Vay nóng Tima

Truyện:Hoa Khôi Tiểu Thiếp - Chương 06

Hoa Khôi Tiểu Thiếp
Trọn bộ 10 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Thân thể không thoải mái, Thủy Vũ Nương lúng túng cung kính dâng trà, Lí thị lại hất một cái làm đổ hết lên người nàng.

“Uống tiện trà không bằng uống nước tiểu của dã cẩu. ” Lí thị còn chưa nhìn kỹ Thũy Vũ Nương, hôm nay cần phải đánh giá nàng một phen mới được.

“Ách……” Thủy Vũ Nương bị hành động cùng lời nói nhục nhã Lí thị dọa cho ngây người.

“Như thế nào? Muốn cãi sao?” Lí thị khinh miệt hất cằm.

Lí thị rất khó hầu hạ, bởi vì nàng vừa không thích mềm cũng không thích cứng, cho nên Thủy Vũ Nương muốn tranh cãi với nàng quả thực là còn khó hơn cả lên trời.

Nhìn Lí thị gương mặt lạnh lùng, Thủy Vũ Nương không tự chủ được rùng mình.

Hình cung ở khóe miệng Lý thị thật đáng sợ……Thủy Vũ Nương sao dám lỗ mãng, huống chi Lí thị còn là mẫu thân của tướng công nàng, Thủy Vũ Nương lại càng không dám cãi, chỉ có thể cúi đầu …

“Nương……” Thủy Vũ Nương nhẹ nhàng kêu.

“Ai cho phép ngươi gọi ta là nương?” Lí thị lãnh mâu sắc bén dừng ở gương mặt khốn quẫn của nàng.

Tiểu Nhạn Tử bất bình thay nàng, “Không gọi nương, thế gọi lão thái bà sao?”

“Hỗn xược! Nha đầu thối nhà ngươi nói cái gì? Đồ vô lễ!” Lí thị nghe vậy giận không thể át quát mắng.

“Tiểu Nhạn Tử, ngươi như vậy không được, mau xin lỗi lão phu nhân. ” Thủy Vũ Nương vội vàng trách cứ Tiểu Nhạn Tử, cá tính Tiểu Nhạn Tử kia tùy hứng làm bậy sớm hay muộn cũng hại nàng thôi.

“Tiểu thư, ta đâu có tính tình tốt như vậy, muốn ta bồi tội, cửa sổ còn không có đâu!” Tiểu Nhạn Tử gặp lão phu nhân lên mặt nạt người, nhất thời bất chấp tất cả đứng dậy thở hồng hộc phản bác.

“Tiểu Nhạn Tử! Ngươi nói gì?!” Thủy Vũ Nương sốt ruột mắng.

“Ta không có nói sai, người không biết bà bà này khinh người sao?” Tiểu Nhạn Tử không biết mình đúng hay sai, cứ đúng lý hợp tình nói, “Ta chỉ là thấy bất công cho chủ tử thôi!”

“Không cần, ta có lẽ không có phúc phận nhận lời xin lỗi của nàng. ” Lí thị bất mãn lên tiếng.

Lí thị bực bội liếc Tiểu Nhạn Tử, Tiểu Nhạn Tử trong mắt nàng bất quá chỉ là cái nha hoàn không giáo dưỡng, nàng không muốn cùng người thấp kém như vậy đấu khẩu làm gì.

Thủy Vũ Nương cảm thấy không khí có chút căng thẳng, đành phải giảng hòa ôn nhu cười.

“Tiểu Nhạn Tử, đi đem thạch hồ đào, hạch đào, cùng với ít bánh điểm tâm GiangNamta làm mang tới cho lão phu nhân dùng đi!”

“A! Ta không có phúc ăn điểm tâm ngươi làm a! Hơn nữa ta làm sao biết được ngươi vốn là một kỹ nữ, chắc gì không động thủ với ta. ” Lí thị cay nghiệt nói tiếp:“Nâng đầu của ngươi lên cho ta cẩn thận nhìn một cái xem nào. ”

Thủy Vũ Nương sợ hãi, cả người run run từ từ ngẩng đầu.

Lí thị nhìn dung nhan tuyệt mỹ đoan trang của nàng không khỏi thầm mắng nhi tử một tiếng vô dụng trong lòng, không ngờ nhi tử lại để cho con hồ ly tinh này chơi đùa trong lòng bàn tay.

“Ta không thừa nhận một kỹ nữ không biết xấu hổ như ngươi làm tức phụ nhi(con dâu), thú ngươi vào cửa, thật sự là bại hoại Thượng Quan gia môn chúng ta!”

“Nương……” Thủy Vũ Nương ngây ra như phỗng.

“Ta nói rồi, đừng gọi ta là nương! Ta không thừa nhận ngươi là tức phụ nhi của ta. ” Lí thị thấy ngũ quan Thủy Vũ Nương nhăn thành một khối, không khỏi đắc ý dào dạt nhếch miệng cười lạnh.

“Vậy … ta nên gọi như thế nào cho phải?” Lời nói của Lí thị đả kích thật sâu tâm Thủy Vũ Nương, Thủy Vũ Nương hiểu được mình không được bà bà này chào đón.

Này cũng khó trách, một ngày thân là nữ tử thanh lâu, vận mệnh cuộc đời nhất định bị hủy diệt rồi, nàng nghĩ bản thân bị khinh bỉ là chuyện đương nhiên, Thượng Quan Ngự Phong không chê thân thế của nàng, nàng đã thỏa mãn lắm rồi, đâu thể vì ánh mắt ti bỉ của bà bà mà có lời oán hận đâu?

“Về sau gọi ta là phu nhân đi!”

“Kia…… vậy còn trước người nọ thì sao?”

“Đương nhiên là gọi theo Phong nhi. ” Lí thị mắt lạnh đánh giá nàng.

“Xem ngươi dụ dỗ liền biết ngươi không phải cái thứ gì tốt, hôm qua thật đúng là dâm đãng! Cách tường vẫn nghe được tiếng kêu của ngươi. Không chỉ có thế, còn phải phái gia nô nhà ta xoa bóp gân cốt cho ngươi, a! Ngươi thật đúng là biết hưởng thụ a, không biết ngươi đem lễ nghĩa liêm sỉ quăng đi đâu, loại chuyện bại hoại như vậy cũng làm được! Nói nhanh, hồ ly tinh nhà ngươi đến tột cùng đã cho Phong nhi uống loại thuốc gì, nếu không nó như thế nào coi trọng ngươi – một kỹ nữ lầu xanh như vậy?!”

Thủy Vũ Nương cảm nhận cõi lòng nàng như đang rơi, rơi xuống…… tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng, bất quá lại không thể trốn tránh, Thủy Vũ Nương đau khổ nhìn Lí thị.

“Lưu lạc vào chốn thanh lâu, ta cũng đâu nguyện ý a……”

“Mặc kệ ngươi có nỗi khổ gì, ở trong mắt ta, lầu xanh là nơi dơ bẩn nhất, cho nên đừng nghĩ ta sẽ vui lòng đón nhận ngươi. ” Lí thị xem thường, bởi nàng thống hận nữ tử thanh lâu nhất.

Lí thị làm sao mà quên được phu quân cũng từng phản bội mình chỉ vì một nữ nhân dơ bẩn đó?

Tuy phu quân tráng niên sớm thệ(mất sớm), Lí thị thành quả phụ lại vẫn khó có thể quên sỉ nhục trong quá khứ, chuyện này đương nhiên ai cũng biết.

Mà nó đã thật sâu tổn thương tâm Lí thị, trong lòng Lí thị vĩnh viễn không thể xóa bỏ vết thương ấy, nhớ ngày đó Thượng Quan Ngạn vì muốn khiến giai nhân vui mà thậm chí suýt nữa cắt đứt tình cảm phu thê của bọn họ……

Nỗi nhục này nàng mãi mãi ghi nhớ trong lòng.

Thượng Quan Ngạn lúc trước vì thú nữ tử thanh lâu kia đã bỏ ra nghìn vàng.

Nay…… Không thể ngờ được nhi tử của hắn — Thượng Quan Ngự Phong rập khuôn theo cha, để chuộc thân cho nữ tử thanh lâu mà quăng ra vạn lượng, sao không thể bất mãn cho được? Sao Lí thị không hận Thủy Vũ Nương cho được?

Trong quá khữ từng có một nữ nhân lầu xanh tâm địa xấu xa.

Nàng sao lại không cẩn thận với Thủy Vũ Nương chứ?

Chẳng lẽ chờ đến khi mọi chuyện tồi tệ đến mức không thể vãn hồi mới hối hận ư?

Nàng thậm chí đang hoài nghi Thủy Vũ Nương tiến vào Thượng Quan gia môn cũng chỉ vì tranh quyền đoạt lợi.

Trước khi Thủy Vũ Nương hành động, cần dùng hết biện pháp đuổi nó ra khỏi gia môn mới được.

“Ta sẽ kiên nhẫn chờ phu nhân nguyện ý tiếp nhận ta mới thôi……” Thủy Vũ Nương một lần nữa rót ly trà, cung kính đưa tới trước mặt Lí thị.

Lí thị lại lần nữa không cảm kích giơ cánh tay, một phen hất đổ chén trà trong tay nàng.

“Choang” Một tiếng, cái chén vỡ vụn trên đất!

“Ai da –” Trà nóng bắn tung tóe không cẩn thận hắt ngược lại vào người Lí thị.

“Ngươi là đồ nữ nhân không có lương tâm!” Lí thị kinh thiên động địa kêu gào:“Ta bất quá mới mắng ngươi vài câu, ngươi liền cố ý đánh vỡ cái chén, cái chén vỡ không quan trọng, nay ngươi làm da thịt của ta bị phỏng, xem ngươi ăn nói thế nào với nhi tử của ta, ta nghĩ ngươi là cố ý muốn đem trà nóng hắt vào người ta đi!”

“Tức phụ không cố ý –” Thủy Vũ Nương vẻ mặt vô tội nhìn bà bà, gấp đến độ lấy ra khăn tay, muốn tiến lên coi thương thế Lí thị, lại bị Lí thị vô tình đẩy ra.

“Hừ! Ta không nghĩ ngươi sẽ có lòng tốt, lại càng không cho rằng ngươi là thiệt tình yêu Phong nhi của ta, nếu muốn ta tiếp nhận ngươi, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây!” Lí thị kêu gào, “Ta nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp sớm đuổi ngươi đi, chờ ngươi cướp đi tài sản Thượng Quan gia, bại hoại thanh danh Thượng Quan gia, đến lúc đó đâu còn kịp nữa?”

Thủy Vũ Nương tâm cả kinh, dùng thanh âm bi thương lên tiếng:

“Phu nhân! Người đừng đuổi ta đi, ta không tham tiền, tin ta –”

“Hừ!” Lí thị hừ thanh bất vi sở động.

“Cầu người tin tưởng ta, phu nhân?” Thủy Vũ Nương van xin.

Lí thị vẫn làm như không nghe thấy.

“Phu nhân……” Thủy Vũ Nương tiếp tục kêu, ngữ điệu tràn ngập khẩn cầu.

“Hảo!” Lí thị đột nhiên thâm ý nói:“Muốn làm người của Thượng Quan gia, rất đơn giản, ngươi chỉ cần tuân thủ một số quy tắc, chúng ta ngày sau sẽ hảo hảo ở chung. Ta cũng không phải một bà bà ương ngạnh, không cần ngươi tới phụng dưỡng ta, nhưng nha hoàn, nô bộc trong nhà kỳ thật không nhiều, như thế này đi, đồ ăn sáng mỗi ngày của Phong nhi đều do ta tự mình chuẩn bị, hiện nay ngươi bước vào Thượng Quan gia, trở thành tức phụ nhi của ta, vậy tất cả việc ta làm dĩ nhiên sẽ giao hết cho ngươi, để ta được hưởng thanh phúc. ”

Thủy Vũ Nương nghe vậy, nghĩ đến chính mình đã được nhận, không khỏi mừng rỡ liên tục gật đầu.

“Ta sẽ, ta sẽ làm việc theo ý người, ta sẽ cố gắng làm một tức phụ tốt”

Lí thị bắt đầu lên giọng:

“Thứ nhất, ngươi mỗi ngày rời giường vào giờ dần, chuẩn bị điểm tâm sáng cho Phong nhi và ta. ”

“Giờ dần?” Thủy Vũ Nương giật mình, giờ dần là lúc mọi người đang hết sức mộng đẹp, liền ngay cả mặt trời còn chưa hiện lên đỉnh núi đâu!

“Có khó khăn sao? Ta mỗi ngày đều rời giường thời gian này. ”

“Không — không thành vấn đề, ta sẽ dậy đúng giờ. ” Thủy Vũ Nương nuốt xuống nước miếng, kiên trì ưng thuận.

“Thứ hai, sài lương(củi) trong nhà luôn không đủ dùng, người làm cũng không đủ, chúng ta tiết kiệm từ trước đến nay quen rồi, không muốn cho người đi mua, như vậy –” Lí thị ám chỉ nhìn nàng liếc mắt một cái.

Thủy Vũ Nương chuyên chú nghe, thấy bà bà nói đến đây đột nhiên tạm dừng, nàng thông minh lập tức hiểu ý tứ, vội vàng gật đầu đáp.

“Ta sẽ theo mọi người lên phía sau núi đốn củi, người yên tâm. ”

“Xem ra ngươi rất có khả năng, ai! Ta mệt mỏi nhiều năm như vậy cuối cùng có thể hưởng thanh phúc rồi. ” Lí thị ra vẻ vui mừng.

“Đúng rồi, chuyện cao thấp trong phủ, ngươi ít nhiều cũng tham gia giúp đỡ một chút, mặc dù có nha hoàn, nô tài, bất quá ta vẫn là không an tâm, cho nên từng ấy năm tới nay, ta đều hỗ trợ, ngươi nhưng đừng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của một thiếu nãi nãi(thiếu phu nhân) với bọn họ. ”

“Ta sẽ không. ” Thủy Vũ Nương mặc dù thấy có chút quái dị, nhưng vì để vui lòng bà bà, nàng trừ bỏ gật đầu, vẫn là gật đầu.

“Ân! Như vậy ta an tâm rồi. ” Lí thị đứng lên, đắc ý xoay người rời đi.

“Tiểu thư, ngươi như thế nào có thể đáp ứng yêu cầu vô lý của lão thái bà kia, nói thế nào thì người cũng là thiếu nãi nãi của cái nhà này. ” Tiểu Nhạn Tử kéo tay Thủy Vũ Nương, phẫn nộ nói.

“Chuyện xảy ra hôm nay, ngươi một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài. ” Thủy Vũ Nương thất hồn lạc phách đẩy Tiểu Nhạn Tử ra, mờ mịt một mình đi trở về sương phòng.

Nàng có thể oán cái gì? Mà lấy tư cách gì để oán đây?

~ ~ ~

“Phong nhi, nhìn thiếp của con đi, ta bất quá mắng nàng vài câu, nàng lại giở thói ngang ngược hắt nước làm ướt hết ta!”

Lí thị thành quả phụ hơi sớm, Thượng Quan gia tam đại đan phó, chỉ có nhi tử là Ngự Phong, nàng yêu thương nâng niu như bảo bối, mà Thượng Quan Ngự Phong cũng rất tận trung tẫn hiếu với nàng.

Nhưng từ khi thú Thủy Vũ Nương, tâm của nhi tử dần dần hướng về người thiếp, thậm chí vì nữ nhân đó mà cường thế cãi lời nàng.

Lí thị sớm khó chịu đến cực điểm, nay thật vất vả trông được nhi tử về nhà, lập tức nước mắt tung hoành ngang dọc kể khổ, mà nội dung thì chẳng có tính thật thà chút nào.

“Nương. ” Thượng Quan Ngự Phong kinh ngạc chạy đến ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, khó hiểu nắm bàn tay đầy nếp nhăn của nàng, “Thực sự có chuyện như vậy? Nương nhi tính tình thập phần ôn hòa, nàng sao lại……”

Nghe vậy Lí thị bất mãn khóc gào:

“Vậy ý tứ ngươi là nói những lời này tất cả đều là nương bịa đặt? Ngươi tin ả, mà một mực chắc chắn nương là người nói dối sao?”

“Nương! Ta đâu có bảo người nói dối? Ta đương nhiên tin nương, nhưng là Nương nhi……” Ai! Nương nhi tuy rằng lừa gạt hắn, nhưng Thượng Quan Ngự Phong tin tưởng nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy, hắn không tin Thủy Vũ Nương lại đối đãi với mẫu thân hắn thế này nha.

“Nhưng cái gì? Ta xem ngươi là thực bị hồ ly tinh này làm cho mê muội rồi!” Lí thị giận không thể át đập bàn nói.

“Nương! Sao có thể nói như vậy? Nói gì đi chăng nữa, Nương nhi cũng đã là tức phụ nhi của người. ” Thượng Quan Ngự Phong nóng lòng trấn an mẫu thân.

“Ta sớm nói qua, chuyện này đánh chết ta cũng không thừa nhận, chính vì như thế, nàng mới muốn trả thù ta, dùng nước trà hất vào người ta. ” Thấy Thượng Quan Ngự Phong che chở Thủy Vũ Nương, Lí thị nhất thời bực bội, nói xong, liền một phen nước mắt nước mũi, thút thít khóc:

“Đáng tiếc cha ngươi tráng niên sớm thệ, để lại một mình ta thủ tiết vì hắn, một mình cần kiệm nuôi dưỡng nhi tử, dạy nó lớn khôn. Nay nhi tử nạp thiếp, trong lòng cũng chỉ có một vị thiếp, không để ý đến lão bà bà vô dụng như ta nữa!Thật không biết sống ở trên đời này làm gì, ô…… Ta thật khổ a! Lão nhân, hay mau mang ta đi đi! Trên đường hoàng tuyền có người làm bạn so với cô đơn một mình trên trần gian còn tốt hơn, ít nhất không thấy tịch mịch a. Ô……”

“Nương, đừng khóc, đừng khóc!” Thượng Quan Ngự Phong thấy nương khóc, nhất thời luống cuống tay chân, động tác nhanh nhẹn nắm tay nương tát vào mặt mình, “Ta bất hiếu, nương cứ việc dùng tay đánh chết đi!”

“Phong nhi!” Lí thị đau lòng rút tay về, vỗ vỗ đầu vai hắn, “Ngươi là tâm can bảo bối của nương, ngươi lấy tay ta đánh ngươi, ta sẽ đau lòng. ”

“Nương đừng suy nghĩ nhiều nữa, về phần Nương nhi hắt nước trà vào nương, ta chắc chắn sẽ hảo hảo giáo huấn Nương nhi cho nương xem. ” Thượng Quan Ngự Phong thở dài, hướng đầu ra ngoài nói:“Người đâu! Đi gọi thiếu nãi nãi ra gặp ta!”

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay. ” Một gia nô sau khi nhận mệnh của thiếu chủ liền nhanh chóng chạy đi.

Để trấn an mẫu thân, Thượng Quan Ngự Phong đành phải sai người gọi Thủy Vũ Nương tới, nói rõ ràng trước mặt mẫu thân.

Tuy Thủy Vũ Nương từng gạt hắn rằng nàng thủ thân như ngọc nhưng trên thực tế lại không phải vậy, vì thế, Thượng Quan Ngự Phong thậm chí thống hận Thủy Vũ Nương nhưng lại không thể khống chế mà yêu nàng say đắm.

Trừ lần đó ra, Thượng Quan Ngự Phong cho rằng Thủy Vũ Nương sẽ không ác độc đến mức khi dễ nương hắn, thế thì đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Hắn ngồi ở bên cạnh mẫu thân, tùy ý mẫu thân oán giận, hắn chỉ có thể âm thầm cảm thán bất đắc dĩ mà sầu lo.

Tình yêu là cái gì, từ khi gặp Thủy Vũ Nương, hắn liền trở nên rất muốn biết.

Không rõ vì sao mới gặp Thủy Vũ Nương, mầm mống tình yêu lại từ từ phát sinh trong lòng hắn?

Hắn luôn luôn nghĩ tới Thủy Vũ Nương, cũng mong có được nàng, bởi vì hắn cho rằng, thú nàng về, cuộc sống sau này trừ bỏ ngọt ngào, còn có thể tràn ngập sung sướng.

Nay, mong ước đã hoàn thành, trong lòng hắn vui sướng cùng kiêu ngạo lại bị bịt kín một tầng bóng ma, đả kích lòng tin của hắn đối với Thủy Vũ Nương.

Hoang mang quấy nhiễu trái tim đang bình lặng, làm nổi lên từng trận gợn sóng.

Bất an khiến hắn căng thẳng, tựa như chung quanh hắn toàn sương mù bao phủ.

“Nương nhi, ta hỏi nàng, nàng vì sao hắt nước trà vào nương?” Thượng Quan Ngự Phong vẻ mặt lãnh khốc ngồi ở trên ghế, bàn tay to dùng sức vỗ cái bàn một chút.

Thượng Quan Ngự Phong cố ý lạnh lùng chất vẫn nàng trước mặt nương.

Thủy Vũ Nương hơi lắp bắp kinh hãi, nàng quay đầu đi chỗ khác, nhìn Lí thị trên mặt tràn ngập đắc ý, lại nhìn sang Thượng Quan Ngự Phong tuấn dung căng thẳng, tâm quýnh lên, nhanh chóng giải thích:

“Ta không phải cố ý, là nương, nương … –”

“Không phải cố ý?!” Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy càng thêm khó hiểu, một câu “Không phải cố ý ” tựa hồ đã bỏ qua chuyện nàng đối nghịch mẫu thân.

“Ai da! Việc này sao còn tùy vào ngươi có cố ý hay không?” Lí thị phiết khóe môi mỏng, thấy nhi tử liền lên mặt phát uy, không khỏi muôn vàn đắc ý, lại còn ở một bên đổ thêm dầu vào lửa.

Thượng Quan Ngự Phong liếc gương mặt nương tử tràn ngập thất kinh, tâm hắn rối rắm, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng không thôi.

Nhưng dù có đau lòng nàng đến mấy cũng chỉ có thể cố ý giận nàng trước mặt mẫu thân, kỳ thật hắn so với ai khác còn thương nàng hơn hết thảy.

Hắn biết như vậy rất không công bằng với Thủy Vũ Nương, nhưng thân thế nàng hèn mọn thủy chung không được mẫu thân chấp thuận, còn làm cho mẫu thân bất mãn, cho nên sẽ phải chịu đựng mẫu thân khiêu khích nhiều nhiều.

Thủy Vũ Nương vận mệnh đã đủ sóng gió bất hạnh, hắn thú nàng vào cửa vốn là để hóa giải ưu lo sầu muộn cho nàng, nào ngờ sau khi gả cho hắn, nàng lại phải nhận hết ủy khuất cùng lăng nhục, hắn sao có thể không đau lòng đây? Nhưng mà…… Ai!

Đại chưởng to lớn vỗ thật mạnh xuống bàn, Thượng Quan Ngự Phong ra vẻ thịnh nộ nói:“Nương nhi, cho dù nương xem thường thân thế của nàng, không muốn thừa nhận nàng là nương tử của ta, nàng cũng không thể vô lễ hắt vào nước trà vào nương như thế a! Nói thế nào thì nương cũng là mẫu thân của ta! Nàng không tuân thủ nữ tắc, hảo hảo hiếu kính bà bà, thế nhưng thừa dịp ta vắng nhà, làm ra chuyện hỗn láo với bề trên như vậy!”

“Ngự Phong!” Thủy Vũ Nương vừa sợ vừa giận, trong mắt lóe ra quang mang ủy khuất, “Chàng hãy nghe ta nói –”

“Không có gì cần nói! Niệm nàng vi phạm lần đầu, ta tha thứ, nếu còn để ta biết có chuyện này xảy ra lần nữa, ta — ta tuyệt không tha cho nàng!” Nói xong, Thượng Quan Ngự Phong lập tức hối hận, sâu hẳn trong thâm tâm hắn đang đau nhói.

Vì né tránh ánh mắt Thủy Vũ Nương bi thương cầu xin, Thượng Quan Ngự Phong đành phải vội vàng đứng dậy cấp tốc rời đi, ánh mắt ấy của nàng làm cho hắn cực kỳ áy náy.

Thủy Vũ Nương thấy thế, vội vàng kéo ống tay áo của hắn, vẻ mặt u sầu nhìn hắn, “Ngự Phong, đã trễ thế này, chàng còn muốn đi đâu?”

“Đi đến nơi không có phiền não, đi tới nơi không làm ta đau lòng, chờ ta bình ổn lại cảm xúc, ta tự nhiên sẽ trở về. ”

“Chàng cứ như vậy mặc kệ ta? Chàng không tin ta?” Thủy Vũ Nương đau khổ hỏi hắn.

“Nàng trước thì lừa ta, sau lại khi dễ mẫu thân ta, nàng muốn ta tin tưởng nàng như thế nào đây?” Gương mặt Thượng Quan Ngự Phong bi thống giãy dụa.

“Cái gì……” Thủy Vũ Nương vẻ mặt mờ mịt, nhưng nàng biết tướng công nhất định có hiểu lầm với mình, bởi vậy nàng một lòng muốn tìm kiếm đáp án.

“Nàng sớm không phải tấm thân xử nữ, lại lừa gạt ta, nàng bán nghệ không bán thân, muốn ta đồng tình, để ta bỏ ra một đống hoàng kim thú nàng vào cửa, chẳng lẽ đây không phải lừa gạt sao?” Thượng Quan Ngự Phong đem áp lực cả một đêm toàn bộ nói hết ra ngoài.

Thủy Vũ Nương cơ hồ đứt từng khúc ruột, hai hàng lệ nóng hổi chảy dọc xuống trên gương mặt nàng, tay ngọc nhanh chóng níu lấy cánh tay tướng công, nàng nghẹn ngào nói:

“Ngự Phong, chàng phải tin tưởng ta trong sạch, ta chưa từng lừa chàng.. ”

“Đến nay nàng vẫn còn muốn gạt ta?” Thượng Quan Ngự Phong đau đớn kịch liệt cắn chặt răng, không muốn thấy tia sáng vô tội lóe lên trong khóe mắt nàng.

Trong lòng thầm than chính mình vô dụng, hắn đối với nàng vẫn là ôn tồn tha thiết, yêu thương vô tận.

Chính là giờ này khắc này cảm xúc của hắn hỗn loạn đến cực điểm, rốt cuộc không thể yêu cầu chính mình tâm vô khúc mắc mà đi hảo hảo yêu thương nàng, hắn nói với bản thân không thể sủng nịch nàng, nếu không sẽ tạo thành sai lầm không thể bù đắp.

Hắn đẩy tay nàng ra, “Nương nhi — ta không cầu nàng toàn tâm với ta, nhưng xin nàng hãy hảo hảo hiếu kính mẫu thân của ta –”

Nói rồi hắn phất tay áo rời đi, thân ảnh cường tráng dần dần bị màn đêm cắn nuốt.

“Ngự Phong –” Nhìn bóng dáng anh tuấn biến mất, Thủy Vũ Nương thất hồn lạc phách chôn chân tại chỗ, ánh mắt dại ra, vẻ mặt khô khan, bên tai một lần lại một lần vang lên thanh âm lạnh như sương tuyết, tàn khốc của hắn.

Lí thị thấy Thượng Quan Ngự Phong không quay đầu lại bước đi, không khỏi tràn đầy tức giận, nàng đứng lên, cất giọng chanh chua:

“Hừ! Cứ như vậy trơ mắt nhìn Phong nhi đi, ngươi không đuổi theo à, thật không biết thú ngươi về làm gì nữa! Thú cái đầu gỗ so với nữ nhân như ngươi còn có ích hơn gấp vài lần!”

Dứt lời, Lí thị nổi giận đùng đùng đi về phòng.

Vì sao lại biến thành cục diện thế này?

Vì sao, sinh mệnh của nàng cứ từng giọt từng giọt rớt ra từ khe hở giữa các ngón tay?

Vì sao, nàng cảm giác chính mình sắp lâm vào cuộc sống hắc ám như địa ngục?

Thủy Vũ Nương ngũ tạng lục phế bắt đầu có cảm giác đau quặn, nàng ôm ngực, vạn phần thống khổ chạy như bay về sương phòng, nàng ngã ngồi ở trên giường, thương tâm rên rỉ khóc lóc.

Qua hồi lâu sau, nàng mới dùng tay nhỏ bé che kín hai má, nước mắt lén lút trào ra, từ từ, nàng rúc sâu vào góc tường, hai vai không ngừng run rẩy.

Móng tay thon dài bất tri bất giác cắm sâu vào da thịt, máu tươi chầm chậm chảy ra, bí mật hòa vào cùng nước mắt tạo thành một dòng mãu loãng……

Sau đó, Tiểu Nhạn Tử bưng khay hoa quế đi vào sương phòng, thấy tiểu thư thương tâm khóc, Tiểu Nhạn Tử liền vội vã đặt điểm tâm xuống, đẩy đẩy đầu vai nàng, nhẹ giọng nói:

“Tiểu thư……”

Thủy Vũ Nương bất đắc dĩ phe phẩy đầu, “Tiểu Nhạn Tử, đừng gọi ta, ta muốn yên tĩnh một chút!”

“Tiểu thư…… Người với cô gia làm sao vậy?” Tiểu Nhạn Tử không an tâm lên tiếng.

Thủy Vũ Nương làm như không nghe thấy, co rúm lại trong ổ chăn, tựa như loài thú bị thương nặng phải tránh ở nơi an toàn để chữa trị……….


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)