Vay nóng Tima

Truyện:Không Yêu Thì Thế Nào - Chương 13

Không Yêu Thì Thế Nào
Trọn bộ 34 chương
Chương 13
0.00
(0 votes)


Chương (1-34)

Siêu sale Shopee


Không muốn lãng phí thời gian hưởng thụ bồn tắm tiện nghi của hắn, tôi tùy tiện dùng vòi sen tẩy sạch mọi dấu vết lưu lại sau đêm hoan ái. Trong làn nước ấm áp, cảm giác đau nhức trên người giảm đi đáng kể. Tôi tắt vòi hoa sen. Trong phòng tắm quả thật đã đặt sẵn một bộ áo ngủ, tôi nhìn nhãn mác trên gáy áo, quả nhiên là hợp với size của tôi, đúng là những người bọn đàn ông chọn để lên giường đều có cùng một dáng người như nhau. Quần áo của tôi ngày hôm qua đã bị xé rách tơi tả không thể mặc lại được, không biết ở đây hắn có nội y không nhỉ, nếu có chắc cũng là cỡ của tôi.

Tôi lau khô tóc bước ra ngoài, phòng ngủ không có ai, tôi đi vào phòng khách, chuẩn bị tìm quần áo Mặc Vũ đã chuẩn bị sẵn để về nhà.

Vừa vào phòng chợt nghe thấy tiếng hắn đang nói chuyện cùng ai đó, lòng tôi lập tức có dự cảm không tốt, đang định quay về phòng ngủ thì đã không kịp, bởi vì người đó đã bước vào đây, quả nhiên là An Bình. Chị ta sao lại đến đây? Chẳng lẽ là do hắn an bài sao?

"Sao mày lại ở đây?" An Bình kinh ngạc hô lên, sau đó biến thành phẫn nộ, nhìn thấy bộ áo ngủ trên người tôi, điều này chỉ có thể có một lí giải duy nhất - đêm qua tôi đã ở đây.

An Bình bước đến trước mặt tôi, đột nhiên đưa tay xé vạt áo ngủ của tôi, tôi không kịp phòng bị, nhất thời không phản ứng lại, chị ta cuối cùng cũng nhìn thấy những vết hôn dày đặc, kì thật nhìn cũng đã đoán được, căn bản chị ta không cần phải dùng cách này để xác nhận.

"Mày—-giỏi———-giỏi lắm!" An Bình phẫn nộ phát run hô lên, "Tao quả nhiên không nhìn lầm mày!" Nói xong chị ta giơ bàn tay rảnh rang kia, vào thời khắc bàn tay đó định giáng xuống mặt tôi một cái tát thì đã bị bàn tay khác ngăn lại.

"Sarah, cô hẳn là biết đánh người phụ nữ của tôi thì sẽ phải gánh chịu hậu quả gì chứ?" Ánh mắt Mặc Vũ trở nên nguy hiểm mà lạnh lùng.

"Người phụ nữ của anh? Nó sao?" An Bình chỉ ngón tay vào tôi, cười lạnh nói: "Em mới chính là bạn gái của anh."

"Đã không phải là vậy nữa." Mặc Vũ mặt vẫn không chút thay đổi, buông tay chị ta ra.

"Không phải? Đừng nói với em bạn gái mới của anh chính là nó!" An Bình hung hăng nhìn tôi chằm chằm, nếu hôm nay không phải tôi mà là một cô gái khác, chị ta có thể sẽ không mất lí trí như vậy.

Mặc Vũ vẫn thản nhiên nói: "Tổn thất của cô tôi sẽ bồi thường, tôi sẽ giúp tài sản của công ty Bình An gia tăng gấp đôi."

"Cảm ơn anh đã cho tôi biết giá trị của mình." Nói xong An Bình chuyển hướng nhìn sang tôi, "Sẽ có một ngày, mày cũng có kết cục như vậy, đến lúc đó để tao xem giá trị của mày là bao nhiêu." Ánh mắt của chị ta tràn đầy sự nguyền rủa cay độc, bất quá chị ta không biết, tôi không hề sợ kết cục đó một chút nào.

Chị ta hai tay nắm chặt, mặt trở nên trắng bệch, cố gắng khắc chế sự tức giận, không biết là vì bị Mặc Vũ uy hiếp, hay là cuối cùng chị ta cũng muốn giữ lại một chút kiêu ngạo mà thành ra như thế, chị ta cũng không muốn đánh tôi nữa mà chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm tôi thật lâu, sau đó xoay người bỏ đi không nói một lời nào.

Tôi nhìn bóng dáng đang rời đi ấy, đây là người chị tranh đấu cùng tôi suốt từ nhỏ đến giờ, trong trí nhớ, tôi từng kêu chị ta là chị gái vài ngày. Chính là chị ta, quyết không cho baba có chút quan tâm ân cần nào với tôi, cho dù là người thân của tôi, chính là mẹ ruột tôi, cũng không biểu lộ một chút ôn nhu nào, nếu không muốn chị ta khóc nháo, mọi người trong nhà đều phải dựa theo ý chị ta mà đối đãi với tôi, nhất cử nhất động đều nghe theo, tôi sớm đã thành thói quen không có gia đình, Ngải nhị thường nói tôi lạnh lùng, mà lúc này đây coi như tôi đã trả được phần nào nỗi uất ức của mình trong suốt ngần ấy năm, nhưng khi thấy bóng chị ta rời đi, tôi cũng không thấy khoái cảm trả thù một chút nào.

"Em muốn uống gì, café hay trà sữa?" Mặc Vũ vỗ vỗ hai má tôi, nhờ đó tôi mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần, nam nhân này, cư nhiên có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Anh là cố ý, là anh muốn cho An Bình thấy cảnh này sao?" Tôi lạnh lùng theo dõi bóng dáng hắn, nhìn hắn đi vào phòng bếp rồi lại trở ra.

"Vẫn là uống trà sữa vậy." Hắn đem một tách trà sữa đặt trước mặt tôi.

"Là anh muốn An Bình đến nơi này." Tôi vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú hắn, muốn từ trên mặt hắn đọc ra được chút gì đấy.

Hắn nhấc tay làm tư thế đầu hàng, "Anh vốn hẹn An Bình đến công ty bàn công việc, hôm nay lại đến trễ, ai ngờ cô ấy lại tìm tới đây. Em cũng thấy đấy, nếu em không ra khỏi phòng ngủ, cô ấy căn bản sẽ không biết em ở đây, hết thảy đều là ngoài ý muốn."

"Thật sự là như vậy sao?" Tôi không tin tất cả những chuyện này đều là ngoài ý muốn.

"Kì thật đây chẳng phải là kết quả mà em muốn sao?" Hắn nở nụ cười.

Tôi nhất thời không nói gì, cũng đúng, đây đúng là tình cảnh mà tôi muốn, thậm chí mấy lần trước kia khi hôn môi hắn, tôi đều mong muốn An Bình bắt gặp được, lúc này đây thật sự tôi đã hoàn toàn trả được thù, nhưng tôi không cảm thấy bất kì cảm giác vui sướng nào, trong chuyện này, rất khó nói giữa tôi và An Bình là ai thắng ai thua.

"Được rồi, đi thay quần áo đi, anh đưa em đi ăn." Nói xong hắn lại vỗ vỗ hai má tôi, thật giống như đang đối với sủng vật. Tôi lúc này mới nhớ đến, hôm qua không ăn cơm tối, trải qua một đêm mệt rã rời, hiện tại tôi cũng có cảm giác đói rồi.

Trong phòng thay đồ đã có sẵn một bộ quần áo nữ, tôi cầm chiếc váy trắng mặc vào, hoàn toàn không nghĩ rằng chiếc váy lại vừa vặn với tôi như vậy.

Bước ra khỏi phòng liền đụng phải ánh mắt vừa lòng của hắn, "Quần áo là do anh nhờ chuyên gia làm cho em, xem ra con mắt của anh thật chuẩn."

Điều hắn nói cũng không phải là không đúng, bất quá tôi vẫn bình tĩnh cười nhạo, "Chỉ là một đêm xuân nồng, anh không cần phải chuẩn bị nhiều như vậy."

Hắn nghe xong cười ha ha, bắt lấy một bên tay tôi, kéo tôi ra người, "Cô gái ngốc, em còn giả bộ hồ đồ sao? Sau này chỉ sợ em còn muốn trú ngụ ở đây một thời gian dài đấy, em cho là An Bình có thể buông tha em dễ dàng như vậy sao?"

"Từ nhỏ chúng tôi đã như nước với lửa, tuy rằng đã ở An gia mười mấy năm, sớm muộn gì tôi cũng phải rời khỏi nơi đó, nhưng khẳng định không phải là lúc này." Tôi thoát khỏi cái ôm của hắn.

"Ok, tóm lại em tùy ý muốn đến đây lúc nào cũng được, chỗ này luôn rộng cửa chào đón em." Nói xong, hắn cúi người làm động tác hoan nghênh tôi.

"Thế ra tôi làm bạn gái mới của anh à? Chúng ta chỉ có tình dục mà không có tình yêu, có lẽ nên nói là nhân tình thì càng đúng hơn." Tôi không khỏi cười lạnh.

Hắn lựa chọn từ chối cho ý kiến, "Là cái gì đố với anh cũng như nhau thôi."

"Được rồi, chờ đến lúc tôi không có nhà rồi hẵng tính, hiện tại đưa tôi đi mua thuốc được chứ." Thân thể vẫn rất mệt mỏi, đã có sẵn tài xế, tôi đương nhiên không muốn ngồi đợi taxi.

Nhìn thấy hắn nhướn mày nghi hoặc, tôi biết hắn hiểu lầm, "Yên tâm, tôi không có yếu ớt như vậy, trên người ngoại thương nội thương đều không có, tôi chỉ muốn đi mua thuốc tránh thai thôi." Tuy rằng đêm qua tôi uống rượu, nhưng tôi vẫn nhớ rõ hắn không sử dụng bất kì biện pháp tránh thai nào.

Hắn cười cười, từ trong hộc tủ ở phòng ngủ lấy ra một lọ thuốc, "Mười tám tuổi đã làm mẹ quả thật là hơi sớm, em có thể dùng thứ này."

Thấy tôi do dự chần chừ, hắn cười nói, "Yên tâm, đây tuyệt đối là thuốc tránh thai đáng tin cậy, anh cũng không có ý định lừa gạt em."

Không biết vì điều gì, lòng tôi vẫn là tin hắn, uống xong viên thuốc, chỉ nghe hắn nói: "Nhưng phụ nữ uống thuốc tránh thai là không tốt cho sức khỏe, lần sau anh sẽ dùng áo mưa."

Tôi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, không rõ sao lại có người vô sỉ đến cả trong lời nói thế này."Không cần lo, sẽ không có lần sau đâu, nếu có đến nhà thuốc tôi cũng sẽ chỉ mua một liều thôi."

Hắn theo thói quen nhíu nhíu mi, không phản ứng trước lời nói của tôi, cầm lấy chìa khóa xe, "Đi thôi, đi ăn cơm trước, sau đó anh đưa em về nhà."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-34)