Đại phú soái
← Ch.206 | Ch.208 → |
Côn Sơn đang lo không có lễ gặp mặt tốt, cái này trong lòng đã có ý định, sau khi về nước hắn lập tức gọi người đưa một bộ đồ uống trà cùng mấy gói trà tới, đương nhiên phần của Bách Lai tiên sinh cũng không thiếu được.
Chính sự xong xuôi, Côn Sơn đi khách sạn đón ngũ phu nhân, cùng hai người phụ nữ mình yêu nhất đi dạo phố.
Từ khi Côn Sơn giới thiệu nhãn hiệu cho ngũ phu nhân xem, ngũ phu nhân nhìn thấy Bảo Châu thích gì thì mua, mấy thứ kia đều mắc đến dọa người, có chút đau lòng con trai, cảm thấy Côn Sơn kiếm tiền không dễ dàng, cô thế nào có thể tiêu xài như vậy?
Khi Bảo Châu dùng hơn 100 đồng mua một hộp âm nhạc, ngũ phu nhân đi qua khuyên cô: "Bảo Châu! Mua nhiều đồ chơi như vậy không được, con cũng chơi không hết, về sau mua ít lại, Côn Sơn chỉ còn chút tiền, chi tiêu trong nhà lại lớn. Nó thương con, chính mình không nỡ dùng, toàn bộ đề cho con hết, con phải học cách thương nó."
Bảo Châu không biết Côn Sơn đáng thương như vậy, nghe ngũ phu nhân vừa nói, không mua hộp âm nhạc, trong lòng ngũ phu nhân vừa thoải mái một chút, nhưng chưa được bao lâu, Bảo Châu thấy trong một cửa hàng có trang phục nam đẹp mắt, chỉ vào bảy tám bộ đúng số đo của Côn Sơn kêu nhân viên cửa hàng đóng gói lại.
Ngũ phu nhân xem xét kỹ càng: "Sao mua nhiều như thế nào?"
"Con vừa nghe mẹ nói, con cảm thấy Côn Sơn thật đáng thương, cho nên con quyết định về sau con không tiêu xài như trước nữa, con muốn tiết kiệm cho Côn Sơn tiêu." Bảo Châu nói rất nhanh ký chi phiếu, hôm nay Cù thiếu mang theo một đống tiền mặt, Bảo Châu mang theo một đống phiếu, A Long A Hổ phụ trách xách đồ, phân công rõ ràng.
Ngũ phu nhân rất im lặng: "Vậy cũng không cần mua một lần nhiều như vậy a? Cái đó hết bao nhiêu tiền?"
Bảo Châu lắc đầu, cô không nhớ, cho tới bây giờ đều là Cù Nhị thiếu gia nói bao nhiêu cô ký bấy nhiêu.
Con dâu phá sản như thế, làm mẹ chồng càng xem càng không thoải mái, Côn Sơn đi tiệm sách mua một ít sách, lúc tìm tới, thấy vẻ mặt Bảo Châu mê mang, vẻ mặt ngũ phu nhân không vui, kéo Cù thiếu qua một bên, nhỏ giọng hỏi thăm, sau đó đối với Bảo Châu lừa gạt nói: "Em không nên tưởng thiệt, tiền của anh là dùng để cho em xài, năng lực tiêu tiền của em, là động lực kiếm tiền của anh, em tiêu tiền là giúp anh. Anh cũng không thiếu thứ gì, có em chiếu cố, có lúc nào anh mặc quần áo rách đâu?"
Bảo Châu nghe xong có lý, lại nghĩ tới cái hộp âm nhạc kia: "Em muốn hộp nhạc."
Côn Sơn nói: "Kêu bọn Tiểu Cù đi với em, anh và mẹ đi quán nước phía trước ngồi chờ em."
Sau khi Bảo Châu cùng mọi người rời đi, Côn Sơn đưa ngũ phu nhân đến quán nước phía trước, gọi người đưa nước trái cây lên cho ngũ phu nhân, nhàn nhạt khuyên bà: "Mẹ, Bảo Châu muốn mua ít đồ, mẹ cứ mặc cô ấy đi."
"Nó tiêu xài quá lớn, không khuyên bảo, một ngày nào đó nó sẽ tiêu hết tiền của con."
"Tiền của con chính là tiền của cô ấy, không có Bảo Châu không có con hôm nay, con rất rõ ràng. Tiêu hết thì tiêu hết, tiêu hết con sẽ kiếm lại. Hơn nữa Bảo Châu kiếm được, so với tiêu nhiều hơn." Côn Sơn không sao cả, hơn nữa hắn cảm thấy Bảo Châu không có phá sản như bà nghĩ. Hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Bảo Châu không cần xinh đẹp như hoa, chỉ cần thật vui vẻ là được. Với tư cách một người chồng, hắn ước gì đem tất cả những thứ hắn có đều nâng đến trước mặt cô, chỉ cần cô vui vẻ, tiêu bao nhiêu tiền, Côn Sơn thấy không sao cả.
"Nó kiếm tiền?" Con bé kia suốt ngày chỉ biết chơi đùa sẽ kiếm tiền?
Côn Sơn rất khẳng định gật đầu: "Kỷ Lương trước kia đã giúp cô ấy làm mấy đầu tư, lợi nhuận kiếm được cũng rất nhiều."
"Đây còn không phải là cầm tiền của con đi đầu tư hay sao? Nó lấy tiền ở đâu?"
"Cô ấy giúp con làm ăn, do đó giúp con tiết kiệm tiền, cùng giúp con tạo ra cơ hội buôn bán có giá trị cao. Con thấy giữa vợ chồng, không nên tính toán quá rõ ràng, tổn thương tình cảm." Không có Bảo Châu hắn sẽ không buôn bán kim cương, không sẽ kinh doanh hàng không, càng sẽ không buôn bán súng ống, thậm chí hiện tại có lẽ hắn vẫn chỉ là một đệ tử nhỏ ở phân đường Vận Thành.
Ngũ phu nhân không nói, nói như vậy Bảo Châu tựa hồ rất lợi hại, người khác cũng thường nói cô vận khí tốt, còn hiếu thuận lại vượng phu.
Đi dạo một ngày, sáng sớm ngày thứ hai, máy bay bay đi thẳng tới đảo Bảo Châu mua, đảo mua lâu như vậy, hắn cho tới bây giờ không có nhìn qua, nghĩ đến ngũ phu nhân chưa từng xuất ngoại, Côn Sơn lần này là cố ý đón ngũ phu nhân từ Hồng Kông, mang theo bà, đi nhìn xem hòn đảo.
Tốt xấu gì cũng là vì bà mà mua.
Hòn đảo lớn kinh người, tuy chỉ là một mảnh hoang vu, nhưng trong tương lai, hơn nửa cái đảo này sẽ được khai thác dầu mỏ, một nửa khác tạm thời để lại, hắn định lưu lại một chút về sau sẽ phát triển.
Hợp tác chính là cho thuê đất, Bách Lai tiên sinh phụ trách trả tiền thuê hàng năm cho hắn, Côn Sơn đã tính toán qua, tiền thuê kia đích xác có thể làm cho hắn trong năm năm lấy lại vốn, theo chuyên gia thăm dò nói, ở trên đảo này lượng dầu mỏ đoán chừng có thể khai thác hai mươi năm, như vậy năm năm sau hắn sẽ kiếm được tiền lời.
Bách Lai tiên sinh đã đưa cho Côn Sơn tiền thuê một năm, Côn Sơn cũng thừa dịp trả lại số tiền mượn hắn, Côn Sơn thoáng cái giàu có trở lại, hắn có gần 200 vạn đôla rồi. Tuy còn cách lúc trước một đoạn, nhưng buôn bán vững chắc không bị lỗ này, 1000 vạn mua đảo kia, bây giờ nhìn lại tựa hồ so với gửi trong ngân hàng có lợi hơn nhiều, tiền lãi trong ngân hàng sẽ không làm cho tiền vốn tăng lên gấp mấy lần.
Đi xem hết hòn đảo, ngũ phu nhân bị chấn động thật mạnh, quá đồ sộ rồi!
Hòn đảo lớn như vậy, thiếu chút nữa đã là của bà, bất quá là con trai với nàng cũng không có khác nhau, dù sao bà muốn cái gì con trai và Bảo Châu có lẽ đều thỏa mãn bà, ngày nào đó muốn lấy về, có lẽ cũng không là vấn đề.
Mọi người trở lại Trung Quốc, chuyện hợp tác của Côn Sơn ở Mỹ, rất nhanh truyền ra xôn xao, một số người trước kia xem thường, hoặc hối hận, hoặc đến thăm xin lỗi.
Mọi người tựa hồ cũng không nghĩ tới, hiện tại kinh tế Trung Quốc sa sút như vậy, Lục Côn Sơn lại đến Mỹ làm kinh doanh, còn rất vững vàng, cái đảo hoang kia, quả thực biến thành châu báu dồi dào, cư nhiên có dầu mỏ.
Ở trong giới kinh doanh Mỹ cũng một mảnh xôn xao, ai cũng không nghĩ đến cái đảo đắt đỏ đó không người hỏi thăm lại có thời điểm mạt rệp nghịch tập, quả thực trở thành đại phú soái giữa các đảo.
Phía chính phủ cũng có chút buồn bực, hiện ở đó đã tiến hành khai thác, chỗ dựa phía sau lại rất mạnh, hắn muốn nhận mua cũng không có khả năng, như thế nào trước kia không có người phát hiện, trên đảo đó lại có dầu mỏ?
Người bên ngoài nói gì, Bảo Châu không biết, cô chỉ biết là Côn Sơn mua cổ phần công ty sản xuất kẹo que cho cô rồi, về sau cô có thể ăn kẹo que miễn phí đặc biệt chỉ dành riêng cho cô.
Đi đâu cũng không quên mang mấy cây đặt trong túi áo, có mấy vị phu nhân thấy cô ăn thú vị, tìm cô mua, muốn hưởng chút vận may của cô.
← Ch. 206 | Ch. 208 → |