Vay nóng Tinvay

Truyện:Ốc Sên Chạy - Chương 40

Ốc Sên Chạy
Trọn bộ 42 chương
Chương 40
Mùa xuân của lục hựu hựu
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)

Siêu sale Shopee


Vệ Nam muốn tạo bất ngờ cho Lục Song nên không gọi điện báo cho anh ấy biết là mình sắp về. Trước tiên cô về nhà chào bố mẹ, để bố mẹ thấy mình vẫn bình yên.

Mẹ vừa nhìn thấy con gái quay về là chạy ngay lại hết nắn rồi lại véo, hỏi hết chỗ này đau không đến chỗ kia ngứa không, hỏi han rất nhiều, sau đó xắn tay áo vào bếp làm món sườn xào cho con gái ăn.

Từ nhỏ đã thích ăn món sườn xào chua ngọt của mẹ, về sau Lục Song học được cách nấu món này. Ngày mai là sinh nhật của Vệ Nam, đột nhiên cô nảy ra ý nghĩ muốn tự tay làm món sườn xào nên chạy lon ton vào bếp học cách làm món sườn của mẹ.

Vệ Nam rất có năng khiếu nấu ăn, làm đúng theo hướng dẫn của mẹ, nửa tiếng sau liền bưng ra một đĩa sườn xào bốc khói nghi ngút, mùi vị cũng rất ngon, màu sắc bình thường, ngon hơn mấy trăm lần so với món sườn cháy mà Lục Song làm lần đầu tiên.

Vệ Nam vô cùng khoái chí, làm một đĩa mời bố mẹ ăn, sau đó lại làm một đĩa mang về, dự định lúc sinh nhật sẽ bày ra đĩa rồi thắp nến hoành tráng.

Nào ngờ khi Vệ Nam quay về ngôi nhà hai người sống cùng nhau thì không thấy Lục Song đâu.

Hôm nay là thứ sáu, có lẽ anh ấy phải đi làm thêm. Vệ Nam để sườn vào tủ lạnh rồi đi tắm. Tắm xong mà anh ấy vẫn chưa về, thế là Vệ Nam lại vào phòng sắp xếp đồ đạc, chiếc đồng hồ treo tường đã điểm 9 giờ tối. Vệ Nam bắt đầu thấy nóng ruột, cô ngồi lên giường, rút điện thoại gọi cho Lục Song.

Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nhấc máy.

Vệ Nam càng lo hơn. Vì công việc bận rộn nhưng Lục Song không bao giờ rời điện thoại, ngay cả lúc tắm cũng mang vào phòng tắm, anh ấy còn mua ba cục pin để thay đổi nhau. Mỗi lần gọi điện thoại chỉ cần đổ một hồi chuông là anh ấy nhấc máy luôn. Hôm nay anh ấy làm sao vậy nhỉ?

Vệ Nam càng nghĩ càng thấy lo lắng không yên, cô mở danh bạ điện thoại, tìm số của Chu Phóng ấn nút gọi.

Sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia nhấc máy: "Ai gọi đấy?"

"Em là Vệ Nam".

Chu Phóng vẫn giở cái giọng đùa cợt như xưa: "A, chào em dâu".

Vệ Nam nghiêm túc nói: "Anh có biết Lục Song đi đâu không?"

Chu Phóng cười ha hả: "Biết chứ, cậu ấy vào phòng vệ sinh".

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nhạc inh tai nhức óc, Vệ Nam nhíu mày: "Các anh đang ở quán rượu à?"

"Đúng vậy, mùa hè nắng nóng khó chịu, cùng nhau ra ngoài uống chút rượu, nhân tiện tìm chút cảm hứng". Chu Phóng trả lời đâu ra đấy.

Vệ Nam thở phào nhẹ nhõm: "Các anh uống ít thôi nhé".

Chu Phóng cười và nói: "Em gọi muộn quá. Cậu ấy uống nhiều lắm rồi. Ha ha, yên tâm, anh sẽ lập tức đưa cậu ấy về cho em giống lần trước".

Sau khi cúp điện thoại, Vệ Nam mới lẩm nhẩm chửi rủa, Chu Phóng lẽ ra anh nên chết chìm trong rượu mới đúng, sao anh thích uống rượu thế, lần nào đi cũng kéo Lục Song đi cùng.

Chưa đầy năm phút sau, Vệ Nam bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô vội chạy ra mở cửa.

Quả nhiên Lục Song đã về.

Trông anh chẳng giống dáng vẻ của một người "uống nhiều" chút nào. Mặt mũi tỉnh táo, sảng khoái, mỉm cười nhìn Vệ Nam và nói: "Sao em về mà không gọi điện để anh ra đón?"

Vệ Nam sa sầm mặt mày, nhìn Chu Phóng và nói:" Chẳng phải các anh đang ở quán rượu sao?"

Chu Phóng dựa vào tường, cười và nói: "Sợ hai người một tháng không gặp như cách ba mươi năm, anh đã dùng tốc độ đua xe thần tốc của mình nhanh chóng đưa Lục Song về cho em". Nói xong anh ấy xua tay: "Nhiệm vụ hoàn thành, không làm phiền hai người nữa. Bye. Hai người từ từ mà tâm sự".

Sau khi Chu Phóng về, Lục Song mỉm cười ngồi xuống giường, thấy vẻ mặt Vệ Nam rất khó coi, liền vỗ vai cô và nói: "Sao vậy? Vừa về nhà đã xị mặt ra rồi".

Vệ Nam hỏi: "Có phải anh đi đua xe cùng anh ta không?"

Lục Song sờ mũi:" Đúng vậy, dạo này hơi mệt, hôm nay sau khi anh tan ca anh lái xe cùng anh ấy đến đường cao tốc đua một vòng, điện thoại để rung nên anh không biết là em gọi". Lục Song ngừng một lát, quay sang nhìn Vệ Nam rồi cười: "Haizz... em phải biết rằng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, đưa bạn gái đi chơi, vì không biết lái xe mà bị kẹt giữa đường thì quả là điều đau khổ. Anh muốn tìm cao thủ luyện tay nghề nên đã bái Chu Phóng làm sư phụ".

Vệ Nam đứng phắt dậy, gườm gườm nhìn Lục Song: "Vì vậy, đi đua xe với anh ta anh thấy mình anh hùng lắm đúng không?"

Thấy Vệ Nam tức giận thực sự, Lục Song tiếp tục sờ mũi, vểnh tai lên nghe Vệ Nam lên lớp, tốc độ nói giống như súng liên thanh bắn quét.

"Anh thi lái xe tuy điểm lý thuyết rất cao ngưng khả năng thực hành tồi thế nào anh không biết sao? Bình thường cứ lái xe đến đoạn nào đông đúc nhộn nhịp là lại lái chậm như ốc sên, đường hẹp một chút là không lái xe qua được, quay xe thì toàn quệt vào vật chắn phía sau. Anh còn dám đi đua xe? Anh có thể so với Chu Phóng được không? Người ta là tay đua nghiệp dư, lại đã từng thi đua, coi ô tô như máy bay. Còn anh? Anh...anh không muốn sống nữa thì đưa cho em con dao, em cắt một phát vào động mạch cổ vừa nhanh vừa chuẩn, không cần phải chọn cái chết vòng vo như thế".

Vệ Nam tức giận đến nỗi khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu, tay chống nạnh như con sư tử con, tuôn một hồi tràng giang đại hải, trông cô ấy... thật đáng yêu. Lục Song vừa cười vừa gật đầu: "Vâng".

Thấy anh vẫn cười được, Vệ Nam tức quá lườm cho anh ấy một cái.

Có lẽ anh ấy không biết rằng khi biết tin anh ấy đi đua xe, mình đã lo lắng và sợ hãi thế nào. Lo anh ấy xảy ra chuyện, sợ mình và anh ấy chưa có ngày hạnh phúc bên nhau thì đã phải xa nhau mãi mãi. Người đã chết không thể cảm nhận được nỗi đau, chỉ có người còn sống là bị giày vò suốt phần đời còn lại.

Chúng ta vẫn còn rất nhiều điều chưa kịp nói với nhau, còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm. Chúng ta vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian nắm tay nhau, cùng nhau đi dạo. Chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai đang đợi chúng ta phía trước.

Khi bị ngã xuống hố nước, suýt chết đuối, lúc vùng vẫy dưới nước, điều mình nghĩ nhiều nhất chính là "Lục Song đang đợi mình". Cố dùng chút sức lực cuối cùng bò lên khỏi vũng bùn lầy, vừa khóc vừa cười, thầm hứa với mình rằng: Sau khi quay về, mình nhất định sẽ trân trọng từng ngày ở bên anh ấy.

Nào ngờ vừa về đến nhà anh ấy đã đón tiếp mình bằng món quà lớn như thế này.

Hồi ở Hải Nam, Vệ Nam đã được ngồi xe của Chu Phóng. Kỹ thuật lái xe của anh ta siêu việt thế nào Vệ Nam biết rất rõ. Thậm chí anh ta có thể lùi xe một góc 90 độ vào bãi đỗ xe. Còn Lục Song, anh ấy dám đua xe với Chu Phóng, rốt cuộc nguy hiểm thế nào anh ấy không hề suy nghĩ sao?

Vừa nghĩ đến việc anh ấy sẽ xảy ra chuyện, Vệ Nam ngột ngạt như sắp tắt thở vậy.

Trước đây, vì anh ấy luôn ở bên mình nên mình đã quá quen với sự hiện diện của anh ấy, tưởng rằng anh ấy sẽ không bao giờ rời xa mình, nhưng chẳng may anh ấy ra đi trước thì sao? Chẳng may có một ngày, Lục Song không còn nữa thì sẽ thế nào?

Vệ Nam... chưa bao giờ nghĩ đến khả năng ấy.

Lúc này đây, Vệ Nam bỗng nhận ra một điều thì ra Lục Song không thể mãi mãi chờ dợi mình, không phải là chỉ cần quay đầu lại mình có thể nhìn thấy anh ấy, có lẽ một ngay fnào đó, khi mình quay đầu lại, phía sau mình trống không, chẳng có gì cả.

Bỗng nhiên Vệ Nam thấy sống mũi cay cay, cô cúi đầu xuống, buồn rầu ngồi xuống giường.

Im lặng một lúc rất lâu, cô khẽ hỏi: "Đây là lần thứ mấy anh cùng anh ta đua xe?"

"Lần đầu tiên". Lục Song ngoan ngoãn trả lời.

"Lần sau đưa em đi cùng, để em ngồi bên cạnh anh".

Lục Song quay sang nhìnVệ Nam với ánh mắt nghi ngờ, chỉ thấy cô cúi đầu, nói khe khẽ: "Dù anh lái ô tô như lái máy bay, sau đó xảy ra chuyện gì thì em cũng có thể cùng anh ra đi". Vệ Nam mỉm cười, nắm chặt tay rồi nói tiếp: "Như vậy còn tốt hơn việc em ngồi một mình ở nhà mà lòng như lửa đốt, cuối cùng nhận được điện thoại của bệnh viện đến nhận xác".

Ngừng một lát, cô ấy ngẩng đầu lên và nói: "Muốn đi đua xe đúng không, đưa em đi cùng".

Lục Song không cười nữa, im lặng một lúc lâu.

Những lời nói ấy khiến một Lục Song mặt dày vốn hài hước dí dỏm không biết nói gì, đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, nhìn cô ấy cố tỏ ra bình tĩnh, cuối cùng Lục Song cũng hiểu được sự lo lắng quan tâm của cô ấy và tình cảm mà cô ấy dành cho mình, vị trí của mình trong lòng cô ấy.

Điều mà Vệ Nam nghĩ đến chính là cùng sống chết với mình.

Cô ấy không muốn chấp nhận sự thực mình bỏ cô ấy mà đi. Mình yêu cô ấy như thế, làm sao có thể để cô ấy phải chịu đựng nỗi khổ đau ấy được?

Lục Song thấy tim mình đập thình thịch, anh dang rộng hai tay ôm Vệ Nam vào lòng, cảm giác cô ấy đang run lên vì sợ hãi. Lục Song thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô ấy.

"Vệ Nam, em yên tâm, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện, anh sẽ giữ cái mạng này để bảo vệ em". Lục Song siết chặt tay, ghé sát vào tai cô ấy, dịu dàng nói: "Sau này anh sẽ không đi đua xe nữa, anh sẽ đến trường học lái xe, được không?"

Vệ Nam gật đầu, ôm anh thật chặt, một lúc lâu sau cô mới nói: "Em đã hứa với anh trở về an toàn, em không nuốt lời. Vì vậy anh cũng phải giữ lời hứa, không được nuốt lời".

Cô dụi đầu vào lòng Lục Song, nước mắt chảy xuống áo anh. Vì miệng Vệ Nam áp sát vào ngực Lục Song nên khi nghe cô nói anh cũng thấy tim mình run theo. Lục Song không nói gì, chỉ nâng mặt Vệ Nam lên rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô ấy.

Dường như muốn làm tiêu tan nỗi bất an trong lòng cô ấy, dường như muốn nói thay cho lời hứa "sẽ không nuốt lời", nụ hôn của Lục Song rất dịu dàng và ấm áp, cánh tay siết chặt hơn khiến Vệ Nam cảm thấy khó thở.

Hôn xong, hai người nhìn nhau. Đã lâu rồi không gặp, sự lo lắng và nỗi nhớ mong bỗng chốc trào dâng trong lòng, cả hai không kìm được nỗi xúc động, nhìn nhau rồi lại hôn nhau.

Nụ hôn dịu dàng dần trở nên mãnh liệt hơn, mặt Vệ Nam trắng hồng trông rất đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau mãnh liệt như thế. Mấy lần hiếm hoi trước đây Lục Song hôn rất dịu dàng, chỉ hôn rất nhẹ. Còn lúc này lại giống như cơn mưa bão giữa mùa hè khiến Vệ Nam hốt hoảng không biết nên làm thế nào, chỉ biết nắm chặt áo sau lưng anh ấy, các ngón tay nắm thật chặt, để lại những vết nhăn trên áo.

Khi anh ấy nhẹ nhàng đặt mình lên giường, Vệ Nam căng thẳng đến nỗi không thở được. Dường như Lục Song cũng đang cô gắng kìm nén điều gì đó, nhịp thở bỗng trở nên mạnh hơn, trong mắt xuất hiện những tia màu khác thường. Vệ Nam hiểu rất rõ điều đó có nghĩa là gì nên nhắm mắt lại.

Nhưng Lục Song chỉ hôn nhẹ lên trán cô rồi nói: "Em ngủ sớm đi nhé". Nghe giọng anh ấy khàn khàn khác thường, Vệ Nam đỏ bừng cả mặt, một lúc sau mới ngồi dậy ôm anh ấy.

Lục Song ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

Mặt Vệ Nam đỏ như gấc chín, quyết đâm lao thì phải theo lao, mặt dày chủ động hôn anh ấy.

Lục Song than thở một tiếng, anh tỏ vẻ quân tử đã khó khăn lắm rồi, vì sao em lại khiêu khích bản tính tốt đẹp của anh. Em tự làm tự chịu, đừng trách anh lột mặt nạ đấy nhé!...

Lần thứ hai đè người Vệ Nam xuống, Lục Song ghé sát vào tai cô ấy, khẽ nói: "Vệ Nam, anh yêu em".

Vệ Nam gật đầu, nhắm mắt.

Lục Song đặt tay lên đai váy ngủ của Vệ Nam, dừng lại một lúc, giống như đang chờ câu trả lời của cô ấy. Lông mày Vệ Nam hơi rung rung, dường như hơi căng thẳng, tay nắm chặt ga trải giường, không nói gì.

Nhận được sự đồng ý ngầm của Vệ Nam, Lục Song mỉm cười, những ngón tay dài lướt qua đai váy của cô ấy, chiếc áo sơ mi cũng nhanh chóng được cởi bỏ.

Vệ Nam thấy rất xấu hổ nên từ đầu đến cuối đều nhắm chặt mắt, sợ rằng khi nhìn thấy anh ấy khỏa thân mình sẽ chui xuống đất mất. Vì nhắm mắt nên cảm nhận càng sâu sắc hơn. Nụ hôn của anh ấy trên cơ thể mình nhẹ nhàng mà nóng ấm như muốn làm tan chảy toàn thân vậy. Đầu ngón tay khô và ấm nhẹ nhàng vuốt ve thân thể...

Vệ Nam nhăn mặt, túm chặt ga giường, cố hết sức thở thật sâu để điều chỉnh cảm giác đau của lần đầu tiên. Lục Song hôn nhẹ để chuyển hướng chú ý của Vệ Nam. Cô thấy không đau nũa, nhẹ nhàng vòng tay ra sau ôm Lục Song thật chặt, thả lỏng toàn thân để đón nhận anh ấy.

Khoảnh khắc hai người hòa vào làm một ấy khiến người ta có cảm giác vô cùng mãn nguyện và ấm áp. Cảm giác ấy dần dần trào ra khỏi tim, mãnh liệt như muốn lan ra khắp các tế bào của cơ thể. Vệ Nam nghĩ, có lẽ, đó chính là hạnh phúc.

Một cơn gió nhẹ dần dần thổi bay bức rèm trắng xóa, ánh nắng tràn vào phòng, nhẹ nhàng hất xuống giường.

Chiếc giường hơi lộn xộn, hai người đang ôm nhau ngủ ngon lành.

Lục Song đã tỉnh từ rất lâu, một buổi sáng hiếm có, không muốn nhét đá vào người gọi cô ấy dậy. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi vào mặt khiến từng đường nét trên khuôn mặt Vệ Nam trở nên thật mềm mại, đáng yêu. Lục Song mỉm cười, ghé môi hôn cô.

Đột nhiên Vệ Nam mở mắt, hốt hoảng nhìn xung quanh, sau đó, mặt đỏ bừng lên như vừa mới chợt nhớ ra chuyện gì vậy, cô đẩy Lục Song ra rồi chui vào trong chăn.

Lục Song sớm đã biết cô ấy sẽ phản ứng như vậy, nhẹ nhàng vỗ vào cái kén do cô ấy tự tạo ra rồi dịu dàng nói: "Nếu mệt thì ngủ thêm chút đi. Hay là em muốn ăn sáng trước, ăn xong rồi ngủ?"

Vệ Nam khẽ nói: "Em không đói, anh mau đi làm đi, muộn rồi đấy".

"Hôm nay là cuối tuần, anh không phải đi làm".

"Vậy thì về phòng online đi".

Lục Song biết cô ấy xấu hổ nên gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa, bỗng quay đầu lại, thấy Vệ Nam đang thò đầu ra khỏi chăn nhìn mình, mắt trợn trừng trừng như đang nhìn kẻ thù giết cha vậy.

Lục Song sờ mũi rồi cười và nói: "Theo anh, em nên đi tắm cái đi..."

Sau khi Lục Song ra khỏi cửa, Vệ Nam mới nhăn nhó bỏ chăn ra, quấn cái khăn tắm vào người rồi chạy thẳng vào phòng tắm. Vừa chạy vừa lẩm nhẩm, quả nhiên con người không được kích động, tối qua vừa kích động một cái là đã trở thành kẻ sa ngã rồi.

Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi rảnh rỗi thế này, Lục Song ngồi trên sòa đọc báo. Vệ Nam xấu hổ e dè mãi, cuối cùng cũng chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, đi ra phòng khách, cười hì hì: "Anh ăn sườn xào không?"

Lục Song không nói gì.

Vệ Nam vừa cười vừa ngồi xuống ghế. Lục Song đặt tờ báo xuống, nhìn Vệ Nam rồi dịu dàng nói: "Ra ngoài ăn cơm đi. Anh mời. Món sườn cứ để lại trong tủ lạnh, dùng vào việc khác".

Vệ Nam đành phải gật đầu, cùng anh ấy ra ngoài ăn.

Có lẽ đi với Chu Phóng nhiều rồi nên kĩ thuật lái xe của Lục Song tiến bộ hơn rất nhiều, đi thẳng từ nhà đến nhà hàng mà không gặp chút khó khăn nào.

Điểm đến là một nhà hàng mới mở gần đó, không gian rất được, bàn ghế sắp xếp khéo léo trong khu vườn ngoài trời, xung quanh có núi có nước, cây lá xanh tươi, hương hoa ngào ngạt. Lúc ấy trời đã tối, đèn hai bên đường bật sáng, cảm giác mờảo như đang trong cõi mộng. Vòi phun nước giữa phòng ăn nhấp nháy sáng rực rỡ, những giọt nước bắn ra trông giống như những hạt ngọc lung linh sắc màu. Bên cạnh vòi phun nước hình tròn có một sân khấu nhỏ, trên đó có đàn piano. Nhạc sĩ trẻ tuổi đang chơi đàn piano, những ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn tạo ra những âm thanh du dương, dịu dàng, nữ ca sĩ đứng cạnh đang ngân lên bài hát tiếng Anh cổ điển với giọng hát khàn đặc trưng. Khung cảnh ấy khiến tâm trạng con người vui vẻ hẳn lên. Hai người ngồi đối diện ăn suất cơm của đôi tình nhân. Lục Song giúp Vệ Nam cắt bít tết rồi đưa cho cô. Vệ Nam cúi đầu xoa mồ hôi trong lòng bàn tay. Tối qua vừa làm chuyện thân mật nhất, bây giờ ngồi đối diện với anh ấy, Vệ Nam bỗng thấy trong lòng có cảm giác gì đó rất kì lạ và cang thẳng. ăn một bữa cơm mà mướt mải mồ hôi, khó khăn lắm mới ăn xong. Vệ Nam khẽ thở phù, đang định đứng đậy thì Lục Song mỉm cười, ấn vai cô xuống và nói: "Chờ chút".

Lục Song vẫy tay gọi thanh toán, ghé vào tai nhân viên phục vụ nói vài câu. Cô nhân viên ấy vừa cười tít mắt vừa gật đầu.

Vệ Nam đang nghi ngờ không biết chuyện gì thì Lục Song quay sang và nói: "Hôm nay là sinh nhật em, anh có món quà tặng em, em ngồi đấy chớ động đậy".

Vệ Nam giật nảy mình. Tối qua xúc động quá, suýt nữa thì quên sinh nhật mình. Mình đã làm sẵn món sườn xào, định cùng anh ấy ăn bữa tối với nến. Nào ngờ món sườn đã bị đông cứng trong tủ lạnh, hai người ra ngoài ăn cơm, quên luôn cả việc ấy.

Vệ Nam ngồi im một chỗ. Lục Song thong thả bước lên sân khấu, cầm micro. Trông anh thật bảnh bao lịch sự.

"Tôi muốn tặng một bài hát cho người con gái tôi yêu".

Lục Song vừa dứt lời, tất cả mọi người trong nhà hàng đều dồn ánh mắt về phía anh. Vệ Nam ngẩng đầu nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt của anh đang hướng về phía mình, cô không khỏi giật minh, nắm tay thật chặt.

Tokyo, New York, dù ở bất kì nơi nào anh cũng sẽ cùng em ngồi trên tàu điện ngầm của hạnh phúc.

Đi bộ, dạo phố, tìm chút âm nhạc, nếu mệt rồi anh sẽ xách giày cho em.

Dù cho tắc đường, mất điện hay tuyết rơi, ngày nào anh cũng muốn cùng em hạnh phúc như ngày lễ tình nhân.

Ánh sao, âm nhạc cùng một li cà phê nóng, chỉ muốn cho em tất cả những gì lãng mạn nhất.

Hãy để anh làm người đàn ông của em, hai tư tiếng không ngủ, nhẹ nhàng bảo vệ em, cảm giác ấm áp ấy sẽ không bao giờ phai.

Dù cho thế giới này có hỗn loạn thế nào thì chúng ta vẫn sẽ ôm nhau thật chặt, dường như anh cảm nhận thấy nụ cười ẩn trong khóe môi của em.

Giai điệu quen thuộc vang lên, giọng hát trầm lắng của Lục Song lan tỏa ra không trung, giống như một cơn gió ấm áp thổi vào tim khiến tim gợn sóng. Anh ấy cầm micro say sưa hát, giọng vốn đã hay truyền qua micro càng hay và du dương hơn. Vệ Nam ngẩng đầu nhìn anh ấy, dưới ánh đèn nhẹ nhàng, Lục Song nhắm mắt hát, trông anh ấy thật tuyệt vời. Vệ Nam thấy lòng ấm áp vô cùng.

Sau khi hát xong bài Làm người đàn ông của em của Trương Tín Triết, Lục Song nói từng câu từng chữ: "Vệ Nam, lấy anh nhé!"

Vệ Nam ngây người, ở khoảng cách xa như thế, cô nhìn thấy ánh mắt của Lục Song lấp lánh như ngàn sao. Cảm giác có giọt nước mắt nóng ấm chảy ra khỏi khóe mắt, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ, có một người đang nhẹ nhàng tiến về phía mình.

Lục Song khẽ cười, anh đứng trước mặt Vệ Nam, tay cầm bó hoa hồng mà nhân viên phục vụ đưa cho, khẽ nói: "Lấy anh nhé!"

Đợi một lúc lâu mà không thấy Vệ Nam phản ứng gì, Lục Song khẽ thở dài, vuốt mái tóc rất ngầu rồi nói: "Không phải em muốn anh làm lại một lần nữa đấy chứ. Lần đầu tiên cầu hôn, anh cũng rất căng thẳng. Em mau nói đi, nể nặt chút mà".

Vệ Nam ngẩng đầu lên, cười và nói: "Vâng".

Lục Song mỉm cười ôm cô ấy vào lòng, không cần để ý đến bó hoa hồng kẹp chặt trước ngực đã bị biến dạng, chỉ ôm thật chặt, giống như cuối cùng đã tìm thấy một nửa cuộc đời mình, chỉ muốn ôm thật chặt, mãi mãi không muốn buông tay.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và lời chúc phúc của các đôi yêu nhau, ở phía sân khấu, ánh đèn vụt sáng, ánh sáng nhấp nháy giống như trong cõi mộng. Cuối cùng, ánh đèn màu ấy hiện lên bốn chữ: Hựu Hựu, Mộc Nam. Bốn chữ được tách ra từ tên của hai người, được bao bọc bởi các kí tự của tình yêu, trông thật đẹp, thật hài hòa.

Thành phố về đêm tràn ngập trong ánh đèn, hai người dắt tay nhau đi trên đường, gió thổi mát lộng. Vệ Nam thấy hơi lạnh, Lục Song liền cởi áo ngoài khoác lên người cô ấy.

Vệ Nam khẽ nói: "Cầu hôn thôi mà, việc gì phải phóng đại như thế? Anh không thấy xấu hổ nhưng em thấy xấu hổ".

Lục Song khẽ cười: "Chỉ có một mình anh cầu hôn với em thôi. Vì vậy anh phải làm long trọng một chút để em nhớ mãi".

"... Ai bảo là em chỉ lấy một mình anh".

Lục Song quay sang nhìn Vệ Nam, nghiêm túc nói: "Em yên tâm, sau khi kết hôn anh sẽ không để em có bất kì cơ hội bắt cá hai tay nào, những người đàn ông khác biết em là hoa đã có chủ rồi sẽ không cầu hôn với em đâu. Vì vậy đay là lần cầu hôn duy nhất của em. Em phải biết trân trọng mới đúng". Nói xong Lục Song khẽ thở dài: "Cũng là lần cầu hôn duy nhất của anh. Anh vẫn chưa kịp luyện tập, lúc nãy căng thẳng đến nỗi mồ hôi chảy đầy tay. May mà nhà hàng này Chu Phóng giới thiệu. Dĩ nhiên anh ta cũng có điều kiện".

"Điều kiện gì?"

"Khi nào chúng ta kết hôn, anh ấy muốn làm phù rể".

Phù rể? Người như Chu Phóng nên gọi là "phù dê" mới đúng.

"Còn nữa..." Lục Song liếc nhìn Vệ Nam.

Vệ Nam gườm gườm: "Anh ta còn muốn gì nữa?"

"Sau này sinh con phải nhận anh ấy làm cha nuôi. Chuyện này anh đã nhận lời với anh ấy từ khi ở Hải Nam rồi". Lục Song nghiêm túc nói: "Anh cần hỏi ý kiến của em vì dù gì em cũng là mẹ của bọn trẻ".

"... Hải Nam?" Vệ Nam im lặng một lúc, "Thì ra anh đã mưu đồ từ rất lâu rồi".

Lục Song khẽ cười; "Em không đồng ý cũng không sao, anh có thể tự dàn xếp với Chu Phóng".

"Nhắc đến em bé... Tối qua đã uống thuốc tránh thai chưa?"

"... Chưa". Lục Song ca thán: "Ai mà biết trước được sẽ xảy ra chuyện ấy chứ, quá đột ngột, ngay cả người mặt dày như anh cũng cảm thấy bàng hoàng nữa là...".

Vệ Nam ngập ngừng nói: "Thế chẳng may... em mang thai thì làm thế nào?"

Lục Song sờ mũi và nói: "Chắc tỉ lệ trúng thưởng của anh không cao như vậy đâu. He he... Nếu em mang thai, anh sẽ đi mua xổ số".

Vệ Nam trợn mắt nhìn anh ấy rất lâu, cuối cung cũng chỉ biết lườm một cái.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-42)