Lại gặp mặt
← Ch.127 | Ch.129 → |
Bảo Châu nghĩ: "Tiểu Hắc, cô ấy trông thấy cưng thật hưng phấn, giống như đang khiêu vũ."
"Cô mới đang khiêu vũ, cả nhà cô mới đang khiêu vũ!" Chu Hân Như tức đến toàn thân đều run rẩy, trên người cô chút ít thịt mỡ run lên một cái, Bảo Châu nhìn sững sờ, cảm thấy cô biểu diễn thật đặc sắc a! Còn kém giơ tay vỗ tay.
Bảo Châu muốn ca ngợi Chu Hân Như, lần đầu tiên vậy mà nghĩ ra hai câu thành ngữ: "Thịt của cô, biến đổi bất ngờ, bảo tôi xem thế là đủ rồi." (chả hiểu thành ngữ gì nữa @@)
Chu Hân Như đột nhiên thật muốn chết, sau đó cô thiếu chút nữa được như ý nguyện rồi...
Bởi vì Chu Hân Như rất không may giẫm một bước, tiến vào hồ nước.
"Tiểu Hắc có phải cô ấy quá hưng phấn hay không?" Nếu không làm gì đột nhiên nhảy xuống bơi lội? Làm ô uế quần áo rất khó giặt rửa, cô gái này thật tùy hứng a!
"Cứu mạng, tôi không biết bơi! Cứu mạng." Chu Hân Như lập tức luống cuống, tuy cô có chủ ý với Mộc phủ, thế nhưng cô không muốn cứ như vậy chết không minh bạch ở trong hồ nước của Mộc phủ, cô còn là một hoa cúc khuê nữ!
"Tiểu Hắc cưng đi chơi, chị đi cứu cô ấy." Bảo Châu biết bơi, cô rất thiện lương không muốn kéo Tiểu Hắc xuống nước, dịu dàng đem con chuột nhỏ đặt tới trên đồng cỏ bên cạnh hồ nước, con chuột nhỏ vừa chạm đất lập tức vung chân chuồn mất, trên không quá nguy hiểm, vẫn là trên mặt đất thú vị hơn.
Bảo Châu một đầu ngã vào trong hồ nước hướng tới phía Chu Hân Như bơi qua, muốn kéo Chu Hân Như lên bờ, bất đắc dĩ Chu Hân Như, thật sự nặng, Bảo Châu dùng hết khí lực từ khi sinh ra đem cô kéo đến bên cạnh, may mắn hồ nước kỳ thật cũng không phải rất sâu, kéo lấy kéo lấy chỉ cần Chu Hân Như còn có thể đứng, sẽ không bị sặc nước nữa.
Chu Hân Như cảm giác được chính mình an toàn, vươn tay đẩy Bảo Châu một cái: "Ai cần mày giả vờ tốt bụng! Cút!"
"Cô thật vô sỉ." Bảo Châu nói xong bất đắc dĩ từ trong hồ nước leo lên bờ.
Chu Hân Như hướng hồ nước bên cạnh đi vài bước, đang định sau khi lên bờ sẽ giáo huấn Bảo Châu một phen cho thật tốt, chợt nghe Bảo Châu đột nhiên mừng rỡ kêu lên: "Ồ! Tiểu Hắc, cưng như thế nào cũng bơi trong nước?"
"Con chuột ở đâu?" Chu Hân Như dọa lần nữa đặt mông ngã ngồi ở trong hồ nước.
"Tôi giống như hoa mắt." Bảo Châu thè lưỡi, vẻ mặt người vô tội nói.
Lúc Chu Hân Như từ trong hồ nước bò lên quả thực kiệt sức, Bảo Châu cũng không tốt gì mấy, toàn thân đều ướt đẫm.
Chu Hân Như tựa hồ không sợ mất mặt, kéo Bảo Châu đi vào trong yến hội: "Đi theo tôi."
"Làm gì vậy?"
"Cô đi theo tôi!" Chu Hân Như phẫn nộ kéo cô, túm đi vào trong đại sảnh.
"Cô thật dữ, tôi không muốn đi theo cô!"
"Không phải cô có thể quyết định." Chu Hân Như mạnh mẽ kéo Bảo Châu vào yến hội, hai người thoạt nhìn ướt sũng, rất chật vật lập tức đưa tới sự chủ ý của mọi người, Thẩm Chi Tề vừa thấy bộ dáng này của hai cô, nhăn mày lại, hỏi Chu Hân Như: "Hai người làm sao vậy?"
Chu Hân Như ủy ủy khuất khuất nói: "Dượng, dượng nhất định phải làm chủ cho con, vừa rồi con ở hậu viện ngắm hoa, thình lình bị cô đẩy vào hồ nước, nếu không phải mệnh con lớn, hiện tại khả năng đã chết rồi, dượng phải làm chủ cho con!"
Chu Hân Như vừa nói xong, rất nhiều người đều tụ lại, tựa hồ cảm thấy có trò hay để nhìn.
Có ít người cảm thấy Chu Hân Như thực ngu xuẩn, cho dù có ân oán cá nhân gì, với thân thế to lớn mà nói, đều nên về nhà giải quyết, mà không phải là làm cho người ngoài chê cười làm mất danh tiếng. Vô luận chuyện này cuối cùng giải quyết như thế nào, Chu Hân Như khả năng đều sẽ biến thành đề tài nói chuyện cùng trò cười của mọi người.
Nghe cô nói như vậy. Thẩm Chi Tề cũng xụ mặt xuống, cảm thấy Chu Hân Như không đủ hiểu chuyện: "Có chuyện gì, trở về rồi hãy nói, để cho lái xe trước đưa hai đứa trở về đi!"
Chu Hân Như sợ sau khi trở về sẽ chuyện lớn hóa nhỏ: "Dượng, con muốn ở chỗ này nói rõ ràng, nhờ mọi người làm chứng, dượng làm chủ cho con."
Thấy cô như vậy, Thẩm Chi Tề đành phải giải quyết ngay tại chỗ, thấy Bảo Châu cũng toàn thân ướt đẫm, liền cảm thấy việc này khả năng không đơn giản như lời Chu Hân Như nói, không đợi Thẩm Chi Tề mở miệng, đại phu nhân đã nói: "Cô nói Bảo Châu đẩy cô xuống nước, vậy vì sao Bảo Châu cũng toàn thân ướt đẫm."
"Chính cô ta không cẩn thận cũng té xuống."
"Vậy tại sao Bảo Châu phải đẩy cô?" Đại phu nhân đau lòng nhìn xem Bảo Châu, móc khăn ra lau mặt cho Bảo Châu.
"Con với cô ta ở cửa hàng quần áo từng có xung đột, cô ta thừa cơ trả thù con!" Chu Hân Như đáp vô cùng nhanh.
Đại phu nhân đương nhiên sẽ không chỉ nghe một mình Chu Hân Như nói, hỏi Bảo Châu: "Con nói đi."
"Cô ấy đang khiêu vũ, sau đó té xuống, con cứu cô ấy, cô ấy rất nặng, nên giảm béo đi." Bảo Châu một bộ dạng con thật biết điều nhìn về phía đại phu nhân, nếu như Côn Sơn ở đây, có lẽ sẽ thưởng cho cô một viên kẹo a? So với Chu Hân Như nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Bảo Châu lộ ra trấn định tự nhiên, vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ bối rối sau khi bị vạch trần.
Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người không thể làm phán đoán, thanh quan khó giải quyết việc nhà, huống chi Thẩm Chi Tề không phải quan, Thẩm Chi Tề cảm thấy đau đầu, ông muốn tin tưởng Bảo Châu, lại cảm thấy Chu Hân Như nói cũng không phải hoàn toàn không có khả năng.
Ngay tại thời điểm giằng co, một giọng nói từ phía xa bậc thang truyền đến: "Chuyện này vừa rồi tôi đều nhìn thấy."
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một chàng trai trẻ tuổi trong tay cầm chăn lông từ trên lầu bước nhanh xuống, hắn ăn mặc một thân thường phục, nhưng vẫn phẳng phiu như quân nhân, ngũ quan thoạt nhìn rất lập thể, được xưng là tướng mạo khí phách chính là con trai của Mộc lão tướng quân sư trưởng Mộc Thường Khoan, hắn một đường đi về phía trước, người vây xem chẳng biết tại sao, thấy hắn ra, liền muốn lui về sau vài bước, rất nhanh nhường ra một lối đi.
Mộc Thường Khoan cầm chăn lông đi đến cạnh Bảo Châu, đưa cho cô: "Phủ thêm."
Sau đó xoay người đối với Chu Hân Như thản nhiên nói: "Vừa rồi hết thảy, tôi ở trên lầu xem rành mạch, cô đã từ phía sau đẩy cô ấy xuống nước, lại không nghĩ qua là chính mình tiến vào hồ nước, tôi định gọi người tới cứu cô, thì thấy cô ấy nhảy xuống cứu cô, kéo cô lên bờ, cô còn có cái gì để nói hay sao?"
Khẩu khí của hắn rõ ràng tuyệt không mãnh liệt, lại làm cho người ta có một loại cảm giác bức người.
Như là đao kiếm sắc bén trong lúc vô hình bổ về phía Chu Hân Như sắc mặt trắng bệch, Chu Hân Như biết rõ chính mình nếu như thừa nhận, về sau ở trong xã hội thượng lưu, chỉ sợ vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được, cố nén hoảng sợ tìm cách ứng phó, quyết đánh đến cùng nói: "Ngày đó ở trong cửa hàng bán quần áo, tôi cũng đã gặp anh, anh cùng cô ta là một phe a?"
"Vậy cô còn nhớ rõ, ngày đó vì cái gì tôi xuất hiện không?"
← Ch. 127 | Ch. 129 → |