Vay nóng Homecredit

Truyện:Vợ Trước Chưa Quá Hạn - Chương 08

Vợ Trước Chưa Quá Hạn
Trọn bộ 12 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)

Siêu sale Lazada


Ngải Hiểu Giai rõ ràng đồng ý với ta sẽ không xuất hiện nữa, hiện tại cô ta muốn làm cái gì?" Mẹ Đoạn giận dữ nói.

"Ai biết cô ta muốn làm cái gì." Hàn Na rất tức giận, tức giận đồng thời còn cảm thấy uất ức.

Mẹ Đoạn cũng hết sức mất hứng, "Ban đầu bác còn áy náy, không ngờ cô ta còn dám xuất hiện." "Áy náy? Chuyện gì xảy ra?" Hàn Na có chút không hiểu.

"Năm đó bọn họ ly hôn, cũng bởi vì Ngải Hiểu Giai yêu người khác, cho nên ta buộc nó nói ly hôn, không nghĩ tới bây giờ nó lại xuất hiện quyến rũ con trai của ta." Mẹ Đoạn lại lấy lời nói dối năm đó ra.

Hàn Na rất kinh ngạc, "Cô ta yêu người khác?" Nếu đã phản bội Đoạn Tuấn Hiền, vậy tại sao anh còn có thể yêu cô ta, còn phải cầu xin cô ta hợp lại đây?

"Đúng vậy, đây thật là việc xấu trong nhà, cho nên ta liền buộc cô ta rời đi." Hàn Na chợt cảm thấy uất ức, điều kiện cô tốt như vậy, nhưng Đoạn Tuấn Hiền vẫn yêu người đã từng phản bội anh "Cháu cố gắng như vậy, muốn khiến Tuấn Hiền yêu cháu, nhưng anh ấy lại đối với cháu như vậy, lại muốn dây dưa với vợ trước." Mẹ Đoạn vội vàng an ủi "Không có chuyện gì, người phụ nữ kia sẽ không trở thành uy hiếp của cháu." "Nhưng Tuấn Hiền yêu cô ta!" Đây là sự thật không thể chối cãi.

Mẹ Đoạn tuyệt đối không cho phép có người phá hư, bà đã nhắm chính là Hàn Na, chỉ có Hàn Na mới xứng là cô dâu của con trai bà, Ngải Hiểu Giai là cái khỉ gì, lại định tới phá hư nhà bọn họ.

"Cháu yên tâm, người phụ nữ này nhất định sẽ rời xa Tuấn Hiền, hơn nữa vợ của Tuấn Hiền chỉ có thể là cháu." Mẹ Đoạn hướng Hàn Na bảo đảm.

Có thật không? Hàn Na thật vui mừng, nếu như Ngải Hiểu Giai thật sẽ rời đi Đoạn Tuấn Hiền, vậy mình có thể ở cùng với anh rồi. Mẹ Đoạn tức giận, đang suy nghĩ phải đi gặp Ngải Hiểu Giai một chuyến, nhất định phải để cho cô hiểu, mặc kệ trải qua bao nhiêu lần bà đều không thể nào tiếp nhận cô ta.

Trong công ty mọi người đều đã truyền đi xôn xao, nói Ngải Hiểu Giai và tổng giám đốc đi công tác Hongkong, đã đem anh bắt vào tay rồi, tất cả mọi người đang cười nhạo Ngải Hiểu Giai, nhưng chỉ có chính bọn họ mới biết rõ bọn họ đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

Đoạn Tuấn Hiền muốn công khai chuyện hai người, nhưng lại bị Ngải Hiểu Giai ngăn cản, nói chỉ cần mình cảm thấy tốt là được, cần gì quan tâm nhiều người như vậy.

Sau khi Ngải Hiểu Giai tan việc ở công ty, Đoạn Tuấn Hiền đã chờ ở cửa, hôm nay anh đi làm ở Tổng Công Ty, nhưng đã thông báo cho Ngải Hiểu Giai, để sau khi cô tan việc ở chỗ này chờ anh, cô đang muốn đi chào hỏi đồng nghiệp, mặc dù bọn họ sẽ ở sau lưng nói nói xấu cô, nhưng ngoài mặt cô muốn ra vẻ cũng không biết cái gì.

Trong lúc bất chợt Ngải Hiểu Giai thấy được một người không nên xuất hiện người ở chỗ này, cô kinh ngạc nhìn bà đi tới.

"Đi theo tôi, tôi có việc muốn nói với cô." Khuôn mặt Mẹ Đoạn đầy lửa giận, mang theo khí thế không cho người khác phản kháng nói, Ngải Hiểu Giai cảm thấy khó hiểu.

"Cô không phải đợi, tôi đã cho Tuấn Hiền làm thêm giờ." Mẹ Đoạn nói, sau đó xoay người trở lại trên xe chính mình.

Ngải Hiểu Giai chỉ có thể nghe lời đi theo sau, chỉ là Mẹ Đoạn muốn dẫn cô đi chỗ nào?

Hai người đến một gian phòng ăn, Mẹ Đoạn không có chút nào muốn ăn, chỉ chọn một ly cà phê, Ngải Hiểu Giai biết sẽ không ngồi lâu, liền không có ăn gì cả.

"Cô tại sao còn xuất hiện?" Mẹ Đoạn liền hỏi.

Ngải Hiểu Giai vẫn cau mày nói "Cháu vẫn luôn ở nơi này, ở công ty làm việc, là Tuấn Hiền tự mình thu mua công ty." "Dù là như vậy, cô cũng có thể tuân theo ban đầu nói, tránh xa nó ra." Ngải Hiểu Giai nắm tấm khăn trải bàn, trong lòng khó chịu nói: "Nhưng mà cháu lại không muốn rời đi." Mẹ Đoạn giận dữ, "Cái gì gọi là không muốn rời đi? Hiện giờ Tuấn Hiền trôi qua tốt như vậy, ở nước Mĩ học xong trở lại thừa kế công ty, hiện tại công ty cũng phát triển được rất tốt, có phải cô nhìn thấy nó trở nên tốt như vậy, mới có thể trở lại bên cạnh nó hay không, lại muốn nó trở thành hai bàn tay trắng?"

"Ban đầu bác cũng không phải yêu thích cháu, mới có thể buộc cháu rời khỏi, Tuấn Hiền đã nói với cháu rồi, bác lưu lại tờ giấy trên thỏa thuận li hôn, cháu sẽ rời đi là bởi vì cháu thật cho rằng mình là trở ngại tiền đồ của Tuấn Hiền, nhưng sự thật chứng minh, cháu ở bên cạnh anh ấy, anh ấy cũng sẽ sống rất tốt rất vui vẻ." Ngải Hiểu Giai cường ngạnh nói.

Mẹ Đoạn không ngờ cô sẽ phản bác, "Vậy thì thế nào? Nói trắng ra là, tôi không thích cô, lập tức rời khỏi nơi này cho tôi, về sau không cho phép xuất hiện tại trước mặt Tuấn Hiền." Năm đó tất cả mọi chuyện Mẹ Đoạn đều gạt Đoạn Tuấn Hiền cùng cha Đoạn, chỉ có con trai biết vẫn còn được, nhưng nếu chồng bà biết, bà cũng sẽ bị mắng.

Chồng bà đối với Ngải Hiểu Giai vẫn không có ý kiến, năm đó đều là bà nói bậy, cho nên bà nhất định không thể để Ngải Hiểu Giai lưu lại.

Ngải Hiểu Giai biết mình không làm được yêu cầu của Mẹ Đoạn, "Cháu không làm được, lần này cháu sẽ không rời anh ấy đi." "Cô có biết cô ở đây nói những lời này? Không rời đi, cô còn muốn tiếp tục hại nó hay sao?" khuôn mặt Mẹ Đoạn kinh ngạc. Hại anh?

Cho tới bây giờ Ngải Hiểu Giai cũng chưa có nghĩ tới, chỉ là cô vẫn luôn không có cách nào buông anh ra, mà Đoạn Tuấn Hiền cũng giống vậy, người anh yêu là cô, cô cũng yêu anh, nếu hai người cũng yêu nhau, thì sẽ không chia tay.

"Cháu chưa từng nghĩ muốn hại anh ấy, bây giờ anh ấy đã có năng lực, đã không phải là anh ấy của ban đầu rồi, anh ấy cũng đã nói sẽ không để cho cháu rời khỏi, anh ấy vẫn thích cháu."

Lời nói của Ngải Hiểu Giai khiến cho Mẹ Đoạn tức chết đi được, hoàn toàn không nghĩ tới cô có thể nói như vậy, tiếp tục như vậy mình căn bản là không có biện pháp hoàn thành cam kết đối với Hàn Na.

"Coi như nó yêu cô cũng vô ích, hôn nhân còn phải nghe người nhà, lần đầu tiên không nghe mới có thể thất bại, lần thứ hai tôi nhất định sẽ không để cho nó cưới cô."

Cô lại không nhất định phải gả cho Đoạn Tuấn Hiền, chỉ cần anh ở bên cạnh cô là tốt rồi, Ngải Hiểu Giai đã hiểu ra.

"Cháu lại không ngại Tuấn Hiền có cưới cháu hay không cháu... cháu chỉ không muốn rời đi anh ấy mà thôi." "Cô rốt cuộc muốn như thế nào mới có thể rời đi? Muốn tiền sao? Có phải cảm thấy bây giờ Đoạn Tuấn Hiền có thể cho cô nhiều tiền hơn hay không?" Mẹ Đoạn nói lên yêu cầu, cũng giống với năm đó.

Ngải Hiểu Giai cười lạnh nói "người trừ dùng cái chiêu này còn có cái khác sao? Cháu nói rồi cháu không muốn tiền, cháu muốn ở bên cạnh Tuấn Hiền"Ban đầu cháu không muốn làm khó cho Tuấn Hiền, cho nên mới rời đi, hôm nay cháu sẽ không, anh ấy đã hứa với cháu, anh ấy nhất định sẽ làm được, cháu tin tưởng anh ấy sẽ giúp cháu." Cô lựa chọn tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền.

"Cô lòng tham không đáy, cô hiểu được Tuấn Hiền, đến lúc đó muốn cái gì chưa? Nhưng là cô đã quên, tôi là mẹ của nó, bất cứ chuyện gì nó còn phải nghe tôi." Mẹ Đoạn không phục, Ngải Hiểu Giai lại dám khiêu khích cô.

Ngải Hiểu Giai đem nước trước mặt uống xong nói "Mặc kệ bác nói làm sao, cháu đều sẽ không rời đi." Nói xong Ngải Hiểu Giai liền đứng lên rời đi, nếu như lần này Mẹ Đoạn vẫn không có biện pháp tiếp nhận cô... , cô cũng sẽ không nhịn nữa, lúc quyết định cùng Đoạn Tuấn Hiền bắt đầu lần nữa, cô liền nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, cũng biết mình không muốn buông tay, cho nên lần này cô sẽ kiên trì đến cùng.

Mẹ Đoạn không ngờ tới Ngải Hiểu Giai có thể nói như vậy, không có giống như ban đầu chút nào, bị bà ép đi như vậy, bà vô cùng tức giận, nhưng mà ở nơi công cộng lại không dám làm gì, từ lúc nào cô ta trở nên cứng rắn như vậy rồi, cư nhiên không giống như trước kia im hơi lặng tiếng.

Ngải Hiểu Giai kéo bước chân nặng nề về đến nhà, vừa mới mở cửa ra liền gặp phải Đoạn Tuấn Hiền chuẩn bị đi ra.

Vốn là mặt mày anh đang nóng nảy nhưng sau khi thấy sắc mặt cô mới hơi chuyển biến tốt, nhưng anh vẫn rất tức giận nói "Em đi nơi nào? Không phải bảo em chờ ở cửa công ty sao? Còn có điện thoại là chuyện gì xảy ra? Tại sao tắt máy?" Ngải Hiểu Giai cảm thấy kỳ quái đi vào cửa, Đoạn Tuấn Hiền sẽ rất ít khi lớn tiếng như vậy, hơn nữa bây giờ còn tức giận, đều do mình bị khí thế của Mẹ Đoạn dọa sợ, cư nhiên quên nói một tiếng cho Đoạn Tuấn Hiền, nhìn anh lo lắng đến như vậy Ngải Hiểu Giai cũng cảm thấy áy náy.

Cô lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, thì ra đã không có điện, không trách được cô nha.

"Thật xin lỗi, điện thoại di động của em không còn pin rồi." Cô khoát khoát tay nói.

"Vậy em đi đâu rồi hả? Anh muốn gọi điện thoại cho em thông báo anh sẽ đến trễ chút, không gọi được coi như xong, sau khi đến người cũng không thấy, hơn nữa hiện tại thời gian này mới trở về." khuôn mặt Đoạn Tuấn Hiền mất hứng.

Ngải Hiểu Giai biết anh rất lo lắng, cho nên liền vội vàng tiến lên ôm chặt lấy anh, Đoạn Tuấn Hiền đột nhiên có chút không biết làm sao rồi.

"Em sai rồi, em thấy anh thật lâu cũng không đến, lại gặp được một người bạn, cho nên đi hàn huyên cùng cô ấy, tán gẫu xong em liền trở lại."

"Em xác định sao?" Đoạn Tuấn Hiền cảm thấy vẻ mặt cô giống như không phải như vậy.

"Là thật, em chỉ gặp một người bạn mà thôi, chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?" Ngải Hiểu Giai không muốn đem chuyện gặp phải Mẹ Đoạn nói cho Đoạn Tuấn Hiền, cô không hy vọng hai người bọn họ vì vậy mà trở mặt.

Đoạn Tuấn Hiền vuốt tóc của cô nói: "Không phải không tin, mà là anh lo lắng cho em." Ngải Hiểu Giai ngẩng đầu lên, buồn cười nhìn anh nói: "Cũng không phải là em đi mất rồi, em nhớ nơi này có được hay không?" "Anh chính là sợ mất em." chuyện bọn họ đi chung với nhau có thể qua miệng Hàn Na nói cho anh biết, nếu như mẹ của anh tìm tới cô... , anh lại không ở bên người, không bảo vệ được cô, hơn nữa sợ cô sẽ giống như năm năm trước, không giải thích được liền biến mất.

Ngải Hiểu Giai cười nói: "Vậy anh liền ôm thật chặt em...em cũng sẽ không đi nha." Đó là đương nhiên, anh nhất định sẽ ôm chặt lấy em, Đoạn Tuấn Hiền thấy cô trở lại cũng đã bớt giận, anh chỉ lo lắng mà thôi, bây giờ nhìn thấy cô trở lại thật tốt, anh liền an tâm.

Trong lúc bất chợt bụng Ngải Hiểu Giai liền kêu lên, mặt cô đỏ ửng cau mày, thế nào lúc này lại vang lên rồi.

"Em ở bên ngoài không có ăn cái gì sao?" Đoạn Tuấn Hiền buông cô ra, lại bắt đầu mất hứng, cô thế nào sẽ không chăm sóc mình như vậy, cuộc sống của cô trước đây trôi qua thế nào?

"Không có, muốn chờ anh ăn chung a." Ngải Hiểu Giai chỉ có thể nói láo tiếp.

"Vậy bây giờ chúng ta đi ăn đi." Đoạn Tuấn Hiền vội vàng kéo cô lên, liền muốn ra cửa.

Ngải Hiểu Giai cũng không động, "Không muốn đi... , ở nhà ăn, anh làm cơm cho em ăn." Cô thích Đoạn Tuấn Hiền làm cơm, nếu anh đang ở nhà, dĩ nhiên sẽ phải để cho anh nấu cơm!

"Em xác định sao? Làm một bữa cơm tốt chút thời gian, em sẽ đói dẹp bụng." Đoạn Tuấn Hiền có chút đau lòng.

"Không sao, em chính là muốn ăn cơm anh làm." Cô lắc đầu, Đoạn Tuấn Hiền không có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm cơm.

Ngải Hiểu Giai ở một bên nhìn dáng vẻ Đoạn Tuấn Hiền ở phòng bếp bận rộn, cô lại nhớ tới lời nói hôm nay của Mẹ Đoạn, mình thật có thể có anh sao? Mặc dù anh nói qua có thể bảo vệ được cô, nhưng Mẹ Đoạn là một nhân vật hung ác, không có dễ dàng để cho bà gật đầu như vậy.

Ngải Hiểu Giai không tự chủ vì tương lai của mình mà lo lắng, nhưng chỉ cần hai người bọn họ yêu nhau, cũng sẽ không có vấn đề gì, bởi vì cô tin tưởng Đoạn Tuấn Hiền sẽ xử lý tốt, sẽ không giống như năm đó để cho cô rời đi.

Kể từ sau khi Hàn Na nghe nói chuyện tình của Đoạn Tuấn Hiền cùng Ngải Hiểu Giai, đã cảm thấy rất phiền não, tại sao anh biết rất rõ ràng Ngải Hiểu Giai đã từng phản bội anh, anh vẫn còn có thể ở cùng Ngải Hiểu Giai?

Hàn Na thấy thư ký không có ở đây, cửa phụ cũng không gõ liền đi vào, Đoạn Tuấn Hiền rất không vui mừng, mặc dù nói Hàn Na là người quen biết, nhưng cũng không thể không lễ phép như vậy.

Chỉ là hôm nay Đoạn Tuấn Hiền tạm thời quyết định về chi nhánh công ty đi làm, Hàn Na làm sao biết anh đang ở nơi này?

"Cô đến làm cái gì? Người nào nói cho cô biết tôi ở nơi này?"

Hàn Na trực tiếp đi tới trước mặt anh ngồi xuống nói "Tới thăm anh một chút, anh cùng Ngải Hiểu Giai ở cùng một chỗ sao?" Nếu là không để cho cô biết, vậy anh cũng không cần đi làm.

Anh và Ngải Hiểu Giai ở chung một chỗ, thì có chuyện gì? Nhưng mà nếu cô ta đã biết bọn họ ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cô ta còn không hiểu được mình nên thối lui sao?

"Cô nghĩ muốn biết cái gì?" Đoạn Tuấn Hiền buông công việc trên tay xuống.

"Em đã nghe Đoàn bá mẫu nói, năm đó anh và Ngải Hiểu Giai ly hôn là bởi vì cô ta yêu người khác, em thật sự không hiểu, tại sao anh còn có thể tiếp nhận một người phụ nữ như vậy?" Hàn Na rất rối rắm, cũng không muốn buông tha Đoạn Tuấn Hiền đơn giản như vậy.

Đoạn Tuấn Hiền cau mày, mẹ anh lại cùng người khác nói lung tung chuyện này, trên thực tế đây chẳng qua là mẹ anh tự biên tự diễn, cô ta nói Hiểu Giai như vậy, làm cho anh cảm thấy rất mất hứng, xem ra anh nên tìm thời gian nói chuyện cùng mẹ một chút, anh muốn tỏ rõ lập trường của mình.

"Tại sao không thể? Chỉ cần hai người chúng tôi còn có tình cảm." Anh nhàn nhạt trả lời.

Hàn Na không tin nói"Có phải anh muốn trả thù cô ta hay không, nên mới ở cùng với cô ta?" Đoạn Tuấn Hiền ở trong lòng cười lạnh, tại sao lại bởi vì trả thù, hoàn toàn là bởi vì anh thích, là anh yêu, anh đã yêu Ngải Hiểu Giai lâu rồi, cũng sẽ không bởi vì ban đầu cô rời đi mà không yêu cô, huống chi chuyện lúc ban đầu đều là mẹ anh làm ra.

"Hoặc là không phải, rất quan trọng sao? Anh tính toán muốn làm cái gì?" Đoạn Tuấn Hiền không hiểu tại sao cô ta phải nói như vậy.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-12)