra ve vuốt hai quả đào tiên no đủ, chăm chú xoa bóp, cưng chiều.

Tư thế vừa có thể tiết kiệm sức lực lại có thể dễ dàng nắm giữ điểm mẫn cảm của cô này khiến cho anh hết sức vừa lòng.

Thân thể bị anh đùa giỡn khiến đôi mắt vốn luôn lạnh lùng của Hạ Thấm Đồng giờ đây trở nên nhuộm kín sắc màu của tình dục. Tuy rằng hành động mãnh mẽ của anh làm cho cô vẫn còn cảm thấy hơi nhói đau nhưng càng ma sát mãnh liệt lại càng sinh ra nhiều khoái cảm.

"Bảo bối, xoay như vậy." Anh vươn một tay ra nắm lấy eo cô, dạy cô cách phối hợp với động tác của mình.

Cô thật sự rất nhục nhã, nhưng thân thể lại không tự chủ được dựa theo cách anh chỉ dẫn, chậm rãi cử động để anh có thể dễ dàng tiến vào sâu hơn, cũng để bản thân trải nghiệm những khoái cảm không cách nào hình dung cứ thế ập tới.

Thật là thoải mái, bộ ngực của cô dưới bàn tay đùa giỡn của anh càng lúc càng nặng, càng căng hơn, đầu ngực cũng trở nên cứng rắn như đá. Mỗi khi anh cử động theo qui luật, bàn tay cứ vô tình lướt qua cặp nhũ hoa khiến cô không ngừng run rẩy, thấy thế, Thẩm Luật liền xấu xa thay đổi góc độ để mỗi một lần cử động đều có thể ma sát với bộ ngực đẫy đà.

Kích thích như vậy quá mức mãnh liệt. Hạ Thấm Đồng cảm thấy cả người đã tê mỏi, vượt qua giới hạn có thể chịu đựng được rồi, một lần cao trào lại tới từ sâu trong hoa huy*t.

"A!" Cô thét chói tai, cong người lên, gắt gao ôm chặt lấy cổ anh, hai chân cũng thu lại, liều mình quấn lấy anh, không cho anh cử động, chất lỏng sau cào trào cứ thế vọt ra trong cơ thể nhưng lại bị anh chặn đứng, khiến bụng cô căng trướng vô cùng.

"Bảo bối của anh." Anh hôn lên ánh mắt, sống mũi, rồi đôi môi cô, trấn an sự kích động của giai nhân trong lòng, bị cô điên cuồng cào cấu như thế, anh thiếu chút nữa là không khống chế được, anh cũng sắp tới cực hạn rồi, cô còn bắt anh bất động như thế thì thật muốn lấy mạng người mà. Ngàn đau vạn dỗ, cuối cùng cô cũng chịu buông lỏng tay chân để anh tiếp tục ra vào trong cơ thể cô, ra ra vào vào, thanh âm da thịt ma sát với nhau vang vọng khắp căn phòng.

Cô run run thừa nhận sự tận tình của anh, cao trào như cơn sóng vừa quét tới vẫn chưa kịp bình ổn lại đã bị anh kéo vào một lần mây mưa điên cuồng nữa khiến cô không sao ngăn cản được.

Hạ Thấm Đồng yếu ớt nằm trên giường, thút thít nức nở khóc muốn anh buông mình ra, loại cảm giác không thể thở nổi này khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài, thật là khó chịu.

Khuôn mặt tuyệt mỹ không ngừng lay động trên ga giường, mái tóc đen dài xõa tung, vương vãi như những cọng tảo dưới đáy biển sâu, cô khóc lóc cầu xin vô cùng chật vật.

Rốt cục, anh bị cô hút không kìm nổi nữa, mãnh liệt cắm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, tại nơi mềm mại nhất ấy, một luồng dịch nóng bỏng phóng ra.

Vốn là bạn bè lại bất ngờ xảy ra quan hệ với nhau, mọi chuyện sẽ trở thành thế nào? Thẩm Luật không biết người khác nói thế nào, nhưng anh biết Hạ Thấm Đồng, người phụ nữ bướng bỉnh đến mức người ta chỉ muốn đánh vào mông cô thật mạnh ấy sẽ phản ứng thế nào.

"Ngoài ý muốn." Ba từ vô cùng đơn giản đã có thể chấm dứt một màn hoan ái mây mưa kia, vẻ mặt cô vẫn vân đạm phong khinh* như chưa từng có chuyện gì.

(*vân đạm phong khinh: như mây gió thoáng qua, ý nói cô không thèm để ý, coi nhẹ chuyện này)

Theo như bình thường, kích tình qua đi, một bên sẽ lạnh lùng nói rằng, đó chỉ là tình một đêm mà thôi, sau khi trời sáng, ai đi đường người nấy, ai cũng không biết ai. Lãng mạn hơn một chút thì sẽ phát triển trở thành tình mỗi đêm chẳng hạn.

Nhưng mà giữa hai người bọn họ, chuyện bình thường ấy lại không xảy ra, cô với anh vẫn cứ là bạn bè, không hề đặc biệt hơn, cũng không hề oán giận, giống như thứ mà cô mất đi hết sức bình thường, không phải trinh tiết, cũng chẳng là thứ gì cả, chẳng lẽ người phụ nữ nào cũng bất trị giống cô thế sao?

Thẩm Luật đang vô cùng phiền chán thì bất chợt bị một tiếng cười nhạo "hi hi" đánh gãy suy nghĩ.

Tiếng cười đó xuất phát từ một đứa trẻ con đang chảy nước miếng không ngừng. Động tác của bé hết sức nhanh nhẹn, vừa bám lấy chân Thẩm Luật liền trèo lên đầu gối của anh, sau đó chễm chệ ngồi xuống, vỗ tay hoan hỉ như đang ăn mừng thắng lợi của mình vậy.

Anh há hốc mồm, bị động tác liền mạch của đứa cháu trai làm cho kinh hãi, muốn đưa tay đỡ lấy cậu nhóc, lại chỉ lo sẽ không cẩn thận làm nó té rơi xuống đất.

Rõ ràng anh mới chỉ ngẩn người một chút mà thôi, cậu nhóc này sao đã có thể nhảy lên ngồi vào trong lòng mình nhanh như thế chứ?

"Này, nhóc." Anh cẩn thận chọc chọc bả vai mềm yếu của đứa bé.

"Nằm*?"Cậu nhóc quay đầu, trên khuôn mặt đáng yêu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, nước miếng vẫn không ngừng chảy ra, thấm ướt cả chiếc yếm trên ngực.

Thẩm Luật thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, "Không phải ba, là cậu."

(*Momo: Bạn nhỏ này mới học nói, nên chỗ này bạn ấy nói nhầm, bạn ấy nhìn thấy anh Thẩm Luật, muốn gọi là ba(tiếng Hán: 爸, phiên âm: bà), không ngờ lại đọc nhầm thành bát(tiếng Hán: 趴, phiên âm: pā, có nghĩa là nằm sấp), từ đồng âm khác nghĩa ấy mà, vì thế ở chỗ này, bạn ấy nói nằm, anh Thẩm Luật mới trả lời như vậy, đều do bạn ấy nói nhịu thôi =]. Google Dịch có phần đọc thành tiếng các ngôn ngữ, tiện thật^^)

Mới ba tháng không nhìn thấy đứa cháu trai nhỏ này thôi, lúc trước cậu nhóc vẫn còn bé xíu, chỉ có thể ôm vào trong ngực, giờ đã có thể chạy loạn khắp phòng rồi. Bốn chiếc răng nhỏ xíu nhú lên trên lợi khiến bé không ngừng chảy nước dãi.

"Cậu?" Đứa nhỏ thích nói chuyện nên học cũng rất nhanh, bây giờ đã biết gọi cha, gọi mẹ, cũng cực kì thích bắt chước người lớn nói chuyện, chẳng qua vấn đề phát âm còn cần luyện nhiều mà thôi.

"Cháu ngoan!" Anh ôm lấy cậu cháu trai đáng yêu, nâng tay kéo cái yếm lên, lau đi những vệt nước miếng còn vương trên khóe miệng của bé, thuận tiện liếc nhìn đồng hồ: "Mẹ nhóc làm cái trò gì mà giờ này còn chưa chịu quay lại chứ?!"

"Mẹ." Cậu nhóc mồm miệng lanh lợi nói theo anh, cười đến híp cả mắt lại.

Thẩm Luật nhéo nhéo cái má bầu bĩnh của đứa cháu, nghĩ đến bà chị kia của mình liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà cô này cả đời quen thói làm nữ vương, hôm nay mang con chạy tới chỗ này, đem cậu nhóc ném cho anh rồi nói mình có công việc cần xử lí, đồng thời đưa kèm cả đống túi lớn túi nhỏ, thượng vàng hạ cám* linh tinh gì đó cho anh. Không có cách nào khác, nhà có đứa nhỏ, đi đâu cũng như chuyển nhà vậy

(*thượng vàng hạ cám: hầm bà lằng đủ thứ linh tinh)

"Sao chị không để anh rể trông?" Cả Thẩm gia và Trình gia đều biết, khi cục cưng được sinh ra, trừ bỏ những lúc cần bú sữa mẹ, còn đâu đều do một tay Trình Dịch Dương chăm nom, Thẩm Kiều nhiều lắm cũng chỉ mang cái danh là mẹ mà thôi, trên thực tế thoải mái muốn chết đi được.

"Hôm nay anh ấy bề bộn nhiều việc." Sự thật thì, cô thấy gần đây ông xã làm việc mệt mỏi, bận rộn quá, hình như lại có vụ án lớn nào đấy cần xét xử nên mới xung phong nhận việc chăm sóc cục cưng ngày hôm nay.

Ai biết được, vị chủ nhà nơi cô đang thiết kế nội thất lại thay đổi thời gian, nói muốn xem nhà vào ngày hôm nay. Hơn nữa còn vừa khéo đúng dịp hai ông bà già nhà họ Trình và nhà họ Thẩm kết bạn đi du lịch với nhau, không còn ai có thể nhờ cậy, cô đành phải đem con giao cho cậu em trai nhàn rỗi suốt ngày này.

"Này, chị, em cũng bề bộn nhiều việc lắm, biết không?"

"Hừ, cậu thì bận cái gì chứ? Toàn Đài Bắc này, cậu chính là kẻ rảnh rỗi nhất còn gì?" Hôn bảo bối của mình một cái, cô nói tiếp: "Cậu nên nhớ rõ, chị đem con cho cậu trông là một việc làm mạo hiểm đến cỡ nào, đáng lẽ cậu phải cảm thấy thật vinh hạnh mới đúng." Nữ vương nói xong, hết sức khí thế chạy đi mất tiêu.

"Này......" Anh gọi thế nào bà chị bốc đồng ấy cũng không chịu quay lại, còn đứa nhóc ở trong lòng anh thì vẫn ngủ say sưa như cũ khiến Thẩm Luật không dám vừa ôm cháu vừa chạy theo bà chị.

Cho nên, một màn trên kia mới có thể xuất hiện.

Một người đàn ông đang buồn bực, mang theo một đứa trẻ ngồi ngây ngốc trong văn phòng, đáng chết nhất là, cô trợ lý nhỏ của anh đã xin nghỉ từ hôm qua mất rồi. Nhưng mà, nói thật, cho dù cô nàng ấy có ở đây, chắc anh cũng không dám giao cục cưng cho cô nhờ trông hộ được. Cô nàng này rất không đáng tin, nếu anh dám đem bảo bối hai nhà Trình, Thẩm giao cho cô, chỉ sợ những người xếp hàng để chờ lột da anh sẽ dài dằng dặc mất, đặc biệt chính là Thẩm Nhược Định, ông yêu cục cưng nhỏ này đến phát cuồng, mỗi ngày đều phải ôm nó một cái mới chịu được.

Trình Cẩn Khiêm đã được tám tháng tuổi, bộ dáng linh hoạt đáng yêu rất giống với Thẩm Kiều. Nói cách khác cục cưng này cũng rất giống với anh! May mắn là tính tình cậu nhóc giống như ba của mình, tốt đến không sao tưởng tượng được. Lúc ngủ dậy vẫn còn lạ lẫm nhìn anh nhưng không hề khóc, chơi đùa với cậu một lát xong liền tự chơi tiếp một mình.

"May mà nhóc không giống bà cô Thẩm Kiều kia!" Anh chọc chọc vào làn da trơn nhẵn, mềm mại đáng yêu của cục cưng. Cảm giác thoải mái này khiến Thẩm Luật cảm thấy vô cùng thích thú, lại nhéo nhéo thêm vài cái nữa. Hai ngón tay ở trên da mặt cậu nhóc sờ trái sờ phải, đôi môi bé liền chu thành vòng tròn, đáng yêu chết đi được, nhưng đồng thời nước dãi cũng không ngừng chảy ra theo.

"Chậc chậc, sao lại chảy nhiều nước dãi như vậy chứ?" Tất cả đều là nước dãi trong suốt của trẻ con, cái yếm bị anh lau đến ướt đẫm cả rồi. Cái yếm đã bẩn! Thẩm Luật liền buông cậu cháu trai xuống, chạy vội đến chỗ túi lớn túi nhỏ chất thành cả đống kia, cuống cuồng tìm một cái yếm khác rồi vụng về thay cho cậu nhóc, bỗng dưng, cục cưng đáng yêu nhăn mày lại, oa oa khóc lớn lên.

"Trời ạ, cháu khóc cái gì chứ?" Anh lập tức hoảng hốt, dỗ cả nửa ngày, cậu nhóc vẫn khóc không chịu ngừng, chui vào ngực anh dụi tới dụi lui, cái miệng nhỏ bé vẫn mếu máo nỉ non khóc không thôi.

Không còn cách nào khác, phải tìm viện binh thôi!

"Anh rể..."

Trình Dịch Dương vừa nhận điện thoại liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc trẻ con, lập tức nhận ra đó là con mình."Thẩm Luật, làm sao vậy?"

"Con anh cứ khóc không ngừng, em dỗ nó mãi mà không được, anh mau tới đưa cậu nhóc về nhà đi." Thẩm Luật nhìn đồng hồ, đã sắp tới lúc Hạ Thấm Đồng tan tầm rồi, anh còn phải đi đón giai nhân nữa.

"Chỉ sợ không thể đi được thôi." Trình Dịch Dương đưa tư liệu cho mấy người ngồi sau. Bọn họ đang chuẩn bị đi bắt những kẻ trong một đường dây buôn lậu khá quan trọng, lúc này thực sự không có thời gian rảnh rỗi."Thẩm Kiều đâu?" Buổi sáng bà xã của anh còn cười rất ngọt ngào, cam đoan với anh là mình nhất định sẽ chăm sóc cục cưng thật tốt, nhất định không làm sai, mà anh cũng cảm thấy thi thoảng để Thẩm Kiều chăm con cũng không phải chuyện xấu gì, thế nên mới đồng ý! Ai biết được bây giờ con trai lại xuất hiện bên cạnh Thẩm Luật chứ, đúng là đau đầu mà!

"Đừng nhắc đến bà cô kia với em nữa." Thẩm Luật nghiến răng nghiến lợi nói.

Xem ra bà xã nhà anh lại bắt nạt em trai mình rồi! Trình Dịch Dương thở dài, đã nói với cô không biết bao nhiêu lần rồi, không có việc gì thì đừng đụng tới Thẩm Luật, bình thường cậu ta dễ nói chuyện thế thôi, cũng để mặc cho cô tùy hứng làm càn, nhưng một khi đã đụng tới cực hạn tha thứ của cậu ta thì lửa giận của Thẩm Luật không phải là thứ cô có thể chịu được, nhưng mà Thẩm Kiều lại không chịu nghe bao giờ.

Nghe được tiếng khóc mỗi lúc một to của con ở đầu kia điện thoại, tâm anh cũng đau nhói vài phần: "Cậu sờ cục cưng xem có phải tã ẩm rồi không?"

"Vừa mới thay rồi." Ban nãy cậu nhóc họ Trình này còn thoải mái vui vẻ giải quyết một lần trên chân anh mà, làm anh tức đến nỗi đánh nhẹ lên cái mông kia mấy phát liền.

"Cậu thử đưa ngón tay đến môi nó xem sao?"

"Trời ạ! Tên nhóc này muốn ăn ngón tay em đấy à? Anh rể, sao anh có thể hãm hại em như vậy chứ?" Thẩm Luật oán giận kêu gào, thiếu chút nữa là bị đứa cháu nhỏ của mình cắn đứt ngón tay rồi, cậu nhóc này không phải tình tính rất ngoan sao? Sao lúc nháo lên lại ghê gớm vậy chứ?

"Ha ha." Trình Dịch Dương cười khẽ, "Cậu chàng đói bụng rồi đấy." Con của anh tuy rằng rất dễ nói chuyện, nhưng mà đối với sữa mẹ lại đặc biệt cố chấp.

Đáng lẽ lúc con được sáu tháng, bọn họ đã dự tính để cậu nhóc cai sữa rồi, nhưng mà tính tình của bé thật sự rất bướng bỉnh, cái gì cũng không chịu ăn. Chẳng còn cách nào, anh đành kéo dài thêm thời gian, đến giờ đã là tám tháng, cậu nhóc vẫn còn uống sữa mẹ, nhưng anh cũng chịu khó cho con ăn thêm thứ này thứ nọ để chậm rãi cải thiện tình hình.

"Cậu đi tìm một cái cặp lồng màu lam đi, bên trong có cháo thịt đấy." Tuy rằng bà xã luôn miệng cam đoan sẽ chăm sóc con thật tốt, hơn nữa có mẹ ở bên, cục cưng sao có thể bị đói được? Nhưng mà để đề phòng, anh vẫn nấu thêm một nồi cháo thịt, giờ xem ra quả thật vẫn là anh hiểu vợ mình nhất.

Dưới sự chỉ dẫn của anh rể, Thẩm Luật thuận lợi tìm được cặp lồng đựng cháo thịt, đem cục cưng đặt trong xe đẩy rồi cẩn thận thổi nguội, đút cho bé ăn. Quả nhiên, đồ ăn ngon lành vừa đưa vào trong miệng, cục cưng liền lập tức biến lại thành tiểu thiên sứ đáng yêu, nhếch môi cười tít mắt, rạng rỡ như ánh sáng mặt trời, cái miệng nhỏ hồng hào cứ mấp máy không ngừng, nuốt vào thật nhanh.

"Cái thằng nhóc này!" Thẩm Luật bất đắc dĩ vươn tay búng lên trán cậu bé một cái, đương nhiên là anh không thể quá dùng sức rồi.

Một bát cháo lớn nhanh chóng được ăn sạch, anh mang một bình sữa tới, bên trong vừa được đổ thêm nước ấm, Thẩm Luật đưa cho cậu nhóc để bé tự mình bú.

Thật là, anh chắc sắp trở thành vú em chuyên nghiệp mất.

Nhìn thời gian một chút, Thẩm Luật không kiên nhẫn lôi di động ra gọi cho Thẩm Kiều, vừa mới nối máy, anh còn chưa kịp nói gì, bà chị kia đã vội vàng mở miệng: "Thẩm Luật, chị bên này vẫn còn bề bộn nhiều việc, buổi tối chị sẽ đến đón cục cưng sau."

"Tút tút..." Tiếng điện thoại bị ngắt vang lên làm cho anh há hốc mồm, không sao phản ứng kịp. Sau một lúc lâu, bên trong văn phòng thám tử "Thiên kì bách quái" truyền đến một tiếng rống ầm ĩ, "Thẩm Kiều!"

"Cậu...... Hì hì......" Đáp lại lời của anh là cậu nhóc trẻ con giơ cao bình sữa, hào hứng vung vẩy, miệng vẫn còn la hét cái từ mới học được hôm nay.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-11)