Truyện:Sóng Triều Dịu Dàng - Chương 100

Sóng Triều Dịu Dàng
Trọn bộ 151 chương
Chương 100
0.00
(0 votes)


Chương (1-151)

An Chi Dư đứng trước cửa, bất động, sững sờ nhìn Cận Châu.

Cô vẫn còn nhớ rõ cảnh anh lần đầu đứng trước cửa nhà cô, hỏi mượn chìa khóa bể nước.

Ba phần phô trương, bảy phần điềm đạm, phong thái thanh lịch, cao quý, gương mặt tinh tế với đôi mắt đen láy sâu thẳm, không chút tạp chất.

Hóa ra, sự dịu dàng như nước, trong sáng như gió là anh, mà tính toán sâu xa, lòng dạ phức tạp cũng là anh.

Ngoài những điều đó, không biết anh còn bao nhiêu khía cạnh mà cô chưa từng thấy?

Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, Cận Châu từng bước tiến lại gần, ánh mắt rực sáng nhưng đầy lo lắng.

"Chi Dư." Anh gọi cô một cách dè dặt, giọng nói 𝐫·⛎·п г·ẩ·y rõ ràng.

An Chi Dư nhìn thẳng vào anh, ánh mắt lạnh lùng vốn chỉ dành cho người khác, nay cũng hiện lên trên khuôn mặt anh.

"Đối với anh, em là gì?" Giọng cô bình tĩnh một cách lạ thường: "Là một món đồ sao?"

Sự bối rối, lo lắng, bất an, sợ hãi...

Tất cả cảm xúc ấy hiện rõ trên gương mặt anh.

Suốt cuộc đời này, sẽ không còn ai khiến anh phải cẩn trọng, sợ sệt và biểu lộ cảm xúc như vậy.

Cận Châu nắm lấy tay cô, những gì cô nghe thấy, anh không thể giải thích, chỉ có thể vội vàng phủ nhận: "Không phải, Chi Dư, đừng nói về mình như vậy."

Anh bảo cô đừng nói vậy về mình, nhưng anh lại làm như thế.

Vì thích, nên anh muốn giữ cô bên cạnh mình.

An Chi Dư rút tay lại: "Nếu hôm nay em không nghe thấy những chuyện này, có phải anh định giấu kín bí mật đó đến tận lúc 𝒸_ⓗ_ế_ⓣ không?"

Phải.

Bao gồm cả việc anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đầu anh đã không định cho cô biết. Anh đã cố gắng kiềm chế, nhưng khi biết tin cô sắp kết 𝖍ô-п-, ngọn lửa đam mê, điên cuồng và tình yêu sâu đậm mà anh chôn giấu không thể kiềm lại được, nên anh đã điều tra về người đàn ông đó. Có lẽ ông trời đã ưu ái anh, cho anh một cơ hội.

Nhưng anh chỉ sử dụng một số thủ đoạn để đẩy nhanh sự tan vỡ giữa cô và người đàn ông đó.

"Chi Dư, " giọng anh vẫn 𝐫*ц*ռ r*ẩ*ⓨ: "Đừng vì những gì em vừa nghe mà phủ nhận hoàn toàn anh."

Anh thừa nhận thủ đoạn của mình không được quang minh chính đại, nhưng tình cảm của anh dành cho cô là thật, không hề có chút tạp chất.

Có lẽ trong mắt một số người, yêu là phải hy sinh, nhưng anh không thể vĩ đại đến mức nhắm mắt nhìn cô hạnh phúc bên người đàn ông khác. Hơn nữa, người đàn ông đó vốn không xứng đáng.

An Chi Dư nhìn chăm chú vào anh, nhìn mãi cho đến khi mũi cô bỗng thấy cay xè, cô vội quay mặt đi: "Em đi trước đây."

Cận Châu sải bước lớn chắn trước mặt cô: "Em định đi đâu?"

An Chi Dư không dám ngẩng lên nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy mình không thể hiểu nổi anh.

"Anh đừng quan tâm."

Đừng quan tâm, cô bảo anh đừng quan tâm đến cô.

Đó là đừng quan tâm tạm thời, hay từ nay về sau sẽ không cho anh quan tâm nữa?

Cận Châu không dám nghĩ sâu hơn, lại nắm chặt cổ tay cô, giọng đầy khẩn cầu: "Có thể đừng đi được không?"

An Chi Dư nhìn cổ tay bị anh s❗ế●t 🌜♓ặ●т, đó như là một sự ràng buộc, nhắc nhở cô rằng, những gì anh muốn giữ, thì dù có thế nào cũng không thoát được.

Nhưng cô không phải là một "món đồ", cô là một con người, cô có suy nghĩ và hành động của riêng mình, cớ gì mọi thứ lại phải bị điều khiển bởi sở thích của anh, quyết định hướng đi và điểm đến của cô?

Cô đã luôn nghĩ đó là sự trùng hợp, là duyên phận, thậm chí cảm thấy may mắn khi gặp được người như anh, nghĩ rằng đó là sự ưu ái của ông trời. Nhưng cuối cùng, hóa ra tất cả đều nằm trong tính toán của anh, chẳng lẽ từng bước đi của cô đều nằm trong dự liệu của anh, cô giống như một quân cờ bị anh điều khiển, anh muốn cô ở đâu, cô phải ở đó.

Cớ gì chứ?

An Chi Dư dứt khoát giằng tay ra, ánh mắt nhìn anh đầy quyết tuyệt, nhưng trong cổ họng như có một tảng đá lớn đè nặng, cô không biết mình còn đang do dự điều gì, cuối cùng chỉ có thể dùng hành động để nói cho anh biết.

Cô nhất định phải đi.

Khi Cận Châu vừa định bước chân đuổi theo, cánh tay anh bị Sở Phi Phi giữ lại.

Cận Châu quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe.

Sở Phi Phi lắc đầu với anh, nhưng không dám nói lời nào, cho đến khi nhìn thấy An Chi Dư biến mất ở cuối hành lang, cô mới lên tiếng.

"Cứ cho cậu ấy chút thời gian, để bình tĩnh lại."

Bây giờ làm sao có thể để cô bình tĩnh được?

Cận Châu không dám nghĩ đến phản ứng và kết quả sau khi cô bình tĩnh lại, ánh mắt anh đầy sự kiên quyết bất chấp, đuổi theo cô.

Nhưng khi anh chạy xuống đến tầng dưới, nhìn thấy bóng dáng An Chi Dư đã đi đến cửa quán cà phê, anh lại không dám tiến lên nữa.

Trước đây khi làm cô giận, anh chưa bao giờ để mặc cô chìm trong cảm xúc tiêu cực, luôn dùng nụ ⓗ*ô*𝐧 để dỗ dành cô, và cách đó rất hiệu quả, nhưng giờ anh lại không dám, thậm chí đến cả dũng khí để đối mặt với cô cũng không còn.

Sở Phi Phi th*ở 𝖍*ổ*ռ hể*п chạy tới: "Sếp Cận."

Cận Châu nhìn bóng lưng ngày càng nhỏ dần, giọng anh khẽ khàng và yếu ớt: "Cô có thể giúp tôi không?"

Cô ấy cũng muốn giúp anh, nhưng Sở Phi Phi biết, người bạn thân của mình có lẽ cũng đã gộp cô ấy vào cùng với anh rồi.

"Tôi sẽ thử." Cô ấy không dám hứa gì cả: "Anh đợi tôi gọi lại."

Sở Phi Phi đi theo An Chi Dư suốt dọc đường, cho đến khi đến dưới tòa nhà công ty, cô ấy mới chạy nhanh tới.

"Chi Dư." Giọng cô ấy cũng đầy cẩn trọng, cẩn trọng đến mức không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt An Chi Dư.

An Chi Dư ngẩng đầu nhìn cô: "Chả trách cậu luôn khuyên mình." cô cười nhạt, khóe miệng lộ chút tự giễu: "Mình cứ nghĩ cậu vì muốn tốt cho mình, hóa ra là anh ấy kéo cậu về phe mình rồi."

Sở Phi Phi biết cô sẽ nghĩ vậy, cũng biết rằng dù nói gì bây giờ cũng sẽ bị xem là ngụy biện, nhưng vẫn phải nói.

"Mình cũng mới biết chuyện sáng nay."

An Chi Dư nhíu mày: "Biết chuyện gì?"

Lúc này nếu còn giấu cô điều gì, chỉ khiến cô càng rời xa mình.

Sở Phi Phi nói hết: "Giữa đêm qua, Cận Châu gọi điện cho mình, nói rằng nhìn thấy Từ Hoài Chính tìm cậu."

An Chi Dư thoáng sững sờ.

Hóa ra anh đã biết từ đêm qua, không trách ánh mắt anh nhìn cô tối qua có chút khác lạ, vừa có nghi ngờ vừa có dò xét.

Nhưng anh lại nhịn, không hỏi gì cả, thậm chí còn nói về tình cảm anh dành cho cô ngay từ lần gặp đầu tiên.

"Sau đó thì sao?" An Chi Dư trong lòng đã có chút dự đoán nhưng không chắc chắn.

"Sau đó sáng nay mình gọi điện cho Từ Hoài Chính, hỏi anh ta tìm cậu làm gì."

An Chi Dư cảm thấy tim mình thắt lại: "Anh ta đã nói với cậu?"

Sở Phi Phi gật đầu: "Nên trưa nay mình mới đến tìm Cận Châu."

Nhưng đó hẳn là những bí mật mà anh không muốn ai biết nhất, sao anh lại sẵn lòng nói hết với Sở Phi Phi?

Anh không sợ rằng Sở Phi Phi sẽ quay lại nói hết cho cô sao?

An Chi Dư bật cười: "Vậy rốt cuộc cậu đứng về phía ai?"

Có thể khiến Cận Châu tiết lộ hết những bí mật trong lòng mình, anh chắc chắn tin tưởng rằng Sở Phi Phi sẽ không nói lại với cô.

Anh thật sự rất giỏi, có thể kéo người bạn thân mà cô coi như chị em bao năm nay về phe mình.

Sở Phi Phi nhìn cô: "Chi Dư, mình không đứng về phía ai cả, mình chỉ hy vọng cậu có thể sống tốt."

"Vậy cậu thấy bây giờ mình sống tốt sao?" Mắt cô ngấn nước, nhưng cố nén không để rơi.

Sở Phi Phi không thể phản bác lại câu nói của cô, nhưng cũng thành thật trả lời: "Ít nhất trước khi biết chuyện này, cậu đã rất hạnh phúc."

Đúng vậy, trước ngày hôm qua, cô thật sự rất hạnh phúc, suốt bao năm qua, anh là người đầu tiên ngoài mẹ cô, nâng niu cô trong lòng bàn tay, yêu thương cô từ tận đáy lòng.

Nhưng anh lại giấu một con dao, đâ_〽️ νà_𝖔 nơi mềm yếu nhất trong cô.

"Chi Dư, " Sở Phi Phi hiểu nỗi đau trong lòng cô: "Cậu đã bao giờ nghĩ, nếu anh ấy không thật sự thích cậu, thì sao lại làm những chuyện đó?"

Cô đã nghĩ đến điều đó, tối qua cô đã tự giả thiết, nếu như anh thật sự làm những điều như Từ Hoài Chính nói, thì đó cũng là vì anh thích cô, vì anh yêu cô.

Hơn nữa, sự "chia rẽ" của anh thực chất là "giải cứu", anh giúp cô nhìn rõ bộ mặt thật của Từ Hoài Chính.

Cô thậm chí đã tự nhủ nhiều lần trong lòng rằng, cô nên cảm thấy may mắn vì sự xuất hiện của anh.

Nhưng lòng người thật kỳ lạ, khi tự mình nghe anh nói ra sự thật, trong lòng cô vẫn cảm thấy phản kháng, cảm xúc mãnh liệt như sóng trào còn hơn cả lần đầu tiên nghe thấy, càng không thể chấp nhận.

Sở Phi Phi cũng không biết liệu mình có thuyết phục được cô hay không, chỉ có thể nhận ra sự đấu tranh trong lòng cô qua đôi môi mím chặt.

Đã đấu tranh, tức là chưa thể buông bỏ.

Khuyên nhủ người khác, chính là cần sự kết hợp giữa mềm mỏng và cứng rắn.

Sở Phi Phi thở dài: "Thật ra không chỉ có cậu, hôm nay mình cũng bị sốc. Ai mà ngờ được, bình thường anh ta trông như người chính trực, nhưng hóa ra mưu mô lại sâu xa như thế. Mình nói thật nhé, anh ta và Từ Hoài Chính chẳng khác gì nhau cả!"

An Chi Dư vừa mới giãn đôi mày liền cau chặt lại.

Sở Phi Phi khoanh tay, ánh mắt vô tình lướt qua gương mặt cô.

"Mình thấy cậu cũng chẳng cần đợi đến một năm sau đâu, làm ngay bây giờ đi, ly ⓗô.𝖓 sớm thì giải thoát sớm, mau để anh ta đi hại người khác. Nhớ khi ly ⓗô_п thì đòi thêm chút tiền." Cô ấy giơ ngón tay lên tính toán: "Như tiền tổn thất tinh thần này, tiền bù đắp thanh xuân này, cứ đòi thật nhiều vào, dù sao anh ta cũng có tiền mà!"

An Chi Dư bắt đầu 🌜·ắ·𝓃 𝐦·ô·1, ánh mắt nhìn chằm chằm cô ấy, vừa tức giận lại vừa không rõ ràng.

Sở Phi Phi làm như không thấy.

"Mình có một người bạn là luật sư chuyên về ly ♓-ôп-, cậu gặp rồi đấy. Nếu cậu cần, cứ nói với mình, mình sẽ giúp cậu liên hệ!"

Vừa dứt lời, bả vai cô ấy liền bị An Chi Dư "đẩy mạnh" một cái.

Sở Phi Phi khẽ "xì" một tiếng, cố nén nụ cười nham hiểm, nhìn theo bóng lưng cô bạn thân đang giận đến nỗi trông như một con cá vàng nhỏ dễ thương.

Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi cho người đang ở trong trạng thái thất thần.

Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng chất vấn---

"Cô đã nói gì mà làm cô ấy giận đến vậy?"

Này! Cô ấy còn chưa dỗ xong, mà anh đã đến trách mắng rồi!

Khoan đã! Sở Phi Phi đứng ở cửa, nhìn quanh một vòng, sau đó thấy anh cách đó hơn mười mét.

Áo sơ mi đen, quần dài đen, đứng giữa hai chiếc xe địa hình đen, đúng là giỏi ẩn mình!

"Sếp Cận." Sở Phi Phi nghiêng đầu hỏi người ở phía xa: "Biết cách dỗ người khác không?"

Chương (1-151)