Vay nóng Tinvay

Truyện:Phi Tử Của Ca Ca - Chương 037

Phi Tử Của Ca Ca
Trọn bộ 136 chương
Chương 037
0.00
(0 votes)


Chương (1-136)

Siêu sale Shopee


Bên trong ngự thư phòng.

Hạng Ngạo Thiên ngồi dựa vào long ỷ, nhắm mắt trầm tư.

Những gì Ngạo Mai nói, từng lời từng lời một lần nữa ở bên tai nhớ tới.

Ngạo Mai cũng bắt đầu hoài nghi tiểu nữ nhân này rồi, chuyện này trong cung, nàng còn có thể lưu lại bao lâu?

Cầm lấy bài thơ nàng đã viết để trong ngự thư phòng, Hạng Ngạo Thiên thầm đọc:

"Môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa, Lục âm nhiễm nhiễm biến thiên nha, Lâm oanh đề đáo vô thanh xứ, Thanh thảo trì đường độc thính oa" (bài Xuân mộ của Tào Bân)

Dịch ý:

Chiều Xuân

1-

Chẳng ai ngoài cửa hỏi hoa rơi

Sắc biếc trời xanh trải khắp nơi

Oanh hót rừng im trời quạnh vắng

Cỏ xanh ao lạnh ếch kêu trời

2-

Chẳng người thăm hỏi hoa rơi

Bóng xanh biêng biếc khắp trời lung linh

Oanh ca rừng vắng lặng thinh

Cỏ xanh ao lạnh rùng mình ếch kêu

(Hải Đà)

"Song song ngoã tước hành thư án, Điểm điểm dương hoa nhập nghiễn trì. Nhàn toạ tiểu song độc "Chu dịch", Bất tri xuân khứ kỷ đa thì" (Bài Mộ xuân tức sự)

Dịch thơ: Cảnh chiều Xuân (Nguyên Hà)

Sẻ liệng từng đôi bên án sách

Hoa dương lấm tấm điểm lòng nghiên

Bên song ngồi rỗi đọc Chu Dịch

Chẳng kể xuân rời đã mấy phen!

Nàng hẳn là vốn là một phụ nữ không thích cuộc sống gò bó tẻ nhạt, vốn là một người phụ nữ cô đơn.

Cuộc sống ở trong cung, nàng thật sự có cảm giác cô đơn vậy sao?

Từ trong ý cảnh miêu tả trong bài thơ, có thể đoán nàng không phải một người có lòng dạ sâu hiểm.

Xem ra, sau này thật đúng là phải cho nàng thường ra cung một chút.

Hạng Ngạo Thiên cầm lấy bài thơ gấp lại đứng lên, xem như kỳ trân dị bảo cất vào một chỗ.

...

Trong Vô Tâm cung, tiếng ghi chép xột xoạt.

Mai Tuyết Tình quyết định sau này chính mình sẽ dạy các cung nữ viết chữ.

Nàng hiện tại vốn có dự định trước.

"Nhân chi sơ, tính bổn thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên......" (*)

Năm người cung nữ đầu đung đưa nhè nhẹ, cố hết sức đọc thuộc lòng.

"Công chúa, nghỉ chút... nghỉ chút đi nha... Đầu nô tỳ đau quá..." Có người nghĩ muốn lười biếng.

"Không được, phải học thuộc lòng, làm người đối nhân xử thế, lúc nào cũng phải ngay thẳng, phụ mẫu, sư thầy, bằng hữu, cũng phải tập đối xử có lễ nghĩa với nhau..."

Mai Tuyết Tình thanh âm nghiêm khắc, "Hôm nay buổi sáng, nhất định phải thuộc lòng những điều này, buổi chiều, chúng ta lại đi ngắt một chút cây ngãi."

"Chó đều mệt mỏi, chó cũng không kêu, công chúa... Nghỉ tạm trong chốc lát, chúng ta nhất định có thể thuộc lòng mà..." Có người năn nỉ.

"Cái gì con chó cũng không kêu?"

Mai Tuyết Tình nhìn ra ngoài cửa, "Nơi nào có con chó hả..."

Nàng sợ nhất là con chó, khi còn bé bị chó cắn qua một lần, từ đó về sau rất sợ chó, thật đúng với câu một khi bị rắn cắn, cả đời đều sợ rắn.

"Không phải người mới vừa dạy chúng ta sao, chó cũng không kêu, tính chất là không đổi..." Tiểu cung nữ nói thầm, "Công chúa cũng đã quên, đã dạy chúng ta cái gì con chó cũng không sủa, lại còn bắt chúng ta đọc thuộc từ nãy đến giờ..."

"Cái gì..." Mai Tuyết Tình bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, bật cười ha hả.

Mấy hài tử này nghĩ như thế nào mà có sức tưởng tượng phong phú đến như vậy, thản nhiên đem câu "Cẩu bất giáo" tưởng tượng ra thành "Cẩu bất khiếu (chó không kêu)" rồi, nhưng mà, cứ cho lặp đi lặp lại đọc qua mấy lần, thật đúng là dễ dàng làm lẫn lộn.

"Nha đầu ngốc các ngươi, cái này là cẩu bất giáo, còn cái kia là cẩu bất khiếu, không giống nhau, không cùng một nghĩa!"

"Được rồi, càng nói càng hồ đồ, nghỉ tạm trong chốc lát, chúng ta sẽ học lại từ đầu..."

Không phải xuất thân giáo sư được đào tạo bài bản chuyên nghiệp quả thật không ổn, thật không biết phải chỉ dạy đám nha đầu ngốc này như thế nào để khỏi phải hồ đồ đến như vậy. Mai Tuyết Tình quyết định trước hết phải bắt tay vào việc từ từ giải thích ý tứ, sau đó, mới bắt các nàng đọc thuộc lòng, cuối cùng mới dạy đến viết chữ.

Đám nha đầu này cũng không muốn xuất cung, nếu vậy cũng không thể làm gì khác hơn là dạy cho các nàng biết thêm một chút tri thức, biết viết chữ, biết tính toán đơn giản, trong tương lai, có lẽ khi mình xuất cung làm ăn buôn bán, có thể còn có chỗ sử dụng được các nàng, chỉ mong đến lúc đó, các nàng cũng có thể trở thành cánh tay trái phải trợ thủ đắc lực cho mình.

Mai Tuyết Tình kiên trì tin tưởng, có công mài sắt có ngày nên kim.

Kỹ năng sinh tồn là vốn liếng lớn nhất.

Mai Tuyết Tình ý chí tràn trề, quyết định dựa vào chính mình, ở cổ đại, khai thiên lập địa mở ra một chân trời mới.

Suốt mấy ngày nay, khí trời liên tục u ám, phảng phất như muốn mưa. Khí trời oi bức ngột ngạt, khiến cho người rin rít mồ hôi gây cảm bức rứt, khó chịu và mệt mỏi.

Mai Tuyết Tình phân phó các cung nữ khiêng vào một thùng gỗ, chuẩn bị nước tắm rửa để còn lát nữa lại đi ngự hoa viên.

Vừa nghe nói không đọc thuộc lòng nữa, các tiểu cô nương vui mừng khôn xiết. Làm việc đi, còn hơn đọc thuộc lòng làm cho người ta đau đầu.

Mai Tuyết Tình biết, chính mình có một chút nóng lòng cầu thành, dục tốc bất đạt, mọi việc còn phải từ từ mới có kết quả được. Ngâm mình trong thùng nước ấm áp, hưởng thụ cảm giác được chăm sóc thật thoải mái dễ chịu, Mai Tuyết Tình cân nhắc, làm thế nào mới có thể khiến cho các nàng hứng thú học tập, từ từ tiếp thu kiến thức đạt được kết quả tốt đẹp. Có rồi! Mai Tuyết Tình gọi lớn, "Lại cả đây..."

Năm người tiểu cô nương đồng loạt tiến đến đứng vây quanh thùng nước. Có người trợ giúp Mai Tuyết Tình chà lưng, có người thay nàng chải vuốt mái tóc dài.

"Thích nghe chuyện xưa không, ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện xưa nhé!"

"Dạ đồng ý... đồng ý!" Chỉ cần không phải đọc thuộc lòng, làm gì cũng được.

"Có nhìn thấy thùng gỗ này chứ?" Mai Tuyết Tình vuốt hai bên thành thùng gỗ, "Đây đều là những tấm ván gỗ giống nhau được ghép lại với nhau, ngươi chính là tấm ván gồ này... Còn ngươi chính là tấm ván gỗ này... Ngươi đây, lại chính là tấm ván gỗ này được ghép lại với nhau cùng một chỗ..." Mai Tuyết Tình khoa tay múa chân so sánh.

"Nhìn này trong thùng giả dụ có chứa nhiều nước như vậy rồi, " Mai Tuyết Tình tiếp tục làm điệu bộ ví von, "Nếu tấm ván gỗ này, bị ngắn đi một khúc như vầy, so với những tấm ván gỗ khác bị ngắn đi một đoạn, như vậy trong thùng gỗ này còn có thể chứa nước được sao?"

"Như vậy không thể dùng tấm ván gỗ ngắn ấy rồi, phải loại bỏ tấm ván gỗ ngắn ấy ra rồi!" Liên nhi nói.

Đúng là trẻ con cũng dễ dạy!

"Đúng rồi, bởi vì nếu có một tấm ván gỗ bị ngắn đi không thể ghép lại cùng một chỗ, cái thùng gỗ này cũng không có thể có hình dạng như vầy và căn bản cũng không thể chứa nước được! Này có phải tấm ván gỗ ngắn đã làm ảnh hưởng đến những tấm ván gỗ khác rồi hay sao, ngươi có muốn làm tấm ván gỗ ngắn hay không hả?" Mai Tuyết Tình khéo léo dẫn dắt câu chuyện, "Người nào thích làm tấm ván gỗ ngắn?"

"Ta không muốn làm..."

"Ta cũng không muốn làm..."

Các tiểu cô nương các đều tỏ thái độ.

"Không ai muốn làm là tốt rồi, chúng ta vậy là tốt rồi, có thể đọc thuộc lòng, cũng không ai bị lạc hậu, người nào lạc hậu rồi, người đó cũng giống như tấm ván gỗ ngắn bị vứt bỏ đi rồi!"

"Biết ạ.." Đạo lý vốn rất rõ ràng rồi, thế nhưng, vừa nhắc tới đọc thuộc lòng, mọi người đều lại không có tinh thần rồi!

"Lớn tiếng một chút, rõ ràng không rõ ràng?" Mai Tuyết Tình có chút tức giận lớn tiếng, như thế nào mà vừa nói đến học đã như một đứa con nít, thật không bực mình cũng không được mà!

"Dạ biết rồi..." Bị Mai Tuyết Tình lớn tiếng, tất cả đều hơi hoảng sợ cũng lập tức lớn tiếng trả lời.

"Giúp ta thay quần áo..." Mai Tuyết Tình bước ra khỏi thùng gỗ.

"Tỷ tỷ, lớn tiếng cái gì vậy? Từ đằng xa cũng có thể nghe thấy được!" Ngạo Mai cười khanh khách tiêu sái tiến vào.

"Hỏi các nàng ấy..." Mai Tuyết Tình hất cằm về phía Liên nhi các nàng.

"Ngươi như thế nào lại cao hứng như vậy?" Mai Tuyết Tình thấy Ngạo Mai bộ dáng tươi cười khó hiểu.

"Mới vừa rồi ở trong ngự hoa viên đụng phải hoàng huynh cùng Hàn Thanh!"

Nhắc tới Hàn Thanh, Mai Tuyết Tình giả bộ làm như không có việc gì hỏi: "Ta mất đi trí nhớ lúc trước, có phải hay không ta với Hàn Thanh trước đây rất quen thuộc hả?"

"Nói quen thuộc cũng có thể xem như là quen thuộc... Nói không quen biết cũng có thể xem như là không quen biết..."

Ngạo Mai chậm rãi nói đến.

Mai Tuyết Tình nhìn Ngạo Mai ánh mắt như muốn hỏi "Tại sao".

"Lúc đầu, tỷ tỷ thân thể không khỏe, xuất cung khắp nơi bôn ba, tìm kiếm hỏi thăm danh y, đều là hộ vệ Hàn Thanh! Lúc trở về, cơ hội tiếp xúc cũng không nhiều hơn! Cho nên mới nói, nếu nói là quen thuộc cũng có thể xem như là quen thuộc, nói không quen biết cũng có thể xem như không quen biết."

"Tỷ tỷ, nghĩ gì mà lại hỏi đến chuyện này chứ?" Ngạo Mai khó hiểu hỏi.

"Tùy tiện hỏi thôi, ta đối với Hàn Thanh thật có ấn tượng rất tốt!"

Nhìn thấy ánh mắt Hàn Thanh nhìn mình, cũng không đơn giản như Ngạo Mai nói như vậy.

"Tỷ tỷ, không biết xấu hổ... Không biết xấu hổ..."

Ngạo Mai đùa nàng, "Tuy rằng hắn gương mặt mỗi ngày lúc nào cũng đều nghiêm nghị, lạnh như băng, nhưng mà, Hàn Thanh nhân phẩm tốt lắm, tỷ tỷ, hay là, muội cầu hoàng huynh nhắc đến..."

"Nói cái gì nhắc đến..."

Mai Tuyết Tình ngắt ngang lời nói của Ngạo Mai, "Ngươi đó nha, chỉ e thiên hạ không loạn thôi! Đi thôi, chúng ta lại đi hái thêm một ít cây ngãi đi, lần này nữa thôi là đủ rồi!"

Mai Tuyết Tình không có ngờ tới, lúc này đây đi ngự hoa viên, nàng lại gặp phải họa sát thân!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-136)