Vay nóng Tima

Truyện:Một Đêm Vợ Chồng - Chương 02

Một Đêm Vợ Chồng
Trọn bộ 10 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Shopee


Vài ngày sau, Mạc Kiệt lại đến tiệm cà phê nơi Đường Hải Nhân làm việc, cũng để cô giúp hắn gọi đồ uống cùng điểm tâm, ngồi ở vị trí bên cửa sổ, món điểm tâm ngọt trong tay vẫn như cũ không hề đụng đến.

Đường Hải Nhân vội vàng giúp mấy bàn khách gọi món, đưa món, trong thời gian đó cũng không ngừng phân tâm chú ý đến vị khách nam thủy chung nhìn ra phía ngoài cửa sổ, như đang đăm chiêu. Cho dù chỉ là người khách gặp qua một lần, cô không hiểu tại sao mình lại đặt khá nhiều lực chú ý trên người đàn ông kia, nhìn trên khuôn mặt anh tuấn kia luôn luôn không xuất hiện ý cười, ngược lại là một cảm giác có tâm sự trùng trùng, cô không nhịn được suy đoán hắn rốt cuộc gặp phải những vấn đề khó khăn nào.

Đưa xong một phần ăn cuối cùng, cô đến bên cạnh bàn giúp hắn thêm nước.

"Chuyện lần trước nói, còn chưa có giải quyết xong sao?" Cô nhìn đến ổ bánh bông lan hoàn hảo vô khuyết, đoán hắn có phải hay không còn bị cùng một vấn đề cũ quấy nhiễu.

Tuy rằng cô có lẽ không giúp được gì nhưng ít ra có thể lắng nghe phiền não của hắn. Đây được cho là một trong những ưu điểm của cô, luôn không ngại phiền phức lắng nghe đủ loại thanh âm, bởi vậy khách quen nơi này đều thích tìm cô nói chuyện phiếm.

Mạc Kiệt nâng mặt lên, trên môi rốt cục có một chút ý cười rõ ràng.

Trên thực tế, hắn cũng nhìn thấu bóng dáng ngược của cô qua cửa sổ thủy tinh, luôn luôn chú ý cô, phát hiện cô gái này thường xuyên đem tầm mắt hướng về phía hắn bên này, trong lòng hắn yên lặng mừng thầm, đợi cô chủ động đi đến quan tâm hắn, kế hoạch của hắn mới có thể tiến hành.

"Cũng không phải chuyện cần giải quyết gì, là ông nội của tôi... Tháng trước ông đã qua đời." Hắn hết sức mở rộng nụ cười ra vẻ thất vọng hơn tí xíu, nhưng lại hàm chứa cảm giác gắng gượng phấn chấn.

Dù sao chuyện ông nội qua đời, cô sớm hay muộn đều phải biết, lúc này nói ra, còn có thể đúng lúc gợi lên lòng trắc ẩn của cô, gia tăng "lực chú ý" của cô đối với hắn.

Phụ nữ chính là một loại động vật thực dễ dàng vì thương hại mà thành yêu, câu chuyện càng bi thảm càng dễ dàng giữ được lòng của bọn họ, cho nên trong TV mới thường trình chiếu một số tình tiết trong kịch được cường điệu quá mức khoa trương lừa gạt khán giả để tăng rating.

Huống hồ thừa dịp cơ hội này, hắn cũng có thể thuận tiện do thám để biết cô hiểu biết bao nhiêu về chuyện của ông, nói không chừng ông khi còn sống cũng đã đề cập qua chuyện di sản với cô. Nếu cô thật sự như thế, có lẽ hắn sẽ phải thay đổi sách lược một chút...

"Tôi thật lấy làm tiếc." Cô khổ sở nói, cảm thấy chính mình giống như hỏi chuyện không nên hỏi, làm xúc động đến nỗi đau mất đi người thân của hắn.

Hắn lắc đầu, tỏ vẻ không thèm để ý, tiếp tục lay động lòng trắc ẩn của cô.

"Thật ra tôi tới nơi này, chẳng phải ngẫu nhiên, là vì nghe tài xế của ông tôi nói ông thường xuyên đến nơi này."

"Ông anh là khách quen của tiệm chúng tôi?"

"Ừ."

"Anh họ gì?"

"Mạc, tôi tên là Mạc Kiệt."

"Mạc... Ông Mạc?" Cô trong nháy mắt kinh ngạc, nhớ tới ông lão kia đã lâu không thấy, thời gian trước còn đang suy nghĩ gần đây sao ông cũng không lại tiệm...

"Anh nói ông đã qua đời?"

Hắn mới gật đầu, những giọt nước mắt như hạt đậu của cô đã phím đầy hốc mắt, cô ôm khay trong lòng, khóc thút thít.

Hắn nhìn nước mắt không ngừng chảy thành chuỗi của cô, có chút kinh ngạc với mức độ đau thương của cô, vượt quá so với dự đoán của hắn, chân thật không giống thực sự...

Nội tâm Mạc Kiệt cảm nhận được một chút rung động, không rõ cô vì sao sẽ vì một người ngoài mà khóc đau lòng đến như vậy, thoạt nhìn so với hắn, thân là cháu trai, còn khổ sở hơn, hình như lại càng không chịu được sự ra đi của ông nội.

Ở tang lễ người thân cũng không được phép khóc là chuyện đầu tiên ông nội dạy, hắn ấn tượng khắc sâu, từ đó cũng cố gắng làm cho bản thân trở nên kiên cường, kiên cường đến nỗi bây giờ muốn hắn khóc, hắn cũng không nặn ra được một giọt lệ. Bất tri bất giác, cười trở thành một việc càng dễ dàng hơn, tựa hồ có lẽ là từ rất lâu rổi, hắn đã mất hết những cảm xúc có liên quan đến mềm yếu, cái gì là khổ sở, đau lòng, sợ hãi, tất cả đều là những thứ không liên quan cũng không tác dụng đối với hắn.

Hiện giờ, nhìn thấy Đường Hải Nhân ở trước mặt hắn khóc đau lòng đến như vậy, trong lòng hắn có một cảm xúc không biết tên quấy rối, lại nói không được đó là cái gì...

"Đừng khóc." Hắn ôn nhu nói, cũng không tính thực sự muốn an ủi cô gái này, chỉ là bởi vì nhìn cô khóc, hắn càng cảm thấy trong lòng khó chịu, không thoải mái mấy.

"Thật có lỗi, nhưng tôi không nghĩ tới là ông Mạc..." Cô lấy khăn giấy kiềm lại nước mắt tràn ra, quay đầu đi hít vào thật sâu.

"Ông nội của tôi xem ra trông có vẻ rất khỏe mạnh?"

"Ừ, mắng chửi người khác rất lớn tiếng, mỗi lần đến tiệm chúng tôi đều soi mói cái này cái nọ, không có thứ nào là không bị ông chê qua, nhưng ông vẫn thường đến ăn, nói càng khó ăn ông càng muốn gọi, xem chúng tôi khi nào thì sẽ cải thiện." Nghĩ đến ông lão hay bới lông tìm vết kia, Đường Hải Nhân nín khóc mỉm cười, cười cười rồi lại nổi lên lệ quang, cảm thán nhân sinh vô thường.

"Ông đúng là người không dễ lấy lòng." Hắn nhìn mũi đỏ lên cùng hốc mắt ướt át của cô, từ giọng mũi nồng đậm nghe ra được cô đang hoài niệm ông nội.

Hắn thật sự không tìm ra được nửa điểm giả dối sơ hở, vì thế lại lần nữa suy đoán cô gái này là thật lòng thích ông của hắn.

Mà đây đúng là chỗ kỳ quái, bởi vì hắn biết ông nội là người nghiêm túc lại lãnh khốc đến cỡ nào, người bình thường chỉ sẽ từ trên người ông cảm nhận được áp lực, đối với sự uy nghiêm của ông, giận mà không dám nói gì, tốt nhất là có thể tránh liền tránh, nhưng là cô gái này vậy mà lại thích ông lão hà khắc kia, còn chịu được âm lượng tiếng nói như chuông lớn của ông do ông bị lãng tai.

Nếu hắn không phải sống một mình bên ngoài, hơn nữa bởi vì bận những mối quan hệ trong công việc, rất ít cùng ông chạm mặt, chạm mặt cũng gần như không có lời gì để nói, màng tai của hắn có lẽ cũng sẽ không chịu nổi "sức oanh tạc" của ông.

"Ông Mạc tuy rằng thoạt nhìn thật dữ nhưng thật ra tâm địa rất mềm, mỗi lần có người đến tiệm giúp những người khó khăn yếu đuối gây quỹ ông đều quyên tiền. Trước kia, có một nhóm bạn nhỏ tới tiệm bán bánh bích quy tự làm từ thiện, ông hào phóng mua hơn hai ngàn cái bánh bích quy tặng cho những người khách khác trong tiệm, mặt khác còn mời các bạn nhỏ uống nước nữa!"

Càng nói, Đường Hải Nhân càng nhớ đến ông lão "mặt ác tâm thiện" kia, tuy rằng bề ngoài không dễ gần, miệng lại không tha thứ cho ai, cùng một phần sandwich có thể bị ông chỉ ra hai mươi mấy khuyết điểm. Nhưng có đôi khi, nghe ông Mạc ngàn bài một điệu oán giận, nhìn ông một người ngồi trong tiệm suốt cả buổi chiều, cô cũng cảm thấy ông Mạc bởi vì rất tịch mịch nên mới có thể cố ý đi tìm cô tranh cãi.

Mạc Kiệt cười yếu ớt, xác thật có chút khó tưởng tượng ông mình là người sẽ chủ động thân mật với trẻ con, nhưng đối với số tiền ông làm việc thiện... Hắn nghĩ nếu Đường Hải Nhân biết ông hắn để lại bao nhiêu di sản cho cô, chỉ sợ cô cũng sẽ không cho mấy ngàn cái bánh là hào phóng.

Nhưng cứ theo như vậy, cô dường như thực sự không biết thân phận thật sự của ông. Biết được điều này làm cho hắn càng thêm an tâm, cảm thấy nữ thần may mắn đang đứng về phía hắn.

"Xin hỏi, ông Mạc sao lại qua đời?"

"Nhồi máu cơ tim, ông ra đi rất đột ngột nhưng không phải chịu nhiều đau đớn lắm." Thật sự sức khỏe ông nội cũng không như bề ngoài thoạt nhìn cường tráng đến như vậy, chính là ông chưa bao giờ trước mặt người khác tỏ vẻ yếu đuối, bệnh tình của bản thân luôn giữ bí mật đem về nhà, ngay cả hắn, đứa cháu trai này, mãi đến thời gian trước mới từ trong miệng bác sĩ biết được ông luôn bị bệnh về tim mạch, đã uống thuốc khống chế trong một khoảng thời gian dài.

"Vậy... Tôi có cái yêu cầu này hơi quá đáng, nếu có thể, có thể xin anh cho tôi đi gặp ông?" Cô muốn đi gặp ông một lần, nói lời từ biệt với ông.

Mạc Kiệt nhìn ánh mắt hi vọng của cô, hai con ngươi trong suốt viết nên sự nhớ mong cùng luyến tiếc tinh khiết, trong ánh nước tràn đầy điểm điểm phát ra tia sáng, đặc biệt có loại ma lực thu chặt lòng người...

Được cô gái này quan tâm, chắc là loại cảm giác thực ấm áp.

Trong khoảnh khắc, hắn tựa hồ có chút đã hiểu nguyên nhân ông sẽ đặc biệt chú ý cô gái này, không phải bởi vì cô đặc biệt bao nhiêu mà là ở trong mắt cô, mỗi người đều sẽ cảm thấy bản thân được quan tâm, được coi trọng.

Ở trong mắt cô liệu có người xấu không?

Hắn đột nhiên rất muốn hỏi cô như vậy nhưng lại cảm thấy điều đó thật sự rất châm chọc, dù sao hắn đúng là người chuẩn bị lừa cô, nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy lương tâm bất an, ngược lại lại cười đến nổi trong lòng tràn đầy đắc ý.

Bởi vì, hắn nguyên bản chính là con ác ma vì lợi nhuận.

"Có thể, nhưng tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Cô không được phép lại khóc đau lòng đến như vậy, không thì tôi sẽ bị mọi người coi là người xấu khi dễ cô."

Cô nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn xem bên cạnh, phát hiện có rất nhiều người khách đều đang nhìn bọn họ, vài người còn nhíu mày, một bộ dạng giống như cảm thấy Mạc Kiệt rất có vấn đề. Cao Tú Trân đang đứng ở sau quầy, đã xắn tay áo lên, đẩy cửa nhỏ ra chuẩn bị muốn tới đây "giải cứu" cô.

Đường Hải Nhân vội vàng nhìn bà chủ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không có việc gì, muốn đối phương lui về.

Cô lộ ra một nụ cười sáng sủa, cam đoan nói: "Ngượng ngùng, tôi đáp ứng anh, sẽ không khóc nữa."

Ít nhất, sẽ không ở trước mặt hắn khóc, lại hại hắn bị người khác hiểu lầm.

"Tốt lắm, cho tôi số điện thoại của cô, coi thử cô ngày nào không có đi làm rồi tôi sắp xếp một chút cùng cô tới đó." Hắn hỏi cô, kỳ thực đã sớm tra ra số điện thoại, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ quan tâm để cho cô làm chủ.

"Như vậy có phải hay không rất làm phiền anh? Thật ra anh chỉ cần nói cho tôi địa điểm, tôi có thể tự mình đi."

"Để cô, một cô gái, đi tới vùng thôn quê hoang vu như chỗ đó, tôi không yên tâm, huống hồ cô không phải người nhà, nhân viên quản lý cũng sẽ không cho cô vào." Hắn cười ấm áp, bày ra vẻ mặt vui vẻ so mới vừa rồi cách biệt rất lớn, dung mạo ung dung tuấn nhã tựa như mặt trời ấm áp xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, dường như vì cô mà nở rộ ánh sáng.

Hắn quen thuộc với từng cái biểu cảm của bản thân, luôn biết cần phải vận dụng chúng nó thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất. Huống chi cái loại cơ hội tốt cùng cô một chỗ này, hắn làm sao có thể bỏ qua.

Đường Hải Nhân sững sờ một chút, cảm thấy trong lòng giống như tê tê...

Lúc này đây có loại phản ứng này tựa hồ không thích hợp lắm, nhưng cô thực sự xấu hổ cảm thấy chính mình lại đang đối với người đàn ông này chảy nước miếng!

Ông trời, cứ tiếp tục như vậy cô sao còn có mặt mũi đi gặp ông Mạc?

"Vậy làm phiền anh." Cô viết số điện thoại trên khăn giấy, hơn nữa còn nhận lấy danh thiếp mà hắn đưa tới.

Động tác hai người trao đổi điện thoại lại khiến mấy bàn khách bên cạnh ghé mắt, bởi vì chưa có người từng thấy Đường Hải Nhân cho khách số điện thoại cá nhân, cô từ trước đến giờ chỉ lưu số điện thoại của tiệm cho người khác, nhưng người đàn ông kia lại làm được, hơn nữa hắn vừa mới làm cho cô làm khóc.

Ánh mắt vừa tò mò vừa hâm mộ của người ngoài làm cho nội tâm Mạc Kiệt dâng lên một cỗ hư vinh nam tính. Có thể có được thứ mà người khác không chiếm được, luôn có loại cảm giác nói không nên lời về sự ưu việt.

Hắn gấp lại tờ khăn giấy kia, nhìn thấy nét cười nhẹ nhàng, đôi má hồng đào gây choáng ngợp của Đường Hải Nhân, ngoài quyền lực ra, hình như còn nhiều thứ khác... một cảm giác xôn xao giấu ở trong lòng, thúc giục dục vọng hắn muốn có được cô.

"Bánh bông lan này anh không ăn sao?" Thấy hắn đứng dậy sắp đi, cô vội vã nhắc nhở hắn trên bàn còn có món điểm tâm ngọt chưa đụng qua.

"Giúp tôi đóng gói lại là được rồi, như vậy khi trở lại văn phòng, còn có vài chuyện đáng để vui vẻ." Từ nụ cười ấm áp dào dạt của hắn sẽ tuyệt đối không nhìn ra được thật sự hắn thích công việc hơn hẳn cái ổ bánh bông lan ngọt ngấy kia.

Nói ra thì sở thích ăn uống của hắn đại khái cũng bị ảnh hưởng bởi cá tính, bánh bông lan này giống như món ăn vặt màu sắc thời thơ ấu và đồ ăn có vị ngọt, từ sau khi hắn được nhận về Mạc gia, cũng rất ít chạm qua. Ngay cả trái cây, hắn cũng rất khác người thường, không chọn thứ quá ngọt.

"Vậy anh chờ tôi một chút." Cô cười rạng rỡ rời khỏi.

Người đàn ông, đứng tại chỗ, có loại cảm giác bất đắc dĩ không thể không tiếp nhận.

Sau khi Mạc Kiệt rời đi, có vài người khách bắt đầu hỏi thăm Đường Hải Nhân về thân phận của hắn, dồn dập truy vấn quan hệ giữa cô và người đàn ông kia, cô đơn giản giải thích cũng không có người nào tin tưởng, cô lại không muốn nhắc tới chuyện ông Mạc qua đời nên dứt khoát trốn sau quầy giả bộ bận rộn, tạm thời né tránh sự tò mò của mọi người.

Không ngờ, người tò mò nhất về quan hệ của hai người bọn họ kỳ thực ở trong quầy...

"Nói mau, hắn ta rốt cuộc là ai? Vì sao chọc em khóc?" Cao Tú Trân đe dọa cô nói ra chân tướng, ngoan ngoãn khai báo sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừ tiền.

Đường Hải Nhân biết bà chủ không phải người vô lý như vậy, có điều bởi vì bà chủ cũng biết ông Mạc, cho nên cô liền đem toàn bộ tình huống nói kỹ càng tỉ mỉ cho bà chủ một lần, còn đưa ra danh thiếp mà cô thuận tay bỏ vào túi áo để chứng minh thân phận của hắn.

"Woa, thật không nghĩ tới..." Cao Tú Trân nhìn danh thiếp lắc đầu chặc lưỡi, ra vẻ một bộ dáng giống như phát hiện tân đại lục trên danh thiếp.

Đường Hải Nhân vừa rồi không nhìn kỹ qua tấm danh thiếp kia, vì thế cũng dựa vào nhìn một cái...

Cô thở ra một hơi lớn, cũng bị chức danh ghi trên danh thiếp làm cho hết hồn.

Tập đoàn Phú Thái... Tổng giám đốc?

Đây là chức vị dọa chết người gì chứ! Một chút cũng không giống như chức vị sẽ xuất hiện bên người loại nhân vật bình thường như cô.

"Phú Thái không phải là cái công ty điện tử thu được lợi nhuận cao kia sao?"

"Hình như là vậy." Cô tuy rằng không hiểu công nghiệp điện tử, cũng không tránh việc được nghe qua tên này từ truyền thông.

"Cho nên hắn rất nhiều tiền nha?"

"Chắc là vậy." Cô nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay, giọng nói có chút hữu khí vô lực.

Cho dù người đàn ông kia một thân quý khí, trên người mặc quần áo, phụ kiện thoạt nhìn cũng không giống hàng rẻ tiền, nhưng cô vốn chỉ đoán hắn là chủ quản cấp cao loại trung, không nghĩ tới hắn cư nhiên là chủ quản của chủ quản của chủ quản... quản lớn như vậy.

"Vậy là em phất (phát)* lên rồi." Cao Tú Trân vỗ vỗ bờ vai cùa cô, chỉ tiếc cho em trai không có hi vọng ôm mỹ nhân về.

"Phất cái gì, anh ta chính là cháu của ông Mạc, cũng là khách trong quán chúng ta." Người ta lại không có muốn theo đuổi cô. Giống như hắn loại người có tiền đó, làm sao có thể coi trọng cô, tiểu nhân vật không đáng chú ý...

Đợi chút, cô thế nào lại thực sự đang nghĩ đến loại chuyện linh tinh này!

Đường Hải Nhân lắc lắc đầu, cảm thấy ngay cả việc sinh ra suy nghĩ này cũng đúng là hành vi thực không biết tự lượng sức mình.

"Mày cũng không phải con chó nhỏ, ngàn vạn cũng không thể lại đối với người ta chảy nước miếng!" Cô kiên định tự nói với chính mình, thu hồi lại tấm danh thiếp mà cô không thể "thèm muốn".

Người bên cạnh nghe được cô lầm bầm lầu bầu, không nhịn được cười nhẹ.

"Chị xem em là thực sự phát ra."

"Làm gì có."

"Không phải cái kia phát, là phát... tình*."

*ở đây chơi chữ, 发có 2 nghĩa, một là phất lên, giàu lên; hai nghĩa là lộ ra tình cảm

"Chị Tú Trân!" Cô hai gò má đột ngột hồng lên, không nghĩ tới chính mình biểu hiện rõ ràng như vậy... không đúng, là bà chủ nói hươu nói vượn a.

Rống, thực sự rất thẹn thùng nha!

Cô vội vàng đi ra quầy, cảm thấy hay là ra ngoài tiếp đón khách một chút, người phụ nữ đã kết hôn này cô thực sự không phải là đối thủ.

Huống hồ dựa vào địa vị của người đàn ông kia, cho dù trong lòng cô có hảo cảm với hắn, chỉ sợ cũng rất khó đạt tới được "độ cao" của hắn...

Quên đi, tế bào vận động của cô rất yếu, loại chuyện trèo cao này cũng chỉ sẽ hao tổn tế bào não của cô mà thôi, không bằng suy nghĩ coi phải đem cái gì đi thăm ông Mạc là được.

Một tuần sau, bọn họ hẹn buổi chiều thứ bảy cùng nhau đến mộ viên nơi Mạc Đông Hán yên nghỉ.

Đường Hải Nhân mặc một bộ âu phục thanh lịch, ôm một bó hoa tươi, mang theo một túi trái cây và mấy món rau dưa tự mình làm, đứng ở gần giao lộ chờ Mạc Kiệt tới đón cô.

Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe đầu đen khí phái chậm rãi dừng lại, hàng ghế sau cửa xe mở ra, một người đàn ông nhanh nhẹn tuấn nhã đi ra, tư thế oai hùng toả sáng.

Hắn mặc một thân tây trang màu xám cắt may vừa vặn, mang một đôi giày da bóng đến nổi phản chiếu ánh sáng, trên cổ tay đồng hồ cao cấp màu bạc lòe lòe sáng lên giống như kim cương, trên cái kẹp caravat giống như có nạm một viên kim cương...

Trước đây, bình thường cô chỉ chú ý tới hắn bản thân phát ra hào quang, tầm mắt luôn dừng lại ở trên gương mặt anh tuấn kia, bị hắn cùng với nét ôn nhu trong nụ cười yếu ớt hấp dẫn, cảm thấy người đàn ông nhã nhặn này làm cho người khác động lòng.

Nhưng hiện giờ, cô rất khó mà không lưu ý đến trang phục và phụ kiện sang quý trên người hắn, cùng chiếc xe phía sau kia chắc là xe nhập khẩu giá trị mấy trăm vạn, đứng bên cạnh xe còn có một người tài xế thoạt nhìn được huấn luyện bài bản...

Những thứ này, tất cả đều nhắc nhở sự chênh lệch giữa bọn họ, hắn và cô là hai người hoàn toàn ở tầng lớp không giống nhau, mà cảm giác khoảng cách này khiến cô tâm tình lo lắng, không thể giống như trước kia thoải mái mà đối diện hắn.

Nói thực ra, nếu không phải cô thực sự rất muốn đi thăm ông Mạc, cô sẽ hủy buổi hẹn ngày hôm nay, không muốn khiến cho dạ dày của mình phải chịu áp lực lớn như vậy.

"Tôi không đến trễ chứ?" Hắn cười hỏi, lộ ra một hàm răng trắng noãn, đều đặn.

Sáng sáng sáng sáng sáng, hắn ngay cả răng cũng sẽ sáng lên!

Cho nên nói, giống cô, loại phụ nữ bình thường như vầy, làm sao có thể xứng đôi với hắn, loại đàn ông từ trong ra ngoài đều giống như kim cương, đừng tự rước lấy nhục!

"Không có, là tôi sợ đến trễ, nên đi ra sớm một chút chờ." Nụ cười của cô có chút cứng ngắc, rất giống như bỗng nhiên ngay cả cười cũng không có tự tin, cô thực hối hận trước đó không luyện tập một chút.

"Tôi giúp cô xách." Hắn thấy trong tay cô có cái gì đó chắc không nhẹ mấy.

Vốn hắn muốn cô đừng có tốn công làm này nọ nhưng cô kiên trì nói đây là tâm ý của cô.

"Không cần phiền toái, tôi tự mình xách là được rồi."

"Có đàn ông ở đây, làm sao có thể cho phụ nữ xách đồ." Hắn chen ngang nhận lấy hoa tươi và túi đồ trong tay cô, tự mình giúp cô mở cửa xe."Mời lên xe."

"Cám ơn." Cô không chối từ hảo ý của hắn nữa, cúi đầu đi về phía trước.

"Cẩn thận..."

Cộp!

Hắn không kịp đưa tay ra chắn, trán của cô liền "hôn" lên khung cửa xe một cách vang dội.

"Thực xin lỗi." Cô lui ra phía sau một bước, ôm cái trán xin lỗi hắn.

"Là tôi không chú ý mới hại cô đụng đầu, sao lại xin lỗi tôi?"

"Ơ, bởi vì... Xe của anh trông rất đắt tiền."

"Cho dù đắt tiền so với đầu của cô cũng không quan trọng bằng." Hắn buồn cười, cô gái này sao có thể có ý nghĩ "thiên binh" như vậy, hắn kéo tay cô ra, kiểm tra vết thương trên trán cùa cô.

"Đau không?" Hắn vô ý thức cảm thấy vết sưng đỏ kia ở trên làn da trắng nõn thoạt nhìn thực chướng mắt, cho nên giúp cô xoa cái trán, muốn cho dấu vết kia biến mất không thấy.

Cô nhìn lên khuôn mặt tuấn dật như thi của hắn, ánh mắt chuyên chú đang tập trung nhìn mình rất gần, động tác mềm nhẹ giống như sợ làm đau cô, ngữ điệu nói chuyện cũng hết sức nhẹ nhàng.

Đường Hải Nhân có chút hoa mắt choáng váng, vừa nghĩ đến cảm nhận trên trán là đến từ lòng bàn tay của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, nhịp tim liền không tự giác bị quấy nhiễu. Bên cạnh đó, không chỉ "cục u" trên trán kia, khuôn mặt nghiêm túc của cô cũng nổi lên sắc màu hồng nhàn nhạt.

"Không có việc gì, tôi không sao." Cô kéo tay hắn xuống, nhanh như chớp lủi vào trong xe, thoát đi từ trường mãnh liệt, để tránh trong đầu nảy sinh những hình ảnh tưởng tượng không nên có.

Không được, không được, không được!

Cô gõ gõ đầu mình, cảm thấy nếu tiếp tục gia tăng hảo cảm của mình với người đàn ông này, về sau nhất định sẽ phát sinh chuyện đau đầu hơn.

Lúc này Mạc Kiệt cũng ngồi vào trong xe, trùng hợp nhìn thấy động tác "tự ngược" của cô và đôi má đặc biệt hồng nhuận.

Hắn im lặng không lên tiếng, làm bộ như không nhận ra lực ảnh hưởng của mình đối với cô, nhưng trong lòng lại cười trộm kiêu căng tự sướng, còn có một lí do khác, có thể là bởi vì phản ứng và hành động ngốc nghếch của cô.

Lại một lần nữa, hắn nhận thấy bản thân thật sự bị cô gái đơn thuần này lấy lòng, phát ra từ nội tâm cảm thấy vui vẻ.

Nhưng hắn như cũ chỉ qua loa coi cảm giác này thành một trong những nguyên nhân "nên cưới cô", không có ý khác.

Đường Hải Nhân vừa thấy hắn ngồi vào, lập tức lưng thẳng, ngồi nghiêm chỉnh.

"Dây an toàn."

"A." Đúng rồi, hiện tại ngồi ở ghế sau xe ô tô cũng phải cài dây an toàn, như vậy khi có những phát sinh ngoài ý muốn mới sẽ không bay ra ngã thành cục thịt. An toàn thứ nhất, an toàn thứ nhất...

Bặc. Cô cài chặt dây an toàn, đôi tay còn giữ chặt lấy dây an toàn, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, tất cả đều chứng tỏ tinh thần của cô đang ở trong trạng thái buộc chặt.

Hắn cười liếc cô, cảm thấy cô gái này hôm nay dường như có chút không thoải mái, so với bình thường dè dặt cẩn trọng hơn, hình như có bộ dáng rất sợ làm việc gì sai. Nếu đây là do tác dụng quá mức của mị lực nam tính của hắn, hắn cũng không thích mấy.

"Cô xem ra rất căng thẳng." Tiếng nói nhẹ nhàng của hắn, so với cô ngược lại rất nhàn nhã.

"A? Vậy sao?" Cô quay cái cổ cứng ngắc, có ý đồ xuất ra một nụ cười đẹp tự nhiên.

"Hình như là có liên quan tới tôi." Hắn nói trúng tim đen[1], đâm trúng ngay huyệt đạo giả ngu kia của cô.

"Ơ, làm sao có thể... Có... Có sao?" Cô xấu hổ lắp bắp.

Hắn chậm rãi gật đầu, đáp lại bằng nụ cười khẳng định.

Đường Hải Nhân suy sụp không cười nữa, ủ rũ bản thân thật sự không am hiểu nói dối. Đã không thể gạt được thì thẳng thắn thú nhận toàn bộ vậy...

"Trước kia tôi không biết anh là tổng giám đốc của công ty lớn."

"Trước kia tôi cũng không biết cô là nhân viên phục vụ được chào đón nhất trong tiệm." Mức độ được yêu thích của cô, ngay cả người chỉ đến tiệm hai lần như hắn đều nhìn ra được.

"Nhân viên phục vụ có cái gì hiếm lạ." So với hắn, có lẽ ngay cả là con tôm nhỏ cũng không bằng.

"Nhân viên phục vụ ưu tú cũng hiếm lạ giống như tổng giám đốc, hơn nữa các cô sự nghiệp tương lai đầy hứa hẹn, được khách yêu thích, chúng tôi bình thường sẽ bị một đống nhân viên chán ghét, không gian trèo lên lại có hạn, một khi thất nghiệp không dễ dàng tìm được việc làm mới, đi lãnh trợ cấp thất nghiệp còn có thể bị tin tức và giới truyền thông viết liên tiếp ba ngày báo mắng chúng tôi không biết xấu hổ."

"Phù, thực sự chăng." Nghe hắn đem chức vị quyền cao chức trọng của bản thân nói thành "hèn mọn" như vậy, nhất thời làm cho tâm tình của cô thả lỏng một chút, cảm thấy người đàn ông này tuy rằng rất nhiều tiền, nhưng có được khiếu hài hước bình dị gần gũi, trong lời nói không mất sự dí dỏm, sẽ không mang lại cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng ngạo mạn hoặc ngửi được nửa điểm mùi tiền nịnh hót.

Đáng tiếc Đường Hải Nhân không hiểu được, hình tượng hài hước thân thiết của hắn phần lớn đều là vì có được cô mà đặc biệt tăng mạnh "hiệu quả". Sau từng nụ cười mê người tươi, kỳ thực đều là đang bồi đắp mục đích ích kỷ của hắn.

Người đàn ông này cũng sẽ không làm chuyện không mang lại lợi ích nào đó cho mình mà hao tâm tổn trí. Hắn nhìn tâm tính của cô, nhưng là đang chờ một con cá mắc câu.

Mà cô lại còn không biết hắn đang cười âm hiểm, coi người đàn ông đầy bụng tâm cơ này trở thành người tốt lịch sự nho nhã.

Có lẽ do có quan hệ với ông Mạc, cô thật tự nhiên đem tình cảm của mình đối với ông kéo dài đến trên người cháu trai của ông, cho dù hai người quen biết không lâu, nhưng sau khi biết được thân phận của Mạc Kiệt, phần hảo cảm ban đầu không hiểu kia lập tức liền thăng cấp một tầng thành sự quen thuộc và tín nhiệm.

Bằng không hiện tại cô cũng sẽ không ngồi ở trên xe của hắn, đáp ứng cùng một người đàn ông chỉ gặp mặt qua hai lần một mình ra ngoài.

"Nhưng tôi cũng không biết ông Mạc hóa ra là người có tiền như vậy nha, rất kinh ngạc nha." Cô lại nghĩ tới ông lão đã qua đời. Lại nói tiếp ông Mạc cũng là người thâm tàng bất lộ, biết ông gần một năm, cô còn tưởng rằng ông chính là một nhân viên công chức về hưu thanh nhàn, thường xuyên đến khu vực xung quanh tản bộ, giết thời gian.

Kì quái, hai ông cháu bọn họ đều thật biết che giấu như nhau, trước kia rốt cuộc đem chiếc xe lớn nội thất xa hoa xe này và tài xế này đặt ở nơi nào ta?

"Nếu đã sớm biết thì sẽ như thế nào?" Hắn thuận miệng hỏi, nhìn cô, một đôi mắt đen trắng rõ ràng linh hoạt đánh giá thiết bị bên trong xe, bộ dáng thực cảm thấy hứng thú.

"Đương nhiên muốn lợi dụng nhiều nhiều chút, nhiều tiền như vậy, có thể mua rất nhiều đồ, làm rất nhiều chuyện." Trên thế giới này người cần giúp đỡ rất là nhiều, nếu sớm biết rằng ông có tiền như vậy, cô nhất định sẽ cổ vũ ông làm việc thiện nhiều hơn, mà không phải thấy khi ông thường đến tiệm tiêu tiền hoặc khi ông một hơi quyên ra vài ngàn nguyên, lo lắng cho ông có thể hay không tổn hại hầu bao rất nhiều.

Đường Hải Nhân đang tự hồi tưởng lại nhưng cô không dự đoán được lời nói vô tâm này khi nghe đến tai hắn lại bị giải thích thành một ý khác.

Lợi dụng? Mua rất nhiều đồ?

Có lẽ đây mới là tiếng lòng chân thật mà cô ta lơ đãng tiết lộ. Nếu có cơ hội, cô ta đương nhiên muốn được nhiều hơn, đó cũng là chuyện thường tình của con người.

Mạc Kiệt hoàn toàn có thể lý giải tính tham lam của con người, nhưng không biết vì sao nghe được cái ý tưởng từ trong miệng cô nói ra, chính là làm hắn cảm thấy một cỗ chán ghét, giống như trên tơ lụa trắng noãn không nên dính một vết bẩn nhỏ nào, khiến cho người khác khó có thể dễ dàng tha thứ.

"Thật sự là rất tiếc nuối."

"Nói đúng nha." Cô ngốc hồ hồ cười, hoàn toàn không phát hiện tâm tư dị thường khác xa của hắn.

So với sự đơn giản của cô, Mạc Kiệt nhiều năm bản thân là một người luôn yêu cầu không ngừng trù tính, tính kế, mới có thể để bản thân lập ra một thế giới phức tạp địa vị bất bại, vì thế đầu óc của hắn tự nhiên cũng chỉ sẽ dùng phương thức phức tạp để xử lý, tiếp thu bất luận tin tức nào.

Nhưng cho dù cô thật là người phụ nữ tham lam hắn cũng không ngại, bởi vì điều đó chỉ sẽ khiến hắn, vốn có tài lực hùng hậu, càng có ưu thế hấp dẫn cô, giúp đỡ hắn sớm ngày đạt thành mục tiêu cưới cô làm vợ.

Mạc Kiệt cười với cô, trong lòng ôm ấp ý đồ đối với tình thế hiện tại.

Cô đáp lại nụ cười của hắn, trong lòng cất giấu hảo cảm không dám thể hiện ra.

Hai người cũng không muốn bị đối phương nhìn thấu, nhưng vừa chạm vào chuyện tình yêu này, lực chiến đấu của cô gái tựa hồ trời sinh so với người đàn ông yếu hơn một chút...

Lúc hắn nhìn đến ánh mắt xấu hổ mang theo sợ hãi của cô, hắn đã hiểu được bản thân tuyệt đối sẽ không thua.

[1] Thành ngữ "nhất châm kiến huyết": châm một điểm là đã ra máu, tương đương tiếng Việt là: "nói trúng tim đen", "gãi trúng chỗ ngứa", "nói toạc móng heo", nhưng mà tại vế sau của câu có "châm trúng ngay huyệt đạo giả ngu", để thành ngữ theo tiếng Việt thì ko thể hiện được ý mấy nên mình cũng ko biết nên để thế nào là hay nhất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)