← Ch.13 | Ch.15 → |
Vạn Uyển từ trên ghế salon trực tiếp ngã xuống, gương mặt khổ sở nhìn người khởi xướng uống trà như gió nhẹ nước chảy.
"Có vấn đề?" Diệp Dực nhíu mày, sau đó có chút không vui mà quay đầu lại nhìn hai người phía sau đã sớm đứng đó, Diệp Ngôn cười khanh khách không ngừng, "Tăng thêm bạc hà?"
Diệp Ngôn bĩu môi, để trái cây xuống, đi tới bên cạnh Vạn Uyển ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay ra đâm bắp chân của Diệp Dực, "Đây coi như là cầu hôn chị dâu nhỏ sao?"
Vạn Uyển nháy nháy mắt, nhìn trần nhà, "Đây là một hiểu lầm xinh đẹp."
Diệp Ngôn sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn biểu tình của ông anh, trực tiếp úp sấp trên bàn trà cười to, "Anh, anh nhặt được kẻ dở hơi sao?"
Diệp Dực mặt lạnh, đẩy móng vuốt của Diệp Ngôn ra.
"Chị dâu nhỏ, tại sao biết ông anh núi băng của em vậy?"
Vạn Uyển giật nhẹ tay áo Diệp Ngôn, nhỏ giọng nói, "Tôi là bộ đội thực tập chữa bệnh trong đơn vị của anh ấy."
"Ơ ~ vậy cuối tuần chị không phải đi vào khu vực tai nạn trợ giúp à?"
"À?" Vạn Uyển kinh ngạc hỏi, "Tôi không có nghe nói tới chuyện này!"
Diệp Ngôn như có điều suy nghĩ mà nhìn người nào đó cầm ly trà dừng lại một chút, "Khụ khụ khụ, bên trên ra lệnh là tất cả quân y bộ đội đều phải trợ giúp khu vực tai nạn, tại sao lại có người thiên vị?"
Vạn Uyển nghiêm túc nhìn Diệp dực, "Phó Đoàn Trưởng, anh không tin năng lực tôi sao?"
Diệp Dực mặt đen lại đi vào phòng bếp châm trà.
"Tại sao lại ngồi trên đất?"
Không biết lúc nào thì, có người đứng ở cửa, chỉ mặc áo lót quân sự, trên tay đắp trang phục huấn luyện, cau mày cúi đầu nhìn Diệp Ngôn trên đất.
"Ơ ~ trở lại rồi à? Cũng đã ba tháng không gặp mặt em rồi, sao vừa trở lại đã hung dữ vậy?"
Người đàn ông đi vào, một tay kéo Diệp Ngôn lên, cũng không thèm nhìn Vạn Uyển bên cạnh, "Bị nhốt hai tuần lễ."
"Chậc chậc chậc, lại giết đỏ mắt rồi hả? Tả Diệc cứ như vậy mà yên tâm thả anh về? Hơn nửa đêm mà đem em cắt thì làm thế nào?" Diệp Ngôn cởi nút áo ở trên người của anh ấy ra, cầm lấy áo lót quân đội của anh ấy.
"Trễ như thế mà còn làm đồ ăn?" Người đàn ông xoa xoa tóc ngắn của Diệp Ngôn.
"Hừ! Chính là anh ấy làm!" Diệp Ngôn vung tay nhỏ bé lên, chỉ về phía Diệp Dực, "Ông xã! Giết anh ấy đi, buổi tối anh ấy mang vợ đến bắt nạt em!"
Người đàn ông theo tay Diệp Ngôn nhìn sang, nhìn thẳng vào mắt Diệp Dực, kính chào theo nghi thức quân đội, "Trung Đội Trưởng"
Diệp Dực gật đầu, "Quản tốt bà xã cũng rất quan trọng."
Người đàn ông nghe vậy chỉ giật nhẹ khóe miệng, nắm chặt tay Diệp Ngôn. Diệp Ngôn ở trong ngực anh ấy vặn vẹo uốn éo lén kể tội, "Đồng chí Lý Thi! Anh thiên vị có được hay không, ông anh này cũng không phải là Trung Đội Trưởng của anh!"
Diệp Dực nhíu mày, không đánh giá, Lý Thi liếc mắt nhìn Vạn Uyển vẫn ngồi trên đất, "Ai?"
Diệp Ngôn cười hắc hắc, xoa xoa hai tay, giống như má mì, "Anh đoán ~ em tìm vợ bé cho anh á ~"
Vạn Uyển nhìn tất cả ghế sa lon đều bị Diệp Ngôn và Lý Thi chiếm đoạt chỉ còn dư một vị trí nhỏ, chuyện đương nhiên là đi sang ngồi bên cạnh Diệp Dực, thuận tiện liếc Diệp Ngôn một cái.
Lý Thi ôm Diệp Ngôn theo bên người đến trên ghế sa lon, liếc nhìn Diệp dực, trong mắt không có bất kỳ vẻ mặt nào, Vạn Uyển kỳ quái nhìn hai người, cũng không có chú ý Diệp Ngôn con yêu nghiệt này lại bò tới, "Như thế nào, ánh mắt này? Nhớ năm đó, em sẽ cho rằng anh ấy cùng anh trai em hai người là đồng tính."
Phụt... Vạn Uyển phun ra một ngụm trà. Có câu nói vừa vào hủ hải không còn ngày quay đầu lại, cái người này cũng quá mạnh mẽ hung hãn đi? Diệp Ngôn vỗ vỗ bả vai của cô, ra vẻ đã hiểu.
Bên kia hai người đàn ông cũng hoàn thành đối thoại im lặng.
-- anh?
-- tôi.
"Ngôn nhi, đồ ăn gần xong rồi, đi vào phòng bếp xem một chút." Lý Thi thò người ra, ôm Diệp Ngôn đang vui vẻ cười nhạo Vạn Uyển ngây ngô đi.
Diệp Ngôn nhảy dựng lên, gãi gãi tóc, nhảy vào phòng bếp, một lát sau lại nhảy ra, trong khay để bánh tinh xảo, "Là loại này sao?"
Vạn Uyển cầm khay, nếm thử một miếng "Diệp Ngôn! Cô quá thần kỳ, chính là cái này!"
"A ~ chị nói sớm đi, không phải là điểm tâm nhỏ rất đơn giản của người phương nam sao, làm hại em phải suy nghĩ nửa ngày."
Vạn Uyển có chút xấu hổ, ôm khay nhỏ không buông tay, Diệp Ngôn cười khanh khách, tìm mấy cái hộp chứa vào, "Chị cũng so đựơc với Dương quý phi rồi, cái gì một người cởi ngựa cười phi tử hồng trần, yếu kém nữa... , ông anh này của em đã khuya khoắt còn làm phiền giấc mộng của người khác để làm vật phẩm cho người."
Diệp Ngôn chế nhạo nhìn hai người ngồi chung một chỗ, đối với ánh mắt lạnh như băng của Diệp Dực không chút sợ hãi, "Ông xã! Anh nhìn anh ấy đi, lại trợn mắt nhìn em."
Lý Thi cúi đầu, ở bên tai Diệp Ngôn nói câu gì đó, chọc cho Diệp Ngôn không cẩn thận mặt trắng xanh đỏ, một đấm móc đánh qua, "Không biết xấu hổ!"
Lý Thi buông lỏng chặn lại một quyền đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía Diệp Dực, "Còn có chuyện gì không?"
Diệp Dực đứng dậy, liếc nhìn Vạn Uyển. Cô nàng Vạn Uyển được lệnh, xách hộp giữ tươi nhỏ hấp ta hấp tấp đi theo Diệp đại nhân xuống lầu.
"Bọn họ thật hạnh phúc a." Vạn Uyển ở trong thang máy nhỏ giọng cảm khái. Không có chú ý ánh mắt của Diệp Dực, nhìn thẳng bánh ngọt trong tay mình, "Cùng bạn hẹn mấy giờ?" Diệp Dực lạnh nhạt hỏi
"Bảy giờ"
"Vẫn còn hai giờ, vào trong xe ngủ một chút, anh lái xe đưa em đến nghĩa trang." Diệp Dực sải bước đi ra thang máy, mang Vạn Uyển lên xe, từ ghế sau cầm áo khoác ngoài phủ thêm cho cô."Nhắm mắt, ngủ."
Vạn Uyển là đứa bé ngoan thức thời, cô nam quả nữ này, ngủ vẫn tương đối an toàn. Tất cả trong đầu đều là chuyện lộn xộn của rạng sáng hôm nay đến vừa rồi, điện thoại của Lộ Ninh, Diệp Ngôn trêu chọc, tâm tư của Diệp Dực. Vạn Uyển giơ tay lên sờ sờ trán, hình như lại hơi sốt nhẹ, mơ mơ màng màng quanh quẩn chóp mũi đều là mùi thơm cơ thể Diệp Dực, thật sự gánh không được rồi, ngã vào mộng.
Trong lúc ngủ mơ cảm giác vụt qua, đầu cúi ở trên cửa sổ, lại lắc lư mấy cái, Vạn Uyển cắn răng chuẩn bị tiếp tục va chạm, nhưng mà đầu lại đụng phải một bàn tay ấm áp.
Vạn Uyển từ bên trong áo khoác ngoài chui ra, vừa hay nhìn thấy Diệp Dực cũng nhìn mình chằm chằm, vội vàng rúc đầu về, núp ở chỗ anh không thấy được buồn buồn hỏi,
"Đã tới chưa?"
"Tự mình tìm được đường hay không?"
Vạn Uyển vịn ở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, bên ngoài vẫn mưa rơi lác đác, cách đó không xa chính là cửa chính nghĩa trang, xa xa nhìn lại, trên sườn núi thật chỉnh tề đều là mộ, trước mặt mấy ngôi mộ mới có hoa cúc mới. Vạn Uyển lần đầu tiên tới đây, híp mắt nhìn hoa cúc trên sườn núi, tự lẩm bẩm, "Mình quên mua."
Mới vừa nói xong, thì một bó to hoa cúc được bỏ vào trong tay mình, "Đem áo khoác ngoài khoác vào, đi nhanh về nhanh."
Vạn Uyển ôm hoa, bên trên cọng hoa còn có nhiệt độ trên tay Diệp Dực mới vừa đưa cho mình, không biết thế nào, nước mắt muốn chảy ra, cố nén không để cho Diệp Dực phát hiện mình mất khống chế, mang theo giọng mũi nồng hậu nhỏ giọng trả lời.
"Vâng."
Mặc khoác ngoài của Diệp Dực, Vạn Uyển vào nghĩa trang sau đó quay đầu lại nhìn xe của anh một chút, nghĩa trang sáng sớm chỉ có một chiếc xe của anh, mở đèn lớn, đậu ở chỗ đó. Chờ mình. Vạn Uyển cảm thấy chỉ cần là như vậy, đó là nguyên nhân thật đơn giản để tới nghĩa trang, bởi vì phải đối mặt với đau đớn trước kia.
Xoay người theo biển hiệu không biết ở trong mộng xuất hiện qua bao nhiêu lần, tìm được hàng hai số bốn vườn C.
Có nhiều hoa cúc đã vây đầy ngôi mộ, Lộ Ninh mặc áo khoác ngoài toàn thân màu đỏ chót đứng ở trong đó, lẳng lặng. Cho đến khi nghe được tiếng bước chân của Vạn Uyển, quay đầu lại giống như cách mấy đời mới về, hôm nay cô ấy trang điểm, xinh đẹp hơn nhiều so với thường ngày. Tựa như dùng hóa trang đậm rực rỡ để che giấu yếu ớt cùng bi thương, làm cho đau lòng người. Vạn Uyển đem hoa cúc trong ngực thả vào trước ngôi mộ, nhìn tấm hình trắng đen trên ngôi mộ, hung hăng cắn môi dưới,
"Lộ Lộ, là mình quá ích kỷ."
Lộ Ninh không lên tiếng, qua thật lâu mới thở dài một hơi, "Đây chỉ là sự cố của một cuộc điều trị."
Vạn Uyển bụm mặt, ngồi chồm hổm xuống, cho dù qua năm tháng dài như vậy, ép mình đi tới trước mặt của anh, vẫn không thể quên xa nhau trong nháy mắt đó.
"Lộ Ninh, là lỗi của mình, là mình quá ích kỷ, chỉ lo việc học của mình, do dự, mới có thể bỏ qua thời gian quý báu cấp cứu anh ấy."
"Cho nên nói cậu hèn hạ, cho tới bây giờ cũng không có xử oan cậu." Lộ Ninh cúi người bày hoa.
Vạn Uyển ngồi chồm hổm trên mặt đất, không dám phát ra âm thanh, chỉ có thể lẳng lặng khóc.
Lộ Ninh túm cô kéo lên, "Xem bộ dáng cậu bây giờ đi! Chính cậu nhìn đi! Bỏ qua việc học tốt như vậy, bảo thủ mà trở về, bỏ đi thiên phú tốt như vậy, trộn lẫn ngày lại một ngày! Lập Nam giúp cậu khắc phục nhiều như vậy, đến cuối cùng cũng không quên giúp cậu một lần, sao chết không phải là cậu?"
"Sao chết không phải là mình!" Vạn Uyển dựa trên bả vai Lộ Ninh, khóc không ngừng, "Anh ấy cũng đã không thể trở lại."
Lộ Ninh ôm Vạn Uyển, thấy Diệp Dực đứng dưới sườn núi, cầm điếu thuốc, cau mày mắt không chớp nhìn Vạn Uyển.
"Lần này địa phương gặp tai hoạ tuyết là thành phố X."
Vạn Uyển đột nhiên ngừng khóc, "Quê quán của Lập Nam?"
"Ừ" Lộ Ninh rũ rèm mắt xuống, cười có chút tự giễu, "Cũng không biết thôn trang mà chúng ta ăn cơm dã ngoại có bị hủy không, cậu muốn đi xem một chút không?"
Vạn Uyển theo ánh mắt của Lộ Ninh nhìn sang, thấy được Diệp Dực một tay cắm ở trong túi quần, lau nước mắt, "Muốn."
Lộ Ninh một chưởng vỗ lên trên đầu Vạn Uyển, "Nhóc con, cuối cùng cũng thông minh một lần, dù sao cũng phải thoát khỏi khống chế của Diệp phó đoàn trưởng." Nói xong đốt điếu thuốc, đoạt lấy bánh ngọt trong tay Vạn Uyển, "Vương Nghĩa Dương nói đoàn 108 không có báo lên hai tên khốn kiếp là cậu và Tiếu Tồn Chi."
Vạn Uyển đỏ mắt, không có tâm tư với pha trò của cô ấy, cúi đầu hít mũi.
Lộ Ninh vỗ vỗ bả vai của cô, đẩy xuống dưới sườn núi, "Cậu đi nhanh một chút đi, để cho Diệp phó đoàn xông lên thì mình không thể giúp cậu."
Vạn Uyển hít hít mũi, cẩn thận mỗi bước đi xuống sườn dốc nhỏ. Lộ Ninh đẩy vội, nên một bước Vạn Uyển liền bước vào bên trong bùn nhão, trong lòng thầm kêu không tốt.
"Anh nói để cho Đồng Niệm dạy em quyền thuật tuyệt đối không phải là đùa giỡn." trước khi Vạn Uyển ngã một giây Diệp Dực đã ôm được cô, hơi tức giận mà nhỏ giọng nói. Nếu không phải là lúc nãy té đúng lúc đụng phải cô ấy, không biết cô nhóc này lúc nào thì mới có thể nói mình đang sốt.
"Chỉ là phát sốt, điều trị một chút là được." Vạn Uyển có chút ngượng ngùng mà lấy tay Diệp Dực ra, đứng vững.
"A?" Diệp Dực châm chọc nhìn cô, "Khi nào thì bắt đầu đây?"
Vạn Uyển biết chắc chắn là Diệp Dực tức giận, nhất thời cũng không muốn phỏng đoán rốt cuộc anh sao lại tức giận, Vạn Uyển không phải ngu ngốc, nhưng tối thiểu hiện tại, tất cả đều không đủ thời gian xác định, bất cứ chuyện gì cũng là hư vô. Vạn Uyển che kín y phục, chạy vào trong xe, cho đến khi Diệp Dực phát động, mới nhỏ giọng mở miệng, "Cuối tuần tôi và bác sĩ Vương cùng đi đến khu tai nạn."
Diệp Dực không nói gì, chỉ là nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước mặt.
"Khu tai nạn không đơn giản giống như em nghĩ đâu."
"Tôi biết, nhưng tôi muốn đi." Vạn Uyển nghiêng người sang, nhìn Diệp Dực, "Phó Đoàn Trưởng, tôi không cho rằng tôi như vậy thì có gì quá đáng, đây là thượng cấp ra lệnh không phải sao?"
Đột nhiên thắng xe, Vạn Uyển bị đụng thủy tinh trước mặt, trên trán đau rát. Bên trong xe mở khí ấm cũng nhất thời bị một dòng nước lạnh xâm nhập, Diệp Dực híp mắt, từng chữ một nói với Vạn Uyển, "Em uy hiếp anh?"
"Tôi cảm thấy cái đề tài này không cần thiết phải nói." Vạn Uyển xoa trán, hôn mê và phát sốt hành hạ đủ rồi, Diệp Dực thật là biết chọn thời gian.
Giống như Vạn Uyển nghĩ, lộ trình sau đó, Diệp Dực không nói chuyện nữa.
Xe chậm rãi lái vào khu túc xá quân đội, Vạn Uyển xuống ở ngay chỗ cửa ra vào, nói tiếng cám ơn với Diệp Dực rồi đi vào bên trong.
"Vạn Uyển." Giọng Diệp Dực tràn đầy mê hoặc, trong trẻo lạnh lùng mà an tâm."Sau khi đến khu tai nạn, tất cả tự lo liệu, hành lý chuẩn bị cho ổn thoả."
Mưa nhỏ từ từ ngừng, Vạn Uyển đưa lưng về phía Diệp Dực, cúi đầu không tự chủ được mà bật cười."Biết, Diệp Dực đại nhân!"
← Ch. 13 | Ch. 15 → |