← Ch.10 | Ch.12 → |
Tốc độ của Diệp Dực rất nhanh, mà Vạn Uyển bị anh nắm tay, nên nhất định phải xoải bước chạy lớn mới có thể miễn cưỡng theo kịp được. Gió bên ngoài lạnh thấu xương, lúc Diệp Dực kéo Vạn Uyển lao ra cũng mặc áo đơn, chạy chạy, hai người đều không di chuyển. Vạn Uyển không ngừng dậm chân, đôi tay đã lạnh cóng đến mức không có cảm giác gì.
"Phó đoàn, lạnh quá à!" Vạn Uyển chà chà tay.
Diệp Dực cúi đầu, chớp mắt nhìn Vạn Uyển.
Sau này mùa đông thì phải lưu ý một chút, không nên ở chung một chỗ với đồng chí Diệp Dực. Nếu không thì chết chắc.
"Diệp đại nhân." Cái này được chứ!
Diệp Dực từ từ xiết chặt tay áo của Vạn Uyển, nhìn bộ dáng cô biết lỗi nói xin lỗi, anh hít thở sâu một hơi, rồi có chút bất đắc dĩ mà xoay người, "Trong lúc quân diễn đừng có chạy khắp nơi, ở trong doanh trại mà đợi."
Thật sự là nói dễ hơn làm, Vạn Uyển nhàm chán mà bóp cầu tuyết.
"Vạn Uyển, đây là đôi cầu tuyết sao?" Tiếu Tồn Chi đi qua đi lại mấy lần đều nhìn thấy Vạn Uyển ở cùng một vị trí, lập đi lập lại cùng một động tác.
"Không ~" Vạn Uyển nâng mười ngón tay lên lắc lắc, "Cái này gọi là nấm dài."
Tiếu Tồn Chi vỗ vỗ tuyết trên đất, ngồi xuống bên cạnh Vạn Uyển, nhìn cô có chút hả hê, "Đây là lần duy nhất anh ấy hạ mệnh lệnh như vậy."
"Bác sĩ Vạn bắt buộc phải theo quy tắc miễn toàn bộ chữa bệnh lưu động, điều đến bộ chỉ huy." Tiếu Tồn Chi nghiêm mặt học theo bộ dạng của Diệp Dực, "Thật là đáng đánh đòn."
Vạn Uyển 囧, "Không phải cậu cảm thấy giống như là mình phạm vào sai lầm lớn sao?"
"Quân diễn bị bắt làm tù binh không tính là sai lầm lớn sao?"
"Có đạo lý không vậy!" Vạn Uyển gào lên, "Lại nói là lần đầu tiên mình tham gia quân diễn, quỷ biết còn có một chiêu này."
Tiếu Tồn Chi nâng tay lên muốn xoa xoa tóc của cô, sắp đụng phải thì ngừng lại, đổi thành chụp vai, "Được rồi! Vậy ngài cứ đàng hoàng mà đợi đi."
Bạn học Vạn Uyển cứ như vậy mà đàng hoàng đợi, đợi cho đến lúc quân diễn kết thúc, kết quả lần lượt từ các ban lãnh đạo truyền đến phân tích chất lượng. Đoàn 108 vẫn ra lệnh công thủ vào một tuần trước đột nhiên phát động tiến công mãnh liệt, thế đầu có thể nói là không thể đỡ, phương châm tác chiến cũng kỳ lạ và tinh vi chưa bao giờ nghe thấy. Lam Quân từ tiến hành phòng ngự bảo thủ nhanh chóng tăng lên tới chiến đấu công kích kịch liệt, đánh đến mức Hồng Quân lần lượt tháo chạy, nếu không phải là bộ đội đặc chủng trước đó có một lần đánh bất ngờ, thì Hồng Quân coi như là ném mất thể diện.
Thế cho nên khiến các ban lãnh đạo buộc phải hô ngừng, Diệp Dực mới miễn cưỡng thu tay. Mặc dù là như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn cần phải cho tất cả các cán bộ đoàn cấp trở lên liên hoan, làm dịu đi không khí mới tính là cho qua chuyện.
Vạn Uyển mỗi lần ăn cơm đều có thể nghe được đám nhân viên truyền tin khen ngợi Diệp Dực, thiên chi kiêu tử, sĩ quan thần thoại... , Vạn Uyển nghe được cực kỳ xấu hổ.
"Đồ đã sắp xếp lại xong chưa?" Tiếu Tồn Chi đeo chỉ có một cái túi nhỏ, buồn cười nhìn Vạn Uyển trái một cái phải một cái, "Mình không biết cậu mang theo nhiều đồ như vậy."
Vạn Uyển khó khăn vác cái túi cuối cùng lên, "Mùa đông, nên ở vùng hoang dã rất lạnh! Mình cũng không phải là làm bằng nước, dĩ nhiên là giữ ấm quan trọng hơn. Hơn nữa mình đã nói với cậu rồi, dầu gội này, còn có cái ôm gối này, còn có cái này......"
"Ngừng!" Tiếu Tồn Chi giơ tay, làm bộ dạng đầu hàng, "Mình biết cậu là bé gái."
Vạn Uyển liếc anh chàng một cái, "Vậy cậu còn cười nhạo mình.", Vạn Uyển vác lên vai túi nặng nhất, từng bước một lảo đảo thả lên xe, Tiếu Tồn Chi muốn mang giúp cũng không được, Cô Vạn gọi là 'Nhà ngươi xem thường cô nương ta hả!'
Một tên con trai bất đắc dĩ chỉ có thể làm bộ đưa mắt nhìn nơi khác, ở phía dưới len lén đưa một tay ra kéo giúp Vạn Uyển.
Vừa đúng lúc Diệp Dực mang theo Đồng Niệm đi qua, đồng chí nhỏ Đồng Niệm buồn cười nhìn động tác kỳ lạ của hai người, thật sự nhịn không được mà bật cười. Ngẩng đầu quan sát phó đoàn nhà mình, vẻ mặt gì đây! Có cần phải âm u đáng sợ như vậy hay không chứ! Đồng Niệm rùng mình.
"Bác sĩ thực tập được an bài ở nơi nào?" Diệp Dực chỉ nhàn nhạt liếc bên kia một cái, rồi quay đầu lại nhìn Đồng Niệm, rút ra một chồng tài liệu trên tay anh ta, nhìn chính xác không sai đến bảng sắp xếp hành trình, mở tay ra, nhíu mày nhìn Đồng Niệm.
Đồng Niệm đầu tiên là mờ mịt nhìn Diệp Dực, sau đó mới bừng tỉnh hiểu ra, vô cùng lưu loát mà đưa bút. Diệp Dực trầm tư một lúc, vẫn không có hạ bút xuống, nhìn đến chỗ Tiếu Tồn Chi vừa nói vừa cười với Vạn Uyển đã ngồi lên trên xe, cúi đầu vẻ mặt bình tĩnh dặn dò mấy câu với Đồng Niệm, rồi sải bước rời đi.
Để lại Đồng Niệm đã lệ rơi đầy mặt! Lão Đại à, chuyện như vậy cũng muốn tôi đi làm sao?
Lại nói tới Vạn Uyển cô nương, đeo túi hành lý lớn trở về túc xá. Trước mắt xảy ra một màn kịch tính vô cùng hấp dẫn, bởi vì lúc đi thì không có thói quen đóng cửa sổ, khiến cho cái giường nhỏ màu tím của mình làm cho người yêu thích trở thành địa bàn của một nhà mèo.
Vạn Uyển có chút kinh ngạc mà nhìn một con mèo cái mang theo con mèo nhỏ mới vừa ra đời có thể một hơn tuần, không hề có ý khiếp sợ mình mà meo meo gọi, đây là chờ tao trở về nuôi sống một nhà tụi mày sao?
Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn quần áo bẩn thỉu trên người mình, dáng vẻ ở trong gương lôi thôi lếch thếch, lại mở gói mì ăn liền chỉ còn dư nửa gói lần trước còn chưa ăn xong, mèo mẹ, ngài cảm thấy loại người như thế đáng để phó thác sao?
Vạn Uyển bắt tay vào làm với tư tưởng chủ nghĩa nhân đạo thực tế, ngay cả hành lý cũng không kịp dọn dẹp, đã trực tiếp đem nửa gói mì ăn liền kia ra nấu, đang do dự có cần phải cho muối theo khẩu vị của loài người hay không thì đúng lúc chuông cửa vang lên.
Vạn Uyển tắt lửa rồi xách mì đi ra mở cửa.
"A Bạch, cậu tới thật đúng lúc!" Vạn Uyển quơ cái xẻng, Tiếu Tồn Chi quay ngược lại một bước, nét mặt phòng bị, nhìn mì ăn liền trên tay cô một cái, không chút do dự mà đoạt lấy.
"Ngoại trừ cái này thì cái gì cũng không có?"
"Đúng vậy." Cô Vạn thành thực mà gật đầu.
"Đi ra ngoài ăn" Tiếu Tồn Chi đẩy Vạn Uyển ra, bước vào phòng, cầm lấy áo lông dày mà Vạn Uyển nhét vào trên ghế sa lon, "Bản thân cậu là người học y chẳng lẽ không biết vật này không có tốt cho sức khỏe sao?"
"Ở tình thế bức bách." Vạn Uyển nghiêm túc mở cửa phòng ngủ ra, mèo mẹ vô cùng phối hợp mà meo meo một tiếng, Vạn Uyển buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Cậu xem, một nhà già trẻ này đều chờ đợi mình đấy."
Tiếu Tồn Chi thở dài, đem mì ăn liền ném vào thùng rác, chỉ chỉ Vạn Uyển, "Chờ đó! Mình đi mua thực phẩm."
Bộ dạng Vạn Uyển ra vẻ đắc ý chiếm được tiện nghi, "Mình sớm nên nghĩ đến A Bạch cậu ở xéo đối diện với mình chứ!"
Tiếu Tồn Chi nhìn trời, ở xéo đối diện cậu thật là cực kì xui xẻo!
Túc xá của cô Vạn nói đi nói lại thì chỉ có hai cách dùng, ngủ và ngủ. Cho nên, khói thuốc lá hoàn toàn không có dịp xông vào phạm vi này nên cô không cần suy nghĩ đến.
Lúc này Tiếu Tồn Chi mang khẩu trang thường ngày ở trong phòng thí nghiệm, trên đầu Vạn Uyển buộc lên cái khăn trùm đầu, ở trong một mảng khói dầu xào thức ăn nấu canh, đã phát huy tất cả các kỹ năng.
"Mình cảm thấy cậu rất thần kỳ"
"Ừ" Tiếu Tồn Chi qua loa, cực kỳ không nhịn được vì Vạn Uyển tò mò như đứa trẻ đang không ngừng lắc lư ở bên cạnh, "Cậu đi đổi lại ổ cho mèo đi, sau đó rửa tay rửa dĩa, đừng luôn ở nơi vốn là không khí ngột ngạt có được không vậy?"
Vạn Uyển bỏ chạy.
Cá hấp, thịt nạc xào nấm hương, tỏi giã rau cải trắng. Còn thêm cá nấu canh, đặc biệt nuôi mèo.
"Món ngon loài người nhé!!!" Vạn Uyển ôm mèo mẹ, nằm trên ghế sa lon cùng với nó thích thú gặm quả cam.
Tiếu Tồn Chi vừa rửa chén vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn một người một con mèo này, "Không ăn thì gọi điện thoại cho mình, đừng có ngốc đến mức cứ dùng đồ không ăn được."
Vạn Uyển dúi đầu vào trong ngực mèo mẹ, nói sang chuyện khác, "Chúng ta cho nó cái tên đi, cơm cơm được không?"
Tiếu Tồn Chi đối với bệnh thần kinh của Vạn Uyển thấy nhưng không thể trách."Sau đó sẽ lấy canh cá nong nóng, trộn cùng với cơm rồi đút cho mèo."
"Biết rồi, cậu nhanh về đi, còn thể thống gì." Cô Vạn thuộc về loại hình chùi miệng không nhận người.
Tiếu Tồn Chi lắc đầu, khóa kỹ cửa rồi trở về nhà mình.
Tắm nước nóng xong, chén cơm của mèo đã ăn sạch sẽ, Vạn Uyển yêu mến nhìn cô mèo bú sữa cũng không xấu hổ ôm nó tới, chỉ có thể tràn đầy oán giận mà bò đến cạnh TV xem từ tám giờ đến nửa đêm, bên trong phòng càng ngày càng ấm áp khiến Vạn Uyển càng không nỡ bỏ đi ngủ, cho dù mí mắt đánh nhau cũng không muốn ngủ! Đều nói xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, quả quyết muốn lưu lại ngàn vàng!
Đang lúc Vạn Uyển lột quả cam thứ sáu, thì chuông cửa lại vang lên.
Đồng hồ báo thức chỉ đến mười hai giờ rưỡi, ở thời điểm này mà chuông cửa vang lên đều không phải là chuyện tốt! Vạn Uyển có chút run run mà để quả cam xuống, cầm dao gọt trái cây ở trong tay, bi kịch là cửa này không có mắt mèo, rốt cuộc là có nên mở cửa hay không đây? Vạn Uyển lộn trở lại gian phòng cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị tìm A Bạch cầu cứu.
Ngoài cửa liền truyền đến một tiếng vang hơi yếu, trong trẻo mà lạnh lùng, "Vạn Uyển, mở cửa."
Điện thoại di động rớt xuống 'phanh', chẳng lẽ là nghe nhầm, đã trễ thế này mà Diệp Dực còn tới đây? Vạn Uyển không để ý điện thoại di động có rớt bể hay không, thận trọng dán vào cửa nghe thanh âm ngoài cửa.
"Vạn Uyển, bên ngoài lạnh lắm."
Vạn Uyển luống cuống tay chân mà mở cửa ra, ngay cả then cửa cũng tìm không thấy, vội vàng hấp tấp mở cửa ra, còn chưa phản ứng kịp, thì đã cảm thấy mình bị chèn vào một lồng ngực ấm áp, không có mùi thuốc lá nhạt thường ngày, lại là mùi rượu nồng nặc.
"Anh uống rượu?"
"Uống một chút." Diệp Dực chặn Vạn Uyển đi vào trong phòng, nhìn từ phía sau lưng cũng không thấy bộ dạng lảo đảo của người say rượu cần có, ngược lại cũng không có áp đảo lên trên người Vạn Uyển, mà là bước chân vững vàng. Dĩ nhiên là Vạn Uyển hoàn toàn không có nhận thấy được điểm này, hiện tại đầy trong đầu cô đều là tương hồ.
"Chỗ này của tôi không có nước mật ong " Vạn Uyển đỡ Diệp Dực ngồi lên trên ghế sa lon, Diệp Dực thấy trên ti vi có hai tình nhân đang khóc nên mày nhíu lại sâu hơn, cô ấy thích cái này?
Vạn Uyển nhìn anh không có để ý tới mình, thì cho rằng anh không thoải mái, nên đưa tay thử nhiệt độ, "Diệp đại nhân, anh có đang nghe tôi nói chuyện không?"
Diệp Dực tựa vào ghế sa lon, một tay che mắt, một tay chống ở bên cạnh, ngữ điệu có chút mệt mỏi, "Đổi lại cách gọi."
Vạn Uyển xác định là Diệp Dực đã uống say, đây cũng không phải là điểm quan trọng đúng không! Nhìn thấy ở trong nồi còn một chút canh cá và bữa cơm sáng mai, Vạn Uyển chần chừ rồi nói, "Canh cá...... Uống không?"
Cô Vạn có một lần bỏ quên lực quan sát của nhân dân giải phóng quân, Diệp Dực chỉ liếc mắt một cái liền phát hiện chén canh cá trong tay của cô. Diệp Dực hắng giọng một cái, hơi ngồi dậy một chút, và nhìn chằm chằm vào Vạn Uyển, giả bộ gạt người cũng không giống.
"Gọi anh Diệp Dực."
"Dạ?"
"Gọi" Diệp Dực hơi lộ ra bực mình.
Vạn Uyển rùng mình một cái, "Diệp Dực."
Diệp Dực sắc mặt hòa hoãn đi một chút, "Biết làm cơm cà ri của thành phố W không?"
"Dĩ nhiên!" Bạn học Vạn chính là cô gái sinh trưởng ở thành phố W nha!
"Dùng nấm trên bàn xào thịt cho anh."
Vạn Uyển trợn trắng mắt, đem quả cam lột được một nửa ném cho Diệp Dực, đàng hoàng mà chạy đi vào phòng bếp.
Trở ra thì Diệp Dực đã tựa lên ghế sa lon ngủ, vỏ quả cam đều bị lột sạch sẽ, tổng cộng lột ba cái, và đặt thật chỉnh tề ở trên bàn trà.
Vạn Uyển đặt cơm cà ri ở trên bàn trà, rồi rón ra rón rén mà cầm lấy chăn đắp lên trên người Diệp Dực, "Diệp Dực, anh hành hạ tôi sao?"
"Không có" Diệp Dực mở mắt, đúng lúc có thể thấy động tác cúi người để chén của Vạn Uyển, lúc lên lúc xuống, khoảng cách giữa hai người rất gần. Vạn Uyển cảm thấy có thể từ trong mắt của Diệp Dực nhìn thấy bộ dạng của bản thân 囧! Mặt đỏ hồng lên!
"Vẫn ăn chứ?"
"Ừ" Diệp Dực cầm chiếc đũa lên, mở miệng ăn, Vạn Uyển lần đầu tiên thấy được tướng ăn của thỏ, sức ăn của con voi trong truyền thuyết là cái dạng gì rồi. Còn chưa đầy năm phút đồng hồ, một bát cơm cà ri đã được ăn xong rồi.
Vạn Uyển xoa xoa tay chờ Diệp Dực khen ngợi, cơm cà ri chính là sở trường của mình đó!
Diệp Dực để đũa xuống, uống xong chén trà nóng. Con mắt không nhìn Vạn Uyển, nhếch miệng mặt lạnh, một hồi lâu mới nói, "Cơm tối là Tồn Chi làm à."
Vạn Uyển kinh ngạc nhìn anh, "Làm sao anh biết"
"Cách xa cậu ta một chút." Thanh âm của Diệp Dực lạnh như băng.
Vạn Uyển cau mày, "Mặc dù tôi là người trong quân đội của anh, nhưng mà chuyện kết giao bạn bè cũng không đến mức ngài quản chứ?"
Diệp Dực mặt lạnh nhìn Vạn Uyển, đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, thoáng dùng sức để cho cô ngã xuống ghế sa lon, sau đó phủ mình lên, chỉ dùng hai cánh tay chống đỡ.
Chóp mũi của hai người chỉ còn cách một cm.
"Anh cho rằng em ngốc, không nghĩ tới lại ngốc đến mức độ này."
Diệp Dực nói chuyện, trong giọng nói lại tràn đầy bất đắc dĩ.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |