Không lấy được vợ?
← Ch.117 | Ch.119 → |
Nhàn rỗi không có việc gì, Lục lão gia liền đi tìm thân gia, uống rượu uống đến cao hứng, cùng Vạn Phú Quý nói: "Thẩm Kỷ Lương là một chàng trai không tệ, đáng tiếc tôi chỉ có hai đứa con trai, ông đã có ba đứa con gái, còn có hai đứa chưa có xuất giá. Có muốn cân nhắc một chút hay, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài a!"
Vạn Phú Quý nghe xong thấy không sai: "Bảo Nguyệt cũng nên tìm một người chồng rồi! Để tôi suy nghĩ. Lại nói con trai trưởng nhà ông cũng nên sớm tìm vợ đi! Tuy không hiếu thuận, nhưng cũng là con của ông, ông tìm người cho hắn, nói hắn lập gia đình ông sẽ tha thứ cho hắn, như vậy con trai trưởng của ông cũng mau chóng sinh cháu cho ông, hai đứa cháu trai không thật là tốt sao? Con trai không tốt, còn có cháu trai a!"
Lục lão gia nghe xong có đạo lý: "Chủ ý này không tệ!"
Thật ra Vạn Phú Quý là có tính toán nhỏ nhặt của mình, Lục lão gia có cháu trai khác, vậy ông sẽ càng có nhiều cơ hội chiếm lấy ngoại tôn á! Nhưng biểu hiện là bộ dáng "Tôi sẽ hại ông sao?".
Lục lão gia cáo già như vậy không nghĩ qua là sẽ bị lừa.
Sau khi trở về kêu đại phu nhân ra, đại phu nhân nơm nớp lo sợ lại vui vẻ từ Hồng Kông chạy đến, một là sợ Lục lão gia lại quở trách con của bà, hai lại cao hứng lão gia rất lâu không gặp bà, lần này thế nhưng tự mình gọi bà ra, ăn mặc vô cùng xinh đẹp đến, vừa vào cửa tìm Lục lão gia, người hầu nói ở hoa viên, bà đi qua chỉ thấy Lục lão gia ngồi ở trong hoa viên uống trà đọc sách, thật không được tự nhiên.
Tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm, bà đánh bạo đi qua kêu một tiếng: "Lão gia."
Lục lão gia ngẩng đầu nhìn bà một cái nói: "Vợ! Cái thằng ranh con kia, gần đây có liên lạc với bà không?"
Đại phu nhân sợ ông vẫn còn tức giận, nói: "Không có."
Lục lão gia giả vờ thở dài một hơi nói: "Quên đi, chúng ta định..."
Ông nói đến một nửa thì ngừng lại, đại phu nhân nghe ngữ khí của ông giống như có ý tứ hòa hoãn, lập tức nắm lấy cơ hội nói: "Tôi nhớ ra rồi, có liên lạc qua, tôi biết rõ nó ở đâu. Lão gia có việc tìm nó?"
"Tôi nghĩ đến niên kỷ của nó không nhỏ nữa, muốn tìm vợ cho nó a! Nếu không có tiền cưới vợ, tôi ra."
Đại phu nhân nghe xong, đây là chuyện tốt ah!
Lão gia muốn giúp con bà cưới vợ, vội vàng đáp ứng: "Tôi đây lập tức đi nói với nó, bây giờ đang ở một nhà công ty mậu dịch làm nhân viên, sinh hoạt cũng tàm tạm."
Đại thiếu gia trước kia cũng rất ham học, đã từng là một thư sinh nho nhã, nhân viên văn phòng vẫn có thể làm, tuy đại tài tiểu dụng, nhưng còn có thể tự lực cánh sinh, vòng tay của Bảo Châu bán được với giá rất cao, hiện tại hắn đã mua một phòng nhỏ, cuộc sống coi như cũng tạm ổn.
Nghe thấy làm nhân viên văn phòng, sắc mặt Lục lão gia hơi tốt hơn một chút: "Bà nói cho nó biết, hối cải thật tốt cho tôi, để làm lại con người mới, tôi có lẽ còn nhận nó làm con trai."
"Vâng!" Đại phu nhân nghe lời đi ra ngoài, đi tìm con trai.
Hiện tại chỗ Lục Hoài Ninh đang làm việc mặc dù có điện thoại, nhưng một nửa không cho phép bọn hắn dùng, hắn không cho đại phu nhân gọi điện thoại, đại phu nhân muốn tìm hắn, chỉ có thể phát điện báo, hôm nay được tin tức tốt như vậy, bà lập tức đi nói cho Lục Hoài Ninh.
Lúc đại phu nhân tìm được Lục Hoài Ninh, hắn đang ngồi ở trước bàn làm việc viết cái gì đó, trời cực nóng, ông chủ keo kiệt không có trang bị quạt máy, Lục Hoài Ninh nóng đến đầu đầy mồ hôi, đã gần giữa trưa, đại phu nhân ngồi ở hành lang đợi một lát, chờ hắn tan tầm, mới đi qua gọi hắn: "Hoài Ninh."
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Lục Hoài Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy đại phu nhân có chút kinh ngạc.
Đại phu nhân móc khăn ra lau mồ hôi cho hắn: "Bận rộn như vậy à! Đi với mẹ! Tìm một chỗ ăn cơm, mẹ đãi."
"Mẹ chờ một chốc con còn một chút việc chưa xong, buổi chiều quản lý đến kiểm tra, mẹ ngồi chờ một lát." Lục Hoài Ninh một bên làm việc một bên nói.
"Được, mẹ không gấp. Con mau lên!" Đại phu nhân vừa đau lòng hắn làm việc vất vả, vừa chờ đợi, lại qua hơn 10 phút, công việ của hắn mới tính toán hoàn thành.
Đại phu nhân dẫn hắn đi ăn cơm, vừa tính tiến vào nhà hàng, bị hắn kéo lại: "Chỗ này rất đắt, đi đến một quá bình dân Tiểu Sao a!"
"Được." Đại phu nhân gật gật đầu, hai người ở trong quán Tiểu Sao tùy ý kêu vài món đồ ăn.
Mấy tháng này tôi luyện làm tính tình Lục Hoài Ninh đã có chút thu liễm, thoạt nhìn trạng thái tinh thần đã so với khoảng thời gian trước tốt hơn rất nhiều rồi, vừa ăn cơm hắn vừa hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Không sợ cha tức giận sao?"
"Cha con bảo mẹ đến, cha vẫn nghĩ đến con đấy, nói con tuổi không nhỏ, sai mẹ tới thúc giục con kết hôn. Phí kết hôn con không cần lo lắng, cha con ra." Đại phu nhân nói, bà cũng hiểu được tốt, đã sớm muốn ôm cháu.
Lục Hoài Ninh lại không nóng vội, hắn một lòng vẫn muốn so sánh với Côn Sơn, hiện tại hắn đã không phải là hắn trước kia rồi, hắn hiện tại càng cố gắng, ban ngày đi làm, buổi tối đi phòng khiêu vũ làm gác cửa kiếm thêm thu nhập, có thời gian rảnh rỗi sẽ đọc sách, hắn đã không sợ mất thể diện, dù sao từ khi hắn đi vào Quảng Châu, mặt gì cũng đã bị ném sạch, làm gác cửa bị người cười nhạo thống khổ hắn cũng đã chịu đựng qua, hắn còn sợ gì: "Đợi con một lần nữa huy hoàng lên rồi nói sau! Mẹ chờ xem, sẽ có một ngày, con sẽ vượt qua Lục Côn Sơn, con nhất định lại đứng lên. Câu Tiễn nằm gai nếm mật, con vì cái gì không thể, sông có khúc người có lúc!"
"Con trai ngốc! Con muốn vượt qua hắn, hiện tại chỉ có thể dựa vào cha con, cha con hiện tại còn không có tỏ thái độ muốn đem gia sản giao cho Côn Sơn quản lý, nói cách khác con còn có cơ hội, ông ấy vẫn là nhìn trúng con đấy. Nếu không dùng năng lực của con như thế nào không chống lại Côn Sơn? Bảo Châu gần đây nhận biết một người cha nuôi, là Thẩm Chi Tề. Có cây to này che mát, con có cố gắng nữa một trăm năm cũng không phải đối thủ của hắn. Nghe mẹ đi, mau chóng tìm vợ, sinh con trai, cho cha con cao hứng, ông sẽ để cho con trở về, con vẫn là người thừa kế của Lục gia. Lục Côn Sơn có lợi hại, cũng là con vợ kế." Đại phu nhân nói.
Lục Hoài Ninh nghe xong xúc động: "Vậy mẹ giúp con thu xếp a! Con kết hôn!"
"Ừ, con đã lựa chọn được người nào yêu thích chưa?"
Lục Hoài Ninh lắc đầu, bên cạnh hắn tuy cũng có cô gái hướng hắn lấy lòng, nhưng những cô gái kia bình thường đều chướng mắt hắn, buổi tối đi phòng khiêu vũ làm gác cửa, nhìn thấy những cô gái mặc đồ đỏ đỏ xanh xanh, hắn càng chướng mắt, cha cũng sẽ không vừa ý. Muốn cha cao hứng, nhất định phải là thiên kim có uy tín danh dự, hắn nói: "Mẹ, mẹ giúp con thu xếp a! Cần phải có gia thế bối cảnh tốt, như vậy cha mới có thể cao hứng."
Kết quả đại phu nhân rất hưng phấn về nhà, gọi điện thoại cho tất cả bạn thân, trước kia trong đám bạn thân của bà có rất nhiều người biểu thị nguyện ý đem con gái gả cho Lục Hoài Ninh, vốn tưởng rằng phần thắng tràn đầy, kết quả tan đàn xẻ nghé, những bà bạn ngày xưa nịnh bợ bà, lại không có một người nguyện ý đem con gái gả cho Lục Hoài Ninh nữa.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |