Vay nóng Tima

Truyện:Chàng Trai Năm Ấy - Chương 08

Chàng Trai Năm Ấy
Trọn bộ 19 chương
Chương 08
Vấn đề của người lớn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Lazada


Đổi một người đã đạp quen chiếc xe này, ai? Đám nam sinh nhìn nhau, trước đây đều chưa từng đạp kiểu xe "già" này. Lúc này, Bạc Hà đi qua đỡ chiếc xe yêu quý lên, giống nhưu khiêu khích nhìn sang Tăng Đào."Nào, tôi thi với cậu một lần nữa. Không có ai đạp chiếc xe này giỏi hơn tôi, tôi đã đạp nó bắt đầu từ năm lớp năm."

Ngô Minh Huy vừa mới thua xong, thua là người cũng là xe, điều này khiến Bạc Hà không thoải mái trong lòng vì Ngô Minh Huy vừa mới đi một vòng nên thực sự là đạp chẳng có kỹ thuật gì cả, xe của cô hoàn toàn có thể đạp được với tốc độ nhanh hơn.

Tăng Đào vừa mới toàn lực xông kích đạp nhanh một vòng, vẫn có thở phì phò, vừa nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe "già" đến khiêu chiến, vội cười, xua tay: "Không được, đây là trận chiến bánh xe, cậu là chủ nhân của chiếc xe nên đương nhiên sẽ đạp tốt hơn, huống hồ lại lấy quân mạnh đánh quân yếu, tôi thi với cậu tiếp há chẳng phải sẽ thua chắc rồi sao. Tịch Duệ Nam, hay là cậu lên đi, đạp xe của cậu, cô ấy đạp xe của cô ấy đua một trận, như thế này kết quả không ai có thể có ý kiện nữa."

Đề nghị này được mọi người đều cho là phải, nhất loạt thúc giục Tịch Duệ Nam ra sân đua xe với Bạc Hà. Cậu ngoài nguyên tại chỗ không động đậy, khóe môi hiện ra một nụ cười mỉa mai."Đua xe với nữ sinh...."

Cậu cảm thấy nam sinh thi đấu với nữ sinh, thắng cũng chẳng vinh quang gì. Bạc Hà nghe ra được ý khinh miệt trong lời nói của cậu, trong lòng vô cùng bực bội, cằm cũng hất lên cao hơn: "Tôi là con gái, nếu thua tôi thì cậu sợ mất thể diện đúng không?"

Đây là khích tướng, Tịch Duệ Nam những mày rồi mạnh mẽ đứng bật lên."Được thôi, cậu đã muốn thi đấu như vậy, tôi sẽ để cậu thua tâm phục khẩu phục."

Cát vàng ở sân vận động bay mù mịt dưới ánh mặt trời, trên đường đua có hai bóng người phóng xe vùn vụt, một khối màu xanh làm là Tịch Duệ Nam, một khối màu lục là Bạc Hà. Xe đạp của hai người bọn họ phóng như bay bám sát nhau, hai người đều tranh giành vòng chạy phía trong, lúc thì Tịch Duệ Nam chiếm được, lúc thì Bạc Hà lại lật ngược thế cờ.

Một đám nam sinh hò hét rung cả mặt đất, đồng thanh kêu lên: "Bạc Hà lợi hại quá!" Đúng là Bạc Hà đạp xe hai bánh chẳng khác gì Phong Hỏa Luân của Na Tra, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt. Nữ sinh đạp xe mạnh mẽ như thế này thật sự là hiếm gặp.

Trong lần thi thứ hai này, An Nhiên nhìn hai bóng người trên sân mà không thốt lên lời. Cô không biết phải cổ vũ cho ai. Tịch Duệ Nam là thần tượng của cô, Bạc Hà là bạn thân của cô, nghiêng về ai cũng không được, chẳng có cách nào, đành duy trì trung lập.

Xe của Bạc Hà sau khi vượt qua Tịch Duệ Nam lại nhanh chóng bị cậu đuổi kịp, chiếc xe của cậu vượt trội hơn ở chỗ đủ linh hoạt, lanh lẹ, điểm này vừa khéo là đặc điểm chiếc xe của cô thiếu. Huống hồ con trai suy cho cùng vẫn chiếm ưu thế hơn con gái về mặt thể lực. Thấy đích đến còn cách khoảng mấy chục mét nữa, cố gắng hết sức đạp đuổi theo cậu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: "Tuyệt đối không thể thua cậu ta."

Nhưng tuy cô khí thế ngút trời, chiếc xe lại quá già cỗi cũ kĩ, bị cô gồng sức đạp như thế, sợi xích xe đột ngột "tạch" một tiếng rồi đứt ra, tuyên bố bãi công.

Lúc Bạc Hà đạp hẫng chân thì bị giật mình, chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao, cô thất thần trong thoáng chốc, tay lái lập tức không giữ vững được. Chiếc xe đạp lại vẫn đang theo quán tính lao nhanh, mất khống chế vọt ra ngoài đường đua, đâm vào tường bao của sân vận động. Mọi người nhất loạt kêu lên kinh hãi, giọng nói của An Nhiên vô cùng vang dội: "Bạc Hà, cẩn thận!"

Tịch Duệ Nam nghe thấy tiếng hét mới biết đã xảy ra chuyện, vội dùng lực bóp phanh xe. Đúng lúc cậu quay đầu lại nhìn thấy Bạc Hà cả người lẫn xe đang lao về phía bức tường.

Cậu kinh hãi biến sắc, lại thấy Bạc Hà vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt nhảy từ trên xe xuống, thuận thế lăn trên bãi cỏ, chiếc xe không người điều khiển đâm sầm vào bức tường rồi đổ xuống, hai bánh xe vẫn quay không ngừng.

Vào thời khắc nguy hiểm, kỹ thuật nhảy xe mà cô học từ những buổi đầu tiên tập xe đã phát huy tác dụng.

Tịch Duệ Nam vứt chiếc xe địa hình lại, sải bước đến chỗ cô, hỏi: "Này, cậu không sao chứ?"

Bạc Hà đứng dậy phủi cỏ dính trên người, chẳng buồn trả lời câu hỏi của Tịch Duệ Nam mà chạy ngay đến bên tường xem xét chiếc xe của mình trước. Lúc này, các học sinh khác cũng lần lượt chạy đến, Quách Ích nhanh nhẹn xông đến trước. Khi cậu ta lướt qua bên cạnh Tịch Duệ Nam, vẻ mặt khinh thường nhìn cậu một cái."Với một nữ sinh, cậu cũng so đo thật sự như thế, nhường người ta một chút thì cậu sẽ chết sao?"

Cả người Tịch Duệ Nam chợt cứng lại.

Cậu biết Quách Ích vì chuyện của Châu Thiên Nghị nên khúc mắc rất sâu với cậu, bình thường không thèm qua lại, thỉnh thoảng nói vài câu cũng mang theo sự châm chích. Trước đây, Tịch Duệ Nam có thể giả vờ như không nghe thấy, nhưng trong những ngày này, vì tâm trạng không tốt, cậu giống như một thùng thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào, lúc này cậu thấy cơn tức ập đến."Tôi cứ không nhường đó, cậu làm gì được nào?"

Quách Ích dừng bước, không thèm quay đầu lại, nói: "Đến một nữ sinh cũng không chịu nhường, tôi chưa từng gặp loại người cái gì cũng có mà còn muốn đi tranh của người khác giống như cậu."

Lửa giận trong lòng Tịch Duệ Nam không khống chế được nữa, cái gì cũng có thì cậu nhất định phải nhường sao? Cậu cứ không nhường đó.

"Tôi dựa vào cái gì mà phải nhường, tôi cứ muốn tranh đấy, có bản lĩnh thì thắng tôi đi, không có bản lĩnh thì đừng lôi thôi dài dòng."

Quách Ích cười nhạt một tiếng."Đúng, chúng tôi không tranh được với cậu, nhưng tôi nghĩ chắc chắn sẽ có người tranh được với cậu, tôi hy vọng có một ngày, sẽ có người cũng cướp đi thứ mà cậu coi trọng nhất, đến khi đó, xem trong lòng cậu có cảm giác gì?"

Lời nói của cậu ta vốn dĩ không hề ám chỉ chuyện gì nhưng lại khiến Tịch Duệ Nam liên tưởng đến Phạm Na, người phụ nữ đó đang tranh cướp chồng với mẹ cậu, tranh cướp bố với cậu. Giống như bị người ta thọc một đao đâm vào yếu điểm, tột cùng của đau đớn là sự thịnh nộ, mặt cậu lập tức đỏ gay, hung dữ xông lên giáng cho Quách Ích một đòn.

Một cuộc đua xe đạp vui lại kết thúc bằng việc hai nam sinh giận dữ, hung hăng đánh nhau. Bọn họ giống như hai con mãnh hổ lao vào nhau đánh đấm, các nam sinh khác khó khăn lắm mới tách được hai người bọn họ ra. Cảnh tượng lúc đó, giáo viên thể dục nghe tin chạy đến còn tưởng là đang đánh nhau tập thể, kinh ngạc đến cực điểm."Thầy cho các em nghỉ hai mươi phát, vì sao đã đánh nhau rồi?"

Tịch Duệ Nam và Quách Ích đều im lặng, không nhắc đến nguyên nhân của việc đánh nhau. Các học sinh cũng không biết Tịch Duệ Nam và Quách Ích vì sao lại đánh nhau. Chỉ nhìn thấy Bạc Hà đâm xe vào tường, sau đó thấy lúc Quách Ích chạy qua nói với Tịch Duệ Nam hai câu gì đó, Tịch Duệ Nam liền tức giận đùng đùng đấm cậu ta.

Bạc Hà đứng gần nhất, cô nghe rõ ràng câu Quách Ích nói với Tịch Duệ Nam, biết là cậu ta đã vô ý chọc đúng chỗ đau trong lòng Tịch Duệ Nam. Sau đó, cái tên có tính cách lỗ mãng kia lập tức nổi điên giống như kẻ tối hôm đó đập vỡ cửa kính, giận dữ đánh Quách Ích. Quách Ích đương nhiên không chịu bị đánh như vậy, lập tức phản công đánh lại Tịch Duệ Nam.

Lúc thầy giáo hỏi, cô ngẫm nghĩ rồi nói: "Em không biết vì sao bọn họ đánh nhau, em chỉ biết là Tịch Duệ Nam ra tay trước.

Tịch Duệ Nam ra tay trước, điều này đúng là có người tận mắt chứng kiến, hơn nữa Quách Ích trong lúc bất ngờ bị Tịch Duệ Nam đâm một cú khiến miệng chảy đầu máu, lung lay một chiếc răng, đuôi mắt trái cũng thâm tím một mảng. Bọn họ cùng bị đưa đến phòng giáo vụ, chủ nhiệm nhìn thấy vết thương trên mặt Quách Ích liền bắt Tịch Duệ Nam gọi phụ huynh tới. Cậu trầm mặc, chẳng nói chẳng rằng. Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng mâu thuẫn của Tịch Duệ Nam, chủ nhiệm lớp hiểu là cậu chắc chắn sẽ không thông báo bố mẹ nên tự tra hồ sơ học sinh tìm được số di động của Tịch Văn Khiêm, gọi điện thoại mời ông đến trường.

Vì vụ đánh nhau ấy mà buổi luyện tập hôm đó diễn ra qua loa rồi kết thúc sớm. Bạc Hà dắt chiếc xe đạp bị đâm hỏng của mình đến tiệm sửa xe ở cổng trường. An Nhiên cũng đi cùng cô, suốt cả quãng đường không ngừng hỏi cô vì sao Tịch Duệ Nam đánh nhau với Quách Ích, có phải Quách Ích lại bóng gió ám chỉ chuyện Tịch Duệ Nam không chịu nhường Châu Thiên Nghị không?

Đồ tinh ranh này, đoán cái trúng ngay, Bạc Hà chứng thực suy đoán của cô ấy.

An Nhiên bực bội, nói: "Quách Ích thật chẳng ra làm sao, dựa vào cái gì Tịch Duệ Nam lại phải nhường? Bản thân cậu ta ở trong cuộc thi đã nhường cho ai cơ chứ? Biết ngay là sẽ hẹp hòi chấp nhặt, tóm lấy Tịch Duệ Nam không buông mà, mình - khinh - thường - cậu - ta."

Năm chữ cuối cùng, rõ ràng là học theo ngữ khí của Quách Ích khi nói về Tịch Duệ Nam hôm đó, giống y như thật.

Bạc Hà nói: "Vì sao không đổi một góc độ khác để nghĩ thử xem, Quách Ích không hòa hợp với Tịch Duệ Nam không phải vì lợi ích của bản thân cậu ấy, mà là ôm sự bất bình cho bạn cậu ấy. Cứ coi nhưu cậu ấy hẹp hòi chấp nhặt thì cũng có chỗ tốt, ít nhất là cậu ấy đối xử rất tốt với bạn bè."

Lời của Bạc Hà cũng có lý nên An Nhiên không phản bác, chỉ ngẫm nghĩ một chút lại đột nhiên bật cười: "Bạc Hà, cậu có biết những nam sinh kia nói thế nào về chuyện hai người bọn họ đánh nhau không? Bọn họ đều nói là vì Quách Ích thích cậu, nhìn thấy cậu và Tịch Duệ Nam đua xe đến mức cậu bị ngã, cậu ta đau lòng nên mới đánh nhau với Tịch Duệ Nam."

Bạc Hà sứng sờ, không ngờ chuyện này khi lan truyền ra lại thành như vậy, vừa tức vừa buồn cười."Làm gì có, Quách Ích thèm vào mà đánh nhau vì mình, vỗn dĩ cậu ta với Tịch Duệ Nam đã bất hòa. Những nam sinh này vì sao lại có thể đồn đại như vậy chứ?"

Sau khi sửa xe xong, Bạc Hà chuẩn bị về nhà, An Nhiên kéo cô lại."Đợi thêm chút nữa đi!"

"Đợi cái gì?"

"Tịch Duệ Nam vẫn chưa ra ngoài, cũng không biết thế nào rồi."

"Đợi cả nửa ngày, hóa ra không phải cậu đưa mình đi sửa xe mà là đang đợi chờ Tịch Duệ Nam à?"

An Nhiên thè lưỡi nói: "Vừa đi cùng cậu cũng vừa đợi cậu ấy luôn, nhất cử lưỡng tiện."

"Cậu bận tâm đến cậu ta như vậy à, đừng quên cậu ta đã khiến cậu thấy khó xử như thế nào?"

"Không sao mà, mình biết tâm trạng của cậu ấy không tốt, sẽ phải tìm một chỗ nào đó để xả bớt bực bội, mình không để ý chuyện làm chiếc ống xả giận cho cậu ấy. Lại nói đến chuyện này, Tịch Duệ Nam gần đây không biết rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì, tính khí thực sự rất tệ, bộ dạng luôn âm u như trời sắp nổi bão vậy."

Bạc Hà biết rõ nguyên nhân khiến tính khí Tịch Duệ Nam trở nên khó chịu nhưng cô không thể nói, cho dù là với An Nhiên, cô cũng không thể tiết lộ. Cô đã bị Tịch Duệ Nam ép phải đồng ý không để lộ chuyện riêng tư của gia đình cậu ta.

"Cậu muốn đợi thì cứ đợi đi, mình không thể đợi cùng với cậu đâu, mình còn phải về nhà nấu cơm nữa, nếu không bố mình về lại không có cơm ăn."

Tuần này, Bạc Gia Khánh lái xe cả ngày, buổi trưa ăn qua loa một suất đồ ăn nhanh, bảy giờ tối tan làm về nhà mong muốn nhất là được ăn một bữa cơm nóng hổi, nên Bạc Hà một mực muốn đi về trước. An Nhiên đợi ở ngoài cổng trường đợi cả nửa ngày cũng không thấy Tịch Duệ Nam đạp xe ra. Cô không biết, cậu đã ngồi xe ô tô của bố cậu rời đi rồi.

Tịch Văn Khiêm được chủ nhiệm lớp báo tin Tịch Duệ Nam đánh nhau, vội vàng chạy đến trường, nhìn thấy nam sinh tên Quách Ích bị đánh đến mức miệng sung phồng và mắt thâm tím khiến ông chấn động, xem ra trận đánh nhau này còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của ông. Thân là phụ huynh học sinh, ông không ngừng xin lỗi, rồi rút ra một tệp tiền gọi là tiền bồi thường phí thuốc men. Nam sinh kia lúc đầu còn cố chấp không nhận, cho đến khi Tịch Duệ Nam lạnh lùng nói một câu: "Nhận đi, cậu cầm thì cũng chẳng gây ra tổn thất nào đối với tôi cả, chỉ là cậu đã chịu bị đánh uổng phí rồi."

Vì một câu nói này, Quách Ích mới giận dữ nhận lấy món tiền đó.

Sau khi Quách Ích rời đi, chủ nhiệm lớp tiếp tục nói chuyện với Tịch Văn Khiêm, cô cho ông biết khoảng thời gian gần đây Tịch Duệ Nam có biểu hiện khác thường. Tâm trạng của cậu rất nạng nề, tính khí nóng nảy rất nhiều, trên lớp cũng thường xuyên lơ đãng không tập trung nghe giảng, nếu còn tiếp tục như thế này thì thành tích học tập sẽ bị ảnh hưởng. Cô chủ nhiệm khuyên phụ huynh nên quan tâm đến con cái nhiều hơn, chú ý đến tâm trạng và động thái của cậu, kịp thời bảo ban dẫn dắt cậu.

Lúc chủ nhiệm lơp nói chuyện với Tịch Văn Khiêm, mặt Tịch Duệ Nam không có biểu cảm gì, chỉ đứng dựa vào tường ở bên cạnh, nghe mà như điếc, như thế chuyện bọn họ đang nói hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cậu. Tịch Văn Khiêm liếc nhìn con trai, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Từ phòng giáo vụ đi ra, Tịch Văn Khiêm nói rất nghiêm túc: "Nam Nam, vì sao con lại đánh nhau với người ta?"

"Phiền." Tịch Duệ Nam lạnh lùng đáp lại bố mình đúng một từ, sau đó sải bước rời đi, không thèm nhìn ông lấy một lần.

Tịch Văn Khiêm nhìn theo bóng lung con trai, buông một tiếng thở dài, biết rõ bây giờ Tịch Duệ Nam không nghe lọt tai bất cứ câu nào của ông, đành đợi về nhà, bảo vợ từ từ nói chuyện với cậu.

Lúc biết chuyện Tịch Duệ Nam đánh nhau với bạn học, Hạ Dung Phương tỏ ra lo lắng hơn nhiều so với Tịch Văn Khiêm, bà hiểu đây là do vấn đề giữa hai vợ chồng bọn họ gây ảnh hưởng tiêu cực tới con trai.

"Em sớm đã nói là không thể để Nam Nam biết vấn đề của hai chúng ta. Nó rất dễ kích động, lại gàn bướng, nếu như chúng ta ly hôn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến nó. Nếu anh chịu hợp tác một chút, hằng tuần chịu khó về nhà ăn cơm nhiều hơn vài bữa thì chẳng phải đã không có chuyện gì xảy ra rồi sao?"

Trong lời nói của Hạ Dung Phương có chứa sự oán trách đối với Tịch Văn Khiêm, khuôn mặt vốn ảm đạm của bà càng thêm ảm đạm. Bà mới ba mươi tám nhưng dung mạo rõ ràng già hơn nhiều so với tuổi thực. Vào cái độ tuổi được coi là ẩn chứa sự quyến rũ ở người phụ nữ, hơn nữa còn sống trong một gia đình có điều kiện kinh tế tốt như thế, đáng lý bà có thể chăm sóc bản thân, giữ gìn nhan sắc càng trẻ trung, xinh đẹp hơn, nhưng ngược lại, giờ trong bà già nua, giống như người đã bốn mươi tuổi. Khí sắc rất xấu, làn da cũng không tươi sáng.

Tịch Văn Khiêm đã qua bốn mươi nhưng trong còn trẻ hơn bà rất nhiều, giống như ba lăm, ba sáu tuổi, thần thái hăng hái, hơn nữa còn phong độ, khí khái của một người đàn ông trưởng thành.

Ông trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Bây giờ nói những điều này đã chẳng có tác dụng gì rồi, nó đã biết chuyện, coi người bố là tôi đây như kẻ thù, hằng ngày đều phớt lờ không thèm nhìn mặt. Em vẫn nên nghĩ xem có cách gì để nó đừng buông thả như thế này nữa."

Hạ Dung Phương ra mặt làm công tác tư tưởng cho con trai, bảo cậu đừng vì chuyện của bố mẹ làm ảnh hưởng đến bản thân mình.

"Bộ dạng này của con khiến mẹ rất đau lòng, mẹ chỉ có một đứa con trai là con thôi, nếu như con buông thả, bất cần mọi thứ, vậy sau này mẹ biết trông cậy vào ai đây? Con cứ học hành chăm chỉ giống như trước đây, đừng để mẹ phiền lòng vì con có được không?"

Tịch Duệ Nam nhìn dáng vẻ già nua của mẹ mình, đột nhiên hai mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm đi!"

Trên bàn ăn tối, một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, bầu không khí vô cùng nặng nề. Trong sự yên tính, chuông điện thoại của Tịch Văn Khiêm vang lên chói tai. Ông nhận cuộc gọi, ậm ừ đáp mấy tiếng, sau khi dập điện thoại liền nói: "Tôi có một chút việc phải ra ngoài."

Tịch Duệ Nam ngẩng phắt lên, ánh mắt sắc nhọn khác thường."Chuyện gì ạ?"

Tịch Văn Khiêm nghe ra sự nghi ngờ mãnh liệt trong ngữ khí của con tai, nhẫn nại trả lời: "Chuyện ở công ty."

"Thật không? Con có thể xem là ai gọi điện cho bố không?"

Việc bị con trai bức ép từng tí một khiến Tịch Văn Khiêm bắt đầu thấy bực mình."Nam Nam, bố là bố của con, không phải là tù nhân của con, con không có quyền quản bố."

Tịch Duệ Nam đối đầu gay gắt: "Bố là bố của con, để con trai xem điện thoại của bố thì có gì là không được chứ?"

Thấy hai bố con sắp cãi nhau, Hạ Dung Phương vội ra mặt dàn hòa: "Được rồi, được rồi, Nam Nam, con đừng nói thêm nữa, bố con có việc thật, để ông ấy đi đi."

Tịch Văn Khiêm rốt cuộc vẫn cứ đi, nửa bữa cơm còn lại Tịch Duệ Nam khó nuốt trôi. Trong đầu không ngừng nghĩ lung tung, tưởng tượng bố đi hẹn hò với Phạm Na như thế nào. Cậu biết mình suy nghĩ hơi quá nhưng không có cách nào tự khống chế được.

Nghĩ lung tung mãi rồi cậu chạy đến thư phòng của bố, lật tìm danh sách liên lạc của nhân viên trong công ty, tìm ra số điện thoại của Phạm Na, gọi cho cô ta, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa cô ta một trận. Cảnh cáo cô ta đừng có cuốn lấy bố cậu nữa, nếu không, cậu tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta.

Bởi vì còn quá trẻ, quá kích động, cậu thiếu niên mười lăm tuổi cố chấp cậy lý không buông tha người ta, nhưng lại không biết rằng làm như thế chỉ khiến sự việc đi vào ngõ cụt.

Sau khi Bạc Hà nấu xong bữa tối, đợi bố tan làm về nhà ăn cơm. Nhưng ông lại gọi điện nói rằng người thay ca với ông có việc bận nên sẽ đến nhận xe muộn, ông phải lái đến mười giờ mới có thể về nhà.

"Bố, vậy bữa tối bố ăn gì?"

"Ăn tạm chút gì đó là được rồi."

"Bố, con nấu cơm rồi, còn làm món rau muối xào thịt mà bố thích ăn nhất. Hay là bố lái xe về gần nhà, con ra đưa cơm cho bố."

Bạc Gia Khánh rất vui vẻ: "Được, bố đang chở khách đi đến đường Bắc Đại, nửa giờ nữa có thể vòng đến cửa tiểu khu để ăn đồ ăn gái của bố nấu."

Nửa giờ sau, Bạc Hà ôm hộp cơm đến cửa tiểu khu đợi bố. Trên xe của ông còn đang chở khách, nhận hộp cơm xong liền vội vàng rời đi. Vị khách đó khen ngợi: "Ôi, con gái còn đến đưa cơm cho bố nữa, bác tài à, ông đúng là sinh được một cô con gái tốt đó!"

Bạc Gia Khánh nghe thấy vậy thì mặt cười rạng rỡ.

Sau khi bố lái xe taxi rời đi, Bạc Hà quay người về nhà, chợt thấy có một chiếc xe con màu đen từ từ dừng lại trước cửa tiểu khu.

Cửa xe mở ra, bước xuống xe là một phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc đoan trang, đầu hơi cúi thấp, mu bàn tay bịt trên mắt, làm động tác lau nước mắt. Bạc Hà vô tình nhìn thấy, hiếu kỳ dừng bước. Vì sao cô ta lại khóc? Nhìn bộ dạng rất đáng thương.

Sau khi người phụ nữ đó xuống xe, trong xe còn có một người thò đầu ra nói gì đó với cô ta. Là một người đàn ông trung niên phong độ ngời ngời, nét mặt khẩn thiết."Na Na, anh biết em chịu rất nhiều ấm ức, anh xin lỗi."

Người đàn ông đó, Bạc Hà nhận ra ngay là bố của Tịch Duệ Nam. Buổi tối hôm đó, hai bố con nhà này gần như đã nảy sinh xung đột ngay trước mắt cô, để lại cho cô ấn tượng sâu sắc, cho nên diện mạo của ông ấy cô cũng nhớ rõ ràng. Xem ra Tịch Duệ Nam đã làm ầm ĩ uổng công rồi, bố cậu ta vẫn duy trì mối quan hệ lén lút với người phụ nữ tên Na Na này.

Trong lúc vô thức, Bạc Hà nhìn Na Na lâu một chút, thấy cô ta để mặt mộc, tóc thẳng, tuổi tác đội hai tư, hai nhăm, không thể nói là vô cùng xinh đẹp nhưng mặt mày cũng động lòng người. Áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy đen trông vô cùng mộc mạc thuần khiết, hoàn toàn không có dáng vẻ của kẻ thứ ba giống như hồ ly tinh trong các bộ phim truyền hình.

Bạc Hà nghĩ không thông, một người phụ nữ trẻ trung, thế này vì sao lại trở thành "tiểu tam" chứ?

Sáng sớm hôm sau, khi Tịch Duệ Nam đeo ba lô đi đến chỗ ngồi của mình, phát hiện người ngồi ở bàn sau đã chuyển chỗ, chỗ đó đã được thay bằng một người khác, đưa mắt nhìn một lượt, thấy Quách Ích mắt tím mặt sưng đã chuyển sang tổ khác rồi.

Hôm qua đánh nhau, hôm nay đã đổi chỗ ngồi, không biết là ý của cậu ta hay là sắp xếp của giáo viên. Nhưng mà chẳng sao cả, Tịch Duệ Nam vốn dĩ cũng không muốn ngồi gần cậu ta.

Lúc ngồi xuống chỗ mình, Tịch Duệ Nam vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Bạc Hà ở bàn trên, đột nhiên nhớ ra."Này, hôm qua xe của cậu có bị hỏng không? Nếu hỏng thì tôi đền cho cậu một chiếc mới."

Hôm qua nhất thời cao hứng đua xe với cô ấy, kết quả khiến cho chiếc xe "già" của cô đâm vào tường, Tịch Duệ Nam nghĩ, nếu chiếc xe vì thế mà bị hỏng thì cậu sẽ bồi thường cho cô một chiếc xe mới là được.

Dụng ý của cậu vốn dĩ không xấu nhưng bởi vì ngữ khí thiếu nhiệt tình nên nghe có vẻ thiếu thành ý, Bạc Hà nghe thấy giống như là Tịch Duệ Nam đang khoe khoang: "Xe hỏng rồi phải không? Không sao cả, nhà tôi có tiền, có thể bồi thường cho cậu." Cô liền quay đầu, lạnh lùng "hừ" một tiếng, nói: "Xe của tôi không cần cậu bận tâm, cậu nên để tâm đến chuyện nhà cậu nhiều hơn đi."

Tịch Duệ Nam mẫn cảm, nghe ra trong lời của cô có ẩn ý."Cậu nói thế là có ý gì?"

Bạc Hà chẳng thèm để ý đến cậu."Chẳng có ý gì cả."

Cô không chịu nói rõ, Tịch Duệ Nam cũng đoán ra được mấy phần. Cô và Phạm Na cùng sống trong một khu, có lẽ cô đã nhìn thấy điều gì đó nên mới bóng gió, mỉa mai nói như thế. Lẽ nào tối hôm qua bố cậu thật sự đi gặp Phạm Na? Cậu mắng chửi cô ta một trận hoàn toàn không có chút hiệu quả nào sao?

Tịch Duệ Nam không biết, chính vì cậu gọi điện mắng chửi Phạm Na thậm tệ khiến cô ta nước mắt lưng tròng đi tìm Tịch Văn Khiêm. Vốn dĩ Tịch Văn Khiêm thật sự ra ngoài vì việc của công ty, kết quả lại xử lý công việc qua loa rồi đi gặp Phạm Na.

Thiếu niên trẻ tuổi kích động, bốc đồng, lúc đối mặt với chuyện ngoại tình của bố đã sử dụng biện pháp kịch liệt, ngược lại phản tác dụng.

Trong tiết học sáng hôm nay, chủ nhiệm lớp đặc biệt đến nói chuyện về một nữ sinh lớp bảy, mới mười hai tuổi, học cấp hai trong trường khi kiểm tra sức khỏe phát hiện mắc bệnh tim phong thấp, đang cần một món tiền lớn để làm phẫu thuật, nhà trường kêu gọi giáo viên và học sinh toàn trường quyên góp giúp đỡ cho cô bé ấy. Chủ nhiệm lớp hy vọng học sinh của lớp mình có thể nhiệt tình quyên góp, để cứu lấy một sinh mệnh, cứu lấy một gia đình.

Một số học sinh sau khi nghe chuyện này bắt đầu bàn luận.

"Nữ sinh đó mới lên lớp bảy thì phát hiện ra mắc bệnh tim, thật thảm."

"Mới mười hai tuổi đã mắc bệnh nặng như thế, quá đáng thương."

"Cũng có chuyện tốt đấy, nghe nói bố mẹ cô bé vốn dĩ tình cảm không hòa hợp đang làm ầm lên muốn ly hôn, biết con gái bị bệnh thì không còn ầm ĩ nữa, đồng tâm hiệp lực kiếm tiền để chữa bệnh cho con."

Những lời bàn tán xôn xao ấy truyền đến tai Tịch Duệ Nam, câu nói "biết con bị bệnh thì không còn ầm ĩ nữa" khiến cậu đặc biệt ngưỡng mộ cô bé bị bệnh đó, bởi vì bệnh của cô bé đã cứu vãn được một gia đình sắp tan vỡ.

Buổi trưa sau khi tan học, Tịch Duệ Nam tìm đến công ty của bố. Tịch Văn Khiêm không có ở đó, nhân viên nói ông đi ra ngoài có việc, cậu gọi vào di động của ông thì thấy tắt máy, cậu đoán nhất định là ông lại đi tìm Phạm Na. Cậu phẫn nộ đạp xe đến nhà Phạm Na, xong lên lầu đập cửa bùm bụp, đập cả nửa ngày vẫn không có người ra mở cửa. Nhưng tiếng ồn ào khiến cho người của căn hộ đối diện phải ngó ra ngoài, đó là một bà lão, bà ngạc nhiên nhìn cậu, nóinosiKg có người mở thì chắc chắn là không có ai ở nhà, cậu còn gõ cửa mãi làm gì?"

Tịch Duệ Nam cũng biết mình thật ngốc nghếch, đã chặn bọn họ ở đây một lần rồi, bố cậu sao còn có thể đến nhà Phạm Na nữa chứ? Nhưng ngoài nơi này ra, cậu không biết đi đâu để tìm người nữa. Bực bội đi xuống lầu, ánh mặt trời giữa trưa chói chang khiến hai mắt cậu cay xe. Không biết từ cửa sổ của căn nhà nào văng vẳng bay ra một khúc ca với giai điệu du dương: "...Người người muốn sống những ngày tháng tốt đẹp. Nhà nhà có những chuyện khó quên của riêng mình.

Có người không có vàng bạc,

Lại có người là không có tình cảm.

Không tiền nhưng có tình cảm, nghèo nhưng vui vẻ.

Có tiền nhưng không tình cảm, giàu nhưng thương tâm...."

Như bị giáng một búa vào ngực, Tịch Duệ Nam toàn thân chấn động, nước mắt bỗng trào ra, chảy đầy trên mặt.

Giữa trưa, ánh mặt trời rừng tực như lửa, trong tiểu khu, từ rất nhiều căn bếp bay ra mùi thức ăn thơm lừng, thỉnh thoảng còn nghe thấy một, hai tiếng gọi "ăn cơm thôi". Đó là câu nói đầm ấm nhất, gia đình nhất, có thể khiến người ta tưởng tượng ra, sau tiếng gọi đó là một khung cảnh gia đình vui vẻ, hòa hợp, cùng nhau quây quần bên bàn ăn. Còn gia đình mình thì...vừa nghĩ đến đây, nước mắt của Tịch Duệ Nam càng chảy nhiều hơn.

Uể oải đổ gục xuỗng bên lè đường, ánh mặt trời giữa trưa như đổ lửa chiếu xuống khắp nơi trắng xóa, trong đôi măt mông lung đầy lệ của cậu thiếu niên mười lăm tuổi, lại thấy thế giới của mình đang tối dần từng chút, từng chút một.

Lúc Bạc Hà đạp xe về dưới lầu nhà mình, đầu tiên nhìn thấy chiếc xe đạp địa hình quen thuộc kia đỗ ở bên đường, sau đó cô vô thức nhìn sang tòa nhà phía đối diện, thấy Tịch Duệ Nam đang ngồi bất động trên nền xi măng trước tòa nhà, bóng dáng uể oải của chiếc áo sơ mình màu xanh da trời nhạt giống như miếng băng sắp tan chảy dưới ánh mặt trời rực rỡ. Đầu cậu cúi gằm, mái tóc đen dày phủ xuống, chi đi phân lớn dung mạo của cậu. Trên một nửa khuôn mặt sáng và sạch sẽ lộ ra ngoài, có dấu vết như của pha lê đang lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Bạc Hà nhận ra đó là ánh sáng phản chiếu vào nước mắt, cậu ta đang khóc sao? Hai bờ vai dưới lớp áo sơ mi xanh hơi run rẩy chứng thực suy đoán của cô. Cậu ta thật sự đang khóc không phát ra tiếng, chỉ đau đớn, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cậu nam sinh kiêu ngạo trước nay luôn thuận buồm xuôi gió, giờ đây hứng chịu lần đả kích đầu tiên trong cuộc đời, hơn nữa còn rất nặng nề, xem ra cậu hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận được chuyện ngoại tình của bố.

Bạc Hà vẫn luôn không thích Tịch Duệ Nam, bởi vì cô không thích những đứa trẻ con nhà giàu, đặc biệt ghét thái độ tỏ ra hơn người và kiêu ngạo của cậu. Trước đây cô còn cảm thấy vui mừng trước tai học của người khác khi bố cậu ngoại tình, nhưng vào thời khác này, nhìn thấy cậu buồn bã, khổ sở đến mức một mình ngồi dưới trời nắng gắt, đau đớn khóc không thành tiếng, cô cảm thấy chấn động, cũng rất cảm động.

Ngoài sự chấn động và đồng cảm ra, trong lòng còn cảm thấy nhói đau.

Ánh mặt trời rực lửa trút xuống, nước mắt rơi xuống nên xi măng nóng bỏng gần như nổ một tiếng, chớp mắt đã bốc hơi, không lưu lại chút dấu vết.

Đột nhiên cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, Tịch Duệ Nam vô thức ngẩng đầu, ngước khuôn mặt hoen đầy nước mắt lên. Lúc bắt gặp ánh mắt của Bạc Hà, cậu bỗng nhiên sững người, tiếp sau đó nhảy dựng lên như bị trúng đạn. Cậu dùng tay áo vội vàng quệt qua mặt, lau nước mắt đồng thời lau đi tất cả sự bi thương và đau khổ vừa để lộ ra.

Sự kiêu ngọa không cho phép cậu để một cô gái nhìn thấy dáng vẻ cậu khi đang yếu ớt không có chỗ dựa như thế này.

Nhưng rốt cuộc vẫn bị nhìn thấy mất rồi, ánh mắt Bạc Hà nhìn vào mắt cậu rõ ràng có chứa một chút cảm thông. Nhưng sự cảm thông đó lại khiến cậu khó chịu, đến mức như muốn hận cô, thế là cậu thô lỗ quát: "Nhìn gì mà nhìn, có gì đáng nhìn chứ!"

Bạc Hà cảm thấy đúng là lòng tốt không được báo đáp, chứng kiến một nam sinh vốn kiêu ngạo như vậy lại uể oải, bơ vơ ngồi bên đường lặng lẽ khóc, cô cũng động lòng thấy cảm thông với cậu, ấy vậy mà cậu lại hung dữ trừng mắt quát cô: "Nhìn gì mà nhìn, có gì đáng nhìn chứ!"

Bộ dạng hung dữ đó của cậu giống như một chú hổ con, giơ nhanh múa vuốt gầm gừ dọa người. Cô đã trêu chọc cậu sao? Lúc đó, cô cũng không chút khách khí đốp trả lại: "Cậu hung dữ cái gì chứ? Bố cậu cặp bồ ở bên ngoài, tại sao cậu lại nổi giận với người khác?"

Bạc Hà cảm thấy Tịch Duệ Nam trút giận sang người khác như thế này là rất vô lý. Hôm qua, cậu động thủ đánh Quách Ích cũng bởi vì chuyển giận, bây giờ lớn tiếng quát tháo vẫn là vì chuyển giận, cô đâu có nghĩa vụ phải tiếp nhận sự giận dữ của cậu.

Một câu nói không suy nghĩ của cô lại giống như lưỡi dao đâm vào tim Tịch Duệ Nam. Cậu nhất thời tức đến mức bản thân run rẩy, mặt tái đi."Cậu...cậu..."

Bạc Hà nói xong liền có chút hối hận, đánh người không đánh vào mặt, cô không nên nhắc đến chuyện nhà của cậu, đây chẳng phải là xát muối vết thương của người ta sao? Nhưng bảo cô xin lỗi, cô lại không làm được, chỉ gắng hết sức dịu giọng nói: "Thực ra...bố cậu như vậy cũng chẳng phải là có chuyện gì to tát, cậu nhìn thoáng một chút đi."

Tịch Duệ Nam "cậu...cậu" cả nửa ngày, sau đó cũng coi như mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: "Cậu thì biết gì chứ! Nếu bố mẹ cậu muốn ly hôn, cậu có thể nhìn thoáng được không?"

Bạc Hà chẳng để tâm lắm, chỉ nhún vai nói: "Câu này cậu hỏi đúng người rồi đó, bố mẹ tôi ly hôn từ lâu, tôi cảm thấy chẳng có gì cả!Tôi sống cùng bố tôi cũng rất tốt."

Tịch Duệ Nam sững sờ, rất lâu sau mới khôi phục lại vẻ bình thường, lí nhí nói: "Bố mẹ cậu ly hôn khi nào?"

"Nghe nói là lúc tôi ba, bốn tuổi." Bạc Hà không có ấn tượng về chuyện này, trên thực tế cô cũng đã không còn chút ấn tượng nào về mẹ mình nữa.

Tịch Duệ Nam lại cao giọng."Cậu còn nhỏ như vậy nên chưa hiểu chuyện, đương nhiên cảm thấy không có vấn đề gì. Nếu đổi lại là bây giờ, tôi không tin cậu có thể bình thản chấp nhận được."

Bạc Hà chẳng có cách nào phản bác lời của Tịch Duệ Nam, đúng là vì từ nhỏ đã quen với cuộc sống không có mẹ nên cô không cảm thấy có mẹ và không có mẹ thì có gì khác biệt, thứ mà trước nay chưa từng có được thì sẽ không cảm thấy thương tâm khi mất đi.

"Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận thôi còn gì?"

"Không, tôi tuyệt đối không chấp nhận."

Bạc Hà cảm thấy Tịch Duệ Nam quá tùy tiện, không chịu đối mặt với hiện thực. Dù cậu không chấp nhận sự thật đi chăng nữa thì bố cậu vẫn cứ lén lút hẹn hò với người phụ nữ đó. Nhà có tiền rất hay xảy ra chuyện này, điển hình của kiểu ăn no rửng mỡ.

Nghĩ đến đây, cô không tự chủ được, nói: "Nếu nhà cậu nghèo một chút, chưa biết chừng đã chẳng có chuyện gì xảy ra, bố cậu cũng là có nhiều tiền quá mới sinh tật."

Câu nói này Tịch Duệ Nam không thích nghe, từ khi cậu còn nhỏ gia cảnh đã rất tốt, bố mẹ trước đây cũng hết mực yêu thương nhau. Chính bởi vì cuộc sống gia đình vẫn luôn hạnh phúc mỹ mãn nên cậu mới càng không có cách nào để tiếp nhận sự thật này.

"Nhà cậu không có tiền, bố mẹ cậu chẳng phải cũng vẫn ly hôn đấy sao?"

Bạc Hà bị cậu ta chặn họng, há miệng trợn mắt, hồi lâu sau mới nói được: "Nhưng nếu nghèo một chút thì sẽ không dễ dàng ly hôn như vậy rồi. Giống như hôm nay cô giáo nói đến nữ sinh lớp bảy bị mắc bệnh tim kia, gia cảnh không tốt, tình cảm bố mẹ vốn không tốt, muốn ly hôn, nhưng vì để kiếm tiền chữa bệnh cho cô bé nên cũng không còn bất hòa nữ."

"Vậy đó cũng chẳng phải vì gia đình cô bé nghèo, mà là vì bệnh của cô bé đó."

"Được rồi, là vì bệnh của cô bé, xem ra đôi khi bị bệnh cũng có chỗ tốt. Nếu như cậu cũng bị bệnh tim, vậy bố mẹ cậu chắc chắn sẽ không đòi ly hôn nữa. Đáng tiếc, cậu lại khỏe đến mức có thể lên núi đánh hổ. Cậu vẫn nên chấp nhận hiện thực đi thì hơn."

Lời này của Bạc Hà, Tịch Duệ Nam cũng chẳng nghe lọt tai."Tôi sẽ không chấp nhận, tôi cũng tuyệt đối không để bố tôi vì người phụ nữ đáng ghét đó mà ly hôn với mẹ tôi."

Buổi chiều, Tịch Duệ Nam bỏ tiết không lên lớp, cậu một mực đợi ở công ty của Tịch Văn Khiêm. Ngồi trong phòng làm việc của ông, mở máy tính lên, Tịch Duệ Nam vừa lơ đễnh dạo xem các trang web vừa đợi bố quay về. Trong lúc vô tình, cậu liếc thấy một trang tin tức và đột nhiên bị thu hút toàn bộ sự chú ý, cậu xem đi xem lại trang tin đó mấy lần, tập trung đến mức quên hết mọi chuyện xung quanh.

Lúc Tịch Văn Khiêm bước vào, nhìn thấy con trai đang ngồi trên ghế làm việc của ông, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Ông vô cũng kinh ngạc, hỏi: "Nam Nam, vì sao con không đi học?"

"Con đang đợi bố."

"Con đợi bố làm gì? Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bố."

"Điện thoại của bố tắt máy rồi."

"Ờ, điện thoại hết pin rồi."

"Thật sao?"

Trong mắt của Tịch Duệ Nam chứa đầy sự hoài nghi, Tịch Văn Khiêm biết cậu đang nghĩ gì, vừa bực bội vừa chẳng biết làm thế nào, con trai rõ ràng đang đề phòng ông giống như phòng kẻ trộm.

"Nam Nam, con không thể như thế này. Bố có công việc của bố, quan hệ xã hội của bố, con không thể việc gì cũng hỏi tường tra tận, trông chừng bố hai tư giờ đồng hội..."

"Con biết tối qua bố lại đi gặp Phạm Na."

Tịch Duệ Nam bất ngờ lên tiếng cắt ngang lời bố, sau đó chăm chú nhìn phản ứng của ông. Trên thực tế, đây chỉ là suy đoán của cậu, nhưng bộ dạng á khẩu không nói lên lời của Tịch Văn Khiêm đã chứng thực suy đoán của cậu là đúng. Cậu đột nhiên đùng đùng nổi giận, "roạt" một tiếng gạt đi những thứ bày trên bàn, giấy tờ văn kiện, kẹp tài liệu...tất cả đều bị gạt rơi xuống đất.

"Bố đã đồng ý với con sẽ không gặp cô ta nữa!"

Cậu gần như là đang gầm rũ, mặt banh ra, đỏ phừng phừng, phẫn nộ đến biến dạng.

Tịch Văn Khiêm sau khi im lặng đối mặt với sự phẫn nộ của con trai bình tĩnh phản kích: "Nam Nam, con cũng đã đồng ý với bố là sẽ không gây phiền phức cho cô ấy nữa, nhưng mà tối qua con lại gọi điện thoại quấy nhiễu cô ấy."

"Con quấy nhiễu cô ta?" Tịch Duệ Nam tức giận đến cực điểm."Là cô ta phá hoại cuộc sống bình yên của gia đình chúng ta trước, con mắng cô ta lại trở thành quấy nhiễu cô ta? Cô ta lập tức đi tìm bố mách lẻo đúng không? Vì sao cô ta không cảm thấy cô ta đáng mắng."

"Nam Nam, con đừng có nhìn nhận lệch lạc như vậy đối với Phạm Na, thực ra cô ấy ở cùng bố là cô ấy đang phải chịu ấm ức...."

"Cô ta chịu ấm ức, vậy mẹ con còn bị ấm ức hơn cô ta. Nếu như cô ta cảm thấy ấm ức, cô ta có thể đi đi, đi càng xa càng tốt, vì sao cô ta không đi, còn cứ quấn lấy bố."

Tịch Văn Khiêm muốn nói lại thôi, cuối cùng lên tiếng: "Nam Nam, có một vài chuyện bây giờ không có cách nào để giải thích rõ ràng với con được."

"Con không muốn nghe lời giải thích của bố, chỉ cần bố đừng có qua lại với cô ta nữa. Nếu không thì...."

Cậu cắn chặt bờ môi không nói tiếp nữa, chỉ trợn trừng cặp mắt đỏ rực đầy phẫn nộ chằm chằm nhìn bố mình. Mặt đầy biểu cảm kiên định, ngoan cố, trong mắt còn thấp thoáng một sự quyết đoán không nhượng bộ.

Nhưng Tịch Văn Khiêm lại không nhìn ra được, ông đang bị hành động đuổi cùng giết tận của con trai khiến cho tâm tư rối loạn.

"Nam Nam, chuyện này là cuộc sống riêng tư của cá nhân bố, con tuy là con trai của bố nhưng cũng không thể can thiệp quá đáng. Bố đã nói rồi, trước đây là bố mẹ đã thương lượng xong chuyện ly hôn, nhưng vì con mới quyết định trì hoãn thêm mấy năm. Bố mẹ một lòng suy nghĩ cho con, bây giờ con đã biết tất cả mọi chuyện rồi, tỏ ra không hiểu chuyện như thế này, bố mẹ có kéo dài thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. So với việc cả ngày cãi lộn như thế này, không bằng dứt khoát chấm dứt cho xong. Con nói xem có phải không?"

Tịch Văn Khiêm nói những lời này thực ra là để dọa dẫm con trai, ông biết đang lúc sóng gió thế này, nếu thật sự ly hôn với vợ thì sự đả kích với con trai sẽ vô cùng lớn. Ông rất yêu cậu con trai độc nhất của mình, nếu như có thể, ông tuyệt đối không muốn làm tổn thương cậu. Chỉ là trong những ngày này, ông vẫn luôn nhường nhịn cậu, nhưng ngược lại tạo thành thói quen giận dữ đối đầu với tất cả mọi chuyện của cậu. Ông nghĩ, nếu tăng thêm một chút áp lực với cậu thì sẽ tốt hơn. Có thể cậu vì lo lắng, sợ hãi bọn họ thật sự ly hôn, sẽ ngoan ngoãn, không còn đối đầu gay gắt với bố nữa.

Tịch Duệ Nam nghe xong lời bố nói, bỗng yên tĩnh khác thường - sự yên tĩnh mà mười lăm năm nay chưa từng có. Cậu thiếu niên vẫn luôn tùy tiện kích động như ngọn lửa, đột nhiên tĩnh lặng như một hồ nước sâu, mà trong mắt cậu, sự quyết đoán không lùi kia càng lúc càng rõ ràng...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-19)