Cự tuyệt bồi thường
← Ch.145 | Ch.147 → |
Côn Sơn nghe vậy tuy bất ngờ, nhưng cũng chỉ khẽ thở dài một cái: "Bệnh tình của lão đường chủ hiện tại như thế nào?"
"Đã ổn định rồi, nhưng bác sĩ nói không thể vất vả."
Côn Sơn gật đầu: "Ngày mai tôi tìm một cơ hội đi thăm ông ấy."
"Đây là tự nhiên, nhưng mà vị trí Đường chủ vốn nên là của cậu, nhưng bây giờ đột nhiên bị người khác thay thế, trong lòng cậu có nguội lạnh không?"
"Có lẽ đường chủ mới, có năng lực hơn tôi." Nói không khó thụ là giả, nhưng hắn có thể thế nào?
"Có năng lực? Tuy nói hiện tại cậu không có nguồn cung cấp kim cương, thế nhưng cậu còn cung cấp phỉ thúy cho tiệm vàng, coi như là một công trình lớn trong nội đường. Mà đường chủ mới tới này, ngoại trừ xu nịnh thúc ngựa, thành tích bất quả cũng chỉ là cung cấp thủy tinh không phải sao? Tạm không nói tới trước kia cậu cung cấp kim cương, chính là nguồn cung cấp phỉ thúy, đã làm cho nội đường có không ít lợi ích, so với thủy tinh mà nói, không biết lợi ích cao hơn gấp bao nhiêu lần! Tổng đường chủ cấp trên, lại chỉ nhìn thấy tên kia cung cấp thủy tinh, mà đã quên công lao của cậu trong nội đường!" Đừng nói Côn Sơn, hắn làm quản đường còn vì Côn Sơn bất bình.
Côn Sơn nghe xong, nhún nhún vai biểu thị bất đắc dĩ: "Đây cũng là chuyện thường tình, mặc dù lòng tôi có chút nguội lạnh, nhưng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Thời trẻ qua mau, không người nào tốt ngàn ngày. Về sau tôi giữ chức vụ khác là được, ngài và các anh em trong nội đường không cần thiết vì tôi mà tổn thương hòa khí với đường chủ mới, dù sao hắn là đường chủ, chúng ta đều là thuộc hạ."
"Người anh em, các anh em tự nhiên cũng biết quan hệ lợi hại, nhưng có một số việc không thể không phòng. Cậu vốn là đường chủ được mọi người chọn lựa, hiện tại bị hắn thay thế, tôi nghĩ đường chủ mới sẽ có bao nhiêu biểu tình với cậu, có thể là trấn an, hoặc là cười nhạo, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Côn Sơn gật đầu: "Tôi biết rõ, cám ơn ngài."
"Chúng ta đều là anh em, còn nói cảm ơn cái gì. Hiện tại lão đường chủ lui xuống, tân đường chủ còn chưa tới, hiện tại trong nội đường cậu là lớn nhất, có mấy chuyện còn chờ cậu quyết định."
Côn Sơn nói: "Đợi lát nữa tôi đi thông báo với mọi người mở cuộc họp vào buổi tối, mọi người cùng nhau quyết định."
"Tôi đi thông báo là được rồi." Nói chuyện công việc xong, liền nói chuyện phiếm: "Tân đường chủ còn đang trên đường tới, đoán chừng hai ngày nữa sẽ tới đây, cậu trở về là tốt rồi. Nếu không đến lúc đó nghênh đón tân đường chủ tới nhận chức, nếu không thấy cậu, chỉ sợ sẽ bị trị tội."
Côn Sơn gật đầu, lòng có suy nghĩ riêng: "May mắn là kịp, ấn tượng đầu tiên tương đối quan trọng."
Vài ngày sau, tân đường chủ đến, họ Thù.
Đó là một chàng trai so với Côn Sơn không lớn hơn bao nhiêu, thoạt nhìn biết ăn nói, nhưng quá mức biết ăn nói, lại làm cho người cảm thấy có chút nói bốc nói phét, không đủ trầm ổn, vừa tới đã đối với Côn Sơn đang hành lễ hỏi: "Cậu là phó đường chủ Lục Côn Sơn?"
"Vâng." Côn Sơn gật đầu.
"Không tệ không tệ, lớn lên tuấn tú lịch sự." Thù đường chủ mặt ngoài nói như vậy, trong mắt lại không có nửa điểm khích lệ chân thành, ngược lại lộ ra chút ít châm chọc.
Côn Sơn không kiêu ngạo không siểm nịnh ở một bên nghe không phát biểu ý kiến của mình.
Kế tiếp chính là thông lệ hoan nghênh, ăn qua bữa tối đơn giản, mọi người bắt đầu họp, nói ra một số mục tiêu mới, Côn Sơn đưa ra ý kiến của mình: "Ông chủ Tôn mặc dù có chút gian xảo, nhưng không đến mức là đại gian đại ác, tôi cảm thấy ông ấy thích hợp trở thành mục tiêu kế tiếp của chúng ta."
"Tôi thì lại cảm thấy ông chủ Tôn rất phù hợp, ông ta làm người keo kiệt, lại tham lam, có lẽ rất dễ bị lừa." Thù đường chủ lại không có cùng ý kiến, hắn vừa tới, lại trẻ tuổi, vì ngồi vững vàng vị trí này, vừa lên đài muốn làm một số động tác lớn, cái gì gọi là động tác lớn? Làm thịt thương nhân lớn, để cho các anh em, mỗi người đều có thể nhận một số tiền phi nghĩa, cắn người miệng ngắn, tiền đó là của hắn, vị trí này đoán chừng an ổn.
"Nhưng chúng ta không phải kẻ gạt, nếu như lấy danh nghĩa chính nghĩa lừa gạt tài sản của dân chúng bình thường, chúng ta cùng lừa đảo có gì khác nhau? Như ông chủ Tôn, tuy ông ấy gian xảo nhưng không có đến mức cần chúng ta ra mặt giáo huấn." Côn Sơn không làm, đây là điểm mấu chốt của hắn.
Côn Sơn vừa nói, các đại gia từng trải trong nội đường đều không làm, bọn họ cũng đều có điểm mấu chốt, Quản đường đại gia đi đầu ủng hộ Côn Sơn: "Tôi cũng không đồng ý, ông chủ Tôn không tính là đại gian đại ác."
"Ông chủ Tôn so với mục tiêu trước kia của chúng ta, ông ấy không được xem là một người xấu. Đường chủ, ngài có thể chọn người khác không? Có thể bàn bạc kỹ hơn." Gần đây Lễ đường đại gia đối với Côn Sơn ấn tượng bình thường cũng nhịn không được nữa nói ra. Nếu như nói Côn Sơn trong mắt hắn, bất quá là một người có vài phần may mắn, thì tân đường chủ này, chính là một bao cỏ.
Thù đường chủ mất hứng, nghĩ thầm tôi vừa lên nhận chức, Lục Côn Sơn cậu đã mang theo một đám lão gia lấy công việc ra làm khó xử tôi, cậu đây là có chủ tâm muốn làm tôi mất mặt sao?
Đã có loại tâm lý này, hắn càng kiên trì ý nghĩ của mình: "Tôi vẫn cảm thấy ông chủ Tôn rất thích hợp, nhà ông ta tiền tài bạc triệu, nhưng không có nghe nói phía sau ông ta có bao nhiêu người tài giỏi."
Ngụ ý là, người này có lẽ dễ giải quyết, là quả hồng mềm.
Tọa đường đại gia không muốn cuốn vào phe phái cùng thị thị phi phi bên trong hắn nói: "Đường chủ, phó đường chủ đều có đạo lý, không bằng bàn bạc kỹ hơn a! Việc này có thể tạm thời gác lại vài ngày, đợi thương lượng ra kết quả, sẽ ra quyết định tiếp theo."
Quan mới đến đốt ba đống lửa là ý nghĩ của Thù đường chủ, hắn nói: "Việc này tôi cảm thấy không cần lại thương nghị, hôm nay có thể quyết định."
Côn Sơn nói: "Vị ông chủ Tôn kia, tôi cảm thấy không phải nhân vật tầm thường, người có thể đứng vững ở Quảng Châu hơn nữa nhanh chóng lớn mạnh, tôi cảm thấy khả năng ông ta sẽ có hậu trường vững chắc."
Một mực không nói gì, từ trước đến nay trầm mặc ít nói Chấp đường A Thiếu đột nhiên mở miệng: "Kỳ thật ở Quảng Châu ác nhân có tiền còn rất nhiều, ví dụ như Điền Tỉnh Vưu Đạo thương nhân đến từ Nhật Bản, hôm trước hắn say rượu quậy phá trên đường, đánh chết một người, nện bị thương một đứa bé, tụ tập một đám lưu manh, đả thương mười mấy người quần chúng vây xem, hơn nữa cự tuyệt bồi thường cùng xin lỗi, thái độ cực kỳ hung hăng càn quấy."
"Tôi cảm thấy ông chủ Tôn hình như thích hợp hơn, những người khác có ý kiến gì không?" Thù đường chủ nghe xong, đã cảm thấy là nhân vật không thể trêu vào, lần buôn bán đầu tiên hắn không chỉ muốn kiếm nhiều tiền, còn muốn dễ dàng đắc thủ, lần đầu tiên đã chọc vào người Nhật, vạn nhất không làm tốt, hắn không thể ăn nói với Tổng đường chủ bên kia đã đề bạt hắn.
Tọa đường đại gia tiếp tục bảo trì trung lập, không phát biểu ý kiến.
Ngoài ý muốn chính là Bồi đường đại gia đột nhiên phát biểu ý kiến, hắn nói: "Ở đây đường chủ lớn nhất, tôi nghe theo đường chủ."
Côn Sơn vẫn không đồng ý đấy, hắn khuyên nhủ: "Đường chủ có một số việc không thể nóng vội, nếu không ngài không thể thành công được."
Thù đường chủ nổi giận, trong lời nói có gai: "Nghe nói trước kia cậu cung cấp kim cương trong nội đường, kiêu ngạo! Rất đáng kiêu ngạo! Bất quá đó đều là quá khứ. Hiện tại tôi mới là người đứng đầu ở đây."
← Ch. 145 | Ch. 147 → |