Vẻ mặt chờ mong
← Ch.125 | Ch.127 → |
Nhị phu nhân đợi cháu gái về, gọi điện thoại nói với cháu gái ít chuyện.
Tinh thần Chu Hân Như lập tức tỉnh táo: "Dì, dì xem, chúng ta trong ngoài phối hợp, sẽ làm cho cô ta ở Thái Nguyên không còn chỗ đứng!"
Yến hội ngày ấy đại phu nhân cùng Nhị phu nhân gọi người đưa quần áo cho Bảo Châu, đều phân phó để cô mặc đi dự tiệc, Nhị phu nhân còn đặc biệt lôi kéo tay Bảo Châu, cười ha hả mà nói: "Bảo Châu a! Trước kia là dì không đúng, bộ quần áo này là dì đã tỉ mỉ lựa chọn, con mặc vào nhất định đẹp mắt, xem như đây là lễ tạ lỗi của dì, nếu con tha thứ cho dì, mặc nó vào đi dự tiệc, về sau ân oán của chúng ta, như vậy xóa bỏ."
Đầy tay đầy mỡ Bảo Châu từ trong hộp bánh bích quy ngẩng đầu lên, đặc biệt rất nghiêm túc hỏi: "Dì Hai, chúng ta có cừu oán sao?"
Vì cái gì cô không biết a?
Nhị phu nhân hơi cứng lại nghĩ thầm cô giả vờ cái quái gì, chúng ta lúa gạo đã sớm kết lớn rồi, biểu hiện lại cười ha hả gật đầu: "Chúng ta nào có thù oán gì đâu, là đi nói sai rồi, tóm lại con nhất định phải mặc, nếu không sẽ không nể mặt dì. Cái này là tơ lụa cao cấp nhất Thái Nguyên, con nhìn màu sắc, giống cái gì?"
Bảo Châu nhìn một đống màu vàng, ăn ngay nói thật: "Đại tiện." (=. =")
"Đây chính là màu vàng kim óng ánh, màu cao quý a!" Nhị phu nhân khóe miệng co lại, nghĩ thầm đây chính là vải ta đã bỏ ra cả trăm khối mới mua được, ngươi một nha đầu ở nông thôn, ngươi biết cái gì! Nếu không phải sợ lão gia nói bà khắt khe, bà cần gì phải lãng phí nhiều tiền cho một nha đầu nhà quê như vậy?
"Hoàng Kim đại tiện." Hoàng Kim đại tiện cũng là đại tiện, nhưng nhìn thấy Nhị phu nhân thành khẩn như vậy, Bảo Châu một bên ghét bỏ, một bên cố mà đáp ứng mặc đi yến hội.
"Vải này giá trị hơn 100 khối."
"Mắc như vậy?" Vì cái gì thoạt nhìn không khác với miếng giẻ lau nhà của Thẩm mẹ?
Yến hội tổ chức vào buổi tối, buổi chiều lúc mặt trời còn chưa xuống núi, Thẩm mẹ đã giúp Bảo Châu sửa soạn thỏa đáng, Bảo Châu cũng giúp Tiểu Hoàng ăn mặc thỏa đáng, bởi vì là yến hội, Bảo Châu thắt cho Tiểu Hoàng một cái nơ con bướm, đeo một cái mũ lễ hội, thoạt nhìn khôi hài đáng yêu.
Thế nhưng Tiểu Hoàng một chút cũng không biết đáng yêu, lần đầu tiên mang nơ con bướm cùng mũ lễ hội, khiến nó cảm thấy đầu và cổ đều không thoải mái, vì vậy nếu có người đứng ở phòng khác Thẩm gia, sẽ thấy một cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp từ trên lầu đi xuống, phía sau đi theo một con chim lớn gật đầu đắc ý, nhưng lại hài hòa lạ thường.
Trong phòng khách đã thu thập xong Thẩm Chi Tề cùng Thẩm phu nhân đang đợi Bảo Châu xuống, thấy Bảo Châu xuống, Thẩm phu nhân đối với cô vẫy tay, thấy cô không có mặc quần áo mình đưa, chỉ cho là mặc không vừa, không có quá để ý: "Bảo Châu, chúng ta lên xe."
Ba người và một con chim lên xe, Thẩm Chi Tề vẫn đối với Bảo Châu có thể thuần dưỡng mãnh thú cảm thấy rất hứng thú, giống như là người Mãn Châu dùng thuần Ưng làm kiêu ngạo, ông thấy có thể đem mãnh thú lớn như vậy phục tùng mình, nhất định là cường giả bên trong cường giả. Thế nhưng mỗi khi trông thấy Bảo Châu một cô gái nhỏ bé yếu ớt như vậy, dùng các loại đồ ăn vặt hấp dẫn Tiểu Hoàng, khiến nó lăn qua lăn lại, đều có một loại cảm giác thần tượng sụp đổ.
Thần tượng cái gì, đều là mây bay!
Giờ phút này Tiểu Hoàng đang tựa vào ngực Bảo Châu, vì lừa gạt đậu phộng trong tay Bảo Châu, đối với Bảo Châu các loại chơi xấu lăn qua lăn lại.
Thẩm Chi Tề đã bị đả kích chết lặng, sớm đã không đêm Tiểu Hoàng thành một mãnh thú mà đối đãi, cho nên đối với việc để cho Tiểu Hoàng tham gia yến hội, cũng không có dị nghị gì, ông và Mộc gia là mấy đời thế giao, những chi tiết nhỏ này, Mộc gia sẽ không để ý, Bảo Châu thích mang thì mang a!
Có một con gái nuôi có thể thuần hóa dã thú, làm ông cảm thấy rất có mặt mũi.
Đến Mộc phủ, động vật vốn không được cho phép đi vào, nhưng khi Tiểu Hoàng xuất hiên lắc đầu vẫy đuôi vẻ mặt buồn cười chọc cho các tân khách lui tới mỗi người đều tươi cười vui vẻ, có thể là tư thế của Tiểu Hoàng hài hước, cũng có thể là nể mặt Thẩm gia, hai lời chưa nói đã cho qua.
Thẩm Chi Tề vừa tới Mộc gia, đem lão tướng quân một thân thường phục chạy ra đón chào cùng Trầm lão gia tử nói chuyện: "Lão Trầm, ông đã đến rồi, vị này chính là thiên kim nhà ông? Lớn lên thật đáng yêu."
Thẩm Chi Tề con mắt đều cười: "Là con gái nuôi của tôi, Bảo Châu, đây là Mộc bá bá của con."
"Mộc bá bá." Bảo Châu kêu một tiếng, từ trong bao vải màu xanh da trời móc ra một gói quà được bao bằng giấy dầu đưa tới: "Đúng rồi, cái này tặng Mộc bá bá."
"Cho bác sao?" Mộc lão tướng quân sững sờ, yến hội này là phu nhân ông kiên trì tổ chức, bản thân của ông cũng không thích mời khách thượng lưu trong xã hội rồi thu lễ vật này nọ, mấy ngày hôm trước cố ý nói, tất cả mọi người đừng đưa lễ, nếu không sẽ không xem ông là bạn bè.
Thẩm Chi Tề và Thẩm phu nhân cũng đều sững sờ, trước khi đi bọn họ không có nghe Bảo Châu nói muốn đưa lễ a!
Đã xong đã xong, cái này sợ là đã đắc tội Mộc lão tướng quân rồi, người ta nói không thu lễ, ngươi tiễn đưa cái gì cũng đều làm người ta mất hứng đấy, Thẩm phu nhân lập tức sốt ruột.
Bảo Châu lại chỉ nhìn xem Mộc lão tướng quân không có phát hiện Thẩm phu nhân lo lắng, cùng Thẩm Chi Tề kinh ngạc, ông nội đã từng nói qua, khi nói chuyện với người khác phải nhìn thẳng vào mắt của họ, mới đủ lễ phép, Mộc lão tướng quân tương đối cao, Bảo Châu muốn nhìn ông phải ngẩng đầu lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn Mộc lão tướng quân, đối mặt với câu hỏi của ông, bình tĩnh tự nhiên mà nói: "Phải."
Lúc này tựa hồ đã nắm giữ tốt thời cơ, Chu Hân Như mỉm cười hướng phía này đi tới, đối với Mộc lão tướng quân vẻ mặt hiếu kỳ thè lưỡi, giả vờ nghịch ngợm nói: "Mộc bá bá, đây là cái gì? Con có chút tò mò, có thể mở ra cho mọi người cùng xem được không?"
"Cái này..." Mộc lão tướng quân sợ mở ra ở trước mặt mọi người sẽ làm Bảo Châu thẹn thùng, vừa muốn cự tuyệt, Bảo Châu cũng là vẻ mặt chờ mong nói: "Bác nhìn xem, có thích hay không?"
"Được rồi!" Sau khi rút lui khỏi quân doanh, hiện tại Mộc lão tướng quân lộ ra bình thản thong dong không ít, liền theo tâm nguyện của bọn tiểu bối.
Mở ra, bên trong là một cái bình, cầm thật nặng, Mộc lão tướng quân mở bình ra, bên trong là dưa muối được làm bằng mầm hoa tiêu.
Đồ nhà quê! Quả nhiên lễ vật đưa tặng cũng quê mùa, Chu Hân Như ở trong lòng xem thường, lại không nghĩ mới vẻ mặt Mộc lão tướng quân vừa rồi còn bình tĩnh, đột nhiên hiện ra kinh hỉ, đã có bao nhiêu năm, không có nếm được đặc sản chính tông quê nhà, không thể chờ đợi được gọi người cầm chiếc đũa ra, gắp lên một miếng nếm thử, mặt mày lập tức hớn hở: "Ừm, rất chính tông! Vừa tê vừa cau so với đồ ăn bác mua ở ngoài còn muốn chính tong hơn, đây là lễ vật tốt nhất mà năm nay bác nhận được, là chính tay con làm sao?"
"Dạ." Bảo Châu gật đầu, trước kia lúc ở nông thôn, ông nội đã dạy cô làm mầm hoa tiêu, thời điểm mừng năm mới những vật khác đều tặng không nổi, chỉ có thể gói một ít thứ này tặng cho hàng xóm.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |