Đêm tân hôn
← Ch.017 | Ch.019 → |
Bảo Châu lắc đầu, chỉ cảm thấy như vậy rất tốt: "Đánh nhau tốt! Triệu Tiểu Ngưu luôn cười tôi không cha không mẹ. Lần sau anh theo tôi trở lại trong thôn, hung hăng đánh cho hắn một trận, được không?"
"Tốt." Ai dám khi dễ vợ hắn, tuyệt đối đánh cho hắn răng rơi đầy đất.
Bảo Châu nghe xong vui vẻ, chỗ dựa ah!
Ha ha cười rộ lên, về sau ai đánh cô, đóng cửa nói với tướng công, hừ hừ!
Lục Côn Sơn toàn thân trầm tĩnh lại. Cô tựa hồ không giống người thường, vậy mà không sợ hắn tên côn đồ phá gia chi tử trong truyền thuyết. Mặt khác cô gái này tựa hồ nói hắn biến sắc, giống như hắn tùy thời sẽ đánh người vậy. Mà cô lại một chút cũng không sợ hắn, người vợ này so với trong hắn mong muốn càng ưa thích hơn.
Hai người uống rượu giao bôi xong, Lục Côn Sơn bắt đầu cởi quần áo. Chờ hắn đem áo khoác thoát ra, lúc quay đầu lại, Bảo Châu đã bưng khay bát đũa đi ra ngoài. Một lát sau lại cầm khăn lau đến đem cái bàn lau sạch sẽ, nhìn bộ dạng cô vất vả, lục Côn Sơn có chút đau lòng mà nói: "Ngày mai lại làm a! Đi ngủ sớm một chút."
"Không có chuyện gì nữa tướng công, ông nội của em đã từng nói qua, chuyện hôm nay phải làm trong hôm nay." Thời tiết quá nóng, những đồ ăn kia phải đặt ở trong chum nước lạnh, ngày mai sẽ có thể ăn tiếp.
Cha Phú Quý sợ cô ở trong phòng bị đói, gọi người chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy, cô ăn không hết, còn lại trưa mai còn có thể tiếp tục ăn.
Lục Côn Sơn đứng lên vừa muốn giúp cô thoát áo, Bảo Châu lại đi ra ngoài. Một lát sau đi vào, đóng cửa lại, ngồi ở trước bàn trang điểm, muốn đem trâm gài tóc trên đầu toàn bộ lấy xuống. Kết quả không nghĩ lại làm cho nó ăn sâu vào tóc, thử nhiều lần đều không thành công. Đang muốn kéo mạnh xuống, Lục Côn Sơn mang giày xuống giường hướng phía cô đi qua, giọng nói một chút cũng không có hung hãn như bình thường, mà có chút ôn nhu nói: "Để anh."
Lục Côn Sơn tháo búi tóc lộn xộn của cô xuống, lại cầm lược giúp cô chải tóc lại, mới để lược trong tay xuống.
Có lẽ là môi của hắn cách lỗ tai của cô quá gần, hơi thở ấm áp phun ở tai của cô có chút ngứa, làm cho cô không biết vì cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nóng lên.
ở trong mắt Lục Côn Sơn, rất là đáng yêu. Nhưng cô còn nhỏ, mới mười lăm tuổi, Dù sao cũng chính là vợ của mình, về sau còn nhiều, rất nhiều cơ hội, phải sống chung cả đời. Lục Côn Sơn không muốn hù dọa cô, thấy cô cỡi hỉ bào, đối với cô đang muốn thoát quần áo trong nói: "Không cần cỡi, cứ như vậy ngủ đi!"
"Ah!" Bảo Châu đi qua thật biết điều cỡi giày, ở bên cạnh hắn nằm xuống, mặc dù có chút nóng, nhưng còn có thể chịu được.
Thế nhưng mà cô quá đánh giá thấp nhiệt độ trên thân thể Lục Côn Sơn, hắn quả thực chính là một cái bếp lò sống. Trời rất nóng, mặc nhiều như vậy, Bảo Châu nóng có chút chịu không được, thừa dịp hắn ngủ say, thò tay đem quần áo trong của mình cỡi ra, chỉ để lại một cái yếm hơi mỏng, cũng không đắp chăn, cứ như vậy tựa vào gối đầu.
Chính là rất nhanh vấn đề mới lại tới nữa, gối đầu rất cao, cô ngủ không quen, cảm thấy cổ không thoải mái, ở bên cạnh hắn nhích tới nhích lui, một hồi trở mình nghiêng người.
Lục Côn Sơn tư thế ngủ rất không tốt, trước là nam nhân độc thân, muốn ngủ như thế nào đều được. Hắn thích nhất là nằm tư thế chữ đại, trời rất nóng, ngủ như vậy, rất thoải mái.
Có thể giường vốn cũng không phải rất rộng, hắn ngủ như vậy, Bảo Châu đã bị lấn đến bên cạnh giường rồi, cô cũng sợ nóng, không dám tới gần hắn, rất đáng thương núp ở bên cạnh giường cố gắng để cho chính mình không được té xuống.
Kết quả Lục Côn Sơn rất không chịu thua tưởng rằng chăn lông đặt ở bên cạnh hắn, sợ nóng hắn như thường ngày một cước đạp xuống dưới.
Đáng thương Bảo Châu vốn là lung lay sắp đổ, bị hắn đạp một cái, trực tiếp lăn xuống giường.
Nghe "Đông" một tiếng vật nặng rơi xuống đất, Lục Côn Sơn phản ứng đầu tiên là trong phòng chẳng lẽ có trộm?
← Ch. 017 | Ch. 019 → |