← Ch.023 | Ch.025 → |
"Hoàng thượng..." Lưu công công nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
"Uh, ..." Phục hồi lại tinh thần, Hạng Ngạo Thiên thấy mình trong tay đang cầm một xấp bài tử, "Wow..." bang một tiếng, phất tay một cái, đứng dậy nói "Đêm nay, không cần thị tẩm!"
Thanh âm còn chưa dứt, người cũng đã biến mất ở ngoài cửa trong ánh trăng.
Chán chết đi được! Hạng Ngạo Thiên thuận bước trên con đường lát đá xanh dọc theo ngự hoa viên, tùy ý bước thong thả. Trong lúc bất tri bất giác, vừa lại đi tới bên hồ, nơi phảng phất tràn ngập không khí thần bí huyền ảo.
Trên mặt hồ sương mù tràn ngập, trong gió thoang thoảng hương hoa nhẹ thổi đến, thấm đậm lòng người. Ánh trăng mờ ảo mông lung chiếu xuống mặt hồ phẳng lặng lấp loáng nước như một tấm gương, phản chiếu bóng hình Hạng Ngạo Thiên.
Hít thở làn không khí trong lành tươi mát, say mê trước cảnh vật tràn đầy hương hoa, đứng ở bên hồ, nơi đã từng cùng nàng trãi qua những giây phút hòa nhã, nội tâm vui buồn thất thường của Hạng Ngạo Thiên có chút yên tĩnh.
Trăng sáng nhô lên cao, bóng cây loang lỗ, hương hoa phảng phất, côn trùng rỉ rả kêu vang, chỉ thiếu đi giai nhân bầu bạn.
Hoàng cung thị vệ đi tuần tra trong đêm, từng tốp từng tốp tám người một đi qua, thời gian không còn sớm rồi, cần phải trở về.
Một người sợ nói ra chân tướng sự thật, một sự thật mà không ai có thể tin được, khi đó không thể trở lại thế giới ban đầu, lại còn phải rơi đầu.
Một người sợ hỏi tới sự thật chân tướng, sau khi chân tướng rõ ràng, giai nhân sẽ rời bỏ đi.
Trong lúc lẫn tránh nhau, giữa hai người vô tình dựng lên một rào cản vô hình.
Tất cả mọi chuyện sẽ không thể trở lại như ban đầu, khoảng cách hai người càng lúc càng xa, như số phận đã được trù tính trước.
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng đẩy cánh cửa Ngự thư phòng ra, trong phòng bóng tối mờ mờ.
Hắn tận đáy lòng trách cứ Liên nhi, như thế nào lại không thắp đèn lên.
Sau khi tự mình thắp sáng đèn, phát hiện thấy không gian rất tĩnh lặng. Hắn di chuyển tới phía sau bình phong, thấy Mai Tuyết Tình nằm cuộn mình trong chăn, chăn cũng kéo lên phủ kín đầu.
Hạng Ngạo Thiên bất lực lắc đầu, thật là, cũng không sợ hô hấp không được sao. Hắn nhón chân đi tới chiếc giường nơi Mai Tuyết Tình đang ngủ, thay nàng đắp lại chăn.
Mai Tuyết Tình ngủ thiếp đi.
Trên má còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt như pha lê, trên gối cũng đã ươn ướt một mảng lớn.
Trong lúc ngủ mơ, dáng vẻ nàng ít mang vẻ bướng bỉnh và quật cường lúc ban ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã lộ vẻ ôn nhu cùng bất lực.
Hạng Ngạo Thiên nhẹ nhàng vén qua mái tóc mềm mại của nàng đang xõa trên gối, đặt môi hôn nhẹ lên trán nàng biểu hiện sự quan tâm chăm sóc.
Hạng Ngạo Thiên cảm giác được chính mình phảng phất không khác gì kẻ trộm, không có một nữ tử nào có thể làm cho hắn để ý như thế, cũng không có người nữ tử nào làm cho hắn chủ động kỳ vọng, nàng vốn là người duy nhất.
Khi nàng tỉnh giấc, nếu phát giác hắn có cử chỉ thân mật với nàng như vầy, khẳng định nàng sẽ rất cáu giận.
Rõ ràng nàng không chán ghét hắn, nhưng tại sao lại trốn tránh như vậy khi hắn đối tốt với nàng đây?
Khó khăn phải chăng là do nàng đã định hôn phối với người nào chăng?
Vô luận nàng đã định hôn phối cho người phương nào, hắn đều sẽ đoạt lại!
Nàng là của hắn! Cho dù nàng sống hay chết, đều là của hắn!
Đứng dậy, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, bế nàng trở lại ám thất.
Trong mộng Mai Tuyết Tình bất an, vẻ mặt căng thẳng, mày cau lại, miệng khẽ kêu lên.
"Mẹ mẹ ... Mẹ mẹ... Mẹ ơi cứu con!"
Nước mắt nóng bỏng ràn rụa chảy xuống má, nhiễm ướt mái tóc đen cùng ướt thẩm cả gối.
Hạng Ngạo Thiên để nguyên cả y phục, nghiên người nằm ở trên giường.
Ở tư thế như vậy, trong khoảng cách mà tay có thể vươn tới, Hạng Ngạo Thiên dùng tay, bàn tay từng nắm qua cán bút, nắm qua binh khí, vỗ nhẹ vào phía sau lưng Mai Tuyết Tình, như thời thơ ấu, mẫu hậu thường vỗ ru ngủ.
Mai Tuyết Tình, như có phép thần kỳ, an tĩnh lại.
Chuyện xảy ra lúc ban ngày, đối với nàng mà nói có lẽ là hơi quá đáng, có lẽ ngày mai hẳn là phải theo nàng xin lỗi mới được.
Dù sao, ở trong thâm cung này, nàng không có một người có thể tín nhiệm! Không thể nào làm cho nàng cảm thấy bớt cô đơn và buồn tủi!
← Ch. 023 | Ch. 025 → |